Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Mùa hè ở vùng nhiệt đới là mùa khó chịu nhất, ánh nắng như tia lửa hừng hực lan tỏa khắp thế giới, dường như muốn khiến mọi người hoa mắt thần mê, ngay cả trong những tòa biệt thự xa hoa có điều kiện mát mẻ cũng chẳng khá khẳm hơn gì.
Chu Tự ngồi trong phòng khách vỗ mạnh bàn nói lớn: “Tôi nói cho các người biết, không ai được phép cho thằng nhóc họ Thạch kia bước vào cửa. Nếu thằng đó dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ xé nát nó ra đó.”
Quản gia cùng mấy người giúp việc đứng ở chung quanh, cúi đầu khúm núm, rồi len lén nhìn Lạc Mẫn.
Lạc Mẫn đang ngồi trên sofa ăn dưa hấu, chờ y phát hỏa xong, mới từ tốn nói: “Anh muốn uống chút nước không?”
Chu Tự thở hồng hộc nói: “Anh vừa nghe tên của thằng đó là núi lửa phừng phực rồi, uống nước cũng chẳng ích gì đâu.”
Lạc Mẫn nở nụ cười: “Sao lại thế? Cậu ấy còn con nít lắm, tức cậu ấy làm gì?”
“Con mẹ nó, cư nhiên len lén thêm vào cảnh sát quốc tế, cũng không nói cho em biết một tiếng, bây giờ còn vô thanh vô tức chạy tới nằm vùng.” Chu Tự trừng mắt nhìn hắn. “Nó còn dám lừa em để bắt Tiểu Thu, khiến em gặp bao khó khăn, vậy mà em còn bao che cho nó.”
“Cũng là chuyện qua rồi, tính toán làm gì nữa.” Lạc Mẫn cười hìhì nói. “Hiện tại coi như em cùng cậu ấy là dân cùng nghề rồi còn gì. Hơn nữa, cục An Toàn Quốc Dân chúng ta cũng cần sự trợ giúp của cảnh sát quốc tế mà, sau này cũng phải giao thiệp, anh cần gì phải cương ngạnh như thế? Tốt xấu gì anh cũng mang tiếng là nghị viên, giờ đang cùng chú Nguyên tranh cử tổng thống, quan hệ với bên cảnh sát cũng phải thiết lập cho tốt. Mặc kệ, nói thế nào thì nói, nhà chúng ta có một cảnh sát quốc tế, rốt cuộc bối cảnh cũng có lợi thế hơn người khác mà phải không? Dù cho bị đối thủ tranh cử công kích, cũng có Tiểu Lỗi chống lưng cho mà.”
“Hừ, ai cần thằng nhóc đó chống lưng chứ? Bằng chú Nguyên cùng em, cộng thực lực của anh, mắc gì phải cần tới nó nữa?” Chu Tự biết hắn nói có lý, nhưng vẫn còn tức giận.
Lạc Mẫn quay đầu nói với quản gia: “Đi mời Tiểu Lỗi vào đi. Mặc kệ thân phận hiện tại của cậu ấy là gì đi nữa, các người cứ đối xử bình thường với cậu ấy như lúc trước là được.”
“Dạ!” Quản gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức phân phó người ra mở cửa chính.
Thạch Lỗi đứng ở bên ngoài từ nãy đến giờ. Chu Tự dặn người ngăn cậu tiến vào, cậu cũng ngang bướng, nhất định không đi, khiến cho quản gia bị cả hai bên làm khó dễ, đợi Lạc Mẫn lên tiếng, người làm tớ bọn họ như như trút được gánh nặng.
Trước đó vài ngày, Thạch Lỗi ở Tân Cương Trung Quốc trợ giúp cảnh sát S quốc bắt được một tên sát nhân liên hoàn mang tính quốc tế, đưa tên nó về nước để xử án xong, liền nhận được tin, tên cầm đầu kế hoạch khủng bố tại eo biển – Nhạc Uyển Di – đã chết ở Korla. Vì vậy, công việc của cậu được tạm ngưng, liền trở lại B quốc, tới thăm hỏi Lạc Mẫn.
Vào biệt thự, Chu Tự vẫn đang ngồi trên sofa. Thấy Thạch Lỗi bước vào, y cười lạnh một tiếng: “Thạch đại cảnh quan, lần này tới đây, định dùng A Mẫn nhà tôi bắt ai nữa đây? Hay là muốn bắt tôi?”
