Sau yến tiệc tối qua, danh tiếng “Tô tiểu thư”, hóa thân của Dạ Nguyệt
Sắc, đã tăng lên gấp vạn lần trong võ lâm. Một cô gái trói gà chưa chặt
lại có thể cứng rắn áp đảo khí thế của Mạc đại tiên sinh, Nam Cung thiếu chủ, không ít người trong thiếu lâm lại càng không dằn được lòng hiếu
kỳ về nàng, đặc biệt là số người tới chào hỏi trong hắc đạo cũng tăng
vọt.
Dạ Nguyệt Sắc không còn đóng cửa không gặp nữa, nàng bắt đầu chú ý đến những chi tiết liên quan đến vụ án, sáng sớm hôm sau cũng lấy
thân phận đại diện cho triều đình để tham dự điều tra.
“Thuật nhiếp
hồn?” Ngồi trong Hoán Hoa cư, Dạ Nguyệt Sắc một tay chống cằm, lông mày
nhíu lại, “Đây không phải thuật thôi miên sao? Dùng thuật thôi miên hỏi
ra bí mật muốn biết, sau đó làm cho người ta tự sát, mặc dù là một biện
pháp tốt. Nhưng Bạch đại hiệp vốn là cao thủ, sao có thể dễ dàng bị
người ta thôi miên như vậy?”
“Cách luyện thuật nhiếp hồn có chút khác biệt với võ công chính thống, chủ yếu là chiến đầu bằng lý trí, công
lực cao thấp chỉ xếp thứ hai.” Lâm Vãn Y giải thích cho nàng. Hắn và mấy người Bạch Tử Lam, Mạc đại tiên sinh vẫn nghị sự ở Hoán Hoa cư, sau tối hôm qua, cho dù Mạc đại tiên sinh không thoải mái trong lòng nhưng sáng nay vẫn mời Dạ Nguyệt Sắc tới cùng điều tra vụ án, dù sao giang hồ vẫn
có điểm cố kỵ với triều đình.
“Đấu trí à!” Dạ Nguyệt Sắc nhớ tới
gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Bạch Phi Loan, làm tan rã ý chí của một nam nhân cũng không phải chuyện khó khăn. “Lấy ngọc Hỏa Long,
muốn tiền ư? Quá ngây thơ rồi.”
“Thật ra cũng không ngây thơ.” Người
đang nói chính là Nam Cung Tuấn, “Ngân hàng đang giữ bạc chỉ nhận ấn tín không nhận người, mặc dù chúng ta đã phái người đi chặn kẻ lấy tiền
lại, nhưng trên cả nước, ngân hàng tư nhân nhiều không kể xiết, căn bản
không thể biết hắn sẽ lấy tiền khi nào ở đâu, cho nên khả năng tra được
đầu mối của hung thủ cũng không cao.”
Dạ Nguyệt Sắc phất tay một cái
không thèm để ý: “Đây không phải là vấn đề, tất cả các ngân hàng của
Ngâm Phong quốc chỉ đều là một phần của quốc gia, vì vậy chỉ cần dặn dò
một tiếng là có thể giữ lại số tiền đó không phát ra, người tới lấy tiền đương nhiên cũng chạy không thoát, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Mạc đại tiên sinh và Nam Cung Tuấn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ngoại trừ
khiếp sợ không còn cảm xúc nào khác. Người giang hồ vốn ít giao thiệp
với quan lại, đồng thời luôn xem thường người trong triều đình, thường
dùng từ chó săn để gọi quan viên triều đình. Vì vậy họ gần như không ngờ quan phủ muốn phong tỏa bạc của họ chỉ là một chuyện đơn giản như thế,
trong lòng không khỏi cảm thấy phức tạp. Nhưng trước mắt, trong tình
huống này, đây cũng coi như một tin tức tốt.
“Vậy xin làm phiền cô nương.” Lâm Vãn Y vẫn ôn hòa như trước.
“Làm quan có chỗ tốt của làm quan.” Dạ Nguyệt Sắc cười nhạt, không có chút giễu cợt, “Nguyệt Minh, chuyện này giao cho ngươi.”
“Vâng.” Nguyệt Minh mỉm cười nhận lệnh.
“Tiếp theo, ta muốn gặp các vị anh hùng trong trang, các vị đang ngồi đây không phản đối chứ.”
