Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 115: Chương 115




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc bọn họ vào phòng thì không để ai nhìn thấy, lúc bọn họ ra khỏi phòng thì cũng rất âm thầm. Vệ Thiên Vũ đã nhấn nút thang máy, lúc Lăng Tử Hàn chạy tới thì vừa lúc cửa thang máy mở ra. Hai người thong thả bước vào, trực tiếp xuống thẳng lầu một, sau đó bước thẳng ra ngoài.

Trong đại sảnh các ngọn đèn sáng rực, khách cùng nhân viên của khách sạn cứ lần lượt qua lại, hoàn toàn không ai chú ý tới bọn họ.

Vừa ra cửa chính, hai người lập tức chạy đi.

Xe Vệ Thiên Vũ đậu gần chỗ bắn nhau lúc nãy. Giờ trận đấu súng đã kết thúc, hai người đàn ông trong xe đã bị hạ gục, đội viên đột kích đang kiểm tra xe, xác nhận người chết, đồng thời tản ra chung quang tìm kiếm.

Trong bóng đêm, Lôi Hồng Phi thấy từ xa có bóng hai người đang chạy ra, nhảy lên một chiếc xe việt dã mà hồi nãy vừa đuổi theo xe kẻ địch, y không khỏi ngẩn người, lập tức giật mình. Thân hình người kia thực sự rất giống Lăng Tử Hàn. Y chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã chạy tới bên đó.

Lăng Tử Hàn cũng đã thấy cái người có vóc dáng khôi ngô cường tráng kia. Tuy rằng người đó mặc áo giáp cùng mặt nạ bảo hộ, nhưng cậu chỉ nhìn một cái cũng biết người đó là ai. Lúc này lái xe là cậu, Vệ Thiên Vũ đang toàn lực bảo vệ vali, phòng ngừa nó khả năng đột nhiên phát nổ. Lôi Hồng Phi còn cách bọn họ một khoảng rất xa, Lăng Tử Hàn liền nhấn mạnh ga, chuyển tay lái, nhanh chóng quay đầu, chạy về hướng Nam.

Lôi Hồng Phi nhấn hệ thống trong chiếc mũ, chỉnh tần suất trò chuyện chuyển đến tín hiệu của nhân viên quốc an bí mật kia, nhanh chóng nói: “Liệp ưng, tôi là Phi hổ, xin trả lời!”

Vệ Thiên Vũ nhấn nút trò chuyện trên điện thoại di động, lập tức đem tai nghe vô tuyến nhét vào lỗ tai Lăng Tử Hàn. Lăng Tử Hàn vừa cầm lái, vừa nói: “Phi hổ, tôi là Liệp ưng, nữ khủng bố kia đã tử vong, thi thể đang nằm ở phòng 1618 khách sạn Băng Sơn, xin cho người tới xử lý, Over!”

“OK!” Lôi Hồng Phi dừng một chút, thanh âm bỗng nhiên nhẹ lại, ” … Là em phải không?”

Lăng Tử Hàn trầm mặc. Câu này thật khó trả lời, cậu không thể nói ‘Phải’ cũng không thể nói ‘Không phải’

Nhưng Lôi Hồng Phi cố chấp chờ đợi câu trả lời của cậu.

Giờ khắc này, cả hai người đều cảm thấy ngay tai nghe xuất hiện một khoảng trống thật lớn, trầm trọng áp bách màng tai của bọn họ.

Một lát sau, Lôi Hồng Phi dường như hiểu được nguyên nhân của sự lặng im nãy giờ. Y nhìn về nơi chiếc xe việt dã đã biến mất, nhẹ nháng nói. “Anh rất nhớ em!”

Hai tay Lăng Tử Hàn phút chốc nắm chặt tay lái, dưới chân đạp mạnh chân ga. Xe rít gào phóng đi, lao ra thành thị, hướng thẳng về phía sa mạc. Khóe miệng cậu nhếch lên một cái, đôi mắt vẫn hướng thẳng về phía trước, như muốn đem chiếc xe bay thẳng lên không trung vậy.

Vệ Thiên Vũ đã cài dây an toàn, hai tay cầm chắc vali, lẳng lặng ngồi ở đó, không nói tiếng nào.

Lôi Hồng Phi thở dài một hơi, thân thiết nói: “Nếu như em còn phải làm việc, anh sẽ không quấy rầy nữa. Em nhất định phải chú ý an toàn, bảo trọng!”

