Mùng mười tháng bảy năm Triêu Húc thứ mười một, ba ngày trước khi hoàng
đế ngự giá thân chinh tới thành Chiến Vân, tả thừa tướng Thẩm Phục Ngôn
bị chém đầu tại pháp trường vì tội mưu phản, chu di cửu tộc, bắt giam
một trăm lẻ bốn người, lưu vong sáu trăm hai mươi lăm người, cháu ruột
Thẩm Phục Ngôn, Thẩm Thừa Hữu cũng nằm trong số người bị chu di.
Chuyện đó đến giờ đã hai tháng, người đáng lẽ đã chết kia lại đang ngồi đó
nhìn nàng. Một thân áo màu đỏ tía hoa mỹ, một chút ngây thơ cũng không
còn sót lại trên gương mặt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như có điều suy
nghĩ, lại không có kinh ngạc hay cừu hận. Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc bắt
đầu nghi ngờ, người kia thật sự là Thẩm Thừa Hữu sao? Nhìn thoáng qua
thì khuôn mặt vốn là có một không hai nhưng thần thái khuôn mặt lại khác nhau rất lớn. Thẩm Thừa Hữu là một thiếu niên tuấn tú văn chương, nhỏ
nhắn, nho nhã dịu dàng, còn người trước mặt sắc bén, giống như một thanh kiếm bén nhọn, khác rất xa với người thiếu niên trong trí nhớ nàng.
Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc biến chuyển vạn lần, trên mặt có sự khiếp sợ nhưng
cũng chỉ là một chuyện thoáng qua, ánh mắt quay lại, chân không dừng
bước đi thẳng về phía trước, Bạch Tử lam cùng Lâm Vãn Y đồng thời đứng
lên nghênh đón nàng.
“Tô tiểu thư, mời ngồi.” Ánh mắt Bạch Tử Lam lấp lánh nhìn nàng. Hắn tin lời nói của Lâm Vãn Y, tin cô gái trước mắt này không phải ‘Thương Hải di châu’ như người ta đồn đại, tin tưởng nàng
không phải là hung thủ giết chết phụ thân hắn, nếu không, lúc này không
biết sẽ diễn ra chuyện gì.
“Đa tạ.” Dạ Nguyệt Sắc thản nhiên nhìn thẳng hắn, ánh mắt trong suốt.
“Ta giới thiệu với mọi người, vị này là Tô tiểu thư tới từ thành Phong Ca,
không phải là người trong giang hồ mà là thiên kim nhà quan, mong rằng
sau này các vị quan tâm nhiều hơn.” Lâm Vãn Y rất tự nhiên giới thiệu Dạ Nguyệt Sắc với các vị anh hùng trong đại sảnh, ngụ ý cũng rất rõ ràng,
vị tiểu thư này không phải người như các ngươi nghĩ, không nên tìm đến
nàng gây phiền phức.
Đôi mắt đen của Dạ Nguyệt Sắc trầm tĩnh như nước, nàng lạnh nhạt gật đầu:
“Rất vui được gặp mặt.”
Thanh âm của nàng thanh nhã uyển chuyển, mang theo xúc cảm như tơ lụa trơn
nhẵn thấm vào lòng người. Những người ngồi đây đều là người trong giang
hồ, nào đã từng được gặp cô gái như vậy? Không khỏi cảm thán giang hồ
cùng quan trường quả nhiên là hai thế giới khác nhau, toàn bộ đều không
phát hiện trong lúc vô tình đã quên mất mình có hoài nghi với nàng.
Dạ Nguyệt Sắc ngồi xuống chỗ trống, Thương Hải, Nguyệt Minh tự nhiên đứng ở phía sau của nàng. Bạch Tử Lam nhìn có chút không quen, chỉ vào hai chỗ trống trên một cái bàn phía xa, nói:
“Bên này có người hầu hạ, hai vị đến bên kia ngồi đi.”
“Đa tạ Bạch đại thiếu gia quan tâm, nô tỳ không dám quên bổn phận.” Nguyệt Minh đáp lễ, sau đó đứng đấy không nói một lời.
Lâm Vãn Y cùng bọn họ đồng hành trên đường, biết hai người này quy củ
nghiêm ngặt, vì vậy nói Bạch Tử Lam không cần để ý. Tất cả mọi người
ngồi xuống, Lâm Vãn Y bắt đầu giới thiệu với Dạ Nguyệt Sắc mọi người
cùng bàn.
Ở đây, ba huynh muội nhà họ Bạch là chủ nhà, Bạch Tử Lam,
Bạch Tử Sơn đã gặp khi mới tới, Bạch Tử Tuệ là một cô gái xinh đẹp mà
nhu nhược, biết điều ngồi ở bên cạnh hai huynh trưởng. Tuổi cùng hình
dáng so với Dạ Nguyệt Sắc xấp xỉ như nhau, đều xinh đẹp nhưng hiện giờ
vì đang mặc áo tang mà lộ vẻ ưu thương, hốc mắt hồng hồng làm cho người
ta đau lòng.
