Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 21: Chương 21: Mang em đi bán




Art: Weibo @一些黑粥粥

Chương 21: Mang em đi bán

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

An Hạ im lặng nhìn hắn.

Yến Bắc Thần cũng đối diện với cô, một lát sau, hắn nói: “Sau khi về thành Nam tôi sẽ không về đại trạch nữa.”

Ban đầu Yến Bắc Thần còn thi thoảng về đại trạch, vốn cũng là vì bài vị của mẹ ở đó. Bây giờ bài vị của mẹ đã được thờ cúng trong đạo quan trên đỉnh Cửu Sơn, phía đại trạch hắn không còn lý do gì để về nữa.

“Tôi còn mấy căn nhà ở thành Nam.” Yến Bắc Thần nói, nói xong, hắn giương mắt nhìn sân và tường vây của căn biệt thự này, còn có cúc tú cầu mới được trồng, nói: “Em có thể chọn một căn để ở với tôi. Mấy căn đó không khác gì nhiều so với căn này, cũng ở bờ biển, cũng có tường viện, cũng có thể trồng hoa.”

“Ở đó em có thể chăm sóc cho tôi giống như khi ở đây.” Yến Bắc Thần nói.

Yến Bắc Thần cảm thấy mấy ngày ở Hải thành này với bảo mẫu nhỏ cũng không tệ. Lúc hắn đi làm, một ngày ba bữa đều được chuẩn bị đầy đủ, tan làm về, lúc làm việc, bảo mẫu nhỏ sẽ rót cho hắn một cốc nước, sau đó không làm phiền gì nữa. Lúc không làm việc, hắn muốn ra ngoài đi dạo, bảo mẫu nhỏ lại lặng lẽ đi ở bên cạnh. Tuy cô không thể nói, nhưng thi thoảng cũng có thể dùng ngôn ngữ cử chỉ biểu đạt điều muốn nói, khá là thú vị.

Còn có buổi tối hôm nay, hai người cùng nhau bật đèn trong sân trồng cúc tú cầu.

Yến Bắc Thần không thiếu người muốn chăm sóc cho mình, nhưng cái cách bảo mẫu nhỏ chăm sóc cho hắn khiến Yến Bắc Thần rất hài lòng, đôi khi còn có cả những niềm vui ngoài ý muốn nữa.

Hắn thích cách sống chung như thế.

Yến Bắc Thần nói xong, bảo mẫu nhỏ ngồi xổm ở đó không hé răng. Cô vẫn nhìn hắn như trước, hai tay dính đất. Mấy giây sau, An Hạ nâng tay.

[Thiếu gia đi đâu em đi đó.]

Tuy nơi này ánh sáng không đủ, nhưng vì hai người ngồi khá gần nhau, Yến Bắc Thần vẫn có thể nhìn rõ. Ngoài ra, hắn còn có thể thấy được ánh mắt và biểu cảm của cô.

Lúc bảo mẫu nhỏ nói chuyện, trước giờ đều không có biểu cảm gì. Đôi khi có thì cũng là hoang mang lúng túng do làm việc gì đó cho hắn mà chưa đủ ổn thỏa, sợ hãi lo lắng hắn sẽ không giữ lại mình, ngây ngốc lúc bị hắn đột ngột trêu chọc, phần lớn còn lại thì đều là im lặng.

Hiện tại biểu cảm trên mặt cô cũng không có gì đặc biệt, giống như khuôn mặt lúc bình thường bày tỏ suy nghĩ của mình. Biểu đạt xong, cô buông tay, nhìn hắn, im lặng cười.

Bảo mẫu nhỏ cười lên đẹp hơn so với lúc không cười rất nhiều, bởi thế mà dù trong điều kiện thiếu sáng, vẫn có thể nhìn ra một sắc thái khác. Yến Bắc Thần nhìn cô, nghĩ đến đáp án vừa rồi của cô, trong lòng giống như ngọn núi được lấp đầy bằng gió.

“Được.” Yến Bắc Thần gật đầu.

