Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 144: Chương 144




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

“Cậu có thể gọi tôi là Antinogen.”

Trong ánh nắng mặt trời ấm áp, người đàn ông có sắc mặt tái nhợt mang quốc tịch Ý kia vươn tay ra về phía cậu.

Lăng Tử Hàn miễn cưỡng giơ tay lên, nắm lấy tay hắn một chút. Tay cậu rất lạnh, có chút run nhẹ, dường như vô lực. Antinogen nắm lấy, muốn truyền một ít hơi ấm từ tay mình qua cho cậu.

Heinz cảm thấy hai người họ nắm tay nhau rất lâu rồi, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Antinogen, kéo lại, rồi mỉm cười nói với Lăng Tử Hàn: “Antinogen chính là chủ tịch hội khoa học ở đây đó.”

Lăng Tử Hàn gật đầu. Nét mặt cậu vẫn điềm tĩnh không chút cảm xúc, tựa như không còn bất kì hứng thú nào với cái gọi là tìm tòi nghiên cứu sự vật sự việc xung quanh.

Antinogen kỳ thực là một người Ý bình thường hay là thủ lĩnh, bác sĩ, hoặc bản thân hắn có anh em hay cha mẹ gì đó là thủ lĩnh tối cao? Những vấn đề này chỉ có thể tìm cơ hội hỏi bóng gió mà thôi, giờ không phải thời điểm thích hợp.

Lần thứ hai cậu quay đầu lại, nhìn về phía con thuyền đánh cá đằng xa, tựa như có thể nhìn thấy được toàn bộ đồng nghiệp của mình đều đang ngồi bên cạnh, trong lòng không còn thấy cô đơn nữa. Cậu cười thầm, sau đó lập tức nhắm hai mắt lại.

Antinogen cảm nhận được tình hình của Lăng Tử Hàn càng lúc càng kém, không chỉ về mặt thân thể có phần suy yếu, mà về mặt tâm lý càng thêm sa sụt, việc này đối với những thí nghiệm sau rất có hại. Suy nghĩ một hồi, hắn ôn hòa hỏi: “Jones, có thể nói một chút về người yêu cũ của cậu không?”

Lăng Tử Hàn mở mắt, xuất thần một lúc lâu, mới vô tình nói: “Cũng không có gì để nói. Hai người chúng tôi là tình cờ gặp nhau trong lúc du lịch, sau đó yêu nhau. Được khoảng thời gian, phát hiện thói quen trong cuộc sống cùng sở thích cá nhân của cả hai đều không thể hòa hợp, xuất hiện mâu thuẫn, hơn nữa cũng không thể vì đối phương mà thay đổi. Y rất đẹp, lại rất có hứng thú với việc hưởng thụ vật chất, muốn trở thành phần tử tri thức nơi thành đô hoa lệ, rất biết thưởng thức cuộc sống. Còn tôi theo đuổi mặt tinh thần, không có hứng thú với vật chất, với y chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Ngay từ đầu hai người chúng tôi còn bao dung cho nhau, tận lực thoái nhượng, nhưng về sau thì càng lúc càng mệt mỏi. Có một lần tôi đi công tác, sau đó tôi trở về liền phát hiện y đã có người mới, sau đó tôi cứ vậy mà ra đi.” Cậu cứ lẳng lặng mà nói, tinh thần càng lúc càng kém.

Antinogen nhìn chăm chú vào cậu, lông mày hơi nhíu lại, suy tư một lát, mới nói với Heinz: “Jones mệt rồi, đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi.”

Heinz cười nói: “Được!” Sau đó đưa tay lên.

Những người mặc đồ đen ở hai bên liền bước đến, đẩy Lăng Tử Hàn đi.

Lăng Tử Hàn ngủ một ngày đêm mới tỉnh lại, trong lúc đó có không ít bác sĩ chạy tới luân phiên dùng máy móc kiểm tra tình huống thân thể cho cậu, xác nhận cậu ổn thì mới thôi.

