Art: Weibo @一些黑粥粥
Chương 20: Chúng ta bỏ trốn đi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Người bán hoa còn tưởng là Yến Bắc Thần lái xe tải đến.
Không ngờ vị đại phú hào này lái xe thể thao đến.
Chiếc xe thể thao hôm qua bị Yến Bắc Thần đâm hỏng đã được đưa đến cửa hàng 4S sửa. Hôm nay hắn lái một chiếc xe thể thao càng phong cách hơn.
Thân xe màu đỏ, đường nét mượt mà, mui xe mở ra, bên trong là nội thất xa hoa, lộ rõ sự xa xỉ bất phàm của chủ xe. Trên cái nền xa xỉ bất phàm này, Yến Bắc Thần nói với người bán hoa.
“Để ở hàng ghế sau xe là được.”
Ông chủ quầy hoa: “...”
Tuy nói đặt mấy chậu hoa toàn là đất vào hàng ghế sau của một chiếc xe thể thao xa xỉ cũng quá đáng lắm, nhưng nếu đã là yêu cầu của khách hàng, vậy thì họ cũng chỉ đành làm theo.
Mấy người ôm chậu hoa, luân phiên đặt lên hàng ghế sau xe. Chiếc xe này có bốn chỗ, hàng ghế sau khá rộng rãi, đặt chậu cúc tú cầu cuối cùng vào, nhìn qua cũng không quá mức chật chội. Ngược lại còn vì mui xe mở ra, cúc tú cầu tỏa ra bốn phía, nhìn qua giống như chiếc xe thể thao màu đỏ này đang thoát xác thành một vườn hoa xinh đẹp.
Vốn là cúc tú cầu bình thường, nhờ có ánh nắng chói mắt và thân xe xa hoa làm nền, khiến nó giống như cũng được phủ thêm một lớp lóng lánh rực rỡ.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai dẫn theo cô gái dáng người nhỏ xinh lên xe. Cửa xe đóng lại, chiếc xe thể thao mang theo tiếng ồn ào ầm ĩ chở đầy cúc tú cầu rời khỏi chợ hoa.
-
Rời khỏi chợ hoa rồi, Yến Bắc Thần và An Hạ chở một xe cúc tú cầu hướng về phía biệt thự.
Hôm nay vẫn là một ngày nắng rực rỡ, thậm chí so với hôm qua còn rực rỡ hơn, bầu trời xanh thẳm, mây trắng thành từng đám lớn, gió mát len qua từng đầu ngón tay, mùi hoa thơm ngát phía sau... Mỗi điểm đều khiến tâm tình của An Hạ nhẹ nhàng mềm mại hơn.
Cô ngồi ở ghế lái phụ của chiếc xe thể thao, đầu tựa vào sau ghế, ánh mắt thả trôi tự do giữa không trung và ánh nắng vàng.
Mỗi người có một ngưỡng vui vẻ riêng. Nó có một dấu mốc, An Hạ là một người rất dễ cảm thấy vui vẻ, nhưng hôm nay giá trị vui vẻ của cô đạt ngưỡng cao nhất, thậm chí là đạt mốc cực đại.
Nó đến từ đám cúc tú cầu phía sau, đến từ ngọn gió thổi bay mái tóc cô, đến từ làn gió biển mang theo hương vị tươi mát tràn vào khoang mũi, mà phần nhiều, là đến từ thiếu gia đang ngồi ở ghế lái.
Thiếu gia rất rất tốt. Có lẽ lối suy nghĩ của hắn khác hẳn người bình thường, có đôi chút nghịch ngợm, đôi khi khiến người ta không tưởng tượng được, nhưng bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau trong nhà ăn, ấn tượng hắn cho cô đều là thiện ý dịu dàng.
An Hạ rất cảm kích, cảm kích vì toàn bộ những vui vẻ hắn mang đến cho cô.
Chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường, nhưng còn chưa đến biệt thự, hắn chợt cho xe rẽ vào một con đường khác. Cảnh sắc trong tầm nhìn dần thay đổi, Yến Bắc Thần lái xe chở hai người đến quảng trường lúc trước họ từng vào uống trà sữa.
Xe dừng lại, Yến Bắc Thần nói với An Hạ: “Mua ít đồ.”
Nghe nói Yến Bắc Thần muốn mua đồ, An Hạ lập tức xuống xe, sau đó theo Yến Bắc Thần đi vào cái đình lần trước ngồi uống trà sữa.
Hiện tại là mười giờ sáng. Đình uống trà đúng lúc che được ánh sáng chiếu gần thẳng xuống. Yến Bắc Thần để An Hạ ngồi chờ, rất nhanh, hắn cầm theo hai que kem quay lại.
“Nóng chết mất.” Yến Bắc Thần nói, đưa một cây cho An Hạ rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hôm nay đúng là khá nóng. Tuy là tháng ba, nhưng cũng sắp bước qua tháng tư, hơn nữa Hải thành nằm ở phía nam, nhiệt độ ngày hôm nay khéo phải lên đến ba mươi độ.
