Art: Weibo @族长夫人
Chương 19: Trồng hết là được
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Sau khi hỏi thăm được Dương Chiêu mua hoa ở đâu, Yến Bắc Thần lái xe chở An Hạ đến chợ hoa.
Hải thành là thành phố ở phía Nam, vùng duyên hải, khí hậu ấm áp, độ ẩm cao, bốn mùa như xuân, cực kỳ thích hợp cho hoa cỏ sinh trưởng. Nơi này cảnh sắc như tranh vẽ, đển cả bồn hoa bên đường cũng có đủ loại hoa với nhiều màu sắc đa dạng rực rỡ, đến chợ hoa rồi, mọi thứ càng phong phú đa dạng hơn.
Chợ hoa ở Hải thành là chợ hoa lớn nhất, đầu mối lưu thông của cả những thành thị lớn xung quanh, ở đây giống hoa đa dạng, cái gì cần có đều có. Nguyên một mặt bằng lớn như vậy ở ngoại ô phía đông được quy hoạch thành một nhà kính, chỉ để phục vụ cho những giao dịch ở chợ hoa này.
Yến Bắc Thần và An Hạ đi vào nhà kính, bên trong ồn ào tấp nập người qua lại.
Ở đây ngoài những lái buôn thì có cả những người mua lẻ. Quầy hàng chiếm đa số, mọi người dừng chân trước những quầy hàng, lựa chọn giống cây hoa mà mình muốn.
Chợ hoa được chia thành các khu riêng, Yến Bắc Thần và An Hạ trực tiếp đi vào khu bán cúc tú cầu.
Cúc tú cầu là một loại cây dây leo, sau khi ra hoa sẽ có những chùm hoa nho nhỏ. Hoa nhỏ nhưng rất nhiều, mang theo tinh thần hướng về phía mặt trời và sinh mệnh cứng cỏi mạnh mẽ, vào mùa hè, nếu như trồng trong viện, sẽ khiến khung cảnh thay đổi rất lớn.
Nhưng cúc tú cầu có vẻ ít được chú ý hơn so với những cây hoa hồng ưa nóng hoặc là sơn trà. Loại hoa nhỏ này tuy có sức sống mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một giống hoa bình thường, không có gì xuất chúng. Cứ như thế nằm lặng lẽ ở một góc tường, yên tĩnh một mình đâm chồi nảy lộc ra hoa, nếu không chú ý, người ta còn không thể nhìn ra nó đã nở được mấy đóa.
Bởi vì giống hoa ít được chú ý, trước mấy quầy hàng bán cúc tú cầu đều khá vắng vẻ. Yến Bắc Thần dẫn An Hạ đi đến trước một quầy hàng, người bán đang tỉa lại những cái cành. Cúc tú cầu rất dễ chăm, chỉ cần có nước là sẽ không ngừng sinh trưởng, thật ra cũng khá thú vị.
Người bán hoa đang tỉa cây, ngẩng đầu chợt thấy có hai vị khách đứng trước quầy hàng của mình. Một người thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, khí chất không tầm thường. Một người khác mặc quần áo dài đơn giản, thân hình nhỏ nhắn, mặt mũi bình thường, ngoại trừ đôi mắt xinh đẹp ra, thật sự không có điểm nào khiến người ta chú ý.
Hai người đứng ở đó, thật sự không ăn khớp chút nào, nhưng ăn khớp hay không cũng không phải vấn đề người bán hoa cần bận tâm. Đánh giá hai người xong, người bán hoa tự nhiên mà tươi cười chào hỏi người đàn ông cao lớn khí chất không tầm thường.
“Tiên sinh muốn mua hoa ạ?”
Yến Bắc Thần nhìn dây leo sau lưng người bán hoa, quay đầu hỏi cô gái nhỏ bên cạnh.
“Là cái này hả?”
Người bán hoa: “...”
An Hạ đứng trước quầy hàng, trong mắt cô phản chiếu những chùm cúc tú cầu.
