Ngày mười hai tháng chín, đế đô truyền đến tin tức, nữ đế Triêu Húc cùng nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên rời kinh tới lăng mộ đế vương các
triều đại ở thành Bạch Đế thờ cúng một tháng, coi như để cảm tạ tổ tiên
đã phù hộ trận đại chiến thắng lợi, để lại bốn vị đại thần cai quản kinh thành. Dạ Nguyệt Sắc thầm kêu không ổn trong lòng, thờ cúng tổ tiên cái gì, còn lâu nàng mới tin, chỉ sợ là Tiêu Lăng Thiên ra ngoài bắt mình
trở về. Mặc dù nàng cũng vô cùng nhớ Tiêu Lăng Thiên, nhưng nàng thậm
chí còn chưa du ngoạn vui vẻ, nếu bây giờ phải trở về, chỉ sợ sẽ nuối
tiếc cả đời.
Thương Hải rất nhanh đã nhận được tin tức của Tiêu Lăng
Thiên, ra lệnh cho bọn họ ngoan ngoãn chờ ở Tụ Nghĩa sơn trang, Tiêu
Lăng Thiên đã ra khỏi kinh thành, thúc ngựa ba ngày nữa sẽ tới nơi. Dạ
Nguyệt Sắc không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn ngồi chờ.
May là mười bốn tháng chín sẽ là lễ tế Phong Thần, ngày hôm đó Dạ Nguyệt
Sắc ăn mặc cẩn thận, từ rất sớm đã tới tìm Tiêu Ti Vân ra ngoài, lại bị
nàng ta cười báo rằng tất cả những hoạt động chúc mừng của thành Lam đều bắt đầu vào giờ Mẹo. Bởi vì ban ngày các thương gia phải chuẩn bị, đến
giờ Thân sương mù bắt đầu bay đi, kéo dài đến giờ Dậu, sương mù của
thành Lam mới tan hết, các thương nhân mới có thể bắt đầu buôn bán.
Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ trở về, nàng vô cùng mong đợi mặt trời lặn. Trong lúc chờ đợi, nàng sai Nguyệt Minh tới Triều Vân cư, hẹn Lăng Tự Thủy
buổi tối cùng đi. Mạc đại tiên sinh hy vọng Nam Cung Tuấn giám sát hành
động của Dạ Nguyệt Sắc, hắn cũng lợi dụng danh nghĩa vị hôn thê của mình mà đi cùng, còn có Lâm Vãn Y sáng sớm đã nói sẽ đi, cùng Bạch Phi Loan
cố ý đi theo, cuộc du ngoạn buổi tối biến thành hoạt động tập thể cho
tám người.
Khi chờ đợi, thời gian trôi qua đặc biệt chậm, cuối cùng
cũng đợi được lúc sương mù tan đi, khi trăng sáng lộ ra từ đám sương,
soi ánh sáng bạc xuống cả một vùng đất, đoàn Dạ Nguyệt Sắc rốt cuộc cũng bắt đầu lộ trình đi xem hội hoa đăng.
Tiêu Ti Vân tìm một chiếc xe
ngựa lớn, thoải mái cho mấy cô gái yên vị, mấy người con trai cưỡi ngựa
đi theo. Do tâm tình tốt, Dạ Nguyệt Sắc luôn luôn lạnh lùng lúc này trên mặt cũng có một vài nụ cười, vừa nghe mọi người nói chuyện, nàng vừa
nhấc màn xe lên nhìn ra xa. Tụ Nghĩa sơn trang nằm ở đầu Bắc của thành
Lam, cách khu chợ trong thành một đoạn, cũng may bọn họ không bị giới
hạn thời gian, đoàn người chậm rãi nhàn nhã đi tới trước.
