Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 145: Chương 145




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Ngay từ khi bắt đầu, thanh âm của Antinogen rất trầm, dường như đây không phải là chuyện mà hắn thích nói tới, nhưng vì thí nghiệm của bản thân hắn không thể không nói. Chờ cho tới đoạn về lý tưởng của bản thân thì tinh thần của hắn lập tức phấn khởi: “Jones, tôi không có tình cảm cá nhân, hay nói đúng hơn, việc nghiên cứu mới chính là thứ tôi dành trọn tình cảm cho nó, nó sẽ theo tôi từ khi tôi sống đến lúc tôi mất. Jones, nếu nói thẳng ra, theo mặt nào đó, cậu cũng là người tôi đặt tình cảm nhiều nhất. Hiện tại chúng ta đang cùng nhau nắm tay hướng thẳng về phía mục tiêu thần kỳ kia. Jones, cậu cần phải cố lên, tôi yêu cậu, tất cả chúng tôi đều yêu cậu. Con đường này dù tràn ngập gian nan cùng thống khổ, nhưng chúng tôi luôn bên cạnh cậu, cậu không hề cô độc, biết không?” Càng nói về sau, ánh mắt của hắn càng sáng rực, dường như muốn thiêu cháy một Lăng Tử Hàn đang ngày càng lạnh lùng.

Tay Lăng Tử Hàn chậm rãi dịch ra phía ngoài, sau đó đưa ra khỏi chăn.

Antinogen nhìn một chút, bỗng nhiên hiểu được, liền đưa tay cầm lấy.

Khí lực Lăng Tử Hàn rất yếu, nhưng cố gắng siết chặt, cầm lấy tay hắn.

Antinogen hiển nhiên thật cao hứng, cúi người xuống, nhanh chóng hỏi: “Jones, cậu thấy sao rồi? Tinh thần có khá hơn được chút nào không?”

Lăng Tử Hàn từ từ nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi ổn, cám ơn anh, Antinogen.”

Môi Antinogen kề sát vào tai cậu, tràn ngập chờ mong hỏi: “Vậy giờ chúng ta có thể bắt đầu thí nghiệm không?”

Tay Lăng Tử Hàn run nhẹ, lập tức lần thứ hai nắm chặt lại. Cậu lẳng lặng nói: “Được rồi, có thể bắt đầu.”

Antinogen quay đầu nhìn về phía mấy người kế bên: “Lập tức chuẩn bị, tối nay bắt đầu giai đoạn tiếp theo của đợt thí nghiệm.”

“Được!” Hai người bác sĩ gật đầu, cùng nhau ra ngoài.

Lúc này mới Heinz đi vào, nhẹ nhàng vuốt vai Antinogen, cùng hắn nhìn người đang mê man trên giường: “Em khẳng định cậu ấy có thể chịu được?” Y nhẹ giọng hỏi.

Antinogen buông bàn tay của Lăng Tử Hàn ra, lạnh lùng mà nói: “Em đợi không được nữa rồi, thì cứ thử xem vận khí của chúng ta có tốt hay không. Em nghĩ, lần này chúng ta có thể có được tiến triển thần tốc như vậy, chắc chắn có liên hệ rất nhiều tới công pháp tu luyện thần bí của cậu ấy. Nếu cậu ấy thật sự chống đỡ không kịp, bước tiếp theo em nghĩ chúng ta nên chuyển căn cứ đến Trung Á, cố gắng tìm nhiều người như cậu ấy để thử nghiệm.”

“Đó không có vấn đề gì, anh đồng ý.” Heinz hài lòng cười. “Vốn định thả Âu Dương Hào Sinh, dù sao cũng chẳng có tác dụng gì.”

Antinogen di chuyển xe lăn, hướng ra phía cửa: “Tra tìm thân phận thực sự của cậu ta chưa? Có chuyện gì đáng nghi hay không?”

“Hiện nay vẫn chưa thấy có chuyện gì đáng nghi. Tòa soạn của cậu ta chỉ đăng rằng cậu ấy bị mất tích ở Algeria, đã qua đại sứ quán Trung Quốc bên đó báo án rồi, hy vọng có thể tìm được cậu ấy. Đây đều là những việc làm bình thường.” Heinz tới bên cạnh hắn, sải bước chân dài tựa như đang đi dạo nói chuyện phiếm với hắn. “Theo lẽ thường suy đoán, không ai để bản thân mình không công mà chết, chắc cậu ấy cũng vậy thôi, ví dụ như Jones, nếu cố gắng hai lần biết là không thể nào nữa, sẽ chủ động lộ thân phận của mình ra, đồng ý hợp tác với chúng ta. Nhưng cậu ta suốt ngày nằm trên giường, chẳng làm gì cả, không đi thám thính, cũng không chủ động thân thiết với chúng ta, hoàn toàn không giống một người đang nằm vùng. Hơn nữa, giờ cậu ta bắt đầu không ổn rồi, vậy mà bên Trung Quốc cũng chẳng có chút động tĩnh nào.”