“Chuyện này không được.” Tiêu Ti Vân trăm mỵ ngàn kiều, giọng nói cũng ngọt
ngào như bọc đường, “Tiểu thư thân thể ngàn vàng, sao có thể tiếp xúc
với hạng người dân dã như thế? Những chuyện này vẫn nên để chúng ta làm
đi.”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Tiêu Ti Vân, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó là
lạ, cái tên Bích Lạc cung tuy đẹp nhưng là bang hội đứng hàng thứ nhất
trong hắc đạo. Đệ tử trong cung có nam có nữ, thật ra trước kia được gọi là “Ma cung”. Kể từ khi Tiêu Ti Vân giữ chức cung chủ tới nay, hoạt
động của Bích Lạc cung thu lại rất nhiều, quan hệ với bạch đạo cũng được cải thiện, vì vậy Tiêu Ti Vân mới xuất hiện ở đây.
Nhưng Dạ Nguyệt
Sắc vẫn cảm thấy thái độ của Tiêu Ti Vân với mình có chút kỳ quái, vị mỹ nhân rắn rết nổi tiếng trong chốn võ lâm này thật giống như thu hồi gai độc của nàng trong thoáng chốc, ngược lại còn dùng thái độ tôn kính với nàng, khiến cho Dạ Nguyệt Sắc thật sự không hiểu thế nào.
“Đa tạ
Tiêu cung chủ quan tâm, chỉ là chuyện này vô cùng quan trọng, càng sớm
điều tra rõ càng sớm kết thúc vụ án. Lễ tế Phong Thần sắp tới, ta muốn
thoải mái dạo chơi một chút, nếu vì chuyện này mà trì hoãn hành trình
tới lễ tế Phong Thần sẽ không tốt.”
“Sao lại nói vậy, Tô tiểu thư
muốn chơi thì cứ chơi, ngàn vạn lần không nên để án lần này ảnh hưởng.
Đến lúc đó ta cũng muốn đi dạo cùng tiểu thư, không biết ý tiểu thư thế
nào?”
Có ý gì? Dạ Nguyệt Sắc nhíu mắt, muốn giám sát sao? Nhìn vẻ mặt kia lại không quá giống, quên đi, nhiều người cũng không có gì không
tốt, ngược lại chính mình cũng chẳng phải làm gì.
“Có cung chủ mỹ nhân ở bên cạnh như vậy đương nhiên là tốt.”
“Ta cũng coi như quen thuộc thành Lam này, ngày đó để ta sắp xếp có được không?”
“Như vậy rất tốt, làm phiền cung chủ suy nghĩ.”
Tiêu Ti Vân uyển chuyển cười một tiếng, vẻ mặt như buổi sáng mùa xuân, đám
nam nhân bên cạnh vẻ mặt đen sì. Nữ nhân quả nhiên mười tám hay tám mươi đều là nữ nhân, rõ ràng đang thảo luận vụ án, tại sao đột nhiên lại
thảo luận chuyện dạo phố?
Dạ Nguyệt Sắc cũng mặc kệ nhiều chuyện như
vậy, nàng đã có lý do đầy đủ để tiếp xúc với người kia, mục đích hôm nay đã đạt được. Nàng đứng dậy, cây trâm ngọc bích trên tóc vẽ ra một vòng
cung xanh ngắt.
“Vậy ta xin cáo từ trước.” Nàng hơi gật đầu, xoay người bỏ đi, để lại một đám ánh mắt sâu xa phía sau.
Trở lại Tùng Lam viện, Nguyệt Minh lập tức đưa lên một cuộn giấy. Dạ Nguyệt Sắc biết rằng tin tức mình cần đã đến, trong lòng lại giật mình với
mạng lưới tình báo của Tiêu Lăng Thiên một lần nữa.
Mộ Dung Tư Duệ,
thiếu chủ Mộ Dung thế gia, mười chín tuổi. Vốn là con nuôi của Mộ Dung
thế gia, hai năm trước được chỉ định làm thiếu chủ sau khi Mộ Dung Tư
Ý,người thừa kế của Mộ Dung thế gia bị bệnh qua đời. Sở trường dùng
kiếm, đối nhân xử thế lạnh lùng hà khắc, nghi ngờ có liên quan đến cái
chết của Mộ Dung Tư Ý.
Thẩm Thừa Hữu mười chín tuổi, đã tử hình, không thể nghi ngờ.
Giao lại cuộn giấy cho Nguyệt Minh, Dạ Nguyệt Sắc tựa vào ghế. Nội dung tin
tức rất ngắn gọn, nhưng đã tiết lộ một chút liên hệ, Mộ Dung Tư Duệ cùng tuổi với Thẩm Thừa Hữu, là con nuôi, dưới tình huống Thẩm Thừa Hữu thực sự đã chết, Dạ Nguyệt Sắc cho rằng khả năng hai bọn họ là anh em sinh
đôi rất lớn. Nếu suy đoán của nàng là sự thật, vậy rất có thể Thẩm thừa
tướng năm đó đã để lại bước chuẩn bị phía sau, vấn đề hiện nay là, Mộ
Dung Tư Duệ đã biết được bao nhiêu.
