Khi nhóm của Tiêu Lăng Thiên tới được khe núi Tử hồn đã là chạng vạng
của ngày hôm sau, những thị vệ Hộ Tinh cải trang phân tán ra cưỡi khoái
mã nên đến sớm hơn bọn họ. Tôn Hồ Tử dẫn theo một đội lạc đà đứng trước
khe núi chờ bọn họ, đi cùng còn có một người dẫn đường, Tôn hồ Tử không
dám dùng một người bản xứ mà tìm một người đã đãi vàng ở đây lâu năm,
tên là Hình Tứ.
Thương Hải và Nguyệt Minh cũng đã đợi ở đó từ lâu,
nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc ánh mắt cũng thoáng đỏ lên, vội vội vàng vàng
hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên. Đoàn
người nghỉ ngơi lấy lại sức ngay tại chỗ đó trong một đêm, Tiêu Lăng
Thiên và Dạ Nguyệt Sắc ngủ trong xe ngựa, những người khác đốt lửa trại, nghỉ ngơi xung quanh.
Ban đêm lạnh giá và yên tĩnh, ánh sao lấp lánh trên trời gần đến mức dường như chỉ cần vươn tay là có thể hái xuống.
Ba mươi mấy con lạc đà ngồi thành vòng tròn, tạo thành một bức tường
ngăn cản những cơn gió lạnh sắc bén, đống lửa cháy hừng hực phát ra
những âm thanh tách tách khiến cho một đêm lạnh giá này có thêm một chút ấm áp.
Trên tấm thảm lông cáo rất dày trong xe ngựa ấm áp, thân thể
trắng nõn của Dạ Nguyệt Sắc mềm mại ửng hồng diễm lệ, nàng tan chảy
trong cái ôm mạnh mẽ của Tiêu Lăng Thiên như một vũng nước xuân, theo
chuyển động của cơ thể hắn mà chậm rãi lên xuống. Quần áo của Tiêu Lăng
Thiên không cởi ra nhưng trước ngực lại mở rộng, lộ ra thân thể cường
tráng dưới lớp trường bào. Dưới làn da màu lúa mạch đẹp đẽ là sức mạnh
kinh người, hai cánh tay thon dài như xiềng xích, khóa chặt lấy thân thể mềm mại của cô gái dưới thân, da thịt trần trụi chạm vào nhau dấy lên
nhiệt độ thiêu đốt. Thắt lưng cường tráng của hắn chuyển động thong thả, mạnh mẽ vè kiên định, cố tình xâm nhập thật sâu vào trong cơ thể nàng.
Để tránh cho xe ngựa lay động, động tác của Tiêu Lăng Thiên rất chậm,
nhưng cũng vì vậy mà mỗi lần hắn tiến tới đều càng thêm mạnh mẽ và xâm
nhập. Dạ Nguyệt Sắc có thể cảm nhận rõ ràng vật nóng cứng chôn sâu trong cơ thể nàng từng chút một tiến vào như thế nào, cảm giác mỗi lần được
lấp đầy đưa nàng lên đỉnh cao vui sướng như thế nào. Hai chân của nàng
đã quấn quanh eo hắn từ lâu, hai tay bám lên sau lưng hắn, móng tay
dường như muốn xuyên qua lớp quần áo mà đâm sâu vào trong da thịt hắn.
“A!” Vì một lần va chạm mãnh liệt, Dạ Nguyệt Sắc không kìm chế được mà bật
ra một tiếng kêu yêu kiều, nhưng sau đó nàng lại lập tức cắn chặt môi
dưới, cố gắng nhẫn nhịn. Bên ngoài quá nhiều cao thủ, nàng không muốn để tất cả mọi người đều biết hiện giờ bọn họ đang làm gì.
“Đừng cắn.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, cúi đầu xuống ngậm lấy môi nàng, trằn trọc
mút vào. Mái tóc dài của hai người hòa chung một chỗ, xõa tung trên thảm lông cáo trắng như tuyết, vẽ lên một bức tranh thủy mặc xinh đẹp, hút
hồn. Một giọt mồ hôi ẩn nhẫn chảy xuống từ cần cổ hắn, tiếng thở dốc do
đè nén dục vọng của hắn vang lên vô cùng rõ ràng trong xe.
