Art: Weibo @三只猫猫头
Chương 15: Chỉ có cậu được đi chơi với bạn gái thôi à?
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tối qua An Hạ ngồi ăn tối với thiếu gia cũng là vì thiếu gia muốn ăn đĩa thập cẩm của cô, nên mới đổi bữa tối của mình cho cô, bưng đi bưng lại khá phiền, cô bèn ăn luôn ở nhà ăn.
Mà hôm nay lại có lý do mới, cơm tối của cô đã bưng hết ra đây, bưng về cũng khá mệt, nên ăn luôn ở đây, cũng hợp lý.
Thật ra An Hạ không cảm thấy mệt gì cả, nhưng yêu cầu của thiếu gia chính là nguyên tắc để cô tuân theo, thiếu gia đã có lời, vậy cô cũng không còn gì cần dị nghị, kéo ghế ngồi xuống.
Hai người ngồi trong nhà ăn rộng lớn, mỗi người tập trung ăn bữa tối của mình.
Bảo mẫu nhỏ khi ăn luôn nhét đầy một miệng cơm khiến cái má phồng lên, sau đó mới đi gắp thức ăn. Yến Bắc Thần cầm đũa lên, nhìn bảo mẫu nhỏ yên lặng ăn cơm, dần dần cũng bắt đầu có cảm giác thèm ăn.
Trước khi bắt đầu ăn, Yến Bắc Thần đẩy một đĩa cá cho bảo mẫu nhỏ.
Bảo mẫu nhỏ đang vùi đầu ăn cơm, nhận ra đĩa cá được đẩy đến trước mắt, cô từ bát cơm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen to tròn nhìn Yến Bắc Thần.
“Cái này cho em.” Yến Bắc Thần nói.
Bảo mẫu nhỏ tiếp tục nhai cơm trong miệng, ánh mắt mang theo ngạc nhiên trước hành động này của hắn.
“Ăn nhiều mới lớn được.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần nói xong, cái má của bảo mẫu nhỏ vẫn phồng lên, nhưng cô không nhai tiếp nữa, chăm chú nhìn hắn. Cô đặt đũa xuống, nâng tay.
[Em không lớn được nữa.]
An Hạ năm nay hai mươi tuổi, từ năm ngoái đã bắt đầu đứng yên không lớn hay cao thêm được nữa.
Bảo mẫu nhỏ nghiêm túc nói với hắn xong, Yến Bắc Thần nhìn chằm chằm cánh tay mảnh khảnh của cô, nói.
“Vậy ăn để cường tráng thêm tí nữa.”
An Hạ giật giật khóe miệng.
Làm gì có ai lại đi nói một cô gái nhỏ cần cường tráng hơn cơ chứ.
Nhưng thiếu gia cũng là có lòng tốt, An Hạ nhìn đĩa cá kia, lại nhìn thiếu gia.
[Thiếu gia không cần cường tráng thêm ạ?]
Yến Bắc Thần khẽ cười, hắn vươn vai, nói: “Em thấy sao?”
An Hạ nâng mắt đánh giá thiếu gia, đánh giá một hồi, kéo đĩa cá về trước mặt mình.
-
Bữa cơm tối hôm nay An Hạ ăn cực kỳ ngon miệng.
Thiếu gia dường như không ăn nhiều, sau khi đưa cho cô cả đĩa cá, cũng đẩy cả những đĩa thức ăn mà mình không động tới khác cho cô, An Hạ đều nhận lấy ăn sạch sẽ.
Cô rất gầy, nhưng lại ăn khỏe, những đĩa thức ăn đó đều có thể xử lý xong.
Ăn tối xong, An Hạ như thường lệ đi dọn bếp, rửa bát. Chờ cô đi ra, thiếu gia đã vào thư phòng. Buổi tối thiếu gia sẽ ở trong thư phòng làm việc, cũng không biết vì sao lại cứ trốn đến công ty. Cô không nghĩ nhiều về vấn đề này, lúc mang nước vào cho thiếu gia, hôm nay thiếu gia cũng bảo cô cứ đi ngủ trước.
An Hạ ra khỏi thư phòng, về tắm rồi rửa mặt, nằm lên giường.
