Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 261: Chương 261




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Quân cảng Khê La nằm ở khúc cong phía tây hướng Tây Bắc gọi là Tây Nãi Loan, cách thành phố chính hơn 70km, là một cảng có nước sâu vô cùng tốt, có thể để hàng không mẫu hạm thả neo.

Hôm nay dương quang sáng lạn, gió nhẹ thổi, bầu trời xanh thẳm, nước biển trạm lam, toàn bộ thế giới đều đẹp đến động lòng người.

Sáng sớm, quân cảng cùng hai bên bờ gần đó đều đứng đầy người, tất cả đều nhìn ngoài khơi phương bắc, kiểng chân lên xem. Rốt cục, trên mặt biển xuất hiện quân hạm màu bạc. Loại tàu khu trục Liaoning (1) lớn tựa như một thành phố nhỏ, chậm rãi tiến về phía trước, những chiến hạm khác như ngàn sao tụ hội, theo tàu Liaoning tiến về phía trước.

Hạm đội dưới cơn gió dịu nhẹ dần dần tới gần đường ven biển, dưới bầu trời trong suốt càng thêm mỹ lệ.

Trên bờ là đội quân nhạc hải quân B quốc mặc bạch y, lúc này bắt đầu tấu hưởng âm nhạc hoan nghênh.

Tư lệnh hải quân B quốc, thượng tướng Tống Đình đứng ở bên bờ, mỉm cười nhìn hạm đội Trung Quốc chậm rãi vào cảng. Bên cạnh ông, ngoại trừ các tướng lĩnh hải quân B quốc ra, còn có Lăng Tử Hàn mặc âu phục cùng tùy viên quân sự đại sứ quán Trung Quốc.

Một hồi lâu, hạm đội thuận lợi cập bờ, Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi từ trên tàu xuống tới, nhanh chóng tới trước mặt Tống Đình, nghiêm cúi chào.

Tống Đình lập tức hoàn lễ, sau đó cùng bọn họ nhiệt liệt bắt tay, cười nói “Hoan nghênh, hoan nghênh.”

Hai vị thiếu tướng tuổi trẻ đến từ Trung Quốc cùng các tướng lĩnh hải quân lần lượt bắt tay, cuối cùng mới tới trước mặt Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn mỉm cười, ôn hòa mà nói: “Tôi đại diện tổng thống tiên sinh đến hoan nghênh các anh.”

Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi đều biết đây là trường hợp ngoại giao, trăm triệu lần không thể thất thố, chỉ có thể cố gắng nhịn xung động muốn ôm lấy cậu, vừa bắt tay với cậu vừa cười nói: “Cám ơn Lăng tiên sinh, xin chuyển tới tổng thống tiên sinh lòng biết ơn của chúng tôi.”

Trên mặt Lăng Tử Hàn tiếu ý càng đậm, Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi mỉm cười cũng không còn mang sự lễ phép bên phía chính phủ mà là phát ra từ nội tâm vui sướng. Ba người bạn đã lớn lên từ nhỏ với nhau đều đang mang trên vai mình sứ mệnh, gặp mặt nhau tại nơi đất khách, hình ảnh được phát sóng trực tiếp thông qua vệ tinh, tức thời xuất hiện trước mặt các người lãnh đạo các bộ môn thuộc nhiều quốc gia khác nhau, khiến nhiều người vui nhiều người lo.

Kế tiếp chính là một loạt nghi thức hoan nghênh, tướng quân Tống Đình cùng tướng quân Trương Hải Dương lần lượt lên phát biểu, tặng quân kỳ hải quân cho nhau, Trương Hải Dương mời người lãnh đạo quân chính B quốc lên hạm, kiểm duyệt hạm đội của hắn.

Lần này hắn mang đến dàn chiến đấu loại tàu Liaoning không có tiến cảng toàn bộ, tàu ngầm, tàu lên đất liền cùng một tàu bảo vệ vẫn đang ở vùng biển quốc tế, không có tiến vào tiến hành giao lưu. Dù vậy, hạm đội này nhìn qua vẫn uy phong bát diện, mang lực uy hiếp.

Lăng Tử Hàn khách khí theo phía sau nhiều tướng lĩnh hải quân, chậm rãi đi tới, nhìn Trương Hải Dương giới thiệu tình hình hạm đội của mình với Tống Đình.

Tống Đình vốn định mời cậu đồng hành với ông, nhưng cậu chỉ mỉm cười lời nói khiêm tốn: “Chuyện này tôi không rõ lắm, các vị tướng quân mới là chuyên gia, tôi đi theo nhìn là được rồi.” Tống Đình cũng không kiên trì nữa.

Lôi Hồng Phi là thiếu tướng lục quân, cũng không làm chung với hải quân, lúc này tất nhiên không có việc gì, liền nhẹ bước đi theo bên cạnh Lăng Tử Hàn, nhỏ giọng nói: “Tử Hàn, sức khỏe em sao rồi? Công việc thế nào rồi? Tất cả ổn không?”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu. “Đều rất ổn.”

Thanh âm Lôi Hồng Phi càng, thân thiết nói: “Nhưng anh nghe nói em bị thương.”

“Tin tức của anh thật nhanh nhạy.” Lăng Tử Hàn nhìn về phía y, ánh mắt tràn đầy tiếu ý. “Nghe ai nói vậy?”

Lôi Hồng Phi vui vẻ cười, một lát mới nói: “Anh ép cung Lâm Tĩnh. Lúc đầu hắn không chịu nói, mỗi ngày anh đều gọi điện cho hắn, hắn bị anh quấy rầy mãi không còn cách nào khác, chỉ có thể nói thôi.”

“Thật không nhìn ra, anh cũng biết cách bức cung nha, ngay cả “Dã Lang” đại danh đỉnh đỉnh cũng không chịu nổi.” Lăng Tử Hàn ngữ khí dễ dàng, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

“Đó là đương nhiên.” Lôi Hồng Phi mi phi sắc vũ. “Tên nhóc Lâm Tĩnh hiện tại là tham mưu của anh, anh là thượng cấp của hắn, còn biết lựa thời cơ mà ức hiếp hắn thì sao được.”

Lăng Tử Hàn cười khoái trá, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Anh đó, tính này quả thật trăm năm không đổi.”

Lôi Hồng Phi dựa sát vào cậu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tốt hay xấu?”

Lăng Tử Hàn gật đầu một cái, khẳng định mà nói: “Tốt.”

Lôi Hồng Phi nhất thời vui mừng nhếch đôi lông mày, hài lòng thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng.

Lăng Tử Hàn bỗng nhiên hơi hơi xoay người, nghiêng đầu hướng xa xa nhìn, ánh mắt lợi hại, như đao kiếm.

Ngay hướng cậu nhìn, cách nơi này hơn 1km, có một tòa cao ốc 20 tầng, đây chính là nhà hàng khách sạn tốt nhất chỗ Tây Nãi.

Vốn dĩ trước nghi thức hoan nghênh thì ở đây đã tiến hành một loạt các kiểm tra đại quy mô. Nếu như không có giấy thông hành đặc biệt, không ai có thể bước vào đây. Bất quá, Vệ Thiên Vũ ngày hôm qua lặng lẽ đăng nhập hệ thống bảo an, giả tạo thân phận, lấy được 2 giấy thông hành đặc biệt. Sáng sớm hôm nay, bọn họ liền giả thành phóng viên, đi ô-tô tiến vào trong, nghênh ngang bước vào tòa nhà này, danh chính ngôn thuận mướn được một căn phòng đối diện ngay căn cứ.

Mai Lâm cầm ống nhòm, Vệ Thiên Vũ giơ kính viễn vọng, một mực nhìn tràng diện hoan nghênh.

Mai Lâm vừa nhìn vừa cười: “Hiện tại tôi là 1 người 1 súng, là tên sát thủ Quỷ Thu được thế giới xưng danh đệ nhất phải không?”

“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ cười. “Thế nhưng người đuổi giết chúng ta cũng hằng hà vô số.”

“Quả thật là vậy.” Mai Lâm chẳng hề để ý mà nói, nhắm ống nhòm ngay vào Lăng Tử Hàn.

Mới vừa mười giây đồng hồ, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên hơi nghiêng thân, ánh mắt sắc bén liền bắn thẳng đến lại đây. Mai Lâm rùng mình, theo bản năng ẩn mình xuống bên cạnh cửa sổ, lập tức phản ứng lại, không khỏi sợ hãi than: “Công lực lão đại càng ngày càng mạnh nha, thực sự là lợi hại. Bất quá, sao cậu ấy lại biết chúng ta ở đây? Rõ ràng cậu ấy không mang theo gì cả, cũng không ai giúp cậu ấy làm ủng hộ kỹ thuật.”

Vệ Thiên Vũ cũng thấy được cử động cùng ánh mắt của Lăng Tử Hàn, cũng thấy ngạc nhiên. Anh thì thào nói: “Tôi cũng không biết. Lẽ nào, hệ thần kinh của em ấy có được công năng cảm nhận.”

