Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 83: Chương 83: Đệ bát thập tam chương




Bầu trời đêm thăm thẳm hé lộ một chút màu xanh nhạt, vì vầng trăng sáng tỏ mà những vì sao bốn phía đều ảm đạm hơn nhiều. Trên bầu trời yên lặng, xanh như ngọc lưu ly ấy, một bông pháo hoa màu đỏ tươi đột nhiên lóe sáng, tầng tầng lớp lớp bao phủ khắp thành Thương Sơn đang ngập trong tiếng động. Trong lúc những người trong tộc Thương Lang còn đang kinh ngạc ngẩng đầu lên trời, hô hào thông báo về pháo hoa kia, trên trời đột nhiên đổ xuống một cơn mưa tên lửa sáng ngời. Những tiếng hò hét rung trời vang lên, thành Thương Sơn đang ngập trong bóng tối bỗng nhiên chìm trong biển lửa.

Gió Bắc của mùa đông khô ráo và giá lạnh thổi bùng ngọn lửa, trong giây lát, bầu trời phía đông thành lập tức bị lửa chiếu sáng như ban ngày. Khi tiếng la khóc của phụ nữ và trẻ em truyền đến, những người trong thành Thương Sơn mới kịp phản ứng – có người công thành!

Mặc dù biết chuyện công thành và việc có kẻ thân phận bất minh đột nhập vào Tường Phong viện có liên quan đến nhau, nhưng những đệ tử trong tộc Thương Lang vẫn không còn lựa chọn nào khác, đành phải nhanh chóng rút từ đại trạch của Bạch gia, lùi đến cổng thành để thủ thành, nếu không, cổng thành vừa mở ra, vận mệnh diệt tộc sẽ chờ đón bọn họ.

Kẻ có khả năng công thành chỉ có thể là quân Ngân Giáp, thế nhưng mùa đông dài rét lạnh gần như là mùa đình chiến mà hai bên đã ngầm định ra, thủ vệ thành Thương Sơn cũng lơi lỏng hơn bình thường, hơn nữa thành chủ Bạch Phi Lân lại chậm chạp chưa xuất hiện, sống chết chưa rõ, đệ tử tộc Thương Lang như rắn mất đầu, trong lúc hoảng hốt chỉ có thể hành động theo lệnh của các vị trưởng lão, vội vàng lao tới cổng thành. Ngoại trừ một số ít người còn ở lại, cố gắng xông vào trong Tường Phong viện, hầu hết những người khác đều nhanh chóng chạy ra khỏi đại trạch Bạch gia.

Tiêu Lăng Thiên nhảy lên tường giống như một con chim Ưng mạnh mẽ muốn giương cánh bay, mắt lạnh nhìn những cây đuốc dưới thành nhanh chóng tản đi, phía Đông thành, tên bay đạn lạc, tiếng giết chóc vang trời. Tộc trưởng tộc Thương Lang, Bạch Phi Lân, đã ngã xuống trong vũng máu, những thị vệ của Bạch gia còn đang cố gắng công kích trước cửa Tường Phong viện lần lượt ngã xuống, Tiêu Lăng Thiên khẽ quát một tiếng:

“Được rồi, đi thôi!”

Những thị vệ Hộ Tinh nghe vậy đồng loạt phi thân về sau, ném ra vô số viên đạn màu đen, những viên đạn kia sau khi tiếp xúc với mặt đất lập tức tỏa ra một màn sương màu tím, bao trùm cả cửa viện. Không biết đám sương kia tạo thành từ cái gì mà ngưng kết thành một khối, gió thổi không tan, có người muốn xông qua màn sương vào trong viện, vừa chạm đến làn khói kia lập tức toàn thân thối rữa, kêu thảm thiết ngã xuống, người phía sau thấy vậy đành hoảng hốt lui về sau, không dám tới gần nữa.