Liên tục đi lại như thế, hiện tại cũng đã là bảy giờ tối. Mưa phùn bắt đầu rơi xuống, An Hạ nằm trên giường, xuyên qua khung cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài. Cửa sổ nhỏ nên không nhìn được nhiều khung cảnh bên ngoài, chỉ thấy được một khoảng nhỏ. Tuy trời chưa tối hẳn, nhưng đã có thể thấy được rất nhiều sao.
An Hạ ngắm một lát, lấy điện thoại ra, gửi một bức ảnh cho chị gái.
Hôm nay lúc ở bãi biển với thiếu gia, cô có chụp hai tấm ảnh. Chị gái cũng thích biển, nhưng còn bận hơn cả cô, càng không có thời gian ra biển chơi.
Gửi đi xong, đợi thêm hồi lâu không thấy chị gái trả lời. Cho là chị gái đang bận, An Hạ không tiếp tục chờ nữa, nhét điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt ngủ.
-
Buổi sáng An Hạ vẫn tỉnh rất sớm, mở mắt, bầu trời nho nhỏ qua ô cửa sổ đã nhuộm một khoảng cam. Cô xuống giường, đi rửa mặt, chuẩn bị vào bếp nấu cơm.
Hôm nay thời gian dư dả, An Hạ chuẩn bị bánh bao hấp và sữa đậu nành. Mở nồi hấp, khói trắng lập tức tỏa ra, hương thơm tràn đi tứ phía.
Hôm qua Yến Bắc Thần ngủ khá tốt, buổi sáng đúng giờ dậy, sắc mặt bình thường, ngoài ra, còn ăn hết một nửa chỗ bánh bao hấp, uống hết hai cốc sữa đậu nành.
Hôm nay Yến Bắc Thần phải đến chi nhánh công ty, Dương Chiêu đã nhận được thông báo, cũng qua đây từ sáng sớm. Vẫn là An Hạ ra mở cửa, sau sự việc sandwich ngày hôm qua, Dương Chiêu và An Hạ có thể tính là đã quen biết. Thấy An Hạ ra mở cửa, Dương Chiêu còn cười chào hỏi cô.
“Chào buổi sáng.”
An Hạ nhìn anh ta, mỉm cười.
An Hạ cười mở cửa phòng khách, Dương Chiêu cũng đi vào. Anh ta vừa bước vào, trong phòng khách bỗng truyền đến tiếng của Yến Bắc Thần.
“Ăn sáng chưa?”
Nghe thấy tiếng của Yến Bắc Thần, Dương Chiêu thu lại tươi cười trong tích tắc, căng thẳng nhìn về phía hắn.
Khác với hôm qua, hôm nay Yến Bắc Thần đã thay quần áo xong, hiện tại đang đứng trong phòng khách đeo cà vạt. Người đàn ông này thân dài dáng đẹp, mặc sơ mi tối màu và quần âu thẳng tắp, mấy ngón tay dừng ở cổ áo lộ khớp xương rõ ràng, thong thả sửa sang lại trang phục của mình.
Hôm qua Yến Bắc Thần mặc sơ mi trắng, toát ra khí chất cao quý và tinh anh. Mà hôm nay mặc sơ mi tối màu, làm nền cho làn da nhợt nhạt và ngũ quan sắc bén, lại khiến hắn toát ra mấy phần cảm giác thần bí và cấm dục.
Trong lúc Dương Chiêu đánh giá Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần như cũng cảm giác được tầm mắt của anh ta, nâng mắt, đôi con ngươi màu đay bình tĩnh mà chuẩn xác nhìn về phía anh ta.
Dương Chiêu cảm giác tim mình vừa ngừng đập.
“Tôi ăn rồi ạ, ăn sáng xong mới đến đây.”
Yến Bắc Thần nhận được câu trả lời rồi, thu lại ánh mắt, hắn đã thắt cà vạt xong, lấy áo khoác vest bên cạnh lên, nói: “Thế thì tiếc thật, hôm nay An Hạ làm bánh bao hấp ngon lắm.”
Dương Chiêu: “...”
Nhớ lại nửa miếng sandwich hôm qua kia, anh ta không cho là hôm nay mà mình còn chưa ăn sáng nữa, còn có thể an toàn ăn được chiếc bánh bao hấp của An Hạ hay không.
