Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lạc Mẫn cúp máy, buồn bã xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.
Nơi này là một dàn biệt thự, cách nội thành một khoảng, phần lớn phú thương thường mua biệt thự ở đây, lâu lâu tới đây nghỉ phép, nên bình thường không có bao nhiêu người, rất thanh tĩnh.
Biệt thự mà Lạc Mẫn mua là ngay sát biển, từ cửa sổ nhìn ra, cách đó không xa là biển rộng màu lam trong vắt thấy tận đáy, từng cơn sóng trắng vỗ lên bãi cát, phản chiếu dưới ánh mặt trời càng thêm xinh đẹp. Nhưng tâm tình hiện tại của hắn lại u ám vô cùng, cảm thấy rất đau lòng.
Vệ Thiên Vũ ngồi bên cạnh, mỉm cười nói với hắn: “Quên đi, đừng để lòng nữa. Kỳ thực Tiểu Lỗi có thể thêm vào cảnh sát quốc tế, đó là điều rất tốt, chẳng lẽ anh lại hy vọng cậu ấy vào xã hội đen sao?”
Lạc Mẫn nghĩ thấy cũng đúng, tâm tình cũng đỡ được phần nào. Suy nghĩ một chút, hắn lại thở dài: “Chuyện buồn cười nhất chính là, ngay trong lúc ba người chúng tôi giằng co căng thẳng, nhưng chính tôi cùng Tiểu Thu đều biết rõ, hai người chúng tôi không thể ra tay với em ấy được. Em ấy còn trẻ, có tâm huyết với nghề, nên nhất định phải bắt được người. Rõ ràng mọi người đều giống như nhau, nhưng lại không thể nói rõ, lại khiến sự tình thành ra như vậy.”
“Vậy thì sao chứ?” Vệ Thiên Vũ cười khẽ. “Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, chúng tôi luôn phải gặp những hiểu lầm như vậy, có những lúc cũng gặp nguy hiểm hơn thế nữa kìa. Nhớ lúc còn ở Kim Tân Nguyệt, khi đuổi theo Guzman, lỡ có bị đội đột kích giết chết cũng phải chấp nhận. Chúng tôi quen rồi, nên không tính toán với Tiểu Lỗi đâu. Bất quá, lần này phải cướp người từ trong tay cậu ấy, chỉ sợ làm nhụt ý chí nhuệ khí của cậu ấy thôi.”
Lạc Mẫn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thấy đúng, vì vậy thả lỏng toàn bộ tâm tình, cùng anh nghiên cứu cách cứu viện.
Ở đây chỉ có hai người bọn họ, bang chúng Nhật Nguyệt Hội đều canh giữ ở lầu một cùng ngoài cửa lớn, tùy thời đợi mệnh xuất kích.
Không lâu sau, có tin tức truyền ra, phần tử khủng bố giữ con tin trong nhà hàng Shangri-La ra điều kiện, muốn cảnh sát giao ra Quỷ Thu. Chỉ cần bọn họ thấy Quỷ Thu xuất hiện trước mặt bọn họ, sẽ lập tức thả con tin. Để biểu thị thành ý của bọn họ, phần tử khủng bố thả ra những con tin là phụ nữ, người già cùng người bệnh. Hiện tại con tin trong tay bọn họ tất cả đều là thanh thiếu niên hay đàn ông, nhưng đa phần đều là phú thương các quốc gia tự mình lái du thuyền đến đây tham gia thi đấu, nên thân phận đều rất quan trọng.
Điều kiện này không xem là quá khó khăn, nhưng cảnh sát tổng trưởng không biết Quỷ Thu đã sa lưới tại B quốc, vì vậy lập tức tra hỏi xuống phía dưới. Tin tức truyền trở về, Quỷ Thu xác thực hừng đông sáng nay đã bị bắt trên biển, là bị cảnh sát quốc tế bắt được, đang giam giữ tại trại tạm giam Nam Cảng. Nếu muốn áp giải cậu ra, phải thông qua cảnh sát quốc tế.