Sau khi tạo ra sự ngăn cản như vậy, thị vệ Hộ Tinh và Lưu Chu cùng nhảy lên tường. Tiêu Lăng Thiên nhảy xuống trước, không cần mượn lực của những chuôi kiếm tên tường, mà khi tới gần mặt đất, hắn vung tay tạo ra một xung lực, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, không nặng hơn một chiếc lá cây là bao nhiêu.

Nhóm thị vệ Hộ Tinh không có được võ công như Tiêu Lăng Thiên, mỗi người đều đạp lên chuôi kiếm, tung mình nhảy xuống. Thân thủ của Lưu Chu càng kém hơn một chút, phải nhờ đến thị vệ Hộ Tinh mới có thể xuống tới nơi an toàn. Lúc này, bên dưới đã không còn ai, trên đường cũng vô cùng hoang vắng, trai trẻ cường tráng đi tham chiến, người già, phụ nữ và trẻ em đều đi ẩn núp. Tiêu Lăng Thiên và mọi người nhanh chóng đi theo con đường Dạ Nguyệt Sắc đã đi, tiến vào trong đường hầm, nhấc lên một tấm đá, vào trong một ngọn núi giả.

Hòn núi giả được thiết kế rất lung linh kỳ diệu, không gian bên trong không quá lớn, bên ngoài lại có vẻ vô cùng khéo léo. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một con đường rất hẹp, khiến người ta tưởng đến đây đã là cuối đường, nhưng vòng qua một số con đường khác lại thấy hiện ra một không gian khác, có chút cảm giác âm u.

Đoàn Tiêu Lăng Thiên không chút e dè, thong dong đi ra khỏi núi giả, vừa ra đến nơi đã gặp Long Nhị đang ở bên ngoài đợi bọn họ. Thấy bọn họ đi ra, Long Nhị lập tức tiến lên, dẫn bọn họ vào một căn phòng cách đó không xa.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong đã có mấy người đang đứng, nhưng trong mắt Tiêu Lăng Thiên chỉ nhìn thấy một bóng người kiêu ngạo như sương, thuần khiết như tuyết kia. Hắn mỉm cười, đưa tay ra cầm lấy đôi tay mềm mại như cỏ non, tình cảnh bên ngoài loạn lạc như vậy mà nụ cười của nàng vẫn sáng ngời. Tiêu Lăng Thiên cảm thấy ấm áp trong lòng, lại không nói với nàng điều gì, chỉ dùng sức nắm lấy tay nàng, nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều không cần nói câu nào.

Nụ cười mỉm này rơi vào trong mắt những người bên cạnh lại là hàng ngàn hàng vạn ý vị khác nhau, Lăng Tự Thủy cùng những thị vệ Hộ Tinh đương nhiên là vui mừng thay chủ tử nhà mình, còn người ngoài đã đi theo một đoạn đường như Nam Cung Tuấn thì vẫn có chút kính trọng không dám tiếp cận đối với vị nhiếp chính vương thâm sâu khó lường, nhưng qua mấy lần nhìn thấy nam tử vui giận khó dò này lộ ra vẻ mặt nhu hòa, hắn càng cảm thấy tôn sùng vị nữ đế bệ hạ nhỏ tuổi này hơn.

Người có tâm tình phức tạp nhất đương nhiên là Lâm Vãn Y, dù hắn biết hắn chỉ có thể buông tay nhưng tình cảm trong lòng vẫn không có cách nào giảm bớt. Mắt thấy hai người kia thân mật tự nhiên như thế, giống như sinh ra đã thuộc về nhau, tim hắn lại không nhịn được mà nhói đau, nhưng trong đó vẫn có một tia vui mừng, vì hạnh phúc của nàng mà cảm thấy ấm áp.

