Lá Phong khắp vườn chói lọi như mây ngũ sắc, tầng tầng lớp lớp vẽ ra màu sắc của lửa. Dưới tàng cây Phong kia là thiếu niên mặc hoa phục màu
tím, giống như một đám mây tím lạnh lùng đứng lặng trong bầu rời chìm
trong lửa, ánh mắt lạnh như băng cất giấu vẻ điên cuồng, khát máu.
Trong “Lạc Phong Đình”, cứ mấy bước lại có một thiếu niên mặc đồng phục, thắt lưng dắt trường kiếm canh chừng, thuần một màu oai hùng, ngay cả ánh
mắt cũng lạnh như chủ nhân của bọn họ, lạnh lùng nhìn Dạ Nguyệt Sắc đi
tới trước mặt Mộ Dung Tư Duệ.
Càng tới gần Mộ Dung Tư Duệ, Dạ Nguyệt
Sắc lại càng khẳng định hắn không phải Thẩm Thừa Hữu. Trên người hắn có
một loại cảm giác nham hiểm, tàn ác dù đã cố áp chế những vẫn lơ đãng lộ ra, hàm chứa sự tàn nhẫn và kiêu ngạo, điều này khác hẳn với Thẩm Thừa
Hữu tâm tính hướng nội mà nàng từ gặp, kết hợp với mật báo từ chỗ Tiêu
Lăng Thiên xác nhận Thẩm Thừa Hữu đã chết, thân phận của người trước mặt hẳn rất khả nghi.
“Tiểu thư hạ cố tới chơi, thật là vinh hạnh của Mộ Dung thế gia.” Mộ Dung Tư Duệ chiêu đãi Dạ Nguyệt Sắc trong “Hàm Chu
Đình”, một nơi nghỉ chân trong “Lạc Phong Đình”. Từ nơi này có thể thu
hết phong cảnh tươi đẹp màu đỏ vào tầm mắt, cũng là một nơi vô cùng cẩm
tú, chỉ tiếc bốn phía có không ít hộ vệ của Mộ Dung thế gia, phá hỏng
cảnh đẹp hiếm có này.
“Sắp xếp nhiều hộ vệ như vậy, phải chăng Mộ
Dung thiếu chủ đã quá cẩn thận rồi?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Thương Hải,
Nguyệt Minh bị chặn ở dưới đình, ngón tay khẽ nhúc nhích, ý bảo bọn họ
không cần tranh cãi, cười nhạt nhìn về phía Mộ Dung Tư Duệ.
Mộ Dung
Tư Duệ nhẹ nhàng cười một tiếng, gương mặt rõ ràng vô cùng tuấn tú lại
làm cho người ta cảm thấy rét lạnh: “Tô tiểu thư không phải người trong
giang hồ, đương nhiên không biết muốn sống sót trong giang hồ thì cần
thận là điều rất cần thiết, ở Mộ Dung thế gia lại càng quan trọng.”
“Sao? Mộ Dung thiếu chủ nói vậy không biết phải hiểu thế nào?” Ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc nhìn hắn lộ ra chút hứng thú.
“Ha ha.” Mộ Dung Tư Duệ cười khẽ hai tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía
trước, dựa sát vào Dạ Nguyệt Sắc, thấp giọng nói: “Tiểu thư nhất định
không biết trong Mộ Dung thế gia có bao nhiêu người muốn ta chết.”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên thẳng người dậy, cười lớn lên như thần kinh:
“Nhưng ta vẫn còn sống, ha ha, người người muốn ta chết lại gần như chết sạch, ha ha.”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Mộ Dung Tư Duệ không ngừng cười
lớn, âm thầm nhíu mày. Không có cảm giác an toàn, hơi thần kinh, nếu nói hơn nữa thì tàn nhẫn vô tình, hiểu được người này có thể sẽ khó khăn
hơn nàng đã tưởng tượng. Nhưng nếu những điều này chỉ là giả vờ trước
mặt nàng, vậy người này nhất định vô cùng nguy hiểm.
“Bằng bản lĩnh
của thiếu chủ đương nhiên có thể sống lâu dài.” Dạ Nguyệt Sắc nhìn hắn
còn đang cười điên cuồng, quyết định nói thẳng, “Chỉ là, thiếu chủ không tò mò vì sao ta tới chào hỏi ngươi?”
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, Mộ Dung Tư Duệ giống như trở lại bình thường trong nháy mắt, hắn chậm
rãi chỉnh lại phát quan vì cười lớn mà hơi tán loạn, từ từ nói: “Từ một
khắc kia trên yến tiệc, tại hạ vẫn luôn hiếu kỳ, điều gì khiến tiểu thư
lộ ra vẻ mặt như vậy? Vì vậy từ sáng nay tại hạ đã đứng chờ tiểu thư,
chỉ không ngờ lúc này tiểu thư mới tới.”
Rất nhạy cảm, đánh giá của
Dạ Nguyệt Sắc đối với hắn lại thêm một điều. Nàng biết hôm qua khi nhìn
thấy hắn mình có chút biến sắc, nhưng vẻ mặt của mình luôn nhạt nhẽo, vẻ bất ngờ đêm qua cũng rất nhỏ, vậy mà lại bị hắn bắt được.
“Đêm qua,
khi nhìn thấy công tử, quả thật làm ta kinh hãi, bởi vì diện mạo của
công tử và một vị cố nhân của ta giống nhau như đúc. Đột nhiên nhìn
thấy, ta còn tưởng hắn chết đi sống lại, vì vậy mới nhất thời thất lễ.”
“Giống nhau như đúc?” Hắn chậm rãi nhắc lại lời của nàng, từng chữ thật nặng,
thật rõ ràng, giống như có tình cảm căm hận gì đó bộc lộ ra. “Lại có
chuyện lạ như vậy sao?”
Tuy nói như vậy nhưng trên mặt hắn không có
vẻ gì kỳ quái, ngược lại giống như có chút thất thần, trong đôi mắt màu
đen của hắn phản chiếu hoa văn rực rỡ, xinh đẹp trên trang phục màu tím, một tia sáng lạnh thoáng vụt qua.
“Đã chết sao, thật là đáng tiếc. Nếu còn sống, thật hy vọng có thể gặp vị công tử kia một lần.”
“Quả thật đáng tiếc. Nếu hắn còn sống, bằng phong thái của hai người, nếu đi cùng nhau sẽ thật sự trở thành một đoạn giai thoại song châu liên bích, sợ là sẽ rụng động toàn thành.”
“Đế đô rộng lớn, sao có thể rung
động vì chút chuyện nhỏ này. Nhưng nghe đồn, đương kim nhiếp chính vương điện hạ thiên nhân tuyệt sắc, phong tư tuyệt luân, không biết là thật
hay giả.”
Dạ Nguyệt Sắc thoáng động trong lòng, vì sao lại nói tới
Tiêu Lăng Thiên? Mấy ngày nay, thân ảnh kia vẫn bồi hồi trong lòng, ngày càng sinh động, ánh mắt gương mặt người kia ngày càng rõ ràng trước
mắt, trong lòng có một đóa hoa thơm ngát đua nở, nỗi nhớ tới như nước
chảy.
“Từng nghe qua, chưa từng gặp.” Nàng cười thản nhiên, trong đôi mắt trong trẻo ẩn chứa kiêu ngạo, đó là người đàn ông của nàng.
“Hình như tiểu thư rất có cảm tình với nhiếp chính vương điện hạ, chỉ là ta
nghe nói vị điện hạ này khống chế thiên tử, trở thành quyền thần đệ nhất triều đình, tiểu thư sống trong kinh thành, có từng nghe qua lời đồn
như vậy hay chưa?”
Dạ Nguyệt Sắc nghe vậy, ý cười vụt tắt, dưới gương mặt bình tĩnh ẩn chứa vẻ lạnh lùng: “Có lẽ Mộ Dung thiếu chủ không
biết, nói bừa chính sự là trọng tội, thiếu chủ vẫn nên cẩn thận lời nói
thì tốt hơn. Sắc trời không còn sớm, ta không quấy rầy thiếu chủ nữa,
cáo từ.”
Dạ Nguyệt Sắc nói xong liền xoay người bỏ đi, làn váy xanh
tung bay trong gió vẽ ra độ cong tuyệt đẹp, hợp với lá Phong màu đỏ
trong viện càng lộ ra vẻ trầm tĩnh. Mộ Dung Tư Duệ vẫn không nhúc nhích, ngồi trong đình nhìn theo thiếu nữ đang rời đi, sống lưng nàng thẳng
tắp, kiên định, cần cổ thật dài ưu nhã ngẩng cao, cái đầu cao quý kia
giống như sẽ không bao giờ cúi thấp xuống với bất cứ ai. Đôi mắt Mộ Dung Tư Duệ lại càng tối tăm, khóe môi từ từ cong lên một nụ cười hứng thú.
Bước ra khỏi cửa “Lạc Phong Đình”, Dạ Nguyệt Sắc thở dài một hơi, lập tức
bước nhanh hơn. Tên Mộ Dung Tư Duệ này là một tên điên tỉnh táo, tiếp
xúc với hắn làm cho nàng cảm giác không tốt, giống như đến gần một con
rắn, vô cùng không thoái mái.
Nhận thấy sự bất an của nàng, Nguyệt Minh ở phía sau nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu thư, người sao vậy?”
Dạ Nguyệt Sắc không đáp lời, sau khi bước nhanh trở lại Tùng Lam viện,
ngồi vào chỗ mới dặn dò: “Lập tức thông báo cho điện hạ, Mộ Dung Tư Duệ
nhất định là con cháu nhà họ Thẩm, hơn nữa chính hắn cũng đã biết chuyện này. Người này rất nguy hiểm, bảo điện hạ nhất định phải cẩn thận chú ý hắn.”
