Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 101: Chương 101




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lạc Mẫn nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần nên không thể nào nổ súng bắn Thạch Lỗi. Hắn bỏ qua luôn cái gọi là công lý, cứ thế chạy tới ôm Lăng Tử Hàn: “Tôi muốn đưa cậu ấy đi, nếu cậu muốn nổ súng, cứ bắn tôi luôn đi.”

Thạch Lỗi đứng dậy đẩy hắn đi, trấn định nói: “Mẫn ca, đồng nghiệp của em đã tới rồi, còn thêm cảnh sát Nam Cảng. Anh muốn mang theo anh ấy là điều không thể được, em cũng không thể thả anh ta được. Nếu anh muốn dẫn anh ta đi, vậy giết em đi.”

Ngay lúc hai người bọn họ đang giằng co, Lăng Tử Hàn mở miệng: “Mẫn ca, quên đi, không cần đối nghịch với bên cảnh sát. Bọn họ nói tôi là hung thủ, dù sao cũng phải có chứng cứ xác thực, đúng không, Thạch cảnh quan?”

“Đương nhiên, nếu không có nhân chứng vật chứng đầy đủ thì tổng bộ chúng tôi cũng sẽ không phát lệnh truy nã đỏ.” Thạch Lỗi hừ lạnh. “Anh cứ chờ lên tòa nhận án đi.”

“Được thôi.” Lăng Tử Hàn dường như không thèm để tâm, nét mặt lại hờ hững như ban đầu.

Lạc Mẫn biết không có khả năng đưa Lăng Tử Hàn rời khỏi đây, cũng không nên lỗ mãng, dự định vừa lên bờ sẽ báo cáo với boss Bộ Quốc An qua đường khẩn. Nếu người lọt vào tay cảnh sát quốc tế, tạm thời không có nguy hiểm sinh mạng, boss thần thông quảng đại, khẳng định có biện pháp đưa cậu ấy ra.

Suy nghĩ một chút, hắn lấy trong túi ra một cái áo sơmi, nói với Thạch Lỗi: “Thạch cảnh quan, cho dù là phạm nhân, cũng phải để cậu ấy mặc áo đã.”

Vừa nghe Lạc Mẫn gọi mình một cách trịnh trọng như vậy, Thạch Lỗi có chút xấu hổ. Nhưng cậu không dám thả Lăng Tử Hàn ra, vì người này thật sự là quá lợi hại.

Lạc Mẫn trừng mắt nhìn Thạch Lỗi, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Thạch Lỗi như đứng ngồi không yên, nhưng một cử động cũng không dám, vẫn nhắm nòng súng lên người trên sofa.

Đến tận khi mấy chiếc canô cảnh sát vây quanh thuyền, rất nhiều cảnh sát tiến vào buồng nhỏ trên thuyền, Thạch Lỗi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi móc ra cái chìa khóa, mở còng tay cho cậu để cậu mặc quần áo.

Lạc Mẫn bị rất nhiều người nhìn thấy, nhưng hắn không quan tâm, đi lên trước định giúp cậu cài nút. Nhưng Lăng Tử Hàn nói trước: “Để tôi tự làm được rồi.”

Lạc Mẫn do dự một chút, lúc này mới chậm rãi buông lỏng hai tay.

Lăng Tử Hàn không nhìn hắn, vừa cài nút áo vừa nói: “Mẫn ca, giờ anh đã là bạn đời của một nghị viên, tôi cũng không dám trèo cao nữa. Đến đây xin từ biệt, sau này không gặp.”

Vành mắt Lạc Mẫn đỏ lên, đứng trước bao nhiêu người như vậy, không thể nói được câu nào.

Chờ cậu cài xong nút áo đàng hoàng, Thạch Lỗi một lần nữa bắt chéo hai tay của Lăng Tử Hàn ra sau lưng, khóa còng rồi đưa cậu lên canô cảnh sát. Những người khác thì lấy những vật chứng liên quan bỏ vào túi, sau đó cũng đi theo sau.

Bọn họ đều biết Lạc Mẫn là ai, bởi vậy cũng không có ai quấy rầy hắn, làm xong việc thì rời đi thế thôi.

Lạc Mẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Tử Hàn, nhìn cậu vững bước bước trên canô, rồi bình tĩnh ngồi xuống dưới chục nòng súng chỉ thẳng vào người. Còn hắn thì đứng yên một chỗ trên du thuyền đã bị tổn hại nghiêm trọng.