Thiếu gia nhận được đáp án rồi, gật đầu xong còn khẽ cười.

“Mai sẽ mang em đem bán.”

An Hạ: “...”

Yến Bắc Thần nói xong thì đứng dậy, cầm cuốc bắt đầu đào hố, vừa đào vừa lẩm bẩm: “Bán bảo mẫu nhỏ thì được bao nhiêu tiền nhỉ, có khi nào vì gầy quá mà bị ép giá không, vậy chi bằng nuôi thêm một thời gian nữa rồi lại bán...”

Yến Bắc Thần vừa đào hố, vừa nói sẽ “bán” cô, lúc đầu An Hạ còn hơi kinh ngạc, sau đó cũng biết là hắn đang nói đùa. Nhưng thiếu gia đang tập trung đào đất, cô dùng ngôn ngữ ký hiệu hắn cũng không thấy. An Hạ bèn lấy điện thoại ra, gõ vào một đoạn văn tự, ấn đọc.

[Bảo mẫu nhỏ không biết nói, không bán được đâu.]

Yến Bắc Thần đang đào đất thì từ sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh cứng nhắc của nữ. Yến Bắc Thần giật mình bước hụt cả chân, quay đầu, hai mắt mở trừng nhìn An Hạ, thấy được chiếc điện thoại trên tay cô.

Yến Bắc Thần: “...”

Hành động giật mình vừa rồi của người đàn ông vừa nhanh lại vừa đẹp trai, nhưng âm thanh cứng nhắc của nữ kia nghe thế nào cũng hơi buồn cười, An Hạ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hắn cười.

Yến Bắc Thần nhìn bảo mẫu nhỏ, nhớ lại nội dung câu nói vừa nãy. Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, sửa lại câu nói của bảo mẫu nhỏ.

“Sao lại không bán được? Phải bán được.”

Khóe mắt An Hạ cong cong.

-

Sáng sớm ngày hôm sau, đúng giờ Dương Chiêu có mặt ở biệt thự.

An Hạ mở cửa, chào hỏi xong, Dương Chiêu lại nghe thấy tiếng của Yến Bắc Thần từ trong bếp truyền ra.

“Tiểu Dương, vào đây.”

Dương Chiêu cười gật đầu với An Hạ, đi vào nhà ăn.

Bên trong, Yến Bắc Thần đang ăn sáng. Hôm nay bảo mẫu nhỏ chuẩn bị trứng gà cuộn cho hắn, trứng gà thơm mềm, bên trong kẹp rau và phô mai, ba loại hương vị kết hợp, thật sự là vô cùng hoàn mỹ. Thậm chí từ trong không khí cũng có thể ngửi thấy mùi thơm béo ngậy của trứng cuộn.

Yến Bắc Thần ngồi trước bàn ăn, vừa ăn xong một miếng trứng cuộn, thấy Dương Chiêu đi tới, Yến Bắc Thần uống một hớp sữa, hỏi: “Tiểu Dương, cậu ăn sáng chưa?”

Đối với câu hỏi thường lệ này, Dương Chiêu đã sớm quen, anh ta bày ra khuôn mặt tươi cười lịch sự, nói: “Ăn rồi ạ.”

“Ồ.” Yến Bắc Thần đáp một tiếng, nói: “Thế thì tiếc thật, hôm nay An Hạ làm trứng cuộn ngon lắm.”

Dương Chiêu chỉ cười không nói.

Yến Bắc Thần gọi Dương Chiêu vào nhà ăn rõ ràng là có chuyện gấp gì đó muốn nói, nếu không hắn đã chờ ăn xong, hai người lên xe rồi tán gẫu sau. Quả nhiên, Dương Chiêu đợi một lát thì Yến Bắc Thần nói.

“Tối qua tôi và trợ lý nói chuyện rồi, hôm nay tôi không đến công ty. Chắc là cậu ta không thông báo cho cậu, hại cậu chạy đến đây một chuyến không công. Nhưng mà cũng vừa hay, hôm nay cậu lại được nghỉ một ngày.”