Tiêu Lăng
Thiên kiên quyết không chế chính mình, không cho phép muốn nàng quá
nhanh, Dạ Nguyệt Sắc còn rất mệt mỏi, ngày mai sẽ bắt đầu một lộ trình
gian khổ, nàng cần giữ thể lực. Nhưng hắn không cách nào khống chế dục
vọng có được nàng, khoảng thời gian xa cách ngắn ngủi khiến cho trái tim hắn vô cùng bất an, hắn nhất định phải hòa tan nàng vào trong cơ thể
mình. Nàng giống như một loại quả ngọt ngào, mê hoặc hắn, khiến hắn mê
muội, hắn sà vào sự mềm mại của nàng và không muốn tỉnh lại nữa, vì vậy
hắn muốn nàng, tuy đã hết sức tiết chế nhưng hắn vẫn bỗng nhiên mạnh mẽ
tiến tới.
Sau khi mây mưa qua đi, Dạ Nguyệt Sắc nằm sấp xuống ổn định hơi thở của mình, Tiêu Lăng Thiên vẫn nằm trên người nàng, duy trì tư
thế tiến vào từ phía sau, thậm chí ngay cả phân thân cũng chưa rút ra,
chỉ hơi chống hai cánh tay để sức nặng cơ thể hắn không đè lên nàng.
“Mệt lắm rồi à?” Hắn khẽ cắn vành tai nhỏ xinh như bạch ngọc của nàng, thân thiết hỏi.
“Không hẳn.” Dạ Nguyệt Sắc khẽ lắc đầu, lười biếng như con mèo nhỏ: “Chỉ không biết chiến sự phía thành Thương Sơn thế nào rồi.”
“Không cần lo lắng chuyện này, cứ để bọn họ từ từ đánh, ta đã từng ở trong quân đội, ta nắm chắc tâm lý này.”
Lúc này Dạ Nguyệt Sắc mới nhớ tới chuyện từ khi mười bảy tuổi Tiêu Lăng
Thiên đã luyện tập trong quân đội, đội quân Ngân Giáp này là đội quân
chính quy do một tay hắn đào tạo, đại tướng cũng đều là người do hắn bồi dưỡng chọn ra. Tuy nàng chưa từng gặp những người đó nhưng nhìn những
đệ tử của Thiên Tinh cung bên cạnh Tiêu Lăng Thiên cũng có thể hiểu rằng bên cạnh hắn, ngoại trừ chính nàng, không có bất cứ ai không có khả
năng, vì vậy chuyện phía thành Thương Sơn cũng không cần nàng quan tâm.
“Chàng vẫn luôn rất vất vả phải không?” Nàng cố gắng xoay người, Tiêu Lăng
Thiên nhẹ nhàng rút ra khỏi cơ thể nàng, nghiêng người nằm xuống, thuận
thế dùng áo ngủ bằng gấm của nàng quấn quanh hai người. Dạ Nguyệt Sắc
vương hai tay ôm lấy cổ hắn, vùi đầu trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi.
Bình thường bọn họ không nói nhiều đến chuyện thời niên thiếu của Tiêu Lăng
Thiên, dường như đó cũng là những chuyện mà Tiêu Lăng Thiên không muốn
nhớ lại. Dạ Nguyệt Sắc chỉ biết mẫu thân của Tiêu Lăng Thiên cũng không
chạy thoát khỏi vận mệnh khó sinh mà qua đời, phụ thân vốn sức khỏe kém
cũng ra đi từ rất sớm. Tổ phụ bị thù hận che mắt, từ nhỏ đã bắt đầu dạy
hắn đủ loại kiến thức và võ công, những gì hắn được nghe chỉ là những
lời trách mắng vô cùng nghiêm khắc và những yêu cầu không có điểm dừng
của tổ phụ. Không có dịu dàng, không có yêu chiều, Tiêu Lăng Thiên căn
bản chưa từng có tuổi thơ.
Nàng biết, những kinh nghiệm thưở thiếu
thời đã để lại cho hắn một khoảng trống rất tăm tối trong lòng, nhưng
nàng cứ khăng khăng yêu hắn, giống như hắn cũng đi ngược lại với lẽ
thường mà yêu nàng. Thế gian này thật kỳ diệu, khiến cho nàng xuyên
không vào thời điểm bất ngờ, đi tới bên cạnh hắn, yêu hắn và được hắn
yêu, bọn họ là hai nửa bị chia cắt, đã dùng phương thức như vậy để tìm
lại nhau.