Thạch Lỗi đứng đằng kia xoay người lại, nhìn hắn chăm chú, trong mắt không chút che giấu sự ái mộ dành cho hắn.

Nhưng Lạc Mẫn không hề nhìn đến cậu một lần.

Mấy chiếc canô lập tức quay đầu, nhấn vang còi cảnh sát, chạy nhanh tới cảng Nam Cảng.

Đến tận khi bọn họ đi xa, điện thoại di động của Lạc Mẫn mới vang lên, phó hội trưởng phân hội Nam Cảng phụ trách tìm người ngoài khơi nói: “Mẫn ca, chúng tôi tìm được Musa ca rồi, nhưng vừa rồi thấy cảnh sát chỗ anh nên không tiện báo.”

Lạc Mẫn lập tức hỏi: “Cậu ta thế nào? Có sao không?”

“Hoàn hảo, không bị thương.” Người nọ bình tĩnh nói. “Musa ca muốn nói chuyện với anh.”

Sau đó, thanh âm Vệ Thiên Vũ liền truyền tới: “Mẫn ca, chuyện gì xảy ra vậy?”

Tâm tình Lạc Mẫn cực kỳ phức tạp, thở dài thật sâu: “Musa, tôi thật không nghĩ tới, Tiểu Lỗi lại là cảnh sát quốc tế. Cậu ấy vừa bắt Tiểu Thu rồi, tôi … không thể cản được, thật sự xin lỗi anh.”

“À …” Vệ Thiên Vũ suy nghĩ chốc lát, trấn định. “Mẫn ca, anh đừng tự trách mình, đây là tình huống đột biến, không ai muốn cả. Như vậy đi, chúng ta lập tức quay về Nam Cảng, suy nghĩ biện pháp cứu người.”

Tinh thần Lạc Mẫn chấn động: “Được.”

Sau đó, hắn liền ra lệnh cho hai canô tới đón hắn, những người khác cứ đưa Vệ Thiên Vũ đến một chỗ bí mật của bọn họ để tạm lánh, chờ hắn tới rồi gặp mặt sau.

Thạch Lỗi cùng hai người đồng nghiệp cũng là cảnh sát quốc tế áp giải Lăng Tử Hàn, sau khi đưa cậu tới cảnh sát B quốc giao nhận rồi chuyển tới trại tạm giam cục cảnh sát Nam Cảng. Trước tiên phải tạm giam, sau đó mới làm thủ tục chuyển qua cảnh sát quốc tế. Lúc đưa người vào tù luôn căn dặn kĩ lưỡng, người này là sát thủ số một Á Châu, rất hung ác, nhất định phải giam giữ đơn độc, để tránh khỏi gặp rắc rối.

Cảnh sát trại tạm giam khúm núm, sau đó làm thủ tục chuyển giao xong, áp giải Lăng Tử Hàn vào trong.

Thạch Lỗi lúc này mới thả lỏng được, thuận miệng hỏi cảnh sát bên cạnh: “Phần tử khủng bố bên nhà hàng Shangri-La kia thế nào rồi? Bắt được không?”

“Không.” Cảnh sát lắc đầu. “Bọn họ giữ chặt con tin, không cứu ra được. Bây giờ còn đang giằng co. Đặc công suy nghĩ vài phương án hành động, nhưng không thể đảm bảo được tính mạng con tin, nên không dám tiến công. Sáng hôm nay, ngay cả cảnh sát tổng trưởng cũng chạy tới, tổng thống cũng gọi điện tới hỏi tình hình.”

Thạch Lỗi nhíu nhíu mày: “Bọn họ có đưa ra điều kiện gì không? Thường giữ con tin luôn có mục đích mà phải không?”

“Đàm phán rồi, bọn họ nói muốn chúng ta giao cho họ Khang Minh, Viên Sa, cùng nghị viên Chu Tự và bạn đời của y, nhưng như vậy sao được chứ?” Người cảnh sát trung niên kia lắc đầu. “May là Khang tiên sinh cùng Hách tiên sinh đã cùng nhau trốn thoát. Để yểm hộ bọn họ, hy sinh hai đặc công, phần tử khủng bố rất giận dữ, bắn chết ba con tin. Hiện nay tình hình vô cùng khẩn cấp, tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, cảnh sát tổng trưởng cũng không thể ăn nói được.”