Dương Chiêu là trợ lý chi nhánh Hải thành phái tới cho hắn, mỗi ngày phụ trách tiếp đón hắn đi làm và tan sở, ngoài ra, cũng phụ trách cả việc báo cáo lại những công việc ở công ty. Hôm qua Yến Bắc Thần nói với Lý Trạch hôm nay mình không đi làm, Lý Trạch cũng dứt khoát không quản hắn nữa, có lẽ bởi vậy mới không thông báo cho Dương Chiêu chuyện này.

Nhưng đến đây cũng không phải chuyện xấu, phía chi nhánh đã xem như anh ta và Yến Bắc Thần đi với nhau. Yến Bắc Thần không đến công ty, vậy thì anh ta cũng không cần đến công ty, được một ngày nghỉ.

Đây cũng không phải lần đầu hai người thông đồng làm chuyện xấu.

Dương Chiêu dĩ nhiên rất vui vẻ với sắp xếp này, nhưng trước khi đến đã nghe được chuyện hôm qua ở bãi đỗ xe. Anh ta chỉ là một trợ lý nho nhỏ, mà Yến Bắc Thần là tổng tài của tập đoàn, hai người không thân thiết đến mức có thể ngồi tâm sự với nhau. Nhưng hôm nay lúc đến công ty, sắc mặt của người trong đoàn đội phía Uông tổng đều cực kỳ hậm hực, dáng vẻ giống như sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Yến Bắc Thần.

Nghĩ đến đây, Dương Chiêu hơi do dự, nói: “Chuyện ở bãi đỗ xe ngày hôm qua đã truyền ra khắp công ty. Hôm nay đám người tiểu Uông tổng cũng đến công ty từ sớm, nhìn qua giống như không dễ...”

“Giống như không dễ chọc?” Yến Bắc Thần hỏi.

Dương Chiêu nhìn Yến Bắc Thần.

Yến Bắc Thần cười, cầm khăn lên lau miệng, nâng mắt nhìn Dương Chiêu, nói: “Thế thì cũng làm gì được tôi?”

Dương Chiêu không biết, cũng không nói.

“Không có ai đi đôi co với một kẻ điên.” Yến Bắc Thần thu lại ánh mắt tùy ý, nói, “Càng huống hồ, kẻ điên này lại là tổng giám đốc tập đoàn của bọn họ.”

Giọng điệu của Yến Bắc Thần không hề mang theo ngạo mạn, chỉ là đúng lý hợp tình mà nói ra. Dương Chiêu đã đi theo Yến Bắc Thần mấy ngày, cảm giác hắn mang đến cho anh ta khá mơ hồ. Có đôi khi giống như bỡn cợt với đời, cà lơ phất phơ, nhưng những lời này, anh ta lại cảm thấy Yến Bắc Thần dù có phất phơ thế nào, cũng đã có một thước đo trong lòng.

Hắn cầm cây thước kia, ở trong phạm vi của mình tùy ý vô pháp vô thiên, sẽ không ai có thể làm gì hắn.

Đây là một người không thể nắm bắt, chỉ có thể nhìn.

Ấn tượng ban đầu của Dương Chiêu đối với Yến Bắc Thần ít nhiều bị những lời đồn ảnh hưởng. Nhưng mà hiện tại, anh ta cảm thấy Yến Bắc Thần không đơn giản như vậy.

Mỗi bước đi của hắn giống như một kẻ điên đang làm loạn, thực tế là một người khiến kẻ khác không thể nhìn thấu.

Trong chốc lát, thong dong và bình tĩnh trên mặt Dương Chiêu lặn mất tăm, thay thành căng thẳng. Anh ta nhìn Yến Bắc Thần, nói.

“Yến tổng, nếu hôm nay ngài không đến công ty thì tôi đi theo ngài.”

Lần trước Yến Bắc Thần không đi làm, đòi đi leo núi. Lần đó lẽ ra anh ta nên đi theo. Hôm nay không biết Yến Bắc Thần muốn làm gì, nhưng anh ta cảm thấy mình cần phải đi theo Yến Bắc Thần.