Mặc dù
không náo nhiệt như trong thành, nhưng dọc đường nhà nhà cũng treo các
loại hoa đăng, con phố được thắp sáng như ban ngày. Trên đường, nam nữ
già trẻ cùng ùa ra, cùng đi về hướng họ đang đi, người người trang điểm
xinh đẹp, trên mặt nụ cười không tắt.
Dọc đường càng ngày càng náo
nhiệt, chậm rãi đi chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới khu chợ. Nhìn
ra xa lập tức nhìn thấy một bầu trời đèn đuốc sáng huy hoàng, tiếng
chiêng tiếng trống vang dội, càng tới gần người người càng đông đúc.
“Xem ra xe ngựa không thể đi vào, xuống xe đi cùng nhau đi.” Lâm Vãn Y nhấc màn lên nói với mấy cô gái.
Nhìn dòng người liền biết nhất định xe ngựa không vào được, mấy cô gái xuống xe, mấy người con trai cũng xuống ngựa cùng nhau đi bộ vào trong chợ.
Đoàn người này nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, hoa phục gấm vóc, đều là nhân
trung long phượng*, bất kể đi tới đâu đều là tiêu điểm chú ý, không ít
cô bé bạo dạn chạy tới, cười duyên nhét hoa linh lan vào trong tay mấy
người con trai. Trong số đó, Nam Cung Tuấn đặc biệt tuấn tú phong lưu,
mặc một bộ trường sam bằng gấm màu đỏ, đầu đội kim quan, eo đeo đai
ngọc, hai hàng lông mày khẽ nhếch lên, một đôi mắt hoa đào khẽ liếc, bên môi còn thường xuyên có vài phần ý cười, trong tay cầm quạt ngọc, thắt
lưng giắt một thanh trường kiếm quý, thật sự là một hiệp sĩ thiếu niên
có triển vọng, chỉ trong chốc loát đã nhận hoa Linh Lan đầy tay.
* Nhân trong long phượng: rồng phượng trong loài người
Không chỉ có Nam Cung Tuấn phong lưu phóng khoáng, Lâm Vãn Y ôn hòa sáng sủa
cũng rất được hoan nghênh, trường sam tối màu làm nổi bật lên vẻ hào hoa phong nhã của hắn, trên mặt lại có vẻ hiệp sĩ giang hồ, thân hình tuấn
tú cao ráo như trúc xanh cũng khiến không ít thiếu nữ đỏ mặt thẹn thùng
nhét hoa vào tay hắn. Nhận hoa của con gái trong lễ tế Phong Thẫn cũng
là một loại lễ nghĩa, hắn không từ chối những thứ này, vừa cười cười
nhận lấy vừa nhìn các nàng đỏ mặt chạy ra xa.
Dạ Nguyệt Sắc từng đi
dạo hội hoa đăng trong lễ tế Phong Thần cùng Tiêu Lăng Thiên một lần,
nàng biết ý nghĩa của hoa Linh Lan này, nhớ ngày đó số lượng hoa Tiêu
Lăng Thiên nhận được tương đối nhiều. Ngày đó, dưới bầu trời đầy pháo
hoa, nàng đã nhận ra tâm tư của mình với Tiêu Lăng Thiên, đã nhìn thấy
tình cảm như có như không trong ánh mắt Tiêu Lăng Thiên. Sau này xảy ra
rất nhiều chuyện, đẩy bọn họ càng ngày càng gần nhau, cuối cùng buông ra những trói buộc trong lòng mà nắm lấy tay nhau, tất cả cũng bắt đầu
sáng tỏ từ ngày đó.
Mỉm cười nghiêng mình, nàng mua từ một bà lão bán hoa một bó Linh Lan. Ngày mai có thể gặp chàng, tặng hoa này cho chàng, con người thâm trầm hướng nội như vậy có thể mỉm cười một cái không.