Lúc này, Long Nhị đã mở ra một cánh cửa dẫn vào một đường hầm khác, Tiêu Lăng Thiên mang theo Dạ Nguyệt Sắc, Lăng Tự Thủy, Nam Cung Tuấn và Lâm Vãn Y tiến vào đường hầm. Những thị vệ Hộ Tinh khác thay đổi trang phục dạ hành thành y phục bình thường của tộc Thương Lang, biến mất trong bóng đêm.

Đường hầm rất dài, còn vòng vèo, nhiều ngã rẽ, đoàn người đi rất nhanh, thậm chí còn nghe được tiếng bước chân chạy trốn trên mặt đất. Suốt con đường dài, Tiêu Lăng Thiên vẫn nắm thật chặt tay Dạ Nguyệt Sắc, bàn tay vừa khô ráo vừa ấm áp khiến cho Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy dù đang ở trong một không gian u ám, ẩm thấp mà vẫn an toàn hơn bất cứ nơi nào khác.

Phía Tây thành Thương Sơn dựa vào Thương Sơn, các tộc nhân của tộc Thương Lang đã đào vô số hang động và mật đạo để tránh né chiến hỏa, hiện quân Ngân Giáp đột nhiên khai chiến, người già, phụ nữ và trẻ em không có khả năng chiến đấu đều đang vội vàng hướng về nơi đó. Trong một nhà dân ngoài cửa Bắc của thành, một nơi tương đối vắng vẻ, Tiêu Lăng Thiên và mấy người đi ra khỏi đường hầm, ngồi lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn ở bên ngoài, người đánh xe quất dây cương, xe ngựa lập tức chạy về hướng Bắc.

Xe ngựa có bề ngoài bình thường nhưng bên trong lại vô cùng thoải mái, xung quanh trải lông cáo rất dày, mấy chiếc lò sưởi tinh xảo tỏa ra hơi ấm. Xe chạy rất ổn định, lúc này trăng đã lặn, mấy người cũng đã bận rộn một đêm, rốt cuộc hiện giờ đã có thể thả lỏng nghỉ ngơi một chút.

Phía cửa Đông còn truyền đến tiếng kêu mơ hồ, chiến trận còn đang tiếp tục. Tiêu Lăng Thiên đang dựa vào vách xe dường như lại không thèm để ý chút nào, không nhìn tới ba người kia, trực tiếp kéo Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong lòng. Dạ Nguyệt Sắc không có chút võ công, tối nay lại vừa nhảy lầu, vừa độn thổ, đã mệt mỏi không muốn cử động nữa, hơn nữa khí hậu Mạc Bắc giá rét, nàng sắp bị đông cứng đến nơi, lúc này toàn thân không còn một chút sức lực, ngoan ngoãn để Tiêu Lăng Thiên ôm, không nói một lời.

Tiêu Lăng Thiên nắm chặt thân thể xinh xắn vào lòng, đương nhiên cảm giác được nàng rất lạnh và mệt mỏi. Một tay hắn nhẹ nhàng đặt lên mạch của nàng, chậm rãi truyền chân khí vào, một tay dịu dàng vuốt dọc theo mái tóc dài của nàng. Hắn cảm giác mới hai ngày không gặp mà dường như nàng lại gầy đi, trong lòng không khỏi đau nhói, bất giác lại ôm nàng càng chặt.

“Ta không sao, chàng đừng lo lắng.” Nhờ có chân khí ấm áp của Tiêu Lăng Thiên, tinh thần Dạ Nguyệt Sắc khôi phục được chút ít, dụi dụi vào ngực hắn như một con mèo nhỏ, đỉnh đầu nhẹ nhàng ma sát cổ hắn.

“Còn lạnh không?” Tiêu Lăng Thiên dịu dàng hỏi.

“Không lạnh nữa.” Nàng vẫn thoải mái tựa vào trong lòng hắn, hơi thở của hắn làm cho nàng cảm thấy yên tâm: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Về hướng Bắc, trực tiếp vào sa mạc. Chỗ núi Tử Hồn đã chuẩn bị xong, chúng ta đã trì hoãn ở đây quá lâu rồi.”

