Ngạn Phong mắt mở không ra thể nhưng bàn tay đưa lên cao vẫy vậy tán đồng.
Thủy Hậu cười khổ nhìn Tuý Linh, sau đó nhanh chóng dẫn hẳn trở vê cung điện.
Nàng kéo tay Ngạn Phong, mặt lạnh quát "Ngài mau đứng lên cho ta"
Bất chợt, Ngạn Phong kéo tay nàng, cả người Tuy Linh mất thăng bằng ngã vào người của hắn.
"Ma Hậu...hắn dám thích nàng...ta lập tức thiển hãn.."
Ngạn Phong tính bế nàng đứng lên nhưng là Tuý Linh ấn người hẳn xuống.
Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, Ngạn Phong không những không quên mà còn không chịu buông tha cho Hứa Quần.
Trước đây, nhiều năm trở về trước, đúng thật sự là Hứa Quần thích nàng.
Hắn từng thổ lộ với Tuy Linh, nhưng là lúc đó Thủy Hậu cũng thích hẳn, Tuý Linh căn bản không có một chút tình cảm nào mà cũng không dám đồng ý.
Nắm giữa mối quan hệ phức tạp như thể, nàng quyết định trở liên hôn cùng Ngạn Phong.
Coi như, nàng lần này chịu thiệt một bước trả lại Hứa Quần cho nàng ấy.
Hiện tại, không phải Hứa Quần đã chấp nhận nàng ấy và sủng nàng giống như báu vật của hắn sao? Còn Tuý Linh, nàng cứ ngỡ mình sẽ trở thành đồ chơi của Ngạn Phong, nhưng thật không ngờ tới hẳn lại yêu thương và hết mực chiều chuộng nàng.
Nàng là một người may mắn khi gả cho Ngạn Phong, hắn sủng nàng, độc nhất sủng nàng.
Ngạn Phong hà cớ gì phải nhắc lại chuyện cũ khiến Thủy Hậu đau lòng? Nàng đánh đánh vào vai hản, không vui nói "Mùi rượu nồng nặc chết đi được, đi đâu cũng muốn làm loạn"
Ngạn Phong mông lung nhìn nàng, