Hành trình trên sa mạc coi như thuận lợi, dù ban ngày đi đường vô cùng
gian khổ nhưng buổi tối, khi tụ tập chung một chỗ, mọi người nói cười
rất vui vẻ hòa thuận. Ngồi trước đống lửa trại, Phượng Minh sơn nhân
thường kể cho mọi người một số kiến thức trong những năm ông hành tẩu
giang hồ, Lâm Vãn Y luôn nở nụ cười hòa nhã, yên lặng lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Dạ Nguyệt Sắc đang được Tiêu Lăng Thiên ôm trong
lòng, cũng luôn luôn dùng nụ cười kia để che giấu nỗi ưu thương bất chợt hiện lên.
Nam Cung Tuấn và Lăng Tự Thủy dường như đã biến thành một
đôi oan gia chuyên đấu võ mồm, từ chuyện nhỏ như cây kim cũng không ai
chịu nhường ai, nhưng ở trong mắt mọi người lại có vài phần cảm giác oan gia vui mừng. Tiêu lăng Thiên cũng thường nhu hòa vẻ mặt hơn, mang theo nụ cười nhàn nhạt ôm Dạ Nguyệt Sắc trước ngực, nghe mọi người trò
chuyện.
Một buổi tối, khi cả đoàn đang nghỉ ngơi, mọi người vây quanh đống lửa nướng chút gì đó để ăn. Sau khi ăn xong, trong lúc nói chuyện
phiếm, Dạ Nguyệt Sắc vô tình nói đến chuyện Bạch Phi Lân vì ngọc Hỏa
Long mà bắt cóc nàng, không ngờ sau khi nghe vậy, sắc mặt Nam Cung Tuấn
rất kỳ quái, một lúc sau mới lắp bắp nói ra chuyện ngọc Hỏa Long đang ở
trên người hắn.
“Cái gì?” Sau khi nghe vậy, Lăng Tự Thủy híp chặt hai mắt, tia sáng lạnh lùng lóe lên: “Thì ra ngươi trộm cái khối ngọc chết
tiệt kia nên mới gây ra nhiều chuyện phiền toái như vậy! Nói, rốt cuộc
ngươi lấy ngọc Hỏa Long làm gì?”
Bề ngoài Lăng Tự Thủy có vẻ rất
nghiêm nghị, thật ra trong lòng đang lo lắng. Tên Nam Cung Tuấn ngu ngốc này, lấy trộm ngọc Hỏa Long của người ta, gây ra một chuyện như vậy,
quan trọng nhất là làm hại hoàng đế bệ hạ bị bắt đi mấy ngày, phải biết
rằng chủ thượng vô cùng thương yêu bệ hạ, nhỡ may chủ thượng nổi giận,
tên ngu ngốc này có lẽ khó bảo toàn được cái mạng nhỏ của mình. Mặc dù
trước kia giữa nàng và hắn có chút va chạm, nhưng dọc đường, hai người
cãi nhau cũng rất thú vị, dù sao cũng không thể nhìn hắn chết mà không
cứu, vì vậy nàng vội vàng tìm cơ hội cho hắn giải thích, miễn cho Tiêu
Lăng Thiên không thèm hỏi một câu, lập tức làm thịt hắn.
Nam Cung
Tuấn cũng hiểu được vấn đề, quyết định thẳng thắn, hắn cũng không dám
nghĩ rằng nhỡ may có một ngày Tiêu Lăng Thiên nhớ tới chuyện này, điều
tra ra mà hắn có thể che giấu được, chi bằng nói hết mọi chuyện từ đầu
đến đuôi ngay bây giờ còn có chút cơ hội.
Thì ra vì chuyện đính hôn,
sau khi náo loạn một trận trong nhà, Nam Cung Tuấn bị cha hắn đuổi đến
Mạc Bắc. Danh nghĩa là muốn hắn chuẩn bị mở một tiêu cục mới ở đây, thực tế là muốn hắn nếm trải chút khổ sở. Hắn không chút cam lòng mà lên
đường tới Mạc Bắc, không ngờ lại phát hiện ra mấy người hành tung bí ẩn, hắn vốn chỉ tò mò nên mới đi theo xem một chút, ai ngờ lại phát hiện ra ngọc Hỏa Long đã bị đánh cắp trong tay mấy người kia, hơn nữa thoạt
nhìn có vẻ đang được đưa tới Mạc Bắc. Bởi vì cha hắn có ý định nắm lấy
chức vị minh chủ võ lâm, nếu có thể tìm được tín vật của minh chủ đã bị
mất thì nó sẽ trở thành một lợi thế rất lớn, điều này không thể nghi
ngờ. Ngay lập tức, hắn nảy ra ý định cướp lấy ngọc Hỏa Long, khiến cho
cha hắn vui vẻ, như vậy có lẽ cũng sẽ không làm khó hắn trong vấn đề hôn sự nữa. Vì vậy hắn cẩn thận theo dõi những người đó, nào ngờ Tề Tâm
Cương kia cũng có chút khả năng, có thể phát hiện ra có người theo dõi.