Chọn một bó Linh Lan màu hồng, nàng đứng lên từ quán hoa, hoa đăng các màu
treo trên cao chiếu lên chiếc váy màu trắng sữa của nàng như một làn
khói, trang sức trân châu màu hồng nhạt trên tóc tản ra ánh sáng dịu
nhẹ. Phía trên mạng che mặt là một đôi mắt lấp lánh như ánh trăng trên
mặt nước hồ thu, tựa như nàng tiên dưới ánh trăng, tinh linh của các
loài hoa, một mình tỏa sáng trong đám người rộn ràng, phong thái không
giống như đang ở trần gian.
Đoàn người đi một chút lại ngừng, dạo qua một loạt gian hàng dọc đường, chỉ trong chốc lát, trong tay mọi người
đã đầy hoa đăng, mặt nạ, đồ chơi làm bằng đường. Khi thì chơi đố đèn,
khi lại quăng vòng, rồi xem xiếc ảo thuật một lát, vừa vui chơi vừa đi
về phía trước.
Dạ Nguyệt Sắc luôn luôn lạnh lùng thanh thoát, hiếm
khi nào thấy nàng thoải mái như thế, cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ của
một cô bé mười lăm tuổi. Lâm Vãn Y yêu chiều nhìn về phía nàng, ánh mắt
lúc nào cũng hướng về đóa Linh Lan trên tay nàng, đóa hoa màu hồng kia
tỏa ra ánh sáng mông lung dưới ánh đèn, nàng nâng trong tay như bảo bối, không khỏi khiến cho Lâm Vãn Y đoán rằng nàng đã có người muốn đưa.
Tiêu Ti Vân vẫn mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu xanh lam như trước, dùng một chiếc khăn lụa cùng màu che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đã cảm thấy
phong tình vạn chủng. Hành trình hôm nay tự nàng sắp xếp, dưới sự dẫn
dắt của nàng, đoàn người đi thẳng tới nơi phồn hoa nhất – sông Lạc Ảnh.
Sông Lạc Ảnh là một nhánh sông của dòng Lạc Thủy, đi ngang qua thành Lam,
suốt chín phường dọc hai bên bờ sông, chỉ có nơi này là bắn pháo hoa,
cũng là nơi văn nhân nhã sĩ tập trung, hơi có chút hương vị Tần Hoài
phong nguyệt**. Dọc theo bờ sông là những tửu lâu trà tứ hạng sang, lúc
này lại càng vô cùng đông vui.
** Tần Hoài là tên một con sông, hai
bên bờ sông có nhiều thanh lâu, kỹ viên, là chốn ăn chơi (phong nguyệt), người ta dùng Tần Hoài phong nguyệt để chỉ những nơi như vậy.
Giữa
sông có hoa đăng dân chúng thả xuôi dòng, chiếu sáng cả một con sông.
Giữa dòng có một cô gái ngồi thuyền nhỏ xuyên qua, mũi thuyền treo một
chiếc đèn hoa sen, khách nhân trên bờ chọn khúc nhạc nào, trên thuyền
nàng liền cầm đàn tỳ bà hát khúc nhạc đó. Mái chèo bằng gỗ quế, hương
thơm phảng phất, những ngọn đèn dầu như những ngôi sao trên trần gian
đều hắt những tia sáng lăn tăn trên mặt nước, mái chèo giống như khuấy
động ánh trăng, thật giống như sông ngân hà trên trời, đẹp không sao tả
xiết.
Đi vào Lăng Ba Hiên nổi danh nhất nhì bờ sông Lạc Ảnh, tiểu nhị ân cần chào đón, đưa bọn họ vào phòng trà đã đặt trước trên lầu hai.
Nơi đây tên là “Vấn Cúc”, là một gian phòng thanh nhã một nửa nằm phía
trên sông Lạc Ảnh, mặt nhìn về phía sông không có tường mà là một loạt
rào chắn màu đỏ son, trên mái cong là một chuỗi hạt nhỏ chặn tầm mắt bên ngoài, dưới chuỗi hạt treo một chiếc chuông đồng nho nhỏ, gió đêm vừa
mơn trớn liền leng keng lay động, quả nhiên là một chỗ ngồi tốt phải tốn không ít tâm huyết.