Mạc đại tiên sinh của phái Tây Lăng đức cao vọng trọng,
là nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới bạch đạo của võ lâm,
dưới tình hình hiện nay, giới bạch đạo như rắn mất đầu cũng tự nhiên coi ông như Thiên Lôi, sai đâu đánh đấy. Mạc đại tiên sinh năm nay đã gần
bảy mươi, vóc người gầy gò nhưng phong thái quắc thước, hai mắt ưng có
thần, ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc rất có cảm giác áp bách. Nhưng dù sao
Dạ Nguyệt Sắc ở bên cạnh Tiêu Lăng Thiên đã sớm được rèn luyện thành
thói quen bị nhìn với ánh mắt như thế, nhàn nhạt gật đầu với hắn.
Thiếu chủ Nam Cung Tuấn của Nam Cung thế gia lại là một thiếu niên công tử
phong lưu phóng khoáng, khuôn mặt tuấn tú oai hùng, một đôi mắt hoa đào
vốn đã mang theo ba phần ý cười. Áo màu xanh ngọc, phát quan màu bạc
khảm ngọc bích, trong tay cầm một cây quạt tinh sảo làm từ gỗ cây tử đàn khắc hoa, có chút hương vị lưu manh, cười cười chào hỏi Dạ Nguyệt Sắc.
Trại chủ trại Thiên Thủy, Sa Lãng, là hảo hán trong lục lâm, nhưng nhìn hắn
lại hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng hắn là kẻ đứng đầu một đám
sơn tặc. Hắn khoảng trung niên, nhưng có phong độ, ánh mắt chứa nụ cười
nhưng cất giấu sự sắc bén, vóc người cao ngất rất giống một vị nho sĩ.
Cung chủ Bích Lạc cung Tiêu Ti Vân thật sự khiến cho Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc một chút. Người này là một mỹ nhân có thể sánh cùng Bạch Phi Loan,
chẳng qua là vẻ đẹp có sự khác biệt. Nếu nói Bạch Phi Loan xinh đẹp như
hoa lan đến cực điểm thì Tiêu Ti Vân chính là Mẫu Đơn nở rộ, mặt mày tư
thái đều mỵ hoặc đến tận xương tủy, quần áo lụa mỏng màu xanh tầng tầng
lớp lớp rủ xuống, tóc mây xanh mướt như rừng cây trùng điệp trong thung
lũng, càng làm nổi bật lên khuôn mặt như Phù Dung, hai má trắng như
tuyết. Hai hàng lông mày hẹp dài, đôi môi có chút đỏ thắm rung động lòng người, chỉ là khi nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong đôi mắt đẹp toát ra tình
cảm thâm trầm phức tạp, thật giống như xen lẫn một cảm xúc nào đó không
rõ ràng. Khi làm lễ ra mắt với Dạ Nguyệt Sắc, nàng vô cùng thận trọng,
không khỏi khiến cho Dạ Nguyệt Sắc nghi ngờ trong lòng.
Nghĩa đệ của
Bạch Kính là Trần Kiến Long nhìn qua có chút lỗ mãng, ánh mắt nhìn Dạ
Nguyệt Sắc có chút phẫn hận, giống như cho rằng Dạ Nguyệt Sắc có liên
quan đến cái chết của nghĩa huynh hắn. Dạ Nguyệt Sắc khinh thường cùng
hắn so đo, khẽ gật đầu rồi không hề nữa nhìn.
Dạ Nguyệt Sắc hình như
là người tới trễ nhất, đợi nàng ngồi xuống cùng mọi người giới thiệu
xong, Bạch Tử Lam liền bưng chén rượu lên đứng dậy cất cao giọng nói:
“Rất hân hạnh được đón tiếp các anh hùng đến đây, tại hạ Bạch Tử lam, chính
là con trưởng Bạch gia. Hôm nay vốn là ngày gia phụ rửa tay chậu vàng,
không ngờ…”
Hắn dừng lại, nghẹn ngào một chút, trong mắt nổi lên lệ quang. Một lát sau thu xếp xong tâm tình của mình, mới tiếp tục nói:
“Các vị cũng đã biết bổn trang phát sinh huyết án, gia phụ cùng võ lâm minh
chủ kế nhiệm, Tiển đại hiệp, đều đã bị hạ sát, bởi vì chuyện này mà
khiến các vị bị phải lưu lại chỗ này, tại hạ cảm giác bất an sâu sắc.