“Sao vậy? Lo lắng cho ta à?” Hắn lười biếng chơi đùa với
mái tóc của Dạ Nguyệt Sắc: “Nếu lo lắng thì chia sẻ một chút với ta đi,
sau khi trở về cung, nàng cũng nhận lấy một ít chính sự, dù thế nào nàng cũng là hoàng đế bệ hạ, sau khi chúng ta thành thân, theo luật thì ta
không thể nhúng tay vào việc triều chính được nữa, cho dù ngầm giúp đỡ
nàng cũng phải có giới hạn. Sau này, khi thân thể nàng đã tốt hơn, có
rất nhiều việc phải tự nàng quyết định.”
“Không muốn!” Dạ Nguyệt Sắc
dứt khoát lắc đầu, từ chối hắn không chút do dự: “Trình độ của ta thế
nào chàng còn không biết hay sao? Chuyện quốc sự tốt nhất vẫn đừng nên
hy vọng vào ta, ta làm không tốt, cũng không muốn làm. Tuy theo luật,
hậu cung không được can dự vào chính sự, nhưng nữ đế ta đây thân thể yếu ớt, nhiều bệnh tật, hoàng phu nhiếp chính giam quốc có gì không được.
Nỗi khổ về chính sự, thứ lỗi cho ta không thể san sẻ cùng chàng rồi.”
Tiêu Lăng Thiên cười cười nói: “Chuyện nàng nói không phải ta chưa từng nghĩ tới, tính cách nàng hay thờ ơ, muốn nàng giải quyết những chuyện như
vậy có chút khó khăn. Nhưng chuyện hoàng phu nhiếp chính giam quốc chưa
từng có trước đây, sợ rằng sẽ rất khó. Quên đi, đừng nghĩ những chuyện
này nữa, ngủ sớm một chút đi. Ngày mai sẽ vào sa mạc, sẽ rất mệt, ta lo
lắng cho thân thể của nàng.”
“Thân thể của ta vẫn còn tốt lắm, chỉ cảm thấy sa mạc là một nơi rất đáng sợ, vì vậy trong lòng hơi sợ hãi một chút.”
“Đừng sợ.” Tiêu Lăng Thiên vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì.”
Dạ Nguyệt Sắc vùi đầu trong ngực hắn, ngoan ngoãn gật đầu, Tiêu Lăng Thiên nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Nguyệt Sắc, giải được cổ rồi, chúng ta
sinh mấy đứa bé nhé.”
Hai gò má Dạ Nguyệt Sắc ửng hồng, nàng khẽ mím
môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh như sao. Con của bọn họ nhất định sẽ vô
cùng đáng yêu.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, nơi bọn họ cắm
trại đã bắt đầu xôn xao, mọi người bận rộn chuẩn bị những thứ cần thiết
để tiến vào sa mạc. Khi Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại, Nguyệt Minh đang ở trong xe cùng nàng, Tiêu Lăng Thiên đã ra ngoài chỉ huy mọi người chuẩn bị từ sớm.
Tôn Hồ Tử tổng cộng mang đến khoảng ba mươi mấy con lạc đà cao
to, hơn một nửa trong số đó để chở hàng hóa. Trong số đó, phần lớn là
thức ăn, nước, sữa và đậu muối, hành trình của bọn họ dự tính không vượt quá mười ngày, nhưng những thứ này đủ để mười mấy người trụ trong sa
mạc hơn một tháng, ngoài ra còn có những vật dụng khác, nhiều không kể
xiết.
Lần này Tiêu Lăng Thiên mang theo hai mươi tám thị vệ Hộ Tinh
xuất cung nhưng chỉ có bốn ám vệ theo bọn họ vào sa mạc, nhưng người
khác đều ở bên ngoài đợi, lý do là ở trong sa mạc, dù võ công có cao, số lượng có nhiều cũng vô dụng, chi bằng canh chừng ở bên ngoài tốt hơn.