Yến Bắc Thần quay đầu, nhìn anh ta như người ngoài hành tinh.

“Có ngày nghỉ thì đi chơi với bạn gái đi, theo tôi làm gì?”

Dương Chiêu: “...”

Yến Bắc Thần còn bổ sung thêm một câu: “Tiểu Dương à, tôi mà là bạn gái cậu, tôi sẽ lập tức chia tay với cậu.”

Dương Chiêu: “...”

-

Cuối cùng, Dương Chiêu nghe lời khuyên bảo của Yến Bắc Thần ra về.

Dương Chiêu đi rồi, Yến Bắc Thần cũng ăn sáng xong. An Hạ từ ngoài sân đi vào, vào bếp rửa bát đũa. Dọn dẹp xong, An Hạ lau tay, nhìn Yến Bắc Thần đang đứng trong sân xem mấy cây cúc tú cầu tối qua họ đã trồng.

Cúc tú cầu vẫn sống rất tốt, hôm qua đào hố vun đất xong, sáng sớm hôm nay An Hạ lại tưới một lượt nước. Cành lá vốn hơi rũ xuống một lần nữa tươi tốt trở lại.

Cảm giác tươi mới từ chúng đem lại khiến cho căn biệt thự trở nên có sức sống hơn, thậm chí là màu da nhợt nhạt của thiếu gia khi đứng trước tường viện cũng có cảm giác có tinh thần hơn trước đây nhiều.

An Hạ ra ngoài đi về phía thiếu gia.

Hiện tại đã là tám giờ sáng, mặt trời ló ra khỏi mặt biển, nắng sớm vượt qua tường viện, mang theo gió biển và hơi ấm quét qua mặt, tươi mát mà sạch sẽ.

Nơi này thật sự rất phù hợp để dưỡng lão, vẫn cảm thấy mỗi sáng chỉ cần đứng trong gió biển và giữa ánh nắng mai là những phiền muộn đều bay biến.

An Hạ thả nhẹ bước chân đi tới, Yến Bắc Thần cảm nhận được, quay đầu nhìn cô, cười nói.

“Này cô bé làm vườn, sáng nay em tưới nước cho chúng rồi à?”

Xưng hô thiếu gia dùng để gọi cô lại thay đổi, An Hạ nhìn hắn cười, gật gật đầu. Hôm qua mới trồng chưa dám tưới quá nhiều, hôm nay phải bổ sung, nơi này nắng chiếu xuống khá gay gắt, cây cối cũng cần nhiều nước hơn để hạ nhiệt.

Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn cành cúc tú cầu vươn thẳng. Hắn cao như thế, đứng thẳng lại càng cao hơn An Hạ cả đoạn.

“Đi.” Yến Bắc Thần nói.

An Hạ đang nghịch mấy cành cây, thiếu gia đứng bên cạnh chợt nói một câu như thế. Cô quay đầu nhìn sang, không hiểu nâng tay.

[Đi đâu?]

Yến Bắc Thần bật cười, nói.

“Không phải em nói tôi đi đâu thì sẽ đi theo đó sao?”

Hôm qua Yến Bắc Thần nói muốn mang theo cô bỏ trốn, cô nói thiếu gia đi đâu thì mình theo đó, sau đó thiếu gia nói muốn mang cô bán.

An Hạ cười.

Nụ cười của bảo mẫu nhỏ rất im lặng, có thể là do đứng bên cạnh cúc tú cầu, có cành lá làm nền, nụ cười của cô so với khi trước lại đẹp hơn một chút.

Yến Bắc Thần đột nhiên di chuyển tầm mắt về phía mặt trời mọc trên mặt biển.

Bờ biển vào buổi sáng vẫn không giống với chiều tối, cảnh sắc mang theo rực rỡ, Yến Bắc Thần nhìn ánh nắng nhảy nhót trên mặt biển, nói với bảo mẫu nhỏ.

“Hôm nay trời đẹp, dẫn em đi công viên trò chơi.”

An Hạ hơi ngẩn ra, chớp chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.