“Trực tiếp vào đó?”Dạ Nguyệt Sắc ngồi thẳng dậy, nhìn hắn có chút kỳ quái: “Chuyện ở đây thì sao? Đang đánh giặc mà, chàng không tự mình đi trấn giữ cũng phải đi xem một chút chứ.”

“Cũng chẳng phải đại chiến gì.” Tiêu Lăng Thiên không để ý lắm, nhẹ ấn đầu nàng, để nàng lại dựa sát vào hắn: “Lần này thanh thế tuy lớn nhưng thật ra chỉ có hai tiểu đoàn tiên phong thôi, mục đích chủ yếu là vì dời đi tầm mắt của tộc Thương Lang, để chúng ta thoát thân. Dùng hai mươi vạn quân Ngân Giáp bao vây thành Thương Sơn mà không bị phát hiện là chuyện không thể, vì vậy, hai tiểu đoàn tiên phong lần này ẩn nấp, đột kích, che chở chúng ta chạy thoát, sau đó mới lần lượt tăng thêm viện binh, trì hoãn chiến sự, kéo dài thời gian để chúng ta vào sa mạc. Nhìn qua có vẻ rất dọa người, thật ra chỉ là trận đánh nhỏ thôi, không cần lãng phí thời gian của chúng ta.”

“Chi bằng thừa dịp này hạ một đao diệt trừ hậu họa chẳng hơn sao.” Dạ Nguyệt Sắc an nhàn dựa vào lòng hắn, miễn cưỡng nói.

“Đâu có đơn giản như vậy. Mạc Bắc đất rộng người đông, con cháu tộc Thương Lang phân tán rất rộng, khó có thể diệt trừ bọn họ chỉ trong một cuộc chiến. Mà người trong tộc cũng vô cùng dũng mãnh, cho dù bị tổn hại nặng nề cũng sẽ không buông tha cho mối thù phục quốc với Ngâm Phong, đây cũng chính là lý do vì sao hai trăm năm qua Ngâm Phong quốc rất ít khi mở rộng chiến tranh với bọn chúng, chỉ từng bước dồn ép, thu gọn không gian sinh sống của bọn chúng, đẩy bọn chúng tới nơi sa mạc hoang vu này.”

“Dồn đến chân tường à? Nếu bọn họ lùi hẳn vào sa mạc thì sao, trong sa mạc chẳng phải cũng có bộ tộc sinh sống sao?”

“Nếu đã muốn nhổ cỏ tận gốc, đương nhiên sẽ không để bọn chúng có đường lùi. Quân Ngân Giáp vây quanh tộc Thương Lang giống như một cái miệng túi, chặt chẽ thu gọn bọn chúng ở trong, chỉ cần đợi đến thời điểm có thể thu gọn miệng túi là không kẻ nào có thể chạy thoát. Đến lúc đó, cho dù có cá lọt lưới, trong sa mạc cằn cỗi như thế này cũng không cách nào phát triển lớn mạnh được. Đối với Ngâm Phong quốc mà nói, tộc Thương Lang là một tai họa ngầm đã tồn tại quá lâu, nên kết thúc trong tay ta rồi.”

“Diệt tộc nha!” Dạ Nguyệt Sắc than nhẹ một tiếng sâu kín, đột nhiên nhớ tới trước kia, bọn họ đã từng tranh chấp vì bản án cho sự mưu phản của Thẩm tể tướng. Khi đó nàng còn bị ảnh hưởng bởi pháp luật hiện đại, cho rằng chuyện liên lụy đến cửu tộc là chuyện không thể lý giải được, cũng là chuyện không có chút đạo lý, nhưng tới giờ, khi đối mặt với một dân tộc sắp bị diệt vong, nàng đã có thể thờ ơ lạnh nhạt, thế giới này thật sự đã làm nàng thay đổi rất nhiều, chỉ là, không biết những thay đổi này là tốt hay xấu.