May là có Mạc đại tiên sinh, Nam Cung Thiếu chủ, Sa trại chủ, Tiêu cung
chủ cùng Lâm Vãn Y công tử đã bắt đầu điều tra án, đang truy tìm hung
thủ nên còn có thể tiếp tục làm trễ nải một chút thời gian của mọi
người, mong mọi người lượng thứ. Tử Lam ở chỗ này thay gia phụ cùng Tiển đại hiệp tạ ơn các vị.”
Dứt lời, Bạch Tử Lam giơ chén rượu lên uống
một hơi cạn sạch, mấy người trong bạch đạo đang ngồi cũng nâng chén, có
lẽ đã ăn ý từ trước. Nhưng chính hắc đạo lại là những nhân vật đánh
trống reo hò, bọn họ vốn là không thuộc quản lý của minh chủ võ lâm,
thậm chí cũng không ít người có hiềm khích với bạch đạo, lần này đến đây cũng chưa chắc là thật tâm xem lễ, bây giờ lại muốn giam bọn họ ở nơi
này, sao lại có thể không náo.
Thấy không khí cứng nhắc, Mạc đại tiên sinh đứng dậy.
“Các vị võ lâm đồng đạo, Bạch minh chủ cùng Tiền minh chủ gặp bất hạnh là
chuyện đáng tiếc của võ lâm, ta cùng với Nam Cung Thiếu chủ, Sa trại
chủ, Tiêu cung chủ đã thống nhất, không tìm được hung thủ quyết không bỏ qua, không biết ý các vị đồng đạo như thế nào?”
Ánh mắt của hắn như
điện, đảo qua mọi nơi, ngụ ý đã rõ. Người đứng đầu hai nhà hắc bạch đã
thống nhất ý kiến, nếu còn có dị nghị nữa chính là công khai đối địch
với bốn phái. Mọi người cho dù bất mãn trong lòng cũng sẽ không biểu lộ
công khai vào lúc này, trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh vắng
lặng không một tiếng động.
Thấy mọi người không lên tiếng, Mạc đại
tiên sinh giơ chén rượu trước mặt lên, Nam Cung Tuấn, Sa Lãng, Tiêu Ti
Vân, Lâm Vãn Y cũng đồng thời nâng chén uống một hơi cạn sạch. Những
người lúc trước không uống rượu đến bây giờ cũng cầm chén rượu lên uống
cạn, coi như là khế ước nhận lưu ở nơi đây để tìm ra hung thủ.
Đợi
mọi người uống cạn rượu trong chén, mới chú ý tới Dạ Nguyệt Sắc bất động như núi, không có chút ý tứ cầm lấy chén rượu. Mạc đại tiên sinh trầm
mặt xuống.
“Tô cô nương đây là ý gì?”
Chẳng biết tại sao, hắn đối
với thiếu nữ tuổi còn quá nhỏ này có một loại kiêng kỵ không rõ, cảm
giác được nàng hết sức không bình thường. Quý khí cao đến bức người lại
dùng một câu nói xuất thân nhà quan để giải thích, hắn cảm thấy như
không đủ.
“Không có ý gì,” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Mạc đại tiên sinh mỉm
cười lạnh nhạt, ánh mắt chói lọi, “Chỉ muốn hỏi một câu, án mạng đã phát sinh hai ngày, nhưng ta không nhìn thấy bất kỳ quan phủ nào đến hỏi,
cho nên xin hỏi Mạc đại tiên sinh án lần này đã báo quan chưa?”
Lời
này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt. Báo quan? Lời này từ đâu nói
đến? Chuyện giang hồ là việc của giang hồ, đây là quy củ giang hồ, dĩ
nhiên sẽ không có ai đi báo quan.
“Đây là ân oán giang hồ, tất nhiên phải do giang hồ chấm dứt, không cần báo quan.” Mạc đại tiên sinh khẩu khí cường ngạnh.
“Lời ấy của Mạc đại tiên sinh sai rồi,” thanh âm Dạ Nguyệt Sắc cũng lạnh
dần. “Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ. Suất thổ chi tân, mạc phi
vương thần*. Tuy là giang hồ, cũng là giang hồ của Ngâm Phong quốc. Tuy
là người giang hồ, nhưng cũng là con dân Ngâm Phong quốc, đương nhiên
phải tuân thủ luật lệ Ngâm Phong. Chẳng lẽ Mạc đại tiên sinh cho rằng
làm người giang hồ có thể không nhìn đến triều đình?”
* Dưới vòm trời này, không có nơi nào không phải là đất của nhà vua, khắp thiên hạ này, không có ai không phải con dân của vua.
Mạc đại tiên sinh vừa định phát tác giận dữ trong lòng, nhưng nhìn thấy
trong mắt Dạ Nguyệt Sắc lóe lên ánh mắt lạnh sắc nhọn, nhìn ông không
chớp mắt, khí tức lạnh lùng bén nhọn áp đảo ông.