Thanh âm Lăng Tử Hàn cũng không còn cứng rắn như lúc làm việc nữa. Cậu nhẹ giọng nói: “Đã biết.”

Lôi Hồng Phi vui vẻ nở nụ cười.

Lăng Tử Hàn cúp máy, bình tĩnh hỏi: “Thiên Vũ, anh có biết trong sa mạc này có hang động nào không?”

Vệ Thiên Vũ hờ hững nói: “Cậu dừng xe lại đi.”

Lăng Tử Hàn ngẩn ra, nhưng không hề giảm tốc độ xe. Cậu nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh nói: “Anh muốn giải quyết nó?”

Vệ Thiên Vũ kiên trì nói: “Tôi đã nói rồi, cậu dừng xe lại đi!”

Nhưng Lăng Tử Hàn lại nói: “Muốn tôi dừng xe cũng được, bất quá, anh phải để vali lại cho tôi, chỉ một mình anh xuống xe. Dù thế nào đi nữa tôi cũng phải mang nó vào sa mạc, anh đừng mong bỏ tôi lại.”

Vệ Thiên Vũ biết cậu đã rõ ý định của mình, mà anh cũng đã rõ tâm ý của cậu, không khỏi thở dài: “Tử Hàn, trình tự giải mật mã của Nhạc Uyển Di dùng cho loại này tôi chưa từng thấy qua, thực sự không chắc là có thể giải được hay không. Tôi sẽ cố hết sức làm thử, nhưng nếu có sơ xuất, đạn hạt nhân sẽ phát nổ. Một mình tôi là được rồi, tôi không muốn cậu cũng …”

Lăng Tử Hàn nói như đinh đóng cột: “Tôi theo anh.”

Vệ Thiên Vũ nghe xong ba từ đó, nhất thời cảm xúc dâng trào, khó có thể ức chế. Anh vội vã quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cố gắng trấn định bản thân.

Lăng Tử Hàn không cho anh phân tâm, thấp giọng nói: “Mau suy nghĩ đi, gần đây có cổ mộ, địa cung hay đường hầm nào không?”

Vệ Thiên Vũ lập tức trấn định tâm tình, chuyên tâm suy nghĩ, rồi nói: “Có, cách Lake Bosten về phía Nam chừng 19km, mấy tháng trước mới phát hiện một cổ mộ, đội khảo cổ đã khai quật qua, giờ không còn giá trị, coi như bỏ hoang rồi.”

“Được. Tôi chạy đến đó, anh cứ nghĩ ngơi trước đi, để lát công tác cho tốt.” Lăng Tử Hàn vừa nói vừa nhấn mạnh chân ga.

Xe bọn họ đã được thay đổi qua, có thể chạy 200 km/h. Lúc này đã gần nửa đêm, trên đường không có xe cộ qua lại, Lăng Tử Hàn liền một đường phóng thẳng, sau đó dùng vệ tinh dò xét, nhanh chóng tìm được vị trí của cổ mộ bỏ hoang.

Vệ Thiên Vũ xuống xe, mang vali đến trước chỗ khai quật, nhìn kỹ cửa cổ mộ một chút, bên trong tối om om, không thấy gì cả. Anh quay đầu nói: “Tôi cần chút ánh sáng.”

Lăng Tử Hàn xuống xe nhìn địa hình một chút, liền quay đầu lại lên xe, chạy xe thẳng vào trong. Vì đây là sa mạc, gió mạnh khiến cát bụi bay tứ tung, dù là huyệt động thì cũng đã bị cát lấp đầy các tường núi chung quanh, khiến cho huyệt mất đi độ dốc ban đầu. Cậu dễ dàng lái xe vào trong, nhanh chóng đem đầu xe hướng thẳng vào cổ mộ, hai đèn xe chiếu sáng rực lên.

Bọn họ đều đã chuẩn bị xong xuôi. Nếu như Vệ Thiên Vũ không giải được mật mã, vậy đến phút cuối cùng, cứ đem đạn hạt nhân vào trong cổ mộ, để nó phát nổ trong đó, vậy có thể giảm mức độ thiệt hại đến mức thấp nhất. Về phần hai người bọn họ, cũng không thể sống sót, chắc chắn biến thành cát bụi.

Lăng Tử Hàn tắt máy, cài chế độ phanh, rồi xuống xe. Lúc này Vệ Thiên Vũ mới ngồi xổm xuống phía trước xe, phủi phủi lớp cát trên đất rồi đặt vali xuống, mở ra.