“Sao vậy?” Tiêu Lăng Thiên nâng mặt của nàng lên, để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt hắn rất kiên quyết, hiển nhiên cũng đang nhớ lại vụ tranh chấp lần trước. Bình thường Dạ Nguyệt Sắc tuy lạnh lùng, thờ ơ, nhưng thật ra nàng là một cô bé rất lương thiện, hay mềm lòng, rất thận trọng với sự sống, vì vậy, có lẽ nàng sẽ cầu xin cho bọn chúng cũng không chừng. Chỉ là, chuyện này liên quan đến nhiều chuyện trọng đại, không thể có một chút mềm lòng, nếu không, sau này sẽ là hậu họa khôn cùng.

Nhưng Dạ Nguyệt Sắc lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, mở rộng hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, toàn thân mềm mại dựa vào trong lòng hắn.

“Ta hiểu đạo lý của chàng, sao có thể làm chàng khó xử. Quốc gia, thiên hạ này ta không có bản lĩnh thống trị, cũng không có khát vọng đấy, ta chỉ muốn giao toàn bộ lại cho chàng, như vậy ta cũng vui vẻ nhàn hạ.”

Lời này nếu nói ra từ miệng của quân vương khác, phía sau không biết có bao nhiêu hàm ý, nhưng Tiêu Lăng Thiên biết nàng nói thật lòng, trong mắt nàng, quyền lực tối cao là thứ không đáng để nhắc đến.

“Vậy thần xin san sẻ cùng bệ hạ.” Trong câu nói của hắn mang theo ý cười, cất chứa yêu chiều vô cùng. Cách xa khỏi chính trị máu tanh hèn hạ, bầu trời thuần khiết của nàng sẽ do hắn chống đỡ.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, đang lúc tình nồng ý mặn, có một người lại cố ý sát phong cảnh, ho khan một tiếng.

Hai người đang ôm nhau quay đầu lại nhìn Nam Cung Tuấn vừa phát ra tiếng ho khan, trong ánh mắt không chút hoang mang, làm cho Nam Cung Tuấn cảm thấy đỏ mặt. Nam Cung Tuấn đã nhìn quen những hành động trêu đùa gió trăng, nghe quen từ ngữ xu nịnh, nhưng dáng vẻ hai người có địa vị tối cao mật mật ngọt ngọt với nhau vẫn khiến hắn nhìn không được tự nhiên. Lại nhìn tới Lâm Vãn Y vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào một góc xe ngựa, hắn cảm thấy Lâm Vãn Y có chút đáng thương, nên không nhịn được mới ho khan một tiếng.

Lăng Tự Thủy thiếu chút nữa đã nhào tới bóp chết hắn, nàng chưa từng thấy ai không có mắt như vậy, đang tốt đẹp, ho cái gì, không nhìn thấy bầu không khí rất tốt đẹp sao, điện hạ bận rộn chăm sóc bệ hạ, sẽ không có thời gian để ý tới bọn họ. Đối với vị điện hạ vui giận khó lường này, nàng vừa tôn kính vừa sợ hãi, ở cùng một chỗ vẫn không tránh khỏi có chút thấp thỏm, vì vậy càng hy vọng Tiêu Lăng Thiên đặt tất cả lực chú ý lên người Dạ Nguyệt Sắc, về phần những người khác, nàng chẳng buồn quan tâm.

Không khí trong xe lúc này nhất thời có chút kỳ quái, may là Dạ Nguyệt Sắc nói mệt mỏi, muốn nghỉ một lát, Lăng Tự Thủy vội vàng giúp nàng chuẩn bị chăn gối, không khí trong xe lúc này mới tự nhiên lại, Xe ngựa lăn bánh đều đặn lắc lư, Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi cả một ngày, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, trong khi ngủ, đánh xe đã đưa bọn họ đến nơi bọn họ vẫn hướng về – sa mạc Vong Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.