Thạch Lỗi đứng thẳng lưng, nét mặt không mang chút xấu hổ, bình tĩnh nói: “Chu đại nghị viên xin yên tâm, nếu như tổng bộ phát lệnh truy nã khẩn, tôi nhất định không tha, còn không thì tôi không làm bậy. Tôi là cảnh sát, không phải tội phạm vô pháp vô thiên, nên làm gì cũng theo quy củ.”
Chu Tự vỗ bàn, nói với Lạc Mẫn: “Em xem kìa, em xem kìa, đây là thái độ đối với trưởng bối kìa.”
“Trưởng bối gì chứ?” Thạch Lỗi một bước cũng không nhường y, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai. “Nhiều nhất cũng gọi anh một tiếng ‘anh’ rồi, anh còn muốn tự cao tự đại sao?”
Chu Tự nhảy dựng lên định tiến lên đánh cậu. Lạc Mẫn nhanh tay kéo y lại, dụ dỗ nói: “Được rồi được rồi, Tự ca, anh đi làm việc của anh đi. Không phải ngày mai còn phải phát biểu tại hội nghị sao? Đi chuẩn bị đi.”
Chu Tự lúc này mới nhịn xuống không muốn xông lên đánh cậu. Y chỉ vào Thạch Lỗi, đầy khinh thường nói: “Tôi cho cậu biết, đừng nói cậu là cảnh sát quốc tế, dù cậu là tổng trưởng cảnh sát, tôi muốn đánh cậu cũng chẳng có gì ngăn được. Tôi khuyên cậu nên tập trung đi làm tốt việc của mình đi, đừng có ở đây mang ý định không tốt, miễn đến lúc chết cũng không biết mình chết thế nào.”
Thạch Lỗi cười khẩy: “Anh đang uy hiếp ai vậy? Tôi biết anh có tiền có thế, bất quá, nếu tôi đã quyết định gia nhập cảnh sát quốc tế, đã không còn sợ chết rồi. Anh đừng có dùng cái chết để uy hiếp tôi, muốn làm tôi sợ, hãy thể hiện bản lĩnh của mình đi.”
Lạc Mẫn nghe hai người họ đấu võ mồm, không biết nên khóc hay cười, vội nói: “Được rồi, mỗi người ít một câu đi được không? Tự ca, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em đưa Tiểu Lỗi ra ngoài một chút. Tiểu Lỗi, em có mệt không? Uống miếng nước đi này.”
Thạch Lỗi nghe Lạc Mẫn nói muốn cùng cậu ra ngoài, lập tức vui vẻ nói: “Em không mệt, chúng ta đi thôi.”
Chu Tự không có chút vui vẻ, đưa tay ôm lấy Lạc Mẫn, nổi giận đùng đùng hỏi: “Đi đâu?”
“Đưa cậu ấy đi thăm Tiểu Ngọc cùng Tiểu Kỳ, với lại có chút việc riêng phải nói.” Lạc Mẫn thích nhất tính trẻ con này của y, cười vỗ vỗ y, ôn hòa giải thích.
Chu Tự lúc này mới thoải mái, liếc mắt nhìn Thạch Lỗi một cái, hừ một tiếng, xoay người lên lầu.
Lạc Mẫn cười lắc đầu, ôn hòa mà nói: “Tiểu Lỗi, ăn chút hoa quả đi rồi hãy đi.”
Đó là mâm đựng trái cây mà người giúp việc đã chuẩn bị chu đáo, nào là dưa hấu, xoài, dứa, hạt sen, đu đủ, nhãn, chuối tiêu, tất cả đều cắt thành từng miếng nhỏ sắp xếp trên dĩa. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lạc Mẫn, Thạch Lỗi cũng sẽ không khách khí mà ngồi xuống, lấy nĩa ghim từng miếng trái cây ăn. Lạc Mẫn nhìn cậu ăn rất ngon miệng, nở nụ cười khoái trá.
Chờ cậu ăn xong, Lạc Mẫn cùng cậu lên xe, đi đến bệnh viện.
