Art: Weibo @寒川叶_Yoh
Chương 18: Tôi muốn tự trồng
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đồng ý thỉnh cầu của bảo mẫu nhỏ rồi, Yến Bắc Thần đưa mắt ra tường viện. Bên ngoài tường viện, mặt trời sắp xuống núi. Yến Bắc Thần thu hồi ánh mắt, nói với An Hạ.
“Nhưng hôm nay thì thôi, muộn quá rồi.”
Bây giờ đúng là đã rất muộn rồi, thiếu gia cũng đã tan làm, cần ăn tối. Dù sao thiếu gia đã đồng ý, lúc nào cô cũng có thể trồng hoa. Thiếu gia nói xong, An Hạ gật đầu, thả tay.
-
Sau khi quyết định chuyện trồng hoa, Yến Bắc Thần và An Hạ quay về biệt thự. An Hạ vào bếp chuẩn bị cơm tối, Yến Bắc Thần về phòng tắm rửa, thay quần áo ở nhà. Vừa đổi xong thì Lý Trạch gọi đến.
Chuông điện thoại liên tục không dứt như đòi mạng, Yến Bắc Thần cầm điện thoại ngồi lên sô pha trong phòng ngủ, ấn nghe.
“Alo.”
“Hôm nay ngài làm gì thế hả?” Lý Trạch hỏi.
Giọng nói của Lý Trạch đã hơi mất kiểm soát, cũng không chờ Yến Bắc Thần trả lời, nói thẳng: “Uông tổng nổi trận lôi đình ngay tại văn phòng, còn chạy sang tận chỗ tôi.”
Yến Bắc Thần hỏi: “Ông ta nói gì?”
“Ông ta nói kẻ điên ngài vậy mà nổi điên lên cả đầu con trai ông ta.” Lý Trạch nói.
Yến Bắc Thần bật cười, hơi tựa lưng về sau, nhìn chiều tà qua cửa sổ sát đất, cười nói: “Cái ông già này thật là, biết tôi là kẻ điên còn chấp nhặt làm gì.”
Lý Trạch: “...”
Nói xong, Yến Bắc Thần thu hồi ánh mắt, nhớ lại tình cảnh khi đó, không để tâm lắm nói: “Hơn nữa tôi cũng có làm gì bọn họ đâu, ngược lại là đầu xe của tôi tan tành luôn đây này, tự nhiên tốn tiền sửa.”
Yến Bắc Thần nói xong, Lý Trạch hít vào một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc nói: “Ngài dọa chết trợ lý Trương rồi, cơm tối cũng chưa ăn, bây giờ trốn trong khách sạn không dám ra ngoài.”
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần trầm mặc.
Trầm mặc xong, Yến Bắc Thần: “Người gì nhát gan quá vậy.”
Lý Trạch: “...”
“Ngài tăng tốc phóng thẳng về phía người ta, đến tận cuối mới bẻ lái đâm vào bức tường bên cạnh, là người bình thường đều sẽ bị dọa chết khiếp.” Lý Trạch nói.
Yến Bắc Thần cúi đầu cười khẽ.
“Người không sao là được rồi.” Yến Bắc Thần nói, “Tôi cũng không làm gì phạm pháp.”
Lý Trạch: “...”
Lý Trạch biết mình nói không lại Yến Bắc Thần, gọi điện cũng không phải để tranh luận với hắn, bèn dứt khoát thẳng thắn: “Tôi không cần biết có phạm pháp hay không, ngày mai ngài phải gọi điện xin lỗi Uông tổng đi. Còn nữa, đến công ty một chuyến, xin lỗi trợ lý của tiểu Uông tổng.”
Lý Trạch sắp xếp xong, Yến Bắc Thần không đáp.
“Yến tổng, ngài có biết địa vị của Uông tổng trong ban giám đốc không? Nếu chuyện hôm nay ngài không xin lỗi, sau này ở trong ban quản trị, ngài cũng đừng mong có thể sống tốt.”
Yến Bắc Thần được đưa lên vị trí này, chứ không phải là hắn tự mình trèo lên. Khi đó ban giám đốc muốn cầm quyền kiểm soát tập đoàn của Yến thị, mới bắt tay với Yến Bắc Thần đâm cho anh em Yến Nam Tân Yến Nam Nguyên một nhát dao, bởi vậy mà Yến Bắc Thần mới có vị trí như hôm nay.
Thực tế vị trí hiện tại của Yến Bắc Thần cũng không có nhiều quyền tự chủ. Hắn có kế hoạch riêng của mình, nhưng trước mắt chỉ có thể nhẫn.
Lý Trạch đợi một lúc vẫn không thấy hắn nói gì, còn định dốc hết ruột gan mà khuyên bảo thêm một phen, kết quả Yến Bắc Thần đã nói.
“Biết rồi.”
Lời đã đến bên miệng lại không còn cần thiết nữa.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết vậy đi.” Giọng nói của Yến Bắc Thần lại khôi phục bình thường, thậm chí còn thấp thoáng ý cười.
Lý Trạch nghe giọng hắn, lúc sau đáp một tiếng: “Vâng.”