Hắn nhất thời cứng
họng, vừa không thể đồng ý báo quan, lại không thể tỏ vẻ công khai không để triều đình vào trong mắt, trong khoảng thời gian ngắn bỗng nhiên
ngẩn ra.
“Mạc đại tiên sinh không nói lời nào chính là còn để triều
đình vào trong mắt rồi? Nếu như thế.” Dạ Nguyệt Sắc lạnh lùng nhìn Mạc
đại tiên sinh, trong tay vuốt vuốt chén rượu trước mặt, nhẹ nhàng cầm
lấy, “Tiểu nữ xuất thân từ triều đình sẽ giúp triều đình điều tra án lần này cùng các vị đi.”
“Tiểu thư sợ là không có cách.” Mở miệng chính
là Nam Cung Tuấn, hắn ngầm ám chỉ là: chính ngươi còn chưa thể gỡ bỏ mối nghi ngờ, làm sao có thể thăm dò người khác?
Dạ Nguyệt Sắc hướng tầm mắt về phía hắn, đột nhiên cười một tiếng:
“Nam Cung thiếu chủ cho rằng ta đang thương lượng với các ngươi?” Nàng đột
nhiên đặt mạnh chén rượu trong tay xuống, trong mắt đã không còn ý cười, “Ta chỉ báo cho các ngươi mà thôi.”
Lớn lối như vậy khiến cho mọi người không biết phải nói gì.
Đột nhiên một tiếng cười duyên đánh vỡ yên tĩnh, chỉ thấy Tiêu Ti Vân cười tươi như hoa:
“Như thế tức là tiểu thư thay thế triều đình tới tra án, chúng ta như thế
nào lại không đồng ý? Ngày sau còn phải khiến tỷ vất vả.” Nói xong rót
đầy rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, rồi lại rót đầy chén rượu của các vị cùng bàn.
Lâm Vãn Y đi đầu uống cạn, ba huynh muội Bạch gia
thấy thế cũng uống. Tiêu Ti Vân hướng Mạc đại tiên sinh, Sa Lãng, Nam
Cung Tuấn đang mặt mũi khó chịu, ba người này không cam lòng muốn uống,
về phần Trần Kiến Long có uống hay không đã không quan trọng.
Dạ Nguyệt Sắc thấy thế, sắc mặt lúc này mới dịu lại, nhẹ nhàng nâng chén dính môi một chút, để chén rượu xuống liền đứng lên.
“Ta hơi mệt một chút, sẽ không thể tiếp mọi người. Ngày mai lúc nào nghị sự báo cho ta biết trước.”
Nói xong, nàng cũng không để ý mọi người như thế nào, lập tức đi ra ngoài,
trong lúc giơ tay nhấc chân thần thái cao quý như ở trong mây.
Thương Hải Nguyệt Minh vẫn đi theo phía sau nàng, đợi cách đại sảnh rất xa Thương Hải mới hỏi:
“Tiểu thư, tại sao ngài muốn nhúng tay vào án tử này?”
“Người kia, các ngươi có âm thầm điều tra không?” Người Dạ Nguyệt Sắc chỉ chính là người giống Thẩm Thừa Hữu như đúc.
“Vâng, tin tưởng mạng lưới tình báo của chủ thượng, rất nhanh sẽ tra rõ tất cả về hắn.”
“Không đủ,” Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ tra rõ hắn còn chưa đủ, ta
muốn mượn cơ hội tra án quang minh chính đại điều tra hắn, tiếp xúc với
hắn. Nếu hắn đúng là Thẩm Thừa Hữu, vấn đề sẽ tương đối phiền toái, cho
dù không phải là Thẩm Thừa Hữu, nhất định hắn cũng sẽ có quan hệ với
Thẩm gia. Tóm lại phải tự mình tiếp xúc hắn mới được.”
“Tiểu thư, chủ thượng đã thông báo bất kể phát sinh chuyện gì cũng phải lấy an toàn
của ngài làm chủ, ngài làm như vậy nếu là gặp nguy hiểm thì làm sao?”
Nguyệt Minh có chút bận tâm.
“Không có chuyện gì.” Dạ Nguyệt Sắc nhìn nàng cười, “Có các ngươi đi theo ta một bước không rời, còn có không
biết bao nhiêu ám vệ đang âm thầm bảo vệ, ta còn có cái gì phải sợ?”
Giương mắt nhìn về phía phía đông nam là bầu trời bao la, nơi đó là hướng đế
đô. Sao kim lóe lên trên trời, có phải người đang nhìn ta?
“Ta vẫn muốn làm được một thứ gì đó cho chàng!”