Yến Bắc Thần nói xong, đồng thời cũng đã mặc xong áo khoác vest lên người. Bả vai rộng phẳng của người đàn ông khoác thêm chiếc áo vest, khí chất càng trở nên cao quý hơn. Yến Bắc Thần quay đầu, nói với An Hạ đứng bên cạnh.
“Tôi đi đây.”
An Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, cười gật đầu.
Yến Bắc Thần lúc này mới nhấc chân rời khỏi biệt thự.
-
Yến Bắc Thần như thường lệ ngồi ở hàng ghế sau xe, sau khi ngồi vào xe, hắn tựa lưng về sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dương Chiêu ngồi ở ghế lái phụ, cầm văn kiện trong tay, quay đầu lại thấy Yến Bắc Thần đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nhất thời không biết có nên làm phiền hắn hay không.
Trong lúc anh ta còn do dự, Yến Bắc Thần đã mở mắt, nói: “Đưa văn kiện cho tôi.”
Dương Chiêu giống như được đại xá, nhanh nhẹn đưa tập văn kiện qua.
“Đây là nội dung buổi họp hôm qua ạ.”
Yến Bắc Thần nhận lấy văn kiện, bắt đầu lật xem, trong lúc đó thì Dương Chiêu ở đằng trước tóm tắt sơ lược cho hắn. Nói một lèo như thế, Dương Chiêu có cảm giác muốn hụt hơi luôn.
“Tôi có xem qua văn kiện, số liệu là mới nhất. Nhưng tôi cũng không chắc mình có quên hay không, vì... vì hôm qua tôi cũng không đi họp.” Dương Chiêu gượng cười nói.
Hôm qua Yến Bắc Thần đi leo núi, cho anh ta nghỉ phép một ngày để đi chơi với bạn gái. Hơn nữa còn bảo anh ta, nếu công ty gọi hỏi thì cứ bảo hai người đi với nhau. Như thế khiến Dương Chiêu không thể không đi chơi với bạn gái, bởi vì nếu anh ta quay về công ty, thì công ty cũng sẽ biết Yến Bắc Thần trốn việc.
Tuy là như thế, nhưng trốn việc một ngày, Dương Chiêu vẫn không tránh khỏi chột dạ. Yến Bắc Thần nhận ra nụ cười chột dạ của anh ta, nâng mắt liếc qua một cái, khẽ cười.
Người đàn ông chỉ hơi khẽ cười, nụ cười này không mang theo hàm ý đặc biệt gì, nhưng lại khiến anh ta biết là bất an và chột dạ của mình chỉ là thừa thãi. Dáng vẻ của Yến Bắc Thần giống như một học sinh thường xuyên trốn học, còn dụ dỗ bạn học trốn học theo, trong lúc bạn học giày vò tâm lý, cho bạn học một nụ cười thay cho liều thuốc an thần, để bạn học nghĩ rằng hắn mới là người có lỗi khi rủ rê bạn cúp học cùng, chứ không phải lỗi của bạn học đó.
Dương Chiêu không biết Yến Bắc Thần là một vị lãnh đạo ra sao, năng lực làm việc thế nào, nhưng nhìn nhận từ góc độ cá nhân, thì Yến Bắc Thần trong mắt Dương Chiêu là một người rất có sức hút.
Yến Bắc Thần cứ như thế dùng một nụ cười giải quyết xong chuyện trốn làm, tâm trạng căng thẳng của Dương Chiêu cũng được thả lỏng hơn nhiều. Bầu không khí trong xe trở nên thoải mái hơn không ít. Yến Bắc Thần tiếp tục xem văn kiện, Dương Chiêu nhìn hắn, cười hỏi: “Yến tổng leo núi hết cả một ngày hôm qua ạ?”
Đây là đang tán gẫu với Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần cúi đầu xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu, nói: “Sao có thể.”
“Vậy ngài còn đi đâu nữa sao ạ?” Dương Chiêu tiếp lời.
Yến Bắc Thần nâng mắt, nhìn Dương Chiêu ngồi ở ghế lái phụ, mỉm cười, nói.
“Sao hả? Chỉ có cậu mới được đi chơi với bạn gái thôi à?”
- -- Lời tác giả ---
Yến tổng: Tôi cũng có một cô bạn gái nhỏ đó nha.