Yến Bắc Thần hơi ngửa đầu về sau, gối lên ghế sô pha.
“Ngày mai tôi tạm thời không đến công ty.” Yến Bắc Thần nói.
Lý Trạch nghe xong, hỏi: “Ngài lại định làm gì?”
“Ừm, đi mua hoa.” Yến Bắc Thần thông báo lịch trình ngày mai của mình, “Tôi muốn trồng cúc tú cầu kín tường viện trong biệt thự.”
Lý Trạch có đến nửa phút im lặng.
“Ngài thật nghĩ là mình đang đi dưỡng lão đấy à?”
Yến Bắc Thần cười, đáp: “Nơi này khá thích hợp để dưỡng lão đó nha, có biển, khí hậu ôn hòa, ầy, tiểu Lý, tôi mua nhà ở đây cho cậu nhé, chờ cậu về hưu thì đến đây...”
Lý Trạch cúp máy.
Đầu kia điện thoại không còn âm thanh, Yến Bắc Thần đưa điện thoại đến trước mặt, ánh mắt hơi xuất thần trong chốc lát. Hồi lâu sau, hắn nhếch miệng, cười một tiếng, ném điện thoại lên mặt sô pha.
-
Sáng hôm sau Dương Chiêu đúng giờ có mặt ở biệt thự.
Lúc anh ta đến biệt thự, Yến Bắc Thần còn đang ăn sáng, hôm nay An Hạ chuẩn bị sủi cảo hấp trứng, màu sắc vàng óng của trứng gà trải đều, thoạt nhìn đúng là mỹ vị tươi ngon.
Thấy Dương Chiêu, Yến Bắc Thần giống ngày hôm qua hỏi anh ta đã ăn sáng chưa, Dương Chiêu nói mình ăn rồi, Yến Bắc Thần lại bày ra dáng vẻ tiếc nuối.
Dương Chiêu đứng một bên, lễ phép cười.
“Cậu có biết ở đâu bán cây hoa không?” Yến Bắc Thần ăn xong miếng sủi cảo cuối cùng, uống một ngụm nước trái cây hỏi Dương Chiêu.
Dương Chiêu đang đứng đực một bên, nghe Yến Bắc Thần hỏi thì lập tức phục hồi tinh thần, nói: “Ngoại ô phía Đông của thành phố có chợ cây, ở đó bán phong phú đủ loại hoa luôn ạ.”
Yến Bắc Thần trầm ngâm một lát, Dương Chiêu thấy vậy, hỏi: “Ngài muốn mua cây hoa ạ?”
“Ừm.” Yến Bắc Thần đáp một tiếng, tựa lưng về sau nhìn ra sân, nói: “Muốn trồng ít hoa trong sân.”
Dương Chiêu nói: “Vậy thì dễ ạ, tôi có số điện thoại của một chỗ, bao từ thiết kế sân vườn đến trồng hoa cỏ.”
Dương Chiêu ngược lại không ngờ Yến Bắc Thần lại có cái thú vui này, còn muốn trồng hoa trong sân. Nhưng mà điều anh ta không biết chính là, Yến Bắc Thần còn vượt xa cả tưởng tượng của anh ta.
“Tôi muốn tự trồng.” Yến Bắc Thần nói.
Dương Chiêu: “...”
Dương Chiêu nhất thời không phản ứng lại, nói: “Ngài nói muốn tự trồng...”
“Thì là tự đi mua cây, tự trồng, tưới nước...” Yến Bắc Thần nói sơ qua, cười với Dương Chiêu, nói: “Như thế sẽ có cảm giác thành tựu hơn nhiều.”
Dương Chiêu: “...”
“Vậy hôm nay ngài...” Dương Chiêu không chắc chắn nói.
“Không đi làm.” Yến Bắc Thần nói thẳng.
Qua mấy ngày, Dương Chiêu cũng đã có thể đuổi kịp lối suy nghĩ nhảy cóc của Yến Bắc Thần, thậm chí lúc hắn nói không đi làm, nội tâm anh ta đã không còn chút gợn sóng.
“Vậy được, nhưng hôm nay để tôi đưa ngài đi đi, tôi là người địa phương, chợ hoa bên đó tôi cũng quen thuộc.” Dương Chiêu cười chuyển đề tài, đuổi kịp suy nghĩ của Yến Bắc Thần.
Dương Chiêu nói xong, Yến Bắc Thần nhìn anh ta một cái.
“Tiểu Dương.” Yến Bắc Thần gọi.
Tự nhiên được sếp tổng thân thiết gọi như thế, Dương Chiêu: “... A?”
“Ngày nghỉ tốt như thế, cậu không đi với bạn gái lại theo tôi làm cái gì?” Yến Bắc Thần hỏi.
Dương Chiêu: “...”
Dương Chiêu nghẹn lời, bên cạnh, Yến Bắc Thần cầm khăn tao nhã lau khóe miệng, sau khi đứng dậy thì hướng bên ngoài gọi An Hạ một tiếng.
“Bảo mẫu nhỏ. Tôi biết mua cây ở đâu rồi, chúng ta đi.”
Dương Chiêu: “...”