Thạch Lỗi gật đầu. Đêm qua cậu cũng kết luận được rằng hành động lần này của bọn khủng bố là để yểm hộ cho vụ tập kích trên biển, thuận tiện giết chết Khang Minh. Hiện tại hoạt động khủng bố trên biển của bọn họ đã triệt để thất bại, chẳng biết những người này có nhận được tin đó không?

Hiện tại, người lãnh đạo chính phủ các quốc gia hai bờ sông eo biển đều nhận được báo cáo đến từ cảnh sát quốc tế, tăng cường đề phòng. Nếu muốn một lần tập kích với kế hoạch như vậy, không đợi qua 2 – 3 năm thì không có khả năng thành công. Bởi vậy, hiện tại eo biển đã an toàn, mà hành động khủng bố ở bên Nam Cảng này vẫn chưa giải quyết xong, trở thành một mối họa cho B quốc.

Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới cậu, cậu không có tư cách hỏi đến, cũng không quyền lực chỉ huy, trong lòng chỉ nhớ tới Lạc Mẫn, vội vã rời khỏi trại tạm giam, lấy ra điện thoại nhấn số Lạc Mẫn.

Gọi cả hai lần, Lạc Mẫn cũng không bắt. Cậu vẫn kiên nhẫn gọi, cuối cùng Lạc Mẫn mới chịu bắt máy, nhưng thái độ lạnh lùng vô cùng: “Thạch cảnh quan, có chuyện gì sao?”

Thạch Lỗi lúng túng, nhưng vẫn thành khẩn nói: “Mẫn ca, em muốn gặp anh.”

“Cậu là quân, tôi là trộm, đạo bất đồng bất tương vi mưu, gặp để làm gì?” Lạc Mẫn lạnh lùng nói. “Thạch cảnh quan cũng không cần phải hao tạm tổn trí làm gì, vì tôi sẽ không cung cấp cho cậu bất kì đầu mối nào đâu.”

“Không, không phải, em không có ý này. Mẫn ca, chỉ đơn giản là em muốn gặp anh thôi.” Thạch Lỗi vội vã giải thích. “Những chuyện liên quan tới việc em được thêm vào cảnh sát quốc tế, em sẽ kể lại tỉ mỉ cho anh nghe.”

“Cần gì phải thế?” Lạc Mẫn hiển nhiên không muốn nghe. “Giờ cậu đã trưởng thành, sắp tới muốn đi con đường nào, đương nhiên do chính cậu quyết định, không cần nói cho tôi biết.”

Trong lòng Thạch Lỗi từng cơn co rút đến đau đớn, kích động nói: “Mẫn ca, từ năm 14 tuổi em yêu anh cho đến tận bây giờ, chẳng lẽ anh chưa từng một lần để mắt đến sao?”

Lạc Mẫn nhất thời mềm lòng, trầm mặc một lát, thở dài một tiếng: “Tiểu Lỗi, anh cũng không biết phải đối xử thế nào với em mới tốt nữa. Nhưng chuyện vừa rồi em lợi dụng anh để bắt Quỷ Thu chỉ sợ đã truyền khắp giang hồ. Giờ anh đã không còn chút mặt mũi nào ra ngoài để gặp người, em còn muốn sao nữa? Đối với Tự ca là anh có tình có ý, hơn nữa cũng kết hôn lâu rồi, chuyện này không phải em không biết. Tình cảm của em đối với anh, anh rất cảm kích, nhưng chỉ đến được như vậy, không thể hơn được. Anh không thể nào đáp lại, hơn nữa anh luôn cho rằng em nên tìm một người tương đối thích hợp hơn anh. Hiện tại, nếu em đã lựa chọn làm cảnh sát, tất nhiên anh sẽ không phản đối, với tư cách là anh trai của em, anh sẽ ủng hộ em. Chỉ là, Tiểu Lỗi, hôm nay em lợi dụng anh để bắt Tiểu Thu, ngày mai có thể hay không lại tiếp tục lợi dụng anh bắt người khác không? Nếu như anh và em không thể đi chung con đường, thôi thì tách ra, mỗi người một đường, đạo lý này chắc em cũng hiểu mà phải không?”

Thạch Lỗi đứng ở ven đường, nghe thanh âm nhẹ nhàng của Lạc Mẫn phát ra từ điện thoại, cô đơn mà nhìn mây trắng liên tục biến ảo đàng xa, trong lúc nhất thời lòng đau như cắt.

HẾT CHAP 36

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.