Tề Tâm Cương lại sợ người khác biết được người muốn tìm ngọc Hỏa Long là ai nên không dám trực tiếp mang ngọc Hỏa Long về thành Thương Sơn mà
tìm một nơi giấu nó đi, đợi khi cắt đuôi được người theo dõi mới quay
lại tìm. Nhưng thủ đoạn của Nam Cung Tuấn lại cao hơn bọn chúng một
chút, nhìn được nơi bọn chúng giấu viên ngọc, đợi bọn chúng đi rồi liến
lấy đi, ai ngờ lại gây ra chuyện rắc rối như vậy.
Nói đến chuyện này
cũng không thể trách Nam Cung Tuấn, chỉ là suy nghĩ của Tiêu Lăng Thiên
luôn luôn khó đoán, chuyện này lại khiến cho Dạ Nguyệt Sắc gặp nguy hiểm nên không biết Tiêu Lăng Thiên sẽ giải quyết thế nào. Lăng Tự Thủy nghĩ tới những ngày ở cùng với Nam Cung Tuấn suốt chặng đường, định bụng cầu xin cho hắn, chỉ là, mấy ngày nay tuy Tiêu Lăng Thiên rất thoải mái
nhưng ảnh hưởng của hình tượng lúc trước quá sâu, Lăng Tự Thủy ấp úng
không dám mở miệng.
Sau khi nghe Nam Cung Tuấn kể xong, Tiêu Lăng
Thiên không nói một lời, chỉ thấy ánh mắt nhìn ánh lửa màu vàng của hắn
vẫn thản nhiên như trước, chậm rãi vuốt ve mái tóc của Dạ Nguyệt Sắc
đang ngồi trong lòng, một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Sao? Lão gia tử của Nam Cung gia có hứng thú với chức minh chỉ võ lâm?”
Chuyện này Nam Cung Tuấn không dám giấu giếm, cũng biết không thể giấu được nên vội vàng gật đầu, Tiêu Lăng Thiên nói:
“Nhưng vị trí này ta vốn định để cho Sa Lãng.”
Nam Cung Tuấn nghe vậy, cảm giác trong lòng có chút phức tạp. Kể từ khi
trại chủ Thiên Thủy trại, Sa Lãng, cưới cung chủ Bích Lạc cung, Tiêu Ti
Vân, hắn đã biết vị trí minh chỉ võ lâm này sẽ không tới lượt cha mình,
rõ ràng là vị nhiếp chính vương điện hạ này đã dùng Tiêu Ti Vân để biến
Thiên Thủy trại thành thế lực dưới tay mình, cho dù Thiên Thủy trại và
Bích Lạc cung đều là môn hộ trong hắc đạo, nhưng vị trí minh chủ võ lâm
cũng chỉ có thể do một trong hai người Sa Lãng hoặc Tiêu Ti Vân ngồi,
nói cách khác, cả võ lâm sẽ ở dưới sự khống chế của Tiêu Lăng Thiên, cha hắn muốn đối đầu với Thiên Thủy trại và Bích Lạc cung, sau lưng lại có
sự nâng đỡ của nhiếp chính vương là chuyện căn bản không thể thực hiện
được. Kết cấu luôn luôn cân bằng của chốn võ lâm cuối cùng đã bị phá vỡ, Nam Cung Tuấn nhìn thoáng qua Lăng Tự Thủy ở cách đó không xa, tuy kế
hoạch lợi dụng đám hỏi giữa Tinh La môn và Nam Cung thế gia của Tiêu
Lăng Thiên lần này đã không thực hiện được, nhưng kết quả nắm trong tay
toàn bộ võ lâm đã không còn gì nghi ngờ, Nam Cung thế gia đã đứng vững
vàng trăm năm không đổ, nay sao có thể chỉ lo cho thân mình trong trận
gió lốc vô hình này.