Thương Hải, Nguyệt Minh đương nhiên phải theo hầu Dạ Nguyệt Sắc, cộng
thêm hai thầy trò Phượng Minh sơn nhân và Lâm Vãn Y, Tôn Hồ Tử và người
dẫn đường, Lăng Tự Thủy được Dạ Nguyệt Sắc yêu thích và Nam Cung Tuấn
lấy cớ đi cùng để gia tăng kiến thức, một nhóm mười bốn người chính thức xuất phát, bước vào trong sa mạc khi mặt trời hoàn toàn ló dạng.
Thật ra bộ lạc bọn họ muốn tìm cũng không phải ở quá xa, bởi vì mấy bộ lạc
này chỉ có thể duy trì cuộc sống ở những ốc đạo được tạo ra do nhánh
sông Lạc Thủy kéo dài, nếu đi quá sâu vào trong sa mạc, nhưng ốc đảo
biến mất, bọn họ cũng không thể sinh tồn. Hơn nữa, Phượng Minh sơn nhân
từng đi qua đó một lần, vì vậy chuyện tìm được chỗ ở của bộ lạc cũng
không phải chuyện khó, điều thật sự khiến họ phải đề phòng chính là khí
hậu thay đổi thất thường của sa mạc.
Mùa đông trên sa mạc ổn định hơn mùa hè rất nhiều, tuy giá lạnh khó chịu nhưng rất ít khi xảy ra bão cát đáng sợ chết người. Xe ngựa không có cách nào đi lại trong sa mạc, lạc
đà là phương tiện giao thông duy nhất, toàn thân Dạ Nguyệt Sắc bị bọc
trong áo lông cáo thật dày, ngay cả miệng mũi cũng phải che lại, thu
mình trong lòng Tiêu Lăng Thiên, cùng hắn cưỡi trên một con lạc đà, đôi
mắt mê muội nhìn biển cát mênh mông bên ngoài.
Thật là một cảnh đẹp
quá mức rực rỡ, tráng lệ! Đây là một đại dương do cát tạo thành, mênh
mông vô bờ, dập dềnh không dứt, sa mạc hoang vu lóe lên những tia sáng
chói mắt dưới ánh mặt trời, dấu vết của từng cơn gió thổi qua trên cồn
cát đã thầm nói lên sự tịch mịch từ ngàn năm trước. Tiếng lục lạc leng
kieng tự do tự tại, trở thành âm thanh duy nhất trong thế giới yên tĩnh
này.
Vì bão cát và gió lạnh, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ im
lặng cưỡi lạc đà, để những con lạc đà đi theo đội ngũ đưa mình về phía
trước. Tiêu Lăng Thiên quấn chặt Dạ Nguyệt Sắc vào trong lòng mình rồi
mà vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn lại mở áo khoác của mình ra, phủ thêm một
lớp bên ngoài. Dạ Nguyệt Sắc ngồi trên con lạc đà lắc lư rất không thoải mái, chỉ có thể ôm chặt lấy eo Tiêu Lăng Thiên, nhắm mắt lại lẳng lặng
nghỉ ngơi.
Cho đến giữa trưa, đội lạc đà mới dừng lại nghỉ ngơi một
lát sau lưng một cồn cát lặng gió, chân Dạ Nguyệt Sắc đã mềm nhũn, vừa
chạm xuống đất đã suýt chút nữa ngã xuống quỳ trên mặt đất. Tiêu Lăng
Thiên lập tức kéo nàng lại, ánh mắt nhìn nàng vô cùng lo lắng. Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu, nở một nụ cười rực rỡ với hắn, trong lòng thật ra lại
đang tràn đầy lo lắng với quãng hành trình còn lại. Thời gian nghỉ ngơi
rất ngắn, bọn họ phải tới được điểm dừng chân do những người đãi vàng
xây dựng trước khi trời tối. Để bổ sung thể lực, mỗi người đều im lặng
nhanh chóng ăn uống một chút gì đó, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Minh và
Lăng Tự Thủy vẫn rất có tinh thần, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Nghỉ ngơi chưa được nửa canh giờ, đội lạc đà lại nặng nề lên đường. Hình Tứ
và Phượng Minh sơn nhân đi phía trước, dẫn dắt đội lạc đà tiếp tục tiến
lên, cuối cùng cũng tới được điểm dừng chân đã định khi hoàng hôn vừa
buông xuống.