“Cho nên có thể nói, cậu ta chính là lễ vật mà trời ban cho em.” Antinogen nhếch khóe môi, rất khoái trá.

Heinz mỉm cười hiền hòa nói: “Không, là lễ vật mà anh tặng cho em.”

Cánh cửa phía sau bọn họ đóng lại, dần dần yên tĩnh.

Lăng Tử Hàn hô hấp sâu, cố gắng lấy lại chút khí lực ít ỏi còn sót lại.

Suy nghĩ luôn nhạy cảm của cậu giờ đã bắt đầu chậm dần, có phần trì độn, di chuyển cũng gặp khó khăn không ít. Cậu nằm ở đó, từng chút từng chút nhớ lại từng câu từng chữ mà Antinogen nói, từ lúc nói chuyện với Heinz, sau đó nói chuyện với mình, nói chuyện với mấy bác sĩ khác. Mỗi lần thí nghiệm, đều do hắn ra lệnh, bởi vậy thân phận là chủ tịch hội nghiên cứu là do hắn đảm nhiệm là thật rồi, tình báo lúc trước có nói cái máy này do chính Antinogen phát minh, mà người phát minh cũng là người sáng lập “Founder”, giờ tin vô cùng ăn khớp nhau, Antinogen này chính là mục tiêu của cậu.

Có thể nhận ra, thân phận của Heinz cũng chẳng khác hắn là bao, hơn nữa sự tín nhiệm giữa hai người cũng vô cùng cao, không chừng còn có phần tình cảm tế nhị nào nữa.

Suy nghĩ một hồi, cậu lại bắt đầu thấy choáng váng.

Thật sự là kiên trì không nỗi nữa rồi, dù suy luận hiện giờ của cậu đúng hay sai, cũng không còn thời gian để kiểm chứng nữa. Cậu phải phát sinh tín hiệu, báo cho bọn họ hành động, dù Antinogen này không phải chính chủ, thì chí ít cũng còn Heinz, hơn nữa có thể cứu được Âu Dương Hào Sinh. Nếu vậy, hành động lần này vẫn đáng giá, chí ít cũng đáng để cậu hy sinh tính mạng của mình.

Cậu cắn răng, dùng hết toàn bộ khí lực, giơ tay phải lên, chậm rãi hướng về dạ dày của mình, sau đó đè chặt vùng dạ dày, ngay vùng có chứa thiết bị được cài vào trong người cậu. Đếm tới ba, cậu thả lỏng tay, sau lại đè chặt, đếm tới năm, lại thả lỏng, rồi đè chặt, cuối cùng đếm tới bốn, chợt dùng hết toàn lực nhấn mạnh vào vùng dạ dày của mình.

Cậu lập tức cảm thấy dạ dày đau xót, rồi một luồng khí lạnh lập tức bừng lên.

Tay cậu chậm rãi buông lỏng, cố gắng chịu đựng cơn đau dạ dày buốt người, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Thiết bị này lần thứ hai phóng ra một dạng vật chất khác. Chúng nó xuyên qua vách dạ dày của cậu, xuyên qua thể tế bào, cuối cùng xuyên qua lỗ chân lông, nhanh chóng lan tỏa trong không khí, sau đó theo dòng khí lưu mà qua cửa sổ, vô thanh vô tức hướng thẳng ra bầu trời bên ngoài.

Trên màn hình máy dò tìm của tiểu tổ liệp nhân, chúng nó lại tựa như những đóa hoa tuyệt mỹ, nở xòe trong không trung, biến ảo, thậm chí mỉm cười.

Tất cả liệp thủ trong trong khoang thuyền lập tức mừng rỡ hoan hô. Trong mắt bọn họ, đây chính là hiệu lệnh thắng lợi, cũng là tiêu chí Lăng Tử Hàn vẫn còn sống.

Cậu đã thành công.

La Hãn không còn sự trầm ổn bình thường nữa, lập tức nhấc điện thoại, báo cáo cho tổng bộ Bắc Kinh: “Chúng tôi đã nhận được tín hiệu, yêu cầu lập tức triển khai hành động, lặp lại, chúng tôi đã nhận được tín hiệu, yêu cầu lập tức triển khai hành động.”

Thanh âm Lữ Hâm ẩn chứa chút kích động không thể kiềm chế: “Yes, có thể hành động. Mọi người dựa theo kế hoạch tiến hành, cẩn thận, không được xung động.”

“Yes, sir!” La Hãn cúp máy, lập tức vỗ tay. “Được rồi, mọi người bình tĩnh, hiện tại chúng ta lập tức chuẩn bị hành động. Tổ 1 gồm Triệu Thiên cùng Mai Lâm, lẻn vào tìm kiếm vị trí chính xác của lão đại. Tổ 2 gồm Du Dặc cùng La Y, xác nhận nơi đang giam giữ Âu Dương Hào Sinh. Tôi, Tác Lãng Trác Mã cùng Vệ Thiên Vũ sẽ quấy nhiễu toàn bộ, để hỗ trợ mọi người lẻn vào. Chờ đội đột kích đến, chúng ta sẽ liên thủ với bọn họ triển khai hành động.”