Tiêu Lăng Thiên thấy Nam Cung Tuấn dường như
đang có chuyện suy nghĩ, đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì. Tiêu Lăng
Thiên chỉ cười nhạt nói:
“Tuy Sa Lãng là một nhân tài, nhưng dù sao
trước kia xuất thân từ hắc đạo, chỉ sợ võ lâm đồng đạo trong lòng không
phục. Tiêu cung chủ là nữ tử, cũng có nhiều điều bất tiện, hiện giờ
thiếu chủ của Nam Cung gia đã tìm được tín vật của minh chủ võ lâm, nếu
để lão gia tử của Nam Cung gia ngồi lên vị trí này cũng là chuyện thích
hợp. Chỉ là…”
Tiêu Lăng Thiên ngừng lại không nói nữa, trên mặt vẫn
mang một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại đang rất muốn nhìn xem
Nam Cung Tuấn sẽ làm thế nào. Nể mặt Nam Cung Tuấn dọc đường bận rộn
giúp đỡ, hắn cho y một cơ hội, nếu y thức thời thì tốt, nếu không, hắn
sẽ không hạ thủ lưu tình.
Nam Cung Tuấn nhìn bề ngoài có vẻ không
nghiêm túc, thực ra lại là một người vô cùng thông minh, đương nhiên
không phải không hiểu ý tứ của Tiêu Lăng Thiên. Chuyện ở Tụ Nghĩa sơn
trang đã để hắn hiểu rõ ràng thủ đoạn của vị nhiếp chính vương này, hắn
biết bằng thế lực của Nam Cung thế gia là không có cách nào chống lại
Tiêu Lăng Thiên, vì vậy hắn vẫn thầm tính toán con đường tương lai của
Nam Cung thế gia. Nay vấn đề này lại được đặt trước mắt, hắn kiên quyết
đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc, quỳ gối
xuống, trán chạm lên đất, hai tay cởi một miếng ngọc bội hình vuông bên
hông xuống, đưa ra trước mặt.
“Nam Cung thế gia nguyện nghe theo sự sai bảo của điện hạ.”
Miếng ngọc bội kia màu xanh biếc, trong suốt, phía trên điêu khắc những hoa
văn phức tạp, chính là tín vật của thiếu chủ Nam Cung thế gia, Nam Cung
Tuấn dâng vật này lên, không thể nghi ngờ rằng hắn đã thể hiện lập
trường của mình.
Tiêu Lăng Thiên cầm lấy miếng ngọc bội nhưng không
thu nhận, ánh mắt nhìn Nam Cung Tuấn như có điều suy nghĩ. Mới đầu Nam
Cung Tuấn còn chưa biết hắn nghĩ gì, thoáng suy nghĩ một chút cuối cùng
cũng hiểu ra, không nhịn được một tiếng thở dài, cất cao giọng nói:
“Trong lòng tại hạ đã ngưỡng mộ Lăng tiểu thư từ lâu, sau khi trở về Nam Cung
thế gia nguyện tự mình tới Tinh La môn cầu hôn, kính xin điện hạ tác
thành.”
Lăng Tự Thủy nghe vậy trong lòng đau xót nhưng cố nén không
biểu hiện ra. Đương nhiên nàng biết tại sao Nam Cung Tuấn đột nhiên cầu
hôn nàng, Tiêu Lăng Thiên sẽ không chỉ dựa vào một vật làm tin mà đã tin tưởng Nam Cung Tuấn, sự trung thành mà hắn muốn nhất định phải có gì đó ràng buộc. Còn nàng, sau khi gả vào Nam Cung thế gia phải vững vàng
khống chế Nam Cung thế gia dưới quyền hành của Thiên Tinh cung, đây là
một kế hoạch tốt nhất, cũng là phương pháp tốt nhất để Nam Cung Tuấn bày tỏ lòng trung thành. Chỉ là không hiểu vì sao nàng đột nhiên cảm thấy
khổ sở, khổ sở vì hôn nhân của mình trở thành thủ đoạn mà người kia vội
vã lựa chọn để chứng tỏ lòng trung thành.
Tiêu Lăng Thiên gật đầu, lúc này mới thu nhận miếng ngọc bội, rồi nói:
“Đứng lên đi. Lão gia tử của Nam Cung thế gia đức cao vọng trọng, Nam Cung
thế gia và Tinh La môn kết thông gia lại như hổ mọc thêm cánh, đương
nhiên thích hợp gách vác tránh nhiệm của chức vị minh chủ hơn Sa Lãng
trong lục lâm. Chuyện giang hồ sau này phải nhờ đến Nam Cung thế gia để ý rồi.”