Đợi Lăng Tử Hàn hoàn toàn tỉnh lại, cửa phòng của cậu nhẹ nhàng đẩy ra, Jack mang theo Âu Dương Hào Sinh tiến đến, cười nói: “Các người đều là người Trung Quốc, không ngại thì cứ nói chuyện với nhau. Jones, cậu càng vui thì càng không có việc gì, có thể tiếp tục cố gắng.”

Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn ông, ánh mắt trống rỗng.

Jack nhấn cái nút đầu giường để nâng đầu giường lên một chút, để cậu dựa người vào ở tư thế thoải mái rồi mới đi ra.

Âu Dương Hào Sinh ngồi xuống bên giường, thân thiết mà hỏi thăm: “Chàng trai à, cậu thế nào rồi?”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Có chút mệt!”

Âu Dương Hào Sinh nhìn khuôn mặt gầy gò của cậu, đôi mắt tràn ngập mệt mỏi rã rời, không khỏi khe khẽ thở dài: “Bọn họ rốt cuộc làm gì cậu vậy, chỉ mới vài ngày đã biến cậu thành ra như thế này?”

Lăng Tử Hàn cười khổ một chút: “Để bọn họ thí nghiệm.”

Âu Dương Hào Sinh giật mình: “Thí nghiệm gì vậy? Đừng nói là 731 (1) nha?”

Lăng Tử Hàn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà nói: “Cũng không có gì khác biệt lắm đâu.”

Trần nhà lập tức phát ra thanh âm của Antinogen, dùng tiếng Anh lạnh lùng nói: “Jones, xin đừng đánh đồng thí nghiệm này của tôi với những thứ kém cỏi của bọn Nhật Bản hồi thế kỉ trước, đó là sỉ nhục tôi đấy!”

Âu Dương Hào Sinh cùng Lăng Tử Hàn cũng không giật mình. Việc học tập tiếng Trung đã dần trở thành trào lưu mới hiện nay, hắn có thể nghe hiểu tiếng Trung cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Chờ hắn nói xong, Âu Dương Hào Sinh không thèm để ý đến hắn, tiếp tục hỏi thăm Lăng Tử Hàn: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“26.” Lăng Tử Hàn ôn hòa trả lời.

Âu Dương Hào Sinh cười nói: “Lớn hơn con trai tôi 4 tuổi.”

“Thật à?” Tâm tình của Lăng Tử Hàn cũng khá hơn được một chút. “Công tử khỏe không?”

“Cũng tốt, đang học tại Thanh Hoa (2), năm nay tốt nghiệp.” Thanh âm Âu Dương Hào Sinh rất thuần hậu, khiến người nghe cảm thấy rất thân thiết. “Chờ nó học xong, tôi định cho nó bắt đầu từ con số 0, còn tương lai nó có thể thành công hay không, thì phải xem ngộ tính của nó đã.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Nhất định được mà, cái này gọi là hổ phụ vô khuyển tử.”

“Không chắc vậy đâu.” Âu Dương Hào Sinh đưa tay vuốt những ngọn tóc mất trật tự của cậu. “Cậu có ăn được không vậy?”

“Không khẩu vị, ăn không vô.” Lăng Tử Hàn hờ hững cười. “Hệ tiêu hoá của tôi dường như bị hủy rồi hay sao ấy.”

Âu Dương Hào Sinh thương tiếc nhìn cậu: “Cố gắng ăn chút gì đó đi, thân thể luôn cần tiếp nhận dinh dưỡng mà. Dù thế nào đi nữa, đều phải kiên trì, không được dễ dàng buông tha.”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi uống chút canh.”

Rất nhanh, một chén canh tổ yến thanh đạm mỹ vị được mang đến.

Âu Dương Hào Sinh tiếp nhận chén, từng muỗng từng muỗng đút cho cậu ăn.

Lăng Tử Hàn nuốt rất khó khăn, nhưng vẫn cố gắng ăn hết, lập tức lễ phép cám ơn: “Cám ơn Âu Dương tiên sinh.”

