Ngàn Năm Ngủ Say

Chương 3: Chương 3: Quan tài băng mở ra




Vũ Triệt cùng Bạch Hiên ngồi trên phòng VIP nhìn xuống chính sảnh.

Cả hai đều trầm mặc nhìn xuống phía dưới không biết nghĩ cái gì.

Đột nhiên Bạch Hiên hơi nghiên đầu, khoé miệng nâng lên nụ cười ẩn ý: “ Đến rồi.”

Vũ Triệt im lặng cầm điếu thuốc không mở miệng.

Dưới đài quả nhiên có một trận ồn ào.

Tiếp sau đó một đám người đồ đen xuất hiện, khí thế lẫm liệt, hiên ngan, cao ngạo cộng chút khinh thường.

Đứng trước mặt bọn họ là một lão già, mập mạp, gương mặt trầm mặc, tỏa ra khí thế uy nghi.

“ Ha ha, Hà lão đại, ngài cuối cùng cũng tới.” Quản lý khách khí chào hỏi vị Hà lão đại kia.

Hà Chiêu Vĩ mặt không đổi sắc, đôi mắt hồ ly liếc một vòng đại sảnh, sau đó ánh mắt dừng lại tại phòng của Vũ Triệt ở tầng 2.

Một người mặc áo đen từ sau lưng ông ta đứng ra, giọng nói không nghe ra vui buồn, gương mặt yêu nghiệt, bộ âu phục đen cắt may tỉ mĩ, đôi mắt thâm trầm, khoé môi nhếch lên nụ cười ẩn ý:

“ Hôm nay náo nhiệt như vậy, lão đại chúng tôi đương nhiên phải đến góp vui rồi.”

Người quản lý thấy người đàn ông vừa bước lên, nụ cười nịnh nọt có chút cứng ngắt, đôi mắt loé lên sự lo sợ.

“ Diêu đương gia nói đùa, Hà lão đại đến là vinh dự cho chúng tôi.”

Người đàn ông này chính là Diêu Chính Vũ, một người đầy bí mật, chỉ biết hắn tuổi trẻ tài cao, đầu óc thâm trầm, người trong giới thấy hắn đều lạnh run cả người.

“ Mời Hà lac đại đi bên này, tôi đã chuẩn bị phòng cho ngài...”

....

“ Diêu Chính Vũ, hắn tới rồi...” Bạch Hiên đột nhiên nở nụ cười.

Vũ Triệt khoé mắt loé lên sát khí hiếm thấy....

“ Sau đây là cuộc đấu giá thứ 27 của S S A, cảm ơn các vị đã bỏ thời gian đến tham dự, sau đây sẽ đến với cuộc đấu giá...”

Một giọng nữ lãnh lót, mang vài phần kiều mị vang lên trên đài cao, một người phụ nữ với tà váy màu trắng xuất hiện.

Cô ta tên một chữ J, gương mặt trắng tựa thiên sứ, đôi mắt to, mũi cao, miệng anh đào, đúng chất một tiểu bạch thỏ, nhưng thân phận thật sự của cô ta là một đặc công nước M.

J, trong giới đặc công vô cùng đáng sợ, giây trước cô ta còn nở nụ cười nhưng giây sau đã trực tiếp lấy mạng người ta.

Cô ta cũng là một nhân vật đáng sợ trong danh sách đen của hầu hết sát thủ.

“ Vật phẩm đấu giá lần này đã được sự cho phép của chính phủ, chính là quan tài băng với cô gái ngủ say...”

J cười nhẹ, phất tay, một chiếc quan tài băng xuất hiện.

Vũ Triệt nhíu mày, anh không phải chưa từng dự đấu giá, vật phẩm được đưa lên hàng đầu sẽ đấu giá cuối cùng vì sao hôm nay lại đưa lên đầu tiên, chẳng lẽ...

“ Giá khởi điểm của chiếc quan tài là 200 ngàn USD...”

200 ngàn USD...

Cái giá này, khiến toàn trường im lặng.

Âm thanh không cảm xúc của Vũ Triệt vang lên...

“ 300 ngàn USD...”

Bạch Hiên trừng mắt nhìn người bạn của mình.

Hả, cái tên này, bình thường đâu có như vậy...

“ 350 ngàn USD ...”