Thạch Lỗi nhớ tới việc Quỷ Thu đã từng đáp ứng Tiểu Ngọc, giúp cậu bé đi tới chỗ Khang Minh cứu anh của cậu ra, lúc này Quỷ Thu biến mất không chút tung tích, mà anh của Tiểu Ngọc đã được cứu ra, hắn liền nghĩ là Lạc Mẫn làm, cười nói: “Mẫn ca, anh cho người cứu cậu bé ấy ra, làm rất tốt. Chỉ là, việc này có thể mang phiền phức đến cho anh đó, có được không vậy? Tên khốn Khang Minh cũng không đơn giản, hiện tại còn có Hách Ly chống lưng, chiếm được sự ủng hộ của Ban Địch An, tương đương với sự bảo hộ của một đội quân. Nếu như tên đó muốn đối nghịch với anh, chỉ sợ sẽ gây áp lực với anh đó.”
Lạc Mẫn trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: “Không phải anh cho người cứu ra, mà là Tiểu Thu làm đó.”
“Anh ta?” Thạch Lỗi giật mình. “Sao lại thế được?”
“Lúc cậu ấy còn ở Nam Cảng, đã làm trước đi rời bến.” Lạc Mẫn thở dài. “Kỳ thực Quỷ Thu cũng không phải người xấu, dù làm nghề sát thủ, cũng chỉ là giết người vì tiền, không sát thương vô tội. Trên giang hồ cậu ấy rất có nghĩa khí, lời nói đáng giá nghìn vàng, có khi làm việc cũng không cần tiền. Thí dụ như lần này cậu ấy đồng ý cứu anh của Tiểu Ngọc, một đồng tiền cũng không nhận. Ngay lúc đồng ý giúp anh đi ngăn chặn bọn khủng bố làm nổ tàu chở dầu, cũng không nói thêm câu nào đã liều mạng đi làm. Nói thật, dù là người trong bạch đạo, cũng mấy ai được như cậu ấy chứ? Tiểu Lỗi, không phải là anh muốn trách gì em, chỉ là, thế giới này thật sự rất phức tạp, giới tuyến của đen và trắng, kỳ thực không rõ ràng như em tưởng tượng đâu, có đôi khi làm việc phải biết biến đổi quy tắc một chút, suy nghĩ theo tình thế.”
Thạch Lỗi có chút khó khăn gật đầu một cái: “Mẫn ca, có rất nhiều việc, em cũng đang cẩn thận xem xét lại. Anh cho em chút thời gian, để em có thể hiểu rõ hơn một chút. Trước khi hiểu rõ mọi việc, giờ em chỉ có thể dựa theo nguyên tắc mà làm việc thôi. Chỉ cần anh ta là tội phạm, thì em phải bắt, anh nói đúng không?”
“Đúng.” Lạc Mẫn mỉm cười nhìn cậu. “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Em cứ dựa theo nguyên tắc của em mà làm việc, anh sẽ không phản đối gì cả.”
“Cám ơn Mẫn ca, em biết chỉ có mỗi anh là hiểu được em thôi.” Thạch Lỗi rất cảm động. Cậu cứ nghĩ lần này phải nỗ lực rất nhiều thì Lạc Mẫn mới chịu tha thứ cho cậu chứ, không nghĩ rằng Lạc Mẫn hoàn toàn không trách cứ gì cậu cả.
“Không cần khách khí với anh như vậy.” Lạc Mẫn cười, nhanh chóng thay đổi đề tài. “Anh của Tiểu Ngọc bị Khang Minh dày vò rất thảm, mình đầy thương tích, hầu như hấp hối. Tên khốn đó thích chơi SM, đặc biệt hung ác với cậu nhóc này. Nếu cứu Tiểu Kỳ trễ một chút nữa, chắc cậu nhóc không giữ nổi mạng đâu.”
Thạch Lỗi cau mày, phẫn nộ nắm chặt lòng bàn tay lại. “Ngũ Mai Bang buôn lậu thuốc phiện, ép người làm ***, từ đầu em đã không vừa mắt bọn nó rồi. Chỉ tiếc em không phải cảnh sát ở đây, không có quyền đi bắt y.”
“Em không có, anh có.” Lạc Mẫn mỉm cười vỗ vỗ cậu. “Hiện tại, các ổ *** khắp toàn quốc không ít gái *** cùng MB là những trẻ em, phụ nữ bị bọn buôn người trong các tổ chức buôn bán người trên thế giới bắt cóc, ép buộc. Bọn súc sinh đó thu giữ hộ chiếu của mấy đứa nhỏ này, bắt nhốt bọn nhỏ, buộc tụi nhỏ tiếp khách, chỉ cần có chút phản kháng, sẽ bị đánh chửi thậm chí giết hại. Từ lúc anh tiền nhiệm tới nay, đã nhận không ít báo cáo về việc này, bởi vậy dự định đại thanh tra toàn quốc, trọng điểm là phá hủy hành vi phạm tội buôn bán người trái phép này. Tất nhiên việc này cần cảnh sát quốc tế bọn em phối hợp, bởi vì có thể liên quan đến vấn đề giải cứu mang tính quốc tế.”