“Đừng khách khí như vậy. Phật gia có nói “Tu trăm năm mới có thể đồng thuyền”. Chúng ta có thể gặp nhau tại một nơi thế này, coi như là có duyên phận đi.” Âu Dương Hào Sinh bỏ cái chén không xuống, cầm lấy khăn mặt mềm mại lau miệng cho cậu, đồng thời lau mặt cho cậu, sau đó mới nở nụ cười.

Trước mắt Lăng Tử Hàn vẫn là một màu đen, đầu đau như búa bổ, cảm giác chiếc gối mềm mại ngay đầu chẳng khác gì tấm sắt lạnh. Cậu cố gắng nhẫn nại, quan tâm hỏi: “Bọn họ đối với ngài có tốt không?”

Âu Dương Hào Sinh gật đầu: “Cũng tương đối khách khí, không có ngược đãi.”

“Vậy là tốt rồi.” Lăng Tử Hàn dường như yên tâm, liền không thể chịu nỗi nữa, nhắm mắt lại. “Âu Dương tiên sinh, tôi mệt lắm, muốn ngủ …”

Âu Dương Hào Sinh vội vã đắp chăn lại cho cậu, ôn nhu nói: “Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Lăng Tử Hàn lẩm bẩm: “Âu Dương tiên sinh, mỗi ngày ngài có thể đến trò chuyện với tôi một chút được không? Buổi tối … tôi … hay gặp ác mộng …”

Âu Dương Hào Sinh ngẩn ra. Đây là vấn đề mà ông không thể quyết định được. Ông trầm mặc chốc lát, ôn hòa nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

Lăng Tử Hàn dường như an tâm hơn, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mộng, bóng đêm thăm thẳm, khiến Lăng Tử Hàn cảm giác như đang ở chốn địa ngục, thấy có rất nhiều khuôn mặt yêu quái quỷ quái dữ tợn đổ ập vào người mình. Với thân thủ cùng lòng can đảm của cậu, dù thật sự ban ngày thấy ma quỷ, cậu chỉ cần dùng một cước là đuổi sạch bọn chúng, không hề sợ hãi, thế nhưng hiện giờ, trong giấc mộng nhìn thấy chúng lại khiến cả người cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, không ngừng giãy dụa tìm cách trốn, nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể đứng yên một chỗ nhìn đám ma quỷ kia nhe răng cười, chúng thay phiên nhau đẩy cậu vào nơi vực sâu khủng bố đầy tối tăm.

Chờ cậu cả người đầy mồ hôi mở mắt tỉnh lại, so với trước lúc ngủ càng lúc càng mệt hơn.

Không cần sử dụng máy móc, bản thân cậu cũng cảm giác được, sức sống mạnh mẽ trong cậu đang dần dần tan rã.

Antinogen cùng hai người bác sĩ tóc hoa râm nhanh chóng xuất hiện tại phòng cậu, trong mắt có chút sầu lo, đại khái lo lắng vật thí nghiệm chết non ngay giữa đoạn đường.

Lăng Tử Hàn hoàn toàn chẳng có chút quan tâm đến sự hạ giá quang lâm của bọn chúng, mờ mịt nhìn trần nhà, sau đó nhắm hai mắt lại.

Antinogen cùng hai người bác sĩ thấp giọng thảo luận.

“Không được, không thể để cậu ta tiếp tục ngủ như thế …”

“Nói không chừng tiếp tục như vậy sẽ không tỉnh lại nữa …”

“Tâm lý đã có vấn đề nghiêm trọng rồi …”

“Những người trước đây hầu hết đều có tình hình bệnh tâm thần phân liệt, dễ phẫn nộ, còn cậu ta lại có hiện tượng lo sầu trầm cảm, không hề bình thường chút nào …”

Thanh âm của bọn chúng rất nhẹ, lúc ẩn lúc hiện thổi qua bên tai Lăng Tử Hàn, nhưng cậu không hề nhúc nhích, tựa như một chữ cũng không nghe được.

Qua một hồi lâu, Antinogen điều khiển xe lăn đi tới bên giường, đem bàn tay hơi lạnh đặt lên trán của Lăng Tử Hàn, chậm rãi kêu: “Jones, Jones.”