“ 360 ...”

“ 370 ... “

“380 ...”

“ 900 ngàn USD...”

“ Hả, cái gì, người đó là Hà Lão đại?”

....

Vũ Triệt khoé môi nâng lên nụ cười đầy ẩn ý, đúng như hắn dự đoán.

“ Đi thôi...”

“ Triệt, cậu biết gì rồi sao?”

“ Chiếc quan tài nằm ở kia vốn không phải chiếc quan tài thật, mặc dù tôi chưa từng biết mặt thật của quan tài băng nhưng có 1 điều tôi có thể thấy trọng lượng chiếc quan tài kia không quá 70kg, cậu nói xem quan tài băng tốn một chiếc máy bay quân sự để di chuyển, trọng lượng của nó chỉ bằng một người đàn ông bình thường sao?”

Bạch Hiên giật mình nhận ra hình như hắn khinh địch rồi đáng lẽ hắn phải nhận ra đặc công nổi tiếng nước M cùng quan tài băng xuất hiện đầu tiên, tám chín phần cổ quan tài đó có vấn đề.

Lúc nãy Vũ Triệt vừa nói trọng lượng của quan tài chưa đến 70kg, nếu như quan tài không phải bằng băng vậy nó chính là thủy tinh tinh chế của tổ chức bí ẩn kia.

Hẳn là bom thủy tinh mới luyện chế của bọn họ.

Chỉ sợ lần này S S A sẽ không ổn rồi.

Nhưng hắn phải công nhận không hổ là mắt thần của hắc đạo, xem ra lần này hắn khinh địch rồi.

Vũ Triệt cùng Bạch Hiên rời qua toà nhà bên cạnh.

Cả hai đi qua hành lang toà nhà, cả một toà nhà trong thành phố nhộn nhịp lại tối đen không có đến lấy một bóng người.

Tại một căn phòng tối đen của toà nhà, Hà Chiêu Vĩ cùng Diêu Chính Vũ ngồi trên ghế ngắm nhìn màng hình điện tử, xem từng hành động của đám người trong phóng đấu giá.

Cách đó không xa một chiếc quan tài bằng băng đang nằm lặng lẽ trong bóng tối.

“ Cạch.”

Vũ Triệt mở cửa phòng bước vào, theo sau anh là Bạch Hiên.

Hai người bước vào phóng đôi mắt nhìn chằm chằm vào lão hồ ly kia.

Hà Chiêu Vĩ nở nụ cười quái dị, tay cầm ly rượu nhấp một ngụm.

“ Tiêu Vũ Triệt, mày cuối cùng cũng tới rồi, mày để tao đợi thật lâu đấy.”

“ Ai da uy, lão hồ ly, ông nói chuyện thật chẳng có chút lịch sự chút nào.” Bạch Hiên cợt nhã nói, hắn bộ dáng cà lơ phất phơ, khoé miệng châm chọc bộ dáng.

“ Vậy còn mày thì sao? Thật không nghĩ tới mày bị đuổi ra khỏi Bạch gia lại có thể không chết đói, đừng tưởng mày khoác tấm giá áo mắc tiền thì người ta không biết đến quá khứ của mày.”

Gương mặt tươi cười của Bạch Hiên đột nhiên tắt mất.

Hắn vòng qua sau người lấy một cây súng chỉ về phía Hà Chiêu Vĩ.

“ Lão hồ ly, tôi được như ngày hôm nay không phải là phúc của ông sao? Nếu năm đó không có ông, mẹ tôi sẽ phải tự sát sao? Hà Chiêu Vĩ, tôi nói cho ông biết, Bạch Hiên tôi tuy chưa từng giết người, nhưng mạng chó của ông tôi nhất định phải lấy.”

“ Ha ha, vậy mày xem mày đang đứng trên địa bàn của ai đã.” Hà Chiêu Vĩ lạnh lùng phất tay, một đám đồ đen xuất hiện, bọn họ ai cũng cầm súng chỉ vào Tiêu Vũ Triệt cùng Bạch Hiên.

Cách đó toà nhà bên cạnh cũng có vài tay súng nhắm mai phục.

Không khí đột nhiên âm trầm giữ dội.

Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ rọi thẳng lên chiếc quan tài băng.

Đột nhiên cổ quan tài mở ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.