Những người khác đều lập tức đáp: “Yes, sir!”

Vệ Thiên Vũ không còn sự bình tĩnh nữa, nhìn về phía La Hãn, năn nỉ: “Để tôi vào tổ 1 được không. Tôi muốn vào đó để gặp Tử Hàn.”

La Hãn nghiêm túc nói: “Thiên Vũ, tôi biết tâm trạng hiện giờ của cậu. Tình cảm với lão đại, chúng tôi ai cũng như cậu mà thôi. Trạng thái hiện tại của cậu, hoàn toàn không thể điều khiển được chính mình, rất nguy hiểm. Đây không chỉ là nguy hiểm cho riêng cậu và đồng đội, mà là sự nguy hiểm tới đến lão đại cùng Âu Dương tiên sinh, là nguy hiểm cho toàn bộ hành động lần này, nếu vậy chẳng khác nào khiến lão đại không công hy sinh hay sao. Cậu hiểu không vậy?”

Vệ Thiên Vũ cắn chặt môi, không hề hé răng.

Mai Lâm cùng Du Dặc mỗi người đứng một bên ngay bên cạnh anh, lúc này nhịn không được thoải mái vỗ vỗ vai anh: “Thiên Vũ, yên tâm đi, chúng tôi nhất định cứu lão đại ra mà.”

Vành mắt Vệ Thiên Vũ dần đỏ lên. Một lúc lâu, anh mới chậm rãi gật đầu.

Bầu không khí có chút trầm lắng, La Hãn đang muốn tiếp tục bố trí kế hoạch Tác Lãng Trác Mã bỗng nhiên trầm giọng nói: “Nhìn kìa, có người đến đảo.”

Bọn họ liền quay đầu nhìn về phía màn hình.

Chỉ thấy một thuỷ phi cơ đáp xuống mặt hồ, ngừng vài phút liền cất cánh. Trong hồ còn lại một chiếc canô, nhanh chóng tiến thẳng về phía bờ.

Ngoài trừ người lái canô ra, trên canô còn có một người, nhưng nhìn từ phía bọn họ chỉ có thể thấy được bóng lưng của người đó.

La Hãn lập tức điều chỉnh góc nhìn của vệ tinh, sau đó lập tức tiếp nhận khuôn mặt của người đó. Hắn ngưng thần nhìn, không quay đầu lại mà ra lệnh: “Thiên Vũ, lập tức tiến hành so sánh, xác nhận thân phận.”

Vệ Thiên Vũ lập tức ngồi vào bàn điều khiển, nhanh chóng cập nhật khuôn mặt của người đó, sau đó nối với siêu cấp máy vi tính của tổng bộ, tiến hành so sánh tự động.

Người nọ lên bờ, cùng một người phương Tây bắt tay nhiệt liệt, nói nói mấy câu liền vào rừng, nhanh chóng không thấy được thân ảnh của bọn họ nữa.

Bên Vệ Thiên Vũ tiến hành so sánh cũng rất mau, nhanh chóng so sánh với tư liệu cá nhân của hơn tỷ người trong kho số liệu của Bộ Quốc An, sau đó liệt ra được danh sách của 5 người có tỷ lệ “tương tự” với người đó.

Vài người vừa nhìn, trăm miệng một lời: “Nitta Yoshisada.”

Nét mặt của bọn họ đều dần trở nên nghiêm trọng.

Nitta Yoshisada là thứ trưởng cơ quan tình báo quốc tế ngoại vụ Nhật Bản, trong cơ quan tình báo Nhật Bản là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Sao người đó lại ở đây?

La Hãn do dự một chút, lập tức truyền tin đến tổng bộ, xin chỉ thị có nên lập tức tiến hành hành động theo kế hoạch hay không?

Trong quá trình chờ đợi, tất cả các liệp thủ đều không ai có động tĩnh gì. Trong lòng bọn họ ai cũng khẩn trương, nếu như thượng cấp thay đổi kế hoạch, chỉ sợ bọn họ sẽ trái lệnh, tự ý hành động mất thôi.

Bắc Kinh lúc này đã là đêm khuya, Lăng Nghị lập tức kêu Lôi Chấn, trực tiếp đi tới uỷ ban Quốc Gia An Toàn, khẩn cấp báo cáo với chủ tịch, phân tích tình huống hiện tại. Ý kiến của Lăng Nghị và Lôi Chấn đều là lập tức hành động, không thể để Nhật Bản nắm trước lợi thế. Dù cho Nitta Yoshisada đến Cung Đảo làm gì đi nữa, chiêu an cũng được, liên hợp cũng được, cũng là có hại cho Trung Quốc, vì vậy bọn họ cần phải giành trước hành động, đập nát ý đồ của bọn chúng.

Chủ tịch đồng ý ý kiến của bọn họ.

Một giờ sau, mệnh lệnh “Giữ nguyên kế hoạch hành động” truyền tới trong khoang thuyền trên Đại Tây Dương.

Cùng lúc đó, Lôi Hồng Phi nhận được mệnh lệnh xuất kích.

HẾT CHAP 25

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.