Thạch Lỗi liền kích động: “Được, Mẫn ca, anh nhanh chóng gửi thư đến tổng bộ của bọn em xin phép đi, em cũng sẽ gửi báo cáo lên tổng bộ. Em nhất định ở đây, cùng anh kề vai chiến đấu.”
Lạc Mẫn cười gật đầu, vỗ vỗ người cậu đùa: “Cứ vậy nhé, hợp tác vui vẻ, Thạch cảnh quan.”
Thạch Lỗi ngẩn ra, cũng cười, sau đó cầm lấy tay hắn siết nhẹ, nghiêm túc nói: “Hợp tác vui vẻ, Lạc cục trưởng.”
Hai người nắm tay, thật lâu không có buông ra.
Xe hơi tiến vào bệnh viện, Lạc Mẫn đưa Thạch Lỗi vào một phòng bệnh hạng nhất trong ngoại khoa.
Tiểu Ngọc đang ngồi kế bên giường bệnh, nằm trên giường bệnh là một cậu nhóc còn đẹp hơn cả Tiểu Ngọc, nhưng mà, ngoại trừ khuôn mặt mỹ lệ kia, toàn thân cậu đều là quấn đầy băng vải, sắc mặt trắng còn ẩn chút xám, hiển nhiên bị thương rất nặng. Bất quá, tinh thần của cậu khá hơn nhiều rồi, Tiểu Ngọc đang ngồi bên giường nói chuyện với cậu nhóc, cậu cũng chuyên tâm nghe, bên môi còn hiện nụ cười.
Thấy Lạc Mẫn bước vào, ánh mắt của Tiểu Kỳ sáng lên, lập tức nhẹ giọng kêu lên: “Mẫn ca.”
Tiểu Ngọc quay đầu, thấy Thạch Lỗi đang đi phía sau Lạc Mẫn, không khỏi vui mừng, đứng dậy nói: “Lỗi ca.”
Thạch Lỗi rất thích cậu thiếu niên vừa mỹ lệ lại rất đơn thuần này, đi tới bên cạnh ôm lấy vai Tiểu ngọc, thân thiết hỏi: “Thế nào rồi? Gần đây có khỏe không?”
“Dạ, rất tốt.”Tiểu Ngọc gật đầu. “Anh em được cứu ra, em cũng không còn gì lo lắng nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Thạch Lỗi vỗ vỗ vai cậu.
Tiểu Ngọc ngửa đầu nhìn Thạch Lỗi, con mắt trong suốt sáng sủa, tha thiết mà hỏi thăm: “Lỗi ca, anh biết Thu ca ở đâu không? Em muốn gặp anh ấy nói tiếng cảm ơn. Nhưng em hỏi Mẫn ca, anh ấy chỉ nói Thu ca đã đi rồi, anh ấy cũng không biết Thu ca đang ở đâu. Lỗi ca, anh có biết gì không?”
Thạch Lỗi thở dài, hơi hơi lắc đầu: “Không, anh cũng không biết.”
“À.” Tiểu Ngọc rất không hài lòng mà cúi đầu.
Lạc Mẫn mỉm cười nói: “Tiểu Ngọc, Tiểu Thu cứu anh em ra, hoàn toàn không cần em cảm ơn gì đâu. Chỉ vì cậu ấy không vừa mắt Khang Minh mà thôi, nên muốn nhân cơ hội này dạy cho y một bài học, em không cần để lòng đâu.”
Tiểu Ngọc nghe lời gật đầu, nhưng cũng thở dài tiếc nuối.
Thạch Lỗi đi tới bên giường, thân thiết nhìn cậu nhóc trên giường, nhẹ giọng hỏi: “Em là Tiểu Kỳ phải không? Hiện tại thân thể thế nào rồi? Còn đau không?”
“Dạ khá.” Mỹ niên thiếu kia nhìn qua rất chín chắn, nhưng trong mắt tràn đầy tang thương, rất lễ phép với Thạch Lỗi. “Cám ơn Lỗi ca.”
