Hắn lại dời ánh mắt lên người Thủy Hậu của ai kia, cười như không cười "Thủy Hậu, thật lâu không gặp"
Nàng ấy mặt không biểu tình, ánh mắt liếc nhìn Hứa Quần đang tiến vào bên trong.
Hứa Quần ngồi xuống cạnh nàng, ném mạnh chiếc ly về phía Ngạn Phong.
Hấn nhanh như chớp nhận lấy chiếc ly, đặt xuống trước mặt Tuý Linh.
Nét mặt của Tuý Linh hiện tại trông thật khó coi, nàng khó xử với tất cả mọi người.
Ngạn Phong liếc ánh mắt nhìn Hứa Quần, không ngờ bị Y khinh bỉ một câu "Lén lút thật nhục nhã!"
"Chỉ cần ở đâu có Ma Hậu của ta, mọi loại chuyện nhục nhã ta đều có thể làm ra"
Tuý Linh nhéo tay hắn một phát thật mạnh.
Cái miệng của Ngạn Phong không thể nói ra những lời hay ho được sao? Nàng nhìn Hứa Quần, ánh mắt có chút áy náy "Quân Ca, đắc tội lớn rồi, chỉ cầu xin huynh cho chàng ở lại một lúc"
"Ma Hậu, nàng không cần phải cầu xin hắn"
Mấy lần, Hứa Quần muốn lập tức đem Ngạn Phong quật ngã xuống đất nhưng bất thành.
Hắn nổi trận lôi đình trong lòng, nhớ đến hậu quả năm xưa Ngạn Phong đem lại con gái của mình, cục tức này nuốt không trôi.
Hứa Quần vô cùng chán ghét bộ dạng giương giương tự đắc của Ngạn Phong.
Tự cảm thấy nhục nhã thay cho hắn.
Quang Thánh Tiễn lắc lắc đầu, quan sát tình hình một lúc rốt cuộc ông ấy cũng phải ra mặt một lời.
"Ngạn Phong, làm càn đủ rồi"
"Nhạc phụ đại nhân, thứ lỗi cho ta không thể yên tâm để Ma Hậu quay trở lại một mình"
Tuý Linh lắc lắc đầu, lường trước sẽ có kết cục như bây giờ đây.
Không trách được Ngạn Phong, có trách cũng trách nàng lần này đã rước hoạ cho cả hắn.
"Ba, Thủy Quân, Thủy Hậu, thứ lỗi cho ta đã quản không tốt chàng"
Tuý Linh chợt đứng lên khỏi ghế, nàng tự chuộc lôi, tuỳ Thuỷ Quân xử lí.
Chỉ cần đừng liên luy tới Ngạn Phong, nàng chấp nhận gánh chịu hậu quả.
Là nàng không tốt, nàng không nên để sự xuất hiện của Ngạn Phong ngay lúc này.
Chợt, Ngạn Phong kéo người nàng ngồi xuống, Tuý Linh tức giận quát hẳn "Ngạn Phong, ta câu xin ngài đừng làm loạn nữa"
"Ta không muốn Ma Hậu của mình phải núp chân kẻ khác"
"Ba xem ba đi, say nhèm rồi còn đòi uống"
"Tiểu Linh Lung của ba....ba phải uống chứ?"
Quang Thánh Tiến hai mắt mờ dần, cảnh tượng phía trước mặt đã phân thành hai mảng mờ mờ ảo ảo không phân biệt được.
Ông ấy vẫn xung phong uống "Ngạn Phong, ta với ngươi uống tiếp"
"Ba, ba không nghe lời con con sẽ theo Ngạn Phong trở về"
"Ấy....không được....con phải ở lại thêm vài ngày....ba đố tên nào....dám đưa con đi..."
Nô tì lúc này đi vào đưa thêm rượu, nàng gọi lại, lạnh giọng ra lệnh "Ngươi đưa Quang đại nhân trở về cung điện nghỉ ngơi"
"Vâng"
Ba người đàn ông, uống hết ly này đến ly khác.
Quang Thánh Tiên tuổi đã cao, ông ấy đã không thể uống thêm được nữa cho nên Tuy Linh đành để ông ấy rời bàn tiệc trở về nghỉ ngơi.
Còn lại bốn người, Ngạn Phong và Hứa Quần dần bị men rượu ngấm sâu vào ý thức.
Ngạn Phong đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, ly vỡ phân thành hai mảnh.
Hắn nắm hờ bàn tay, chỉ về phía Hứa Quần cũng đang gục mặt xuống.
"Hứa Quần...ta nói cho ngươi biết....ta sẽ không đi cho đến khi nàng trở về..."
Hắn vì uống quá nhiều bị nấc cụt, lời nói không còn lưu loát.
Tuý Linh gạt bàn tay của hắn đang chỉ thẳng vào mặt Hứa Quần xuống.
Nàng nhíu mày, liếc xéo hắn "Chúng ta trở về"
"Không về...bổn tôn còn muốn...uống với hắn"
Hứa Quần lúc này ngẩng đầu lên, đưa chén rượu lên trước mặt Thủy Hậu của hẳn, cười cười "Bổn tôn uõng....ta không thua hẳn..."