Lăng Hy trước mạt thế là một thiên tài máy tính.
Ba cô là thượng tướng cấp cao, mẹ cô là một nhà khảo cổ học.
Cô có một đứa em trai tên Lăng Du Trạch, từ nhỏ tính cách quái dị, ít nói chuyện, rất tiết kiệm chữ.
Trước mạt thế, gia đình cô không tính là hạnh phúc.
Sau mạt thế gia đình cô lại càng không hạnh phúc.
Ba cô là thượng tướng cấp cao, nhưng....
Mạt thế vừa đến, ba cô lúc trước vốn đối đải mọi người rất tốt, nhưng sau một đêm lại thay đổi.
Rất thích đánh người khác, tham luyến đàn bà trẻ tuổi.
Mẹ cô vì không nghe lời ba bị một phát súng chết tại chổ.
Ba thay đổi, em trai cũng thay đổi.
Em trai cô trước giờ quái dị lại lấy phụ nữ làm đồ chơi thí nghiệm, hết sức tàn nhẫn.
Mọi người thay đổi một cách chóng mặt khiến cô mơ hồ cảm thấy đây không còn là thế giới của cô từng sinh sống nữa.
Đứng trước một bầy nam nhân, cô không có dị năng hơn người, chỉ có tốc độ dị năng, việc cô có thể làm chính là chạy trốn.
Quá hèn nhát?
Cô không làm gì được họ, cô không biết phải làm gì cả.
Lăng Hy đã nghĩ ra một giải pháp, cô nhờ động bạn duy nhất của mình tạo giúp cô một chiếc quan tài bằng băng, phong ấn nó lại, sau này cô không cần phải sợ nữa mà yên tâm ngủ một giấc mộng thật đẹp.
Ai biết lúc cô sắp đặt chân vào quan tài, một đám người xuất hiện.
Đồng bạn của cô vì cứu cô mà vong thân.
Lúc ấy thế gian của cô như chết lặng lại, người bạn của cô từ từ ngã xuống vũng máu tươi.
Cô nhìn rõ bên khoé môi người đó có mấp máy một câu: cậu nhất định phải sống thật tốt....
Lăng Hy điên cuồng giết người, cô không biết lúc đó vì sao mình giết người cũng không biết mình giết bao nhiêu người, cô chỉ biết...
Cô không có gia đình, không có người thân ngay cả người bạn duy nhất của cô họ cũng mang đi...
Cô có thể hận không?
Trách là do lòng người qua dễ thay đổi...
Cũng có lẽ cô không nên tồn tại.