Thạch Lỗi ôn hòa mà nói: “Đừng khách khí, cố gắng tịnh dưỡng cho tốt, có Mẫn ca chăm sóc, nên đừng lo lắng gì nữa.”
“Dạ, em biết.” Tiểu Kỳ hơi hơi gật đầu.
Thạch Lỗi bỗng nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi: “Mẫn ca, Tiểu Cẩm đâu?”
“À, anh để Tôn Cạnh chăm sóc cậu ấy rồi, tránh để người khác khi dễ.” Lạc Mẫn cười ngồi xuống. “Em còn nhớ Tôn Cạnh không? Hiện tại cậu ấy là hội trưởng phân hội Khê La của bọn anh, rất lợi hại đó.”
Thạch Lỗi cười rộ lên: “Đương nhiên nhớ kỹ, Cạnh ca mà, mười một năm trước lúc thấy anh ấy, em đã biết anh ấy rất lợi hại rồi. Anh ấy đối nhân rất tốt, rất có nghĩa khí.”
“Đúng.” Lạc Mẫn cười gật đầu. “Để cậu ấy chăm sóc Tiểu Cẩm, anh rất yên tâm.”
Bọn họ đang nói chuyện, Tiểu Ngọc đứng ở bên cạnh nói xen vào: “Bọn họ vừa mới ghé qua, mới đi đây à. Tiểu Cẩm rất hài lòng, em thấy Cạnh ca đối xử với bạn ấy rất tốt.”
“Vậy à?” Lạc Mẫn cười đến ý vị thâm trường. “Vậy rất tốt.”
Thạch Lỗi cũng cười.
Tiểu Ngọc chủ động ngồi xuống bên cạnh Thạch Lỗi, rất nghiêm túc mà nói: “Lỗi ca, em muốn vào trường học múa, anh thấy được không?”
“Tốt.” Thạch Lỗi thật cao hứng. “Anh đồng ý.”
Tiểu Ngọc hài lòng nhìn về phía giường bệnh. “Anh hai, anh thấy Lỗi ca cũng đồng ý kia, anh sẽ không phản đối nữa phải không?”
Tiểu Kỳ nhìn Lạc Mẫn cùng Thạch Lỗi, do dự một lát, mới nhẹ giọng nói: “Em chỉ sợ Tiểu Ngọc gặp chuyện nguy hiểm.”
Hai người lập tức hiểu được lo lắng của cậu. Lạc Mẫn thoải mái: “Em yên tâm đi, anh sẽ cho người bảo vệ Tiểu Ngọc.”
Tiểu Kỳ thở dài: “Bảo vệ được một thời gian, không bảo vệ được cả đời.”
Thạch Lỗi ôm vai Tiểu Ngọc, kiên quyết mà nói: “Tiểu Kỳ, em yên tâm, có anh ở đây, sẽ không để ai tổn thương em cùng Tiểu Ngọc nữa đâu.”
Tiểu Kỳ yên lặng nhìn Thạch Lỗi, rốt cục gật đầu.
Lạc Mẫn cùng Thạch Lỗi hàn huyên với bọn họ hơn nữa ngày, khiến cả hai cậu nhóc vui vẻ vô cùng. Thấy trên mặt Tiểu Kỳ có chút mệt mỏi, lúc đó bọn họ mới rời đi.
Ngoài phòng bệnh luôn có người canh giữ, đó là người do Nhật Nguyệt Hội cử tới bảo vệ hai cậu nhóc. Thạch Lỗi nhìn thấy vậy, có chút bùi ngùi. Kỳ thực, việc này vốn dĩ nên để cho cảnh sát làm, mà dù cảnh sát có làm cũng chưa chắc chu đáo thoả đáng được như bọn họ. Đen và trắng, giới tuyến quả nhiên không hề rõ ràng, trái lại dường như bên trong còn có một đạo nào đó không thể nói rõ được.
Cậu trầm tư, hơn nữa ngày mới nghe được Lạc Mẫn đang nói với cậu: “Tiểu Lỗi, ngày mai anh bắt đầu bố trí, chuẩn bị hành động. Em đến văn phòng anh đi, anh muốn em cho anh chút ý kiến.”
Thạch Lỗi lập tức gật đầu: “Được, em sẽ đến.”
Lạc Mẫn thoả mãn nở nụ cười.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thạch Lỗi cảm giác được rốt cục chính mình có thể đứng ở nơi cao nhất, cùng với Lạc Mẫn, nhìn về phía trước.
HẾT PHIÊN NGOẠI
Mục lục