Thạch Lỗi vừa nghe điện thoại của đồng nghiệp, liền vội vã chạy tới trại tạm giam. Cảnh sát B quốc yêu cầu để Quỷ Thu lộ mặt ra ở hiện trường, đáp ứng điều kiện của phần tử khủng bố, lúc này bọn họ mới có thể nhân cơ hội để cứu con tin ra, đây là cách tốt nhất, tất nhiên trong phương diện này cảnh sát quốc tế tất nhiên toàn lực phối hợp. Thạch Lỗi không rõ phần tử khủng bố vì sao lại nắm được tin tức nhanh như vậy, hơn nữa còn chỉ tên đích thân cậu đưa con tin đi. Cho nên trước tiên cậu phải thẩm vấn người này mới được.
Vào trại tạm giam, chưa gì cậu đã được tiếp đãi nhiệt tình. Nhìn người cảnh sát kia nét mặt cười tươi rạng rõ rót nước cho cậu, cậu vội vàng nói cám ơn rồi lập tức hỏi: “Quỷ Thu đâu? Tôi muốn gặp anh ta.”
Người cảnh sát kia không thèm để tâm nói: “À, bọn họ đang giúp nó vệ sinh một chút, sẽ lập tức dẫn ra cho anh thấy mặt ngay.”
“Vệ sinh?” Thạch Lỗi nhíu mi, có vẻ không hiểu. “Vệ sinh thế nào?”
“Là tẩy rửa cho sạch ấy mà.” Người cảnh sát làm bộ dáng mang hàm nghĩa bất minh.
Thạch Lỗi mẫn cảm nhận thấy được điều gì đó, hoắc mắt đứng lên, nhưng khống chế được chính mình, tâm bình khí hòa mà nói: “Mời anh đưa tôi vào trong, tôi cũng muốn tham quan học tập một chút, trước đây chưa từng thấy qua, nên rất hiếu kỳ.”
Người cảnh sát kia vừa nghe, lập tức hưng phấn mà gật đầu: “Được, được chứ, mời anh theo tôi.”
Thạch Lỗi nhanh chóng bước theo gã qua một hành lang dài, vừa qua một cái cửa sắt, liền nghe được tiếng cười vang của vài người, xen lẫn trong đó là tiếng nước ào ào.
Cậu nhanh bước đến chỗ phát ra thanh âm, cảnh trước mắt ngay lập tức khiến cậu giật mình khiếp sợ.
Trong một căn phòng không có cửa sổ, vị sát thủ tuổi trẻ kia bị cởi hết quần áo, hai tay bị trói trong vòng sắt trên trên tường, khiến cả người cậu đong đưa trong không trung, mấy ngón chân được coi như miễn cưỡng chạm được mặt đất. Mấy người cảnh sát đứng ở ngoài song sắt, trong tay cầm súng bắn nước cao áp, bắn thẳng vào cậu. Nước lạnh nhanh chóng bắn qua song sắt, bắn trúng lên người cậu, khiến cả người cậu đong đưa không ngừng trong không trung. Cậu không rên một tiếng, ngửa mặt lên, nỗ lực dùng hai tay che mặt lại, tránh cho nước văng trúng khiến mình không thở được. Trong những cột nước màu trắng đang tưới xối xả vào người cậu khiến hình xăm hình ngọn lửa màu đỏ ngay trên ngực cậu càng thêm bừng lên rực rỡ, còn đầu lâu thì như càng cười thêm phần quỷ dị. Nhưng trái ngược với hình xăm trên người, da thịt toàn thân cậu lại rất tái nhợt, dường như đã mất đi sinh lực.
Dù chỉ nhìn trong thoáng chốc, nhưng tất cả hình ảnh đó như một cái dùi đâm thẳng vào trong ngực Thạch Lỗi. Cậu không thể nhìn tiếp được, hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Mấy tên cảnh sát đang cao hứng chơi đùa, bị cậu hét, rất không vui nhìn lại. Tiếng cười tuy rằng đã ngừng, nhưng tiếng nước vẫn không ngừng vang lên càng thêm kinh tâm động phách.