Nguyệt Minh không biết hai người đã nói gì trong đình, chỉ
thấy Mộ Dung Tư Duệ cười to một cách thất thường, lúc ấy nàng đã cảm
thấy người này hết sức quỷ dị. Nay nghe Dạ Nguyệt Sắc dặn dò, lập tức đi thông báo.
Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, trói gà không chặt,
chuyện có thể làm thật ra không nhiều, đối phó với Mộ Dung Tư Duệ thế
nào là chuyện Tiêu Lăng Thiên cần xử lý, chuyện nàng có thể làm chỉ là
bảo vệ mình thật tốt, không để thân phận bại lộ, không để mình trở thành con cờ để đối thủ kiềm chế Tiêu Lăng Thiên trong thời khắc mấu chốt.
Mạch nước ngầm trong Tụ Nghĩa sơn trang lúc này đã bắt đầu chuyển động,
nơi đây đã trở thành một nơi vô cùng nguy hiểm, bằng thân phận của nàng
bây giờ thật sự không thích hợp ở lại nơi này, sau khi lễ tế Phong Thần
qua đi, nhất định phải rời đi.
Trong một ngày làm quá nhiều chuyện,
từ khi xuất cung đến nay, Dạ Nguyệt Sắc đã quen nhàn hạ nên cảm thấy hơi mệt, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng chuông gió làm từ gỗ thông
phát ra lanh lảnh, núi rừng xa xa nhuộm đầy sắc thu. Lững thững bước ra
ngoài, bảo Thương Hải theo xa phía sau, nàng ngẩng đầu nhìn lên hàng cây cô độc lẳng lặng đón gió, nỗi nhớ từ đáy lòng đối với người kia làm cho nàng không còn cô đơn nữa.
Nàng chưa từng biết, nhớ thương một người lại là chuyện hạnh phúc như thế. Nhắm mắt lại, xoay quanh là giọng nói
người kia, nụ cười của người kia, hiện giờ, chàng đang làm gì? Đang dùng ngón tay thật dài, mạnh mẽ lật xem tấu chương, hay đang dùng ánh mắt
lạnh lùng nhìn các vị thần tử đến khi bọn họ bị mồ hôi lạnh làm ướt áo?
Hay là cũng giống như nàng, nhìn lên bầu trời rộng lớn vô tận này, khắc
họa dung nhan của nàng trong lòng?
Giống như bài thơ kia: minh nguyệt trang sức liễu nhĩ đích song tử, nhĩ trang sức liễu biệt nhân đích
mộng*. Khi nàng đang nhìn lên trời cao, Lâm Vãn Y đang ngẩn người nhìn
nàng. Thân ảnh bé nhỏ kia đứng thẳng trong gió, rõ ràng ở trước mặt lại
như xa cách thiên thượng nhân gian, muốn đưa tay ra lại sợ đây chỉ là hư ảo. Một hơi thở dài sâu kín quanh quẩn trong lòng cũng không dám thở
ra, sợ làm vị tiên tử này ngạc nhiên bay đi, suốt đời không gặp lại nữa.
* Dịch nghĩa: Trăng sáng tô điểm cảnh vật ngoài cửa sổ, ngươi tô điểm cho giấc mộng của ai kia.
“Công tử.”
Giọng nói mềm mại yếu mềm, không giống âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng
của tiên tử kia. Lâm Vãn Y quay đầu, đón nhận một đôi mắt xấu hổ, mang
chút e sợ. Nàng mềm mại như đóa hoa trong gió, làm sao có thể không
khiến người ta thương hại?
“Bạch cô nương.”
Đôi mắt tuyệt sắc của
Bạch Phi Loan như có sương mù, vô cùng yêu kiều lại u buồn, một đôi tay
uyển chuyển nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, hàm răng trắng như tuyết cắn
nhẹ môi dưới, không nói một lời, trong mắt lại là thiên ngôn vạn ngữ.
“Bạch cô nương!” Lần này, trong giọng nói Lâm Vãn Y mang theo chút bất đắc
dĩ. Bạch Phi Loan tuyệt mỹ, điều này không thể nghi ngờ, đáng tiếc lại
không phải người hắn muốn. Muốn tránh thoát lại không tiện quá cứng rắn, Lâm Vãn Y chỉ đành trơ mắt nhìn sương mù trong đôi mắt kia gắn kết lại, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống.
“Công tử, nô tỳ không dám hy vọng xa vời công tử rủ lòng thương, lại càng không dám so sánh với vị tiểu thư kia, chỉ mong có thể ở bên cạnh công tử, xin công tử nhất định đồng ý.”
Lê hoa đái vũ, mềm mại đáng yêu, Lâm Vãn Y cũng không phải người tâm địa
sắt đá, than nhẹ một tiếng, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, Bạch
Phi Loan nhẹ nhàng dựa tới. Lâm Vãn Y mang theo một tâm tình phức tạp,
dùng một tay ôm nàng, quay đầu lại nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc như cười như
không đứng từ xa xa nhìn hắn, không nhìn thấy giai nhân trong lòng nước
mắt còn chưa rơi đã lóe lên một tia tàn nhẫn.