Sau khi đi vào nơi này, sự yên tĩnh của bảo mẫu nhỏ bỗng có gì đó rất khác. Ánh mắt xinh đẹp của cô dán chặt trên mấy cây hoa, bởi vì thấy được những chùm hoa nho nhỏ mà ánh mắt phát ra lấp lánh, thậm chí khóe môi bình thường không có cảm xúc gì cũng nhẹ nhàng cong lên.
Nghe thấy tiếng Yến Bắc Thần, bảo mẫu nhỏ nâng mắt nhìn hắn.
Kỳ thật cô không cần trả lời câu hỏi của hắn, chỉ cần nhìn ý cười và ánh sáng trong mắt cô là biết rồi. Yến Bắc Thần đối diện với cô mấy giây, cũng cười lên.
“Vậy lấy hết đi.” Yến Bắc Thần nói.
Người bán hoa: “...”
Lúc Yến Bắc Thần đi tới, người bán hoa chỉ biết người đàn ông này là kẻ có tiền, chắc chắn là đại phú hào. Nhưng ông ta cũng không ngờ được, hắn thế mà mua hết cả quầy của mình.
Đây rõ ràng là chuyện tốt, người bàn hoa vừa vui vừa mừng, trong lúc đó, vẫn mang theo ý tốt hỏi.
“Tiên sinh, chỗ này nhiều lắm đó, có thể trồng hết không?”
Người bán hoa nhắc nhở thiện ý, Yến Bắc Thần lúc này đã ngồi xổm xuống, hai tay vòng lại đặt trên đầu gối, sau đó đùa nghịch mấy chùm hoa nhỏ. Ngón tay thon dài nhợt nhạt của hắn chạm vào một chùm cúc tú cầu, đầu cũng không nâng, nói.
“An Hạ. Giúp ông ấy hình dung nhà chúng ta lớn thế nào đi.”
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: “...”
An Hạ dĩ nhiên là không giỏi miêu tả sân của biệt thự lớn thế nào. Nhưng cô phỏng đoán, dù mua hết chỗ hoa này, thì sân nhà họ cũng thừa chỗ trồng. Thiếu gia cũng đã nói ra yêu cầu, cô nhìn thiếu gia đang ngồi xổm nghịch hoa, quay đầu nhìn người bán hoa, hai cánh tay mở ra.
Cánh tay của cô gái nhỏ rất mảnh khảnh, dù có mở ra hết cỡ cũng không rộng đến mức nào. Nhưng lúc cô mở cánh tay ra, đôi mắt của cô cũng mở rộng. Khả năng lan truyền cảm xúc tự nhiên mà không quá lố này, cùng với động tác của cô dễ dàng truyền tới đối phương.
[Lớn như thế lớn như thế.]
An Hạ không thể nói.
Lúc người bán hoa nhìn thấy cánh tay mở rộng và nụ cười im lặng của cô đã nhận ra điểm này. Mà có thể bởi vì cô không thể nói, nên lúc cô mở tay ra miêu tả độ lớn nhỏ, lại có thêm mấy phần trẻ con đáng yêu.
Với sự hình dung không quá chính xác này, người bán hoa không tự giác được cũng cười theo cô.
“Được. Trồng hết là được.” Người bán hoa cười nói với An Hạ, An Hạ cũng cười thu lại tay.
Xác nhận xong đơn hàng, người bán hoa nói với An Hạ: “Vậy vị đây cho tôi xin địa chỉ nhé, chúng tôi có thể hỗ trợ giao hàng đến tận nhà.”
Mua nhiều như thế, được giao hàng tận nơi cũng không phải chuyện gì lạ. An Hạ gật đầu, lấy điện thoại ra chuẩn bị gõ địa chỉ. Nhưng đúng vào lúc này, Yến Bắc Thần đứng lên, nói.
“Không cần. Chúng tôi lái xe tới.”
An Hạ quay đầu nhìn Yến Bắc Thần, thấy hắn cười nói với người bán hoa: “Làm phiền ông chủ mang ra xe giúp chúng tôi là được.”
***
88: Lấp hố 3 bộ cùng một lúc, có cảm giác sắp loạn lịch đăng r:>>