Thạch Lỗi không phải thượng cấp của bọn họ, có quyền giáo huấn họ, cho dù muốn trách cứ cũng phải tuân theo quy củ mà báo cáo lại cho thượng cấp của bọn họ, nếu như không cùng bọn họ xác lập quan hệ tốt, trái lại sẽ bị làm khó dễ, vì vậy cậu cố gắng kiềm chế, ôn hòa hỏi: “Các anh chưa nhận được mệnh lệnh sao?”
“Gì chứ?” Bọn họ nghi hoặc hỏi.
Người cảnh sát dẫn đường cho Thạch Lỗi thoải mái mà cười nói: “À, cục trưởng vừa ra ra mệnh lệnh, muốn đem tên phạm nhân này đi đến nhà hàng Shangri-La trao đổi con tin, phần tử khủng bố đã chỉ đích danh nó rồi.”
Thạch Lỗi lúc này mới nói: “Nếu như các anh giết anh ta chết rồi, sẽ ăn nói lại với cấp trên thế nào đây?”
Lúc này mấy tên cảnh sát mới nhấn nút đóng những khẩu súng nước dùng để trấn áp phạm nhân bạo động, hài lòng cười: “Được rồi, chơi vậy cũng đủ rồi. Người này không phải rất lợi hại hay sao? Thấy chúng tôi thu thập dễ bảo thế nào kìa.”
Thạch Lỗi tiến lên nói với bọn họ: “Mở cửa.”
Một cảnh sát trong đám đó lấy ra một chúm chìa khóa mở cửa sắt, Thạch Lỗi lập tức đi vào, nhón chân lên mở còng tay cho Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn từ từ nhắm hai mắt, cả người đều là nước lạnh, sắc mặt đã tái xanh. Hai cổ tay của cậu bị còng rất chặt, khiến máu bầm tích tụ lại, sưng lên, tạo thành một cái dấu màu hồng ngay tay. Còng tay vừa mở, cậu liền rơi xuống mặt đất lạnh, ngã xuống.
Thạch Lỗi đưa tay tiếp được Lăng Tử Hàn, xoay người nói với mấy tên cảnh sát đứng bên ngoài: “Lấy khăn mặt cùng quần áo tới đây.”
Trước đây, khi mấy tên cảnh sát “tẩy trừ” phạm nhân xong đều là để bọn chúng y như vậy, chuẩn bị khăn mặt làm gì chứ? Lúc này bọn họ nhìn nhau một chút, có chút lo lắng nhìn người cảnh sát quốc tế hàng đầu này, liền lấy khăn lông nhỏ dùng để chùi tay cùng một bộ đồ tù màu thâm lam đến.
Thạch Lỗi cảm thấy đành chịu vậy thôi, dùng cái khăn chùi tay chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay thay Lăng Tử Hàn lau nước trên người, đến khi cái khăn ướt nẹp, người cậu vẫn còn đầy nước, chỗ nào cũng lạnh ngắt, cảm giác như cả người cậu chẳng khác gì một khối băng. Đến chỗ vai trái, ngay chỗ mà Thạch Lỗi đã xức thuốc cùng băng bó tốt lại tiếp tục chảy máu, băng vải đã thành màu hồng.
Thạch Lỗi vất vả giúp Lăng Tử Hàn mặc quần áo, nhưng được cái này mất cái khác, dù thế nào cũng không thể mặc hoàn chỉnh, trái lại càng khiến quần áo ướt. Cậu không còn cách nào khác, chỉ biết ôm lấy cả người Lăng Tử Hàn ra khỏi căn phòng nhỏ đó, đi đến văn phòng ở phía trước.
Mấy tên cảnh sát cũng đi theo Thạch Lỗi đến văn phòng.
Thạch Lỗi đặt cậu nằm xuống sofa, sau đó mới giúp cậu mặc quần áo vào. Lăng Tử Hàn nằm yên ở đó, nước trên người nhanh chóng thấm ướt quần áo, nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích, nhìn qua rất yên ắng.
HẾT CHAP 37
Mục lục