Không thể tiếp xúc hắn ngay từ
đầu, như vậy mục tiêu quá rõ ràng, vì vậy Dạ Nguyệt Sắc quyết định đi
chào hỏi một số người khác trước. Bất luận là nàng hay Thương Hải, Minh
Nguyệt có quen với mấy người giang hồ này hay không, Lâm Vãn Y bề bộn
công việc cũng không thể giới thiệu cho nàng, vì vậy hắn rất tự nhiên mà kéo Diệp Thu Bạch đi cùng nàng.
Đến lúc này nàng mới biết thì ra
Diệp Thu Bạch lấy thân phận con rể tương lai của Bạch gia để tới đây,
Diệp gia chẳng những là gia đình buôn bán nổi tiếng trong kinh thành,
hơn nữa còn có chút địa vị trong võ lâm, võ công của Diệp Thu Bạch cũng
không tầm thường, vì vậy thật ra hắn đã đính ước với Bạch Tử Tuệ từ lâu. Vốn định đợi năm nay Bạch Tử Tuệ đến tuổi cập kê sẽ đón nàng xuất giá,
ai ngờ lại xảy ra tang sự.
Diệp Thu Bạch có thân phận như vậy, đương
nhiên có thể lấy thân phận nửa chủ nhân để lót đường cho Dạ Nguyệt Sắc.
Nhưng điều khiến cho Diệp Thu Bạch đau đầu chính là nàng chọn một đối
tượng tuyệt đối không thích hợp để tới gõ cửa.
Lý do Dạ Nguyệt Sắc
quyết định tới chào hỏi người này rất đơn giản, bởi vì người này ở gần
bọn họ, nhưng không khéo chính là, hàng xóm này chính là vị hôn thê của
Nam Cung Tuấn, tam tiểu thư Lăng Tự Thủy của Tinh La môn. Chọn nàng ta
là người đầu tiên, đây chẳng phải ý muốn gây sự với Nam Cung Tuấn sao?
Dạ Nguyệt Sắc cũng mặc kệ như vậy, mang theo Diệp Thu Bạch cùng Thương Hải, Nguyệt Minh tới gõ cửa Triều Vân cư.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tự Thủy, Dạ Nguyệt Sắc lập tức cảm thấy mình
rất thích nàng ta. Lăng Tự Thủy khác với những nữ hiệp giang hồ trong
tưởng tượng của Dạ Nguyệt Sắc, Lăng Tự Thủy giống một đại gia khuê tú
hơn, nàng đoan trang thanh tú, không có dáng vẻ kiêu ngạo, quan trọng
hơn là gương mặt nàng lộ ra vẻ thông tuệ, khiến cho nàng rất khác với
những người khác. Nàng cũng không phải tuyệt sắc nhân gian như Tiêu Ti
Vân và Bạch Phi Loan, nhưng khi nàng cười sẽ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, lập tức chiếm được tình cảm của Dạ Nguyệt Sắc.
Lăng Tự Thủy dường như cũng rất thích Dạ Nguyệt Sắc, chiêu đãi nàng rất
nhiệt tình. Hai người trò chuyện một lúc, hẹn cùng đi dạo hội chùa lễ tế Phong Thần rồi Dạ Nguyệt Sắc mới đứng dậy cáo từ.
Rất tốt, Dạ Nguyệt Sắc nhìn cánh cửa trước mặt, cao cao phía trên treo ba chữ “Lạc Phong
đình”. Mộ Dung Tư Duệ, người tiếp theo chính là ngươi.
Trong khi Dạ
Nguyệt Sắc đang vui vẻ trò chuyện với Lăng Tự Thủy, trong Hoàng thành ở
đế đô phía xa, Tiêu Lăng Thiên đang nhíu mày nhìn mấy bức mật báo. Những mật báo này đều đến từ phía ám vệ ở chỗ Dạ Nguyệt Sắc, mạng lưới tình
báo của hắn trên giang hồ và gián điệp hắn phái đi tiếp cận Lâm Vãn Y,
nhưng lúc này những mật báo này đều tập trung tại Tụ Nghĩa sơn trang. Cô gái nhỏ của hắn hiển nhiên đã bị cuốn vào tranh chấp giang hồ, mà
chuyện phức tạp đến mức chỉ sợ Thương Hải, Nguyệt Minh cùng những ám vệ
hắn phái đi có thể không ứng phó được, hiện giờ hắn có chút lo lắng về
sự an toàn của nàng.
Ngồi trên ngọc tọa suy nghĩ một chút, hắn phất
tay bảo nội thị gọi mấy hạ thần tâm phúc vào. Nha đầu này, vừa mới rời
khỏi tầm mắt của hắn mấy ngày đã bị cuốn vào chuyện nguy hiểm như vậy,
thật sự là một giây cũng không thể buông mà.