Lăng Tử Hàn nỗ lực mở mắt, đầy mê man nhìn hắn.

Antinogen nhìn đôi mắt đã từng tràn ngập phẫn nộ, bất khuất kia, giờ lại tràn đầy ưu thương.

Hắn nao nao, thanh âm luôn lãnh đạm giờ đã nhu hòa rất nhiều, tựa như một vị bác sĩ đối diện với bệnh nhân của mình vậy, kiên trì, tràn ngập quan tâm: “Jones, cậu thế nào rồi?” Hắn nhẹ giọng hỏi. “Có khỏe không? Giờ có cảm giác gì?”

Lăng Tử Hàn hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt hiện tại của mình như thế nào, cậu chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi rã rời, trong đầu ông ông tác hưởng, thanh âm của người trước mặt nói với mình tựa như một làn thanh âm từ xa vọng tới, không rõ.

Cậu hít sâu một hơi, nỗ lực điều chỉnh những rối loạn trong cơ thể mình, nhưng chẳng có mấy hiệu quả.

Nhìn khuôn mặt của người trước mặt, cậu không chút nghĩ ngợi, liền nói: “Antinogen, nói một chút về gia đình của anh có được không? Về tình yêu? Về cha mẹ? Hay là về nghề bác sĩ của anh cũng được?”

Antinogen nhìn ánh mắt đầy hỗn loạn của cậu, nét mặt mờ mịt, tựa như không biết bản thân mình đang nói cái gì, không khỏi quay đầu nhìn hai vị chuyên gia bên cạnh mình. Trong đó có một nhà tâm lý học lâm sàng xuất sắc, lập tức gật đầu với hắn.

Hắn quay đầu lại, hơi hơi nhỏm người, ôn hòa nói: “Tôi sinh tại Sicily (3) …”

Lăng Tử Hàn nghe tiếng của hắn, thân thể đang cứng của cậu dần thả lỏng lại, vùng lông mày đang nhíu chặt cũng dần dãn ra.

Nhà tâm lý kia lập tức ra tín hiệu với Antinogen, ý bảo hắn cứ tiếp tục nói.

“Những năm qua, nơi nào cũng biến loạn, thường thường ban đêm hay nghe thấy tiếng súng. Cha mẹ tôi đều là bác sĩ, nhất tâm cứu sống người, không màng thị phi. Có một ngày, vào ban đêm, vài người cầm súng súng tự động xông vào nhà của tôi, giết cha mẹ tôi, đánh tôi trọng thương, nghe bọn chúng chửi, hình như là vì cha tôi đã cứu sống một tên boss nào đó mà bọn chúng muốn giết. Boss kia liền cho người tới cứu sống chúng tôi, nhưng không kịp, chỉ cứu được tôi, nhưng bản thân tôi cũng vì việc đó mà tàn phế … Sau này, boss đó cho tôi đi học, để tôi trở thành giống cha mẹ, tương lai làm bác sĩ. Ngay từ đầu, bản thân tôi cũng muốn tự mình đứng lên, nên chọn ngành thần kinh sinh vật học, chuyên về kỹ thuật chữa trị thần kinh. Sau lại biết chuyện này không có khả năng, nên bỏ qua, tiếp tục nghiên cứu thần kinh mã hóa … Jones, tôi rất hận bọn người đã giết cha mẹ tôi, thống hận những cuộc chiến đấu không ngừng nghỉ này. Tôi muốn cải tạo tư tưởng nhân loại hoàn toàn, để thế giới trở nên hòa bình an ninh, người người an cư lạc nghiệp, không có bất mãn, không có oán hận, không có tội ác, không có giết chóc.”

HẾT CHAP 24

Mục lục

(1) Khóa thí nghiệm 731:

Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/Unit731

(2) Đại học Thanh Hoa (tên giao dịch quốc tế: Tsinghua University – THU) là một trường đại học ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Trường này được xem là một trong những trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%A1ih%E1%BB%8DcThanhHoa

(3) Sicilia: Sicilia (tiếng Ý và tiếng Sicilia: Sicilia) là một vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km² và hiện có 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Sicilia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.