Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 260: Chương 260




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Trịnh Đan Thanh cảm thấy bất ngờ, ngơ ngác nhìn cậu một chút, bỗng nhiên thành khẩn: “Lăng tiên sinh, tôi theo chú Nguyên rất nhiều năm rồi, thời gian đẹp nhất trong đời tôi chính là khoảng thời gian yêu đương này. Tôi thật lòng yêu chú ấy, dù chú ấy là tổng thống hay là bình dân, dù chú ấy già hay trẻ, cũng không quan tâm tới việc chú ấy khỏe mạnh hay tật bệnh, tôi đều hy vọng có thể ở bên cạnh chú ấy. Anh nói xem tôi có nên cố gắng hay không?”

Lăng Tử Hàn nhìn hắn, lập tức biết hắn đang nói thật lòng, liền khẳng định nói: “Nếu như tình cảm sâu đậm như vậy, tất nhiên không được từ bỏ. Thế nhưng, trên thế giới chỉ có tình yêu là không thể lý giải, cũng không thể cứ cho đi là nhận được đâu. Có khi nó dùng chân thành, kiên định mà đạt được, có khi lại biến hóa bách chuyển thiên hồi, cũng có thể suốt đời không thể đạt được. Tất cả các khả năng có thể xảy ra, Trịnh tiên sinh đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.”

Trịnh Đan Thanh ngẩn ngơ một lát, bỗng nhiên thở dài, ăn nói khép nép: “Lăng tiên sinh, tôi thật sự không muốn rời khỏi Chú Nguyên, xin Lăng tiên sinh thành toàn.”

Lăng Tử Hàn ôn hòa thành khẩn: “Trịnh tiên sinh, anh cứ yên tâm. Tôi với chú Nguyên chỉ có tôn kính. Một ngày hợp đồng giữa tôi và Chú Nguyên kết thúc, hoặc là đợi khi nhiệm kỳ của chú ấy kết thúc, tôi sẽ về nước.”

Trịnh Đan Thanh nghiêm túc nhìn cậu thật lâu, nhưng thấy khuôn mặt trầm tĩnh của cậu không có chút mánh khóe nào. Một lúc lâu, hắn mới hít sâu 1 hơi, nhẹ giọng nói: “Lăng tiên sinh, nếu như tôi có chỗ nào đắc tội, xin anh tha thứ. Tôi vì tình yêu mà hơi kích động, thất lễ rồi.”

“Không sao, tôi hiểu mà.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Trịnh tiên sinh cũng là vì yêu, không gì đáng trách.”

“Cám ơn.” Trịnh Đan Thanh khom người, ngừng lại trước Ngọc Hành Lâu. “Lăng tiên sinh, chú Nguyên ở bên trong chờ anh, tôi sẽ không vào.”

“Được.” Lăng Tử Hàn cười cười khách khí với hắn, vững vàng đi lên bậc thang vào cửa lâu.

Rất nhanh, cậu liền thấy khuôn mặt tươi cười của Lý Nguyên, cũng lập tức hiểu được, toàn bộ hành động của cậu ở căn cứ đặc công cùng bên ngoài văn phòng Lâm Tĩnh đều đã được thông báo cho Lý Nguyên.

Lý Nguyên đặt một bộ tử sa trà cụ trên bàn trà, cười bắt chuyện với cậu rồi cùng uống trà. Đến chén thứ ba, ông mới mỉm cười nói: “Lâm Tĩnh là một đối tượng rất tốt.”

Lăng Tử Hàn cười nói: “Chú Nguyên, trước đây con đã từng đến đây du lịch, nhưng chỉ có vài ngày, thật không chú ý thấy là quý quốc có rất nhiều bà mai.”

Lý Nguyên nghe xong ngẩn ra, lập tức cười ha ha.

“Chú Nguyên, con tới đây làm việc, tình cảm không nằm trong phạm vi cân nhắc của con.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh mà nói. “Con cùng Lâm Tĩnh là bạn tốt, đã từng là cộng sự hơn nửa năm, cùng nhau đánh giặc, cùng nhau chảy máu, có hữu nghị thâm hậu, nhưng không liên quan đến tình yêu. Trước đây hắn đã từng bị thương trong trận lính đánh thuê SE, mà cũng không nằm việc trị liệu, nên con đến thăm hắn.”

“Chú luôn cho rằng công tác cùng tình cảm không hề có gì đụng chạm cả.” Lý Nguyên cười mỉm nói, nhìn qua dễ dàng khoái trá. “Là chú đa tâm, xin lỗi. Vết thương Lâm Tĩnh thế nào?”

“Không có gì, hắn vẫn công tác bình thường.” Lăng Tử Hàn ôn hòa cười cười. “Chú Nguyên, đối thủ chúng ta đang suy nghĩ hết mọi biện pháp đạt được mục đích của bọn chúng, chúng ta không thể phớt lờ.”

“Chú biết.” Lý Nguyên mỉm cười gật đầu. “Chú có nghe mấy lão đạo trên đường bên Á Châu nói có khả năng Linh Quỷ Song Sát sẽ tới Khê La, nhưng không biết mục tiêu của họ. Con đoán thử xem họ tới giết ai?”