An Hạ nhận kem, chiếc khăn dùng để bọc kem nhiễm hơi ấm từ tay của thiếu gia đã bị hơi lạnh của kem đánh bay. An Hạ nhìn kem, cắn một miếng.
Kem và trà sữa vẫn không giống nhau. Trà sữa là hòa vào nhau, kem là thể rắn, cắn một miếng, cảm giác ngọt lịm và hương sữa hòa tan nơi đầu lưỡi, hương vị lại từ đó tràn ra.
An Hạ cắn một miếng xong, lại cắn một miếng.
Ghế ngồi vẫn tính là mát mẻ, Yến Bắc Thần ăn kem, nhìn thoáng qua bảo mẫu nhỏ ngồi im lặng bên cạnh.
Lúc hắn nhìn sang, bảo mẫu nhỏ cũng nâng mắt nhìn về phía này. Đôi mắt đen láy trong veo của bảo mẫu nhỏ giống như được phủ thêm một tầng hơi nước từ chiếc kem lạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Yến Bắc Thần khẽ cười.
“Ngon không?” Yến Bắc Thần hỏi.
Bảo mẫu nhỏ gật đầu hai cái, sau đó hơi dừng, nâng tay nói với Yến Bắc Thần.
[Đây là lần đầu tiên em được ăn kem.]
Yến Bắc Thần nhìn cô, tươi cười trong mắt thoáng ngưng đọng.
Lần trước hắn nhiệt huyết dâng trào mua trà sữa, bảo mẫu nhỏ nói là lần đầu tiên được uống trà sữa. Không ngờ lần này nhiệt huyết dâng trào mua kem, cũng lại là lần đầu tiên cô được ăn.
Gia cảnh của bảo mẫu nhỏ không tốt, nếu không đã không phải đi làm bảo mẫu. Nhưng trong nhận thức của Yến Bắc Thần, gia cảnh không tốt đến mức nào cũng không đến mức không thể ăn ngay cả một que kem.
Yến Bắc Thần cảm nhận được chỗ nào đó khác thường, mà bảo mẫu nhỏ lại giống như chẳng hề phát hiện ra lời nói của mình có chỗ nào bất thường cả. Cô rất vui, cảm kích, hắn đúng là nói được làm được, đã cho cô trải nghiệm rất nhiều lần đầu.
-
Hai người quay về, ăn tối nghỉ ngơi xong thì ra sân.
Đèn ngoài sân bật lên, thoáng chốc không gian sáng như ban ngày. Hai người bê toàn bộ chậu hoa trên xe xuống, lại tìm được trong biệt thự bộ dụng cụ trồng cây.
Yến Bắc Thần cầm cuốc, phụ trách xới cho đất tơi xốp. An Hạ phụ trách trồng, sau đó tưới nước.
Cứ như thế, hai người phân công công việc, hợp tác thuận lợi, chẳng mấy chốc đã trồng được một nửa cạnh tường vây.
Hai người ở trong sân, thi thoảng trao đổi vài câu. Bờ biển ngày càng tối, khung cảnh trong sân nhờ có những chậu cúc tú cầu mà dần có thêm màu sắc, tươi mới hơn hẳn khoảng sân trống trải hoang vắng của khi trước.
Ngắm nhìn một lúc, Yến Bắc Thần thả cuốc, đi tới ngồi xuống cạnh bảo mẫu nhỏ.
Bảo mẫu nhỏ đang ấn lại đất xung quanh gốc cây, động tác cẩn thận tỉ mỉ, mũi và trán đã lấm tấm mồ hôi.
Trước khi hắn ngồi xuống, An Hạ cũng đã chú ý thấy, chờ ấn xong gốc hoa cuối cùng, cô quay đầu nhìn hắn.
Đèn trong sân rất sáng, nhưng dù sao vẫn không thể như ánh sáng mặt trời. Yến Bắc Thần ngồi xổm bên cạnh An Hạ, cái bóng của hắn bao phủ hoàn toàn cơ thể nhỏ bé của cô.
Bảo mẫu nhỏ ngồi trong cái bóng này, ngước nhìn hắn, bởi vì bóng tối bao phủ nên đôi mắt cô có vẻ tối hơn, nhưng đôi con ngươi vẫn rất sáng. Cô im lặng nhìn hắn, chờ thiếu gia nói mình cần làm gì.
Hoặc là đi rót cho thiếu gia một cốc nước, hoặc là giúp hắn nhặt cây cuốc bị ném sang một bên, đây vốn là việc mà một bảo mẫu nhỏ cần làm.
Nhưng đều không phải.
Hắn rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm trong đôi mắt dẹp dài rơi xuống khuôn mặt của An Hạ, hắn cười nhìn cô, nói.
“Bảo mẫu nhỏ.”
“Chúng ta bỏ trốn đi.”