Đi vào căn phòng, Dạ Nguyệt Sắc chọn ngồi xuống
đối mặt với lan can, hơi nghiêng người là có thể nhìn thấy cảnh sông đẹp đẽ bên kia chuỗi hạt. Bởi vì món ăn đã đặt trước, sau khi mọi người
ngồi xuống, tiểu nhị lâp tức đưa đồ ăn lên.
Món ăn cũng đều tinh xảo
lạ thường, tứ tinh vọng nguyệt, dương chi cam lộ, kim dao bạch ngọc
quyển, hoa tư ngọc đái, hà hương đa bảo kê, bách hoa cao, hạnh lạc hà
diệp yên chi mễ chúc, mai hoa hương tiết phong mễ cao***, tất cả đều là
những món ăn hợp với khẩu vị con gái. Chỉ là, dù tinh xảo thế nào cũng
không so được với ngự thiện trong cung, Dạ Nguyệt Sắc cũng chỉ nếm thử
rồi thôi.
*** Tên các món ăn
Trên sông lúc này, giọng ca trầm
bổng, uyển chuyển triền miên, thì thầm đầy tình ý. Vừa khéo có một chiếc thuyền nhỏ lướt qua bên dưới, Dạ Nguyệt Sắc lên tiếng gọi nàng lại.
“Vị cô nương này, có thể hát cho chúng ta một khúc không.”
Nói xong, Nguyệt Minh móc ra một thỏi bạc vụn ném lên thuyền. Nàng kia mỉm cười, cất cao giọng nói:
“Không biết mấy vị muốn nghe khúc nào?”
Dạ Nguyệt Sắc nhớ tới một bài hát từng nhìn thấy ở trong sách, liền nói: “Vậy hát khúc “sát na phương hoa” đi.”
Nàng kia ngẩn ngơ, bài hát này nàng biết, nhưng khách đến vùng ven sông nay
đều gọi những bài mà ca từ có chút trăng gió, rất ít người gọi một ca
khúc như vậy. Liền nói: “Khúc ca này ít khách nhân gọi, nếu hát không
tốt, xin mấy vị đừng lấy làm phiền lòng.”
“Không sao.”
Dạ Nguyệt Sắc phất tay một cái, nàng kia lập tức ôm đàn tỳ bà mở miệng hát:
“Hoa quỳnh mong manh, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, đường đời là Lạc Hà mười khúc, tất phải chảy về Đông.
Ngọc bích tám nghìn năm, một đêm khô héo, hỏi ông trời cuộc đời này cần gì?
Đêm qua gió thổi nơi đây, hoa rụng nghe ai tan vỡ.
Trời cao chín vạn dặm, ngự phong lộng ảnh, biết sánh cùng ai?
Bắc Đẩu thiên thu, cung ngọc bần hàn, không bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ.”
Giọng nữ kia réo rắt, khúc ca này vốn đã hơi hùng dũng, không giống với những ca từ đáng yêu mềm mại khác, nhất thời đè nén những tiếng ca khác trên
sông. Vừa hát xong, Dạ Nguyệt Sắc khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Thưởng.”
Nguyệt Minh ném một thỏi bạc ra.
Tại thời điểm cô gái đó cúi đầu tạ ơn, ám sát đột nhiên đến. Mấy bóng người màu đen bật lên từ trong nước, đạp vào chiếc thuyền nhỏ một cái, mượn
lực bay về phía gian phòng “Vấn Cúc” nơi Dạ Nguyệt Sắc đang ở. Ánh sáng
lóe lên loang loáng, từng chuỗi hạt gãy rơi xuống đất, Dạ Nguyệt Sắc
đang ngồi dựa vào lan can lập tức bị khí lạnh bao phủ.