Lăng Tử Hàn giật mình một chút, ngưng thần tự hỏi, lúc này mới nói rằng: “Theo con biết thì Linh Quỷ Song Sát cùng Tự ca, Mẫn ca đều là bạn, cũng có giao tình với chú Nguyên, chắc không phải chuyện làm ăn về vụ giết mọi người. Nếu vậy, mục tiêu có khả năng là con, hoặc là Lâm Tĩnh.”

“Đúng, hoàn toàn giống với suy nghĩ của bọn chú.” Lý Nguyên tán thưởng cười nói. “Chú đã bảo A Mẫn lập tức hành động, tận lực thông qua các mối quan hệ trên đường để tiếp xúc trực tiếp với Linh Quỷ Song Sát, nếu mục tiêu của họ là con hoặc là Lâm Tĩnh, bọn chú hy vọng họ sẽ bỏ mối làm ăn này, nếu có tổn thất kinh tế thì bọn chú đồng ý bồi thường gấp bội.”

“Nếu vậy cũng tốt.” Lăng Tử Hàn mỉm cười rót trà cho ông, nét mặt ôn hòa. “Tốt nhất có thể hỏi ra được người ủy thác.”

“Hy vọng như vậy.” Lý Nguyên bình tĩnh mỉm cười. “Bất quá, chú thấy rất khó. Quỷ Thu là một trong những sát thủ chuyên nghiệp có tiếng trên thế giới, cậu ấy có nguyên tắc của cậu ấy, khó mà phá vỡ được. Cậu ấy chưa từng lỡ mồi, cũng chưa bao giờ bán đứng người ủy thác, bằng không cũng không ở trên đường hơn mười năm vẫn có thể ngồi yên ở hàng ghế đầu.”

“Đúng vậy, quả thật rất khó.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Con rất muốn gặp Quỷ Thu.”

“Cậu ấy là một chàng trai tốt. Cậu ấy đã biến việc giết người thành một nghệ thuật.” Trong mắt Lý Nguyên toát ra tiếu ý thưởng thức. “Nếu có khả năng, nhất định cho con gặp cậu ấy. Chú rất thích cậu nhóc ấy, đáng tiếc chỉ gặp sơ vài lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng. Cậu ấy là một người trầm mặc, nhưng hành động thì cực kỳ xuất sắc, có rất nhiều người tín nhiệm. Tuy rằng những người đó đều chưa thấy qua cậu ấy, nhưng tác phong của cậu ấy khiến người ủy thác cảm thấy đáng tin. Nếu lần này cậu ấy tới đây đối phó con thì tình hình của con quá nguy hiểm. A Mẫn tương đối thân với cậu ấy, nếu như có thể liên hệ, có thể lợi dụng mối quan hệ này để nhờ cậu ấy ngừng tay.”

Lăng Tử Hàn trầm tư chốc lát, cầm lấy chén trà nho nhỏ, uống một hơi cạn sạch trà ô long hương hoa quế, lúc này mới bình tĩnh mà nói: “Nếu cậu ta không chịu thu tay thì chúng ta đây cũng chỉ có thể toàn lực truy bắt cậu ta thôi.”

“Đương nhiên là vậy rồi. Tử Hàn, chú không hy vọng con vì đảm nhiệm nhiệm vụ mà gặp nguy hiểm.” Lý Nguyên buông chén trà, sau đó rót trà cho cậu, rồi mở nắp bình trà châm thêm chút nước. Nhất cử nhất động của ông đều rất nhẹ, lại khiến cho người ta cảm giác kiên định như bàn thạch, rất an toàn, cũng rất đáng giá tin cậy.

Bọn họ hàn huyên một hồi, Lý Nguyên kể cho cậu nghe chuyện niên thiếu của mình, đương nhiên toàn là chuyện vui, thời niên thiếu không có chút buồn sầu nào. Lăng Tử Hàn ngưng thần lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười hài lòng.

Tiếng mưa rơi bên ngoài triền miên, càng khiến người trong phòng cảm giác ấm áp cùng an tĩnh.

Hai ngày sau, Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm đã giả dạng Linh Quỷ Song Sát từ Münich Đức bay đến Khê La. Bọn họ đi ra từ sân bay, đến thẳng một khách sạn Trung Thiên của phía Tây, giả danh đăng ký rồi ở đó.

Cùng lúc đó, hắc đạo MaCau truyền đến tin tức Linh Quỷ Song Sát đã đến B quốc, hành tung bất minh.

Lạc Mẫn cố gắng toàn lực liên hệ với họ, nhưng tạm thời không có hồi âm. Hắn chỉ có thể như trước, kiên trì chờ hai người kia liên hệ với mình.

Lý Nguyên cùng Chu Tự cũng nhận được tin tức y như vậy, bọn họ không hẹn mà cùng lo lắng an toàn Lăng Tử Hàn, kiên trì bảo cậu ra cửa phải mang theo đặc công hậu cần đặc biệt, bảo hộ cậu không bị thương.

Trong sự hỗn loạn, đội diễn tập của Trung Quốc đến đây tiến hành giao lưu viếng thăm đã vào lãnh hải B quốc, từ từ tới quân cảng Khê La.

HẾT CHAP 29

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.