Giờ này khắc này, đối mặt với máy móc tinh vi không có sinh mệnh, tâm tình anh lập tức trở nên minh mẫn, không chút rối loạn. Anh đứng dậy lấy thùng dụng cụ trong xe ra, sau đó lấy ra một máy vi tính bảo bối của chính mình nằm trong một cái hộp nhỏ đặt dưới gầm xe, rồi ngồi ngồi xếp bằng trước vali, bắt đầu công tác.

Tính theo thời gian chữ số không ngừng giảm thiểu trên mặt thiết bị hẹn giờ, hiện tại còn 30′ nữa là phát nổ.

Lăng Tử Hàn lấy ra một túi ngủ trên xe, trải xuống một đống cát cách chỗ anh không xa, sau đó nằm xuống. Cậu nhìn bầu trời đầy sao, bình thản nói: “Tôi ngủ một chút, nếu như cần giúp gì cứ gọi.” Giọng điệu này chẳng khác gì lúc hai người bọn họ còn ở trong căn nhà nhỏ trên núi của Vệ Thiên Vũ.

Vệ Thiên Vũ nở nụ cười, ôn hòa mà nói: “Ừ.”

Lăng Tử Hàn không nói gì thêm, quả nhiên nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

Tâm tình Vệ Thiên Vũ cũng y như lúc còn ở trong núi, Lăng Tử Hàn ở trong phòng ngủ, hoặc ngủ gật trên ghế ngoài vườn, còn bản thân anh thì đang làm chuyện mình yêu thích, mọi âm thanh chung quanh đều im ắng, không khí tươi mát, khiến cho anh thấy có tinh lực vô cùng, linh cảm vô hạn.

Lăng Tử Hàn cũng cảm thấy bình tĩnh. Bên tai nghe thanh âm gõ bàn phím của Vệ Thiên Vũ, đôi lúc còn có tiếng leng keng của các công cụ va chạm nhau khi anh lấy chúng ra khỏi thùng dụng cụ, khiến cậu nhớ tới bầu không khí trong trẻo cùng ánh nắng mặt trời vàng nhạt lúc còn trong núi. Thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong khu vườn tĩnh lặng, tựa như bài hát ru, khiến cậu đi vào mộng đẹp. Suy nghĩ một hồi, cậu thật sự ngủ sâu.

Đợi khi tỉnh lại, bình minh đã lên. Bầu trời sao đã dần biến mất, từ xa xuất hiện ánh rạng đông màu đỏ.

Cậu quay đầu lại, thấy vali đã đặt ở đó, thiết bị hẹn giờ cùng kíp nổ đã bị tháo bỏ. Thùng dụng cụ bên cạnh cũng mở ra, công cụ được sắp xếp gọn gàng bên trong. Đèn xe đã tắt, Vệ Thiên Vũ ngồi ở đằng xa, vừa hút thuốc vừa nhìn bầu trời đằng xa.

Lăng Tử Hàn đứng dậy đi tới bên cạnh anh, từ miệng anh lấy điếu thuốc, rồi đưa lên miệng hút một hơi.

Vẻ mặt Vệ Thiên Vũ bình thản, phảng phất như chuyện kinh tâm động phách mấy tiếng đồng hồ kia không hề xảy ra. Anh thu tầm mắt, nhìn người bên cạnh, mỉm cười hỏi: “Kế hoạch du lịch của chúng ta vẫn tiếp tục chứ?”

Lăng Tử Hàn không chút nghĩ ngợi, lập tức nói: “Đương nhiên, nếu chúng ta vẫn còn được nghỉ phép.”

Vệ Thiên Vũ hài lòng đặt tay lên vai cậu, mỉm cười hiền: “Tôi đã liên lạc với sếp rồi. Sếp nói ngày nghỉ của chúng ta vẫn còn. Chỉ cần đưa đống đó về căn cứ, chúng ta có thể tiếp tục nghỉ phép.”

Lăng Tử Hàn quăng tàn thuốc, đưa chân lên dập đầu lửa cho tắt hẳn, rồi ngồi xuống bên cạnh Vệ Thiên Vũ, cười nói: “Vậy thật tốt, tôi rất thích kì nghỉ này.”

Vệ Thiên Vũ ôn nhu nhìn về phía cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng vậy.”

Lúc này, bầu trời sáng rọi bừng màn đêm hắc ám, mặt trời đỏ xuất hiện ngay phía chân trời, chiếu ánh sáng vàng bao lấy bọn họ, cả hai như tỏa ra hào quang chói lóa.

HẾT CHAP 50

Mục lục

CHÍNH VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.