Nam Cung Tuấn cảm tạ rồi trở về chỗ ngồi bên cạnh Lăng Tự
Thủy, ánh mắt nhìn Lăng Tự Thủy vô cùng phức tạp, Lăng Tự Thủy giống như hoàn toàn không nhìn thấy, không nói một lời. Dạ Nguyệt Sắc liếc nhìn
về phía bọn họ, bàn tay vẫn nắm lấy tay Tiêu Lăng Thiên khẽ nhéo một
cái.
Vì chuyện vừa xảy ra nên mọi người có chút trầm lặng, thầy trò
Lâm vãn Y cũng là người trong giang hồ, tận mắt chứng kiến mưa gió giang hồ chuyển động theo từng suy nghĩ của Tiêu Lăng Thiên như vậy, trong
lại vừa khiếp sợ vừa chán nản. Ngược lại, các đệ tử của Thiên Tinh cung
lại vô cùng bình tĩnh, thân là một thành viên của Thiên Tinh cung, bọn
họ đã phải tùy cơ ứng biến với từng tình huống khác nhau, hiện giờ Lăng
Tự Thủy và Nam Cũng Tuấn cũng chỉ tiếp tục tiến hành kế hoạch bị tạm gác lại mà thôi.
Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhéo tay Tiêu Lăng Thiên, Tiêu Lăng
Thiên cũng không nói gì, trực tiếp ôm nàng trở về lều nghỉ ngơi. Nguyệt
Minh đi theo, hạ rèm xuống rồi đứng bên ngoài hầu hạ. Sau khi đặt nàng
xuống tấm thảm lông cáo thật dày, Tiêu Lăng Thiên nằm xuống bên cạnh
nàng, kéo nàng vào trong lòng, lại dùng áo choàng gấm quấn quanh nàng
thật cẩn thận rồi mới hỏi:
“Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Vì sao chàng lại làm như vậy? Nam Cung thế gia quan trọng vậy sao? Ta thấy dường như Ti Thủy rất khó xử.” Lăng Tự Thủy rất hợp với nàng, nàng
không muốn Lăng Tự Thủy chịu uất ức.
“Nam Cung thế gia cũng không có
gì quan trọng, bọn họ có quy thuận hay không cũng không cản trở đến đại
cục. Ta chỉ thấy giữa Nam Cung Tuấn và Ti Thủy cứ mập mờ, nửa thật nửa
giả nên định đẩy hắn một cái thôi.”
Dạ Nguyệt Sắc nghe vậy cảm thấy rất bất ngờ:
“Chàng muốn tác hợp bọn họ? Chàng không giống người thích lo chuyện người khác như vậy.”
“Nếu là người khác ta cũng mặc kệ, chỉ là ta thấy dường như nàng rất thích Ti Thủy, vì vậy mới lựa thời lựa thế một chút thôi.”
Yêu ai yêu cả đường đi vốn là chuyện tốt, nhưng nhìn tình hình hiện giờ có
vẻ như đã phát triển theo chiều hướng ngược lại, cũng không phải Tiêu
Lăng Thiên muốn gây trở ngại, chỉ là…
“Vừa rồi ta nhìn không khí giữa hai người không quá tốt, sẽ không chữa lợn lành thành lợn què chứ?” Dạ
Nguyệt Sắc hỏi có chút bận tâm.
Tiêu Lăng Thiên cong một ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ lên trán nàng, ra vẻ tức giận nói:
“Nói linh tình gì đấy? Ta giống loại người làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy
sao? Đây là thử thách mà bọn họ sớm muộn gì cũng phải trải qua, nói ra
vấn đề sớm khi nào có thể chấm dứt sớm lúc đó, nếu ngay cả cửa ải này
cũng không vượt qua được thì không nên ở cùng nhau nữa. Yên tâm đi, bọn
họ đều là người thông minh, sẽ biết cần phải làm gì, nàng đừng bận tâm.
Ngược lại lo cho chính mình ấy, mấy ngày nay bôn ba không ngừng, thời
tiết lại lạnh như vậy, phải chú ý thân thể của mình đi.”
Dạ Nguyệt
Sắc đương nhiên biết trước nay Tiêu Lăng Thiên làm việc rất có chừng có
mực, vì vậy cũng an tâm lại. Vừa mới yên lặng được một lúc, bao nhiêu
mệt mỏi mà ban ngày đã tích lũy lại lập tức dồn tới, nàng thu mình trong lồng ngực ấm áp của Tiêu Lăng Thiên, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc
ngủ.