Kể từ ngày Tiêu Lăng Thiên nói những lời đó, bầu không khí giữa Nam Cung Tuấn và Lăng Tự Thủy rõ ràng đã trở nên kỳ quái, hai người coi như đã
định hôn ước lại rất ít nói chuyện với nhau, không còn tự nhiên thoải
mái như trước, Dạ Nguyệt Sắc nhìn mà không khỏi có chút lo lắng.
Tình hình đó đã bị thay đổi bởi một cơn bão cát trong ngày thứ bảy bọn họ
tiến vào sa mạc Vong Linh. Ngày đó, bọn họ gặp phải một cơn bão cát nhỏ, tuy nói là bão cát nhỏ nhưng khí thế mãnh liệt của nó vẫn uy hiếp tới
sự an toàn của bọn họ.
Hình Tứ đã đãi vàng trong sa mạc này hơn hai
mươi năm, cũng có những kiến thức nhất định về sự thay đổi khí hậu trong sa mạc này. Một ngày trước, khi mặt trời lặn, hắn nhìn ra từ đám mây
đẹp đẽ một cách lạ thường phía chân trời điềm báo về trận bão cát này.
Vì vậy, ngày hôm đó, bọn họ không tiếp tục lên đường mà dừng lại ở nơi
dừng chân, chuẩn bị tất cả chờ cơn bão cát đến.
Cái gọi là nơi dừng
chân này thật ra chỉ là tàn tích của mấy bức tưởng đá đổ vỡ từ mấy trăm
năm trước, những phiến đá xanh khổng lồ bị bão cát tàn phá, lộ ra vẻ
tang thương. Sát bên cạnh tường đá có mấy loại cây thấp thấp sinh
trưởng, không biết bọn chúng đã sinh tồn qua bao nhiêu trận gió lốc, chỉ biết rằng, đến nay, trong sa mạc hoang vu này, bọn chúng vẫn ngoan
cường tìm kiếm một con đường sống.
Dựa lưng vào bức tường thấp cùng
với đám cây cối, Tôn Hồ Tử cùng Hình Tứ sắp xếp lạc đà thành hai vòng
tròn, sau đó mọi người mang theo đồ đạc, tụ tập trong vòng tròn, ngồi
sát bên cạnh lạc đà. Mỗi người đều dùng khăn che miệng, mũi lại, dùng áo khoác quấn lấy mình thật chặt, sau đó lẳng lặng chờ bão cát đến.
Đến gần buổi trưa, mặt trời vốn nên sáng rực nóng bỏng đột nhiên trở nên mờ mờ, dường như trong chớp mắt, gió gào thét khắp nơi, cuối cùng bão cát
cũng đến. Tiêu Lăng Thiên ôm Dạ Nguyệt Sắc trong lòng, bảo vệ nàng bằng
cả tính mạng, đối chọi với bão cát của tự nhiên. Nhưng sức mạnh thiên
nhiên quá lớn, cát vàng mờ mờ che khuất cả bầu trời, những hạt cát xoay
tròn với tốc độ chóng mặt giống như một trời ám khí không cách nào né
tránh. Võ công và sức mạnh con người không có chỗ để sử dụng trước sức
mạnh thiên nhiên, vì vậy mọi người chỉ có thể nhắm chặt mắt, vùi đầu vào trong ngực, trong lòng cầu nguyện trận bão cát này qua nhanh một chút.
Một canh giờ sau, bão cát dần ngừng lại, mặt trời tỏa sáng một lần nữa,
suốt một đồi cát vàng chỉ có mấy thân cây khô màu xám lộ ra. Đột nhiên,
mặt cát bắt đầu lay động, một người lộ ra. Ngay sau đó, rất nhiều người
chui từ trong cát ra, lớn tiếng ho khan, cố gắng lấy cát từ lỗ tai, mũi
và cổ họng ra ngoài. Những con lạc đà cao lớn cũng bắt đầu rối rít chui
ra từ trong cát, thở phì phì vài tiếng, lắc người rũ cát. Dạ Nguyệt Sắc
thật vất vả mới có thể rũ được hết cát trên người, lại nhìn cách chỗ
mình không xa, Nam Cung Tuấn đang giúp Lăng Tự Thủy phủi đi cát bụi trên người.
Thì ra khi bão cát tới, Lăng Tự Thủy đang ở bên cạnh Nam Cung Tuấn. Nam Cung Tuấn thấy bão cát lớn như vậy, lo lắng cho sự an toàn
của Lăng Tự Thủy nên cũng bất chấp sự lúng túng của mấy ngày trước đó,
kéo nàng vào trong lòng bảo vệ. Dù sao Lăng Tự Thủy cũng chỉ là một nữ
tử, lần đầu tiên trải qua chuyện này nên không khỏi hoảng sợ trong lòng, không tự chủ được mà ôm chặt lấy Nam Cung Tuấn. Sau khi trải qua trận
bão cát, hai người cũng coi như đã cùng chung hoạn nạn, cùng sinh cùng
tử, quan hệ cũng khôi phục được vẻ tự nhiên trước kia.
Bão cát qua
đi, bọn họ kiểm kê nhân số và đồ đạc, may là không có tổn thất nào,
người đủ, tất cả đồ đạc cũng đủ. Vì quá mệt mỏi, bọn họ nghỉ lại đó một
ngày, sáng sớm hôm sau lại lên đường.
Dưới sự chỉ dẫn của Phượng Minh sơn nhân, sau ba ngày tiếp tục tiến về phía trước, đoàn Tiêu Lăng Thiên cuối cùng cũng đến được mục đích.
“Nhìn kìa, chúng ta tìm được rồi, chính là ốc đảo đó! Đó chính là bộ lạc Vưu Kim chúng ta muốn tìm!”
Phượng Minh sơn nhân đi trước dẫn đường đứng trên một gò cát cao chỉ về phía
trước, hưng phấn hô to, trải qua mười một ngày bôn ba gian khổ, cuối
cùng đã có thể tới được ốc đảo gặp bạn già, ông cảm thấy rất hưng phấn.
Mọi người đều đi lên đồi cát, nhìn theo hướng chỉ của Phượng Minh sơn nhân, quả nhiên phát hiện trong biển cát không có điểm dừng đột nhiên hiện
lên một mảnh đất màu mỡ đầy sức sống, ở đó cây cối tươi tốt, dường như
còn có hồ nước phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Mọi người vô cùng vui sướng trong lòng, bước nhanh hơn về hướng ốc đảo.
Ốc đảo này không phải
quá lớn, phạm vi khoảng trên dưới mười dặm. Nhánh sông Lạc Thủy vẫn chảy ngầm dưới đất đột nhiên phun lên ở nơi này, không những chảy thành sông mà còn tạo ra những hồ nước lớn nhỏ, mang đến một chút sức sống cho sa
mạc hoang vu này. Mùa hè, nơi này được che chở bởi tàng cây xanh, hoàng
kim bị vùi giấu trong sa mạc trở thành nguồn sống cho bộ tộc này.
Nơi đây có rất ít ngoại nhân lui đến, cho dù có cũng chỉ là mấy người đãi
vàng tìm nơi nghỉ chân. Hôm nay đột nhiên có nhiều người tới như vậy,
hơn nữa ai ai đều khí thế bất phàm, ăn mặc khác hẳn người Mạc bắc, vì
vậy người trong tộc cảm thấy rất mới lạ, dần dần vây quanh tò mò đánh
giá bọn họ.
Đám Tiêu Lăng Thiên vừa bước vào bộ tộc đã có người nhận
ra Phượng Minh sơn nhân, vội vàng đi báo cho tộc trưởng. Lần cuối cùng
Phượng Minh sơn nhân đến đây đã là chuyện từ năm năm trước, tộc trưởng
Tháp Nạp được ông cứu trước đây hiện đang ở trong bộ lạc. Nghe tộc nhân
báo bạn cũ đến thăm, tộc trưởng Tháp Nạp lập tức vui vẻ ra ngoài đón
tiếp.
Có tộc nhân đã nhiệt tình dẫn đoàn người tới trước lều tộc
trưởng, vừa đúng lúc tộc trưởng Tháp Nạp cũng đi ra, nhiệt tình ôm
Phượng Minh sơn nhân chào hỏi.
“Bạn già, hoan nghênh lão đến Vưu Kim! Đã lâu không gặp, lão có khỏe không?” Tộc trưởng Tháp Nạp cao giọng
cười, dùng sức vỗ lên lưng Phượng Minh sơn nhân. Dù ông đã hơn sáu mươi
tuổi nhưng vẫn rất khỏe khoắn, cao lớn. Gió lạnh phương Bắc cùng những
hạt cát thô ráp tạo nên những vết hằn thật sâu trên gương mặt ông. Da
tay ông bị ánh mặt trời sắc bén trong sa mạc thiêu đốt thành màu đen
sẫm, tóc cắt ngắn ngủn, y phục bằng da thú, dáng vẻ hoàn toàn là một hán tử phương Bắc, không có chút bóng dáng của người di dân từ phương Nam.
“Bạn già, ta tốt lắm. Nhìn xem, ta mang khách quý đến cho lão đây.” Phượng
Minh sơn nhân cũng vừa cười lớn vừa vỗ lưng Tháp Nạp, gặp được bạn cũ,
tất nhiên ông rất vui vẻ, nhưng ông cũng không quên mục đích của chuyến
đi lần này.
Khi vừa bước ra cửa Tháp Nạp đã nhìn thấy những người
này, nhất là Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc khí chất xuất chúng, lúc
ấy ông cũng biết mục đích Phượng Nhân sơn nhân đến đây lần này nhất định không đơn giản là tới thăm ông. Nhưng ông tin tưởng cách đối nhân xử
thế của Phượng Minh sơn nhân, biết lão tuyệt đối sẽ không dẫn người tới
hại ông, cho nên cũng không mở miệng hỏi thăm trước. Lúc này thấy Phượng Minh sơn nhân nhắc đến chuyện này, ông liền cười chào hỏi rồi mời mọi
người vào trướng nói chuyện.
Cuộc sống của bộ lạc Vưu Kim tương đối
kham khổ, cho dù là lều trại của tộc trưởng cũng rất đơn sơ, nhỏ hẹp,
không có cách nào đồng thời chiêu đãi nhiều người như vậy. Vì vậy chỉ có Tiêu Lăng Thiên, Dạ Nguyệt Sắc cùng Phượng Minh sơn nhân đi vào, những
người khác ở lại bên ngoài. Một số thị vệ Hộ Tinh chịu trách nhiệm canh
giữ, tránh để tộc nhân khác xông vào; một số thị vệ Hộ Tinh khác cùng
Lâm Vãn Y, Nam Cung Tuấn, Lăng Tự Thủy đi giúp Tôn Hồ Tử và Hình Tứ đi
sắp xếp lạc đà, sửa sang lại vật phẩm mang đến.
Sau khi vào trong
trướng, tộc thưởng Tháp Nạp rất tự nhiên ngồi lên ghế trên, định chiêu
đãi khách nhân, nhưng đến khi Phượng Minh sơn nhân giới thiệu thân phận
thật của Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên, tộc trưởng Tháp Nạp lập tức
rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng quỳ xuống mắt đất vàng thỉnh an.
“Thảo
dân Tháp Nạp khấu kiến hoàng đế bệ hạ, nhiếp chính vương điện hạ.” Tháp
Nạp quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy bối rối, ông đã đoán được
những người này nhất định có lai lịch lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến
mức đứng đầu một nước. Hai vị đại nhân này đột nhiên đến đấy nhất định
là có chuyện không tầm thường.
“Tộc trưởng hãy bình thân. Thực không
dám giấu giếm, lần này cô vương cùng bệ hạ đặc biệt đến đây là có chuyện quan trọng nhờ tộc trưởng giúp đỡ, hy vọng tộc trường không từ chối.”
Tiêu Lăng Thiên nhẹ giọng nói, tộc trưởng Tháp Nạp cuống quýt gật đầu nói
không dám, trong lòng lại càng khó hiểu. Ông chỉ là tộc trưởng của một
bộ tộc nho nhỏ, có thể giúp được hoàng đế và nhiếp chính vương chuyện gì quan trọng?
“Không biết hai vị có chuyện gì cần tiểu dân ra sức, tiểu dân nhất định chết không từ chối, cúc cung tận tụy!”
Lời này là lời nói thật, những người mà hai vị này mang đến, nếu muốn tàn
sát tất cả bộ tộc của ông cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Người trên
cao lúc nào cũng vui giận khó lường, ông cũng không dám chọc giận hai
người này.
“Tộc trưởng đừng vội, hiện giờ đã sắp hoàng hôn, ngày mai nói tỉ mỉ cũng chưa muộn.”
Đáp án đã ở ngay trước mắt, Tiêu Lăng Thiên cùng Dạ Nguyệt Sắc cũng không
gấp gáp, đã đợi lâu như vậy, không cần vội vàng trong thời khắc này.
Tiêu Lăng Thiên lập tức sai người đem lễ vật đã chuẩn bị cho bộ lạc Vưu
Kim vào. Chuyến đi này gian khổ, bọn họ lại có việc nhờ người, những vật phẩm mang đến đều đẹp đẽ khéo léo, giá trị liên thành, đựng trong hộp
gấm nhỏ, tuy không nhiều nhưng khi mở ra đều ánh sáng chói lòa. Trong đó có Hồng Bảo Thạch, Miêu Nhãn Thạch hiếm thấy, còn có một hộp Vân Tinh
Thạch vô cùng quý giá, chiếu sáng cả ánh mắt của tộc trưởng Tháp Nạp.
Tộc trưởng Tháp Nạp được tặng một thanh bảo đao vô cùng sắc bén, thân đao
cong cong, hàn khí bức người, thật sự là một thanh bảo đao vạn dặm khó
tìm. Tộc trưởng Tháp Nạp trên mặt tràn đầy vui sướng, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, nhưng trong lòng lại kêu khổ không thôi. Lễ vật vừa đắt vừa nặng như vậy, không biết chuyện cần ông giúp đỡ quan trọng đến mức nào, nhỡ
may làm không xong chỉ sợ đã chọc tới họa sát thân!
Sau khi tạ ơn,
tộc trưởng Tháp Nạp lập tức bắt tay vào sắp xếp chuyện nghỉ ngơi của mọi người. Căn lều sạch sẽ nhất là lều tộc trưởng đương nhiên sẽ tặng cho
Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc, những người khác cũng được sắp xếp ở
những nơi khác nhau, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị yến tiệc buổi tối.
Khách quý như vậy giá lâm, tộc trưởng Tháp Nạp e sợ chiêu đãi không chu đáo
sẽ chọc họ tức giận nên liều mạng sai bảo tộc nhân lấy ra tất cả những
đồ ăn tốt nhất. Các tộc nhân tuy không biết thân phận thật sự của bọn họ nhưng cũng nhìn ra được là khách quý không thể đắc tội, vì vậy đều tận
tâm nghe theo sai bảo của tộc trưởng.
Cuối cùng cũng tới tiệc tối,
tất cả tộc nhân đều tập trung về khu đất trống nằm ở trung tâm ốc đảo,
đốt lửa, vừa múa vừa hát. Tiêu Lăng Thiên cùng Dạ Nguyệt Sắc ngồi phía
trên, cùng tộc trường Tháp Nạp ngắm nhìn nam nữ trang phục lộng lẫy, vui vẻ nhảy múa, tiếng trẻ con cười đùa chạy tới chạy lui trong tộc, cả bộ
lạc tràn ngập không khí vui mừng.
Thức ăn vẫn thật thô ráp, sa mạc
thật sự quá hoang vu, chỉ có thịt linh cẩu và cáo sa mạc gác trên đống
lửa, trên bàn bày biện hoa quả đã được hái và lưu trữ từ mùa hè. Rượu
cũng chua chát, thậm chí còn kém hơn loại rượu rẻ tiền nhất ở đế đô.
Nhưng trên mặt mọi người lại tràn đầy nụ cười, lộ ra vẻ hồn nhiên và
chất phác thuần túy.
Đây là một bức tranh cuộc sống sinh hoạt của
người dân phương Bắc, điều duy nhất không hợp chính là y phục trên người các tộc nhân. Không phóng khoáng và đơn giản như của người phương Bắc, y phục nơi đây vẫn mang màu sắc rực rỡ, kiểu dáng phức tạp. Bọn họ mặc
loại áo ống tay nhỏ, thân áo ngắn, nữ tử mặc váy dài, nam tử quấn xà xà
cạp trên chân, rõ ràng đã giữ lại đặc điểm ăn mặc của những dân tộc phía Nam.
Tiêu Lăng Thiên nhìn đám người đang vui vẻ, mỉm cười nhấp một
ngụm rượu chát kia, sau đó quay đầu nói với tộc trưởng Tháp Nạp ở bên:
“Đã hai trăm năm trôi qua mà phong tục Vưu Kim vẫn không thay đổi, cô vương cùng bệ hạ cũng cảm thấy vui mừng.”
Tộc trường Tháp Nạp ngẩn ra không nói gì, trong lòng nổi lên một cơn sóng
gió động trời, thì ra bọn họ đến vì ân oán hai trăm năm trước?