“Sao được chứ?” Mai Lâm không tin, lại lặng lẽ thò người ra, núp sau rèm cửa sổ nhìn Lăng Tử Hàn.

Một lát sau, đồng hồ đeo tay Vệ Thiên Vũ phát ra chấn động, anh giơ lên nhìn, màn hình xuất hiện 4 chữ: “Là các anh à?”

Đây là Lăng Tử Hàn phát tới. Vệ Thiên Vũ cười nhìn Mai Lâm, lập tức gửi lại: “Phải.”

Trên mặt Lăng Tử Hàn hiện ra một nụ cười hiểu ý, liền xoay người sang chỗ khác, tiếp tục cùng các tướng quân tham quan quân hạm, thỉnh thoảng cùng Lôi Hồng Phi thấp giọng nói chuyện với nhau.

Mai Lâm sợ hãi than: “Lão đại chính là lão đại. Bị bệnh nhiều năm như vậy, công lực không chỉ không lùi trái lại đột nhiên tăng mạnh, thật khiến chúng ta xấu hổ. Xem ra tôi còn phải cố gắng tập luyện nhiều hơn nữa, tuyệt không thể lơ là, nếu không sau này khó mà giả thành lão đại được.”

“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ vừa kính phục vừa hài lòng thở dài. “Em ấy là độc nhất vô nhị. Có một lão đại như vậy, chúng ta đều phải nỗ lực nhiều hơn nữa, để tránh em ấy mất mặt.”

Mai Lâm thu hồi ống nhòm, thả lỏng ngồi xuống, cười nhìn về phía anh: “Này, Thiên Vũ, sao anh còn chưa cùng lão đại kết hôn? Là do lão đại không muốn, hay là do anh không muốn?”

Trên mặt Vệ Thiên Vũ xuất hiện sự phức tạp, trầm ngâm một lát, cúi đầu mà nói “Năm ngoái Lão đại có đề cập, nhưng tôi ko đồng ý.”

Mai Lâm thất kinh: “Sao vậy? Chẳng lẽ anh ghét bỏ lão đại?”

“Cậu đừng nói bậy.” Vệ Thiên Vũ thu lại nụ cười, tinh thần có chút xuống. “Thế nào tôi có thế ghét bỏ được chứ? Cả đời này tôi chỉ có thể yêu một mình em ấy. Đừng nói hiện tại em ấy đang dần khỏe mạnh, dù cả đời này em ấy không thể khôi phục, tôi vẫn yêu em ấy.”

“Vậy rốt cục là vì sao?” Mai Lâm nghi hoặc, không hiểu được nói. “Này, tôi nói anh đấy Thiên Vũ, anh luôn thích lão đại, chúng tôi ai cũng nhìn ra được. Ngay từ đầu lão đại không có ý, chúng tôi đương nhiên không tiện nói gì hết, nhưng sau này khi anh cùng lão đại bên nhau, chúng tôi ai cũng mừng. Khi từ Cung đảo trở về, tuy rằng lão đại cửu tử nhất sinh, nhưng vẫn đứng vững được, hiện tại tình hình cũng ổn rồi. Các anh coi như khổ tẫn cam lai, nên chính thức kết hôn, sinh con, để lão đại trải qua cuộc sống bình thường. Vì sao lão đại muốn cùng anh kết hôn, anh lại không đồng ý? Anh có ý gì vậy?”

HẾT CHAP 30

Mục lục

(1) Liêu Ninh (Liaoning) là chiếc tàu sân bay đầu tiên của Hải quân Trung Quốc. Nó được đặt theo tên tỉnh Liêu Ninh nơi con tàu được tân trang. Nguyên tàu này do Liên Xô đóng cho Hải quân Liên Xô với tên ban đầu là Varyag. Trung Quốc đã mua lại từ Ukraina vào năm 1998. Hệ thống vũ khí đáng chú ý của Liêu Ninh là Type 1030 CIWS và tên lửa FL-3000N. Theo thiết kế, nó có thể được trang bị 8 súng phòng không AK-630 AA, 8 CADS-N-1 Kashtan CIWS, 12 tên lửa hải đối hải P-700 Granit SSM, 18 bệ phóng tên lửa hải đối không 3K95 Kinzhal SAM VLS, và hệ thống pháo phản lực chống ngầm RBU-12000 UDAV-1 ASW. Cũng theo thiết kế, nó có thể mang 26 máy bay và 24 trực thăng.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Li%C3%AAuNinh(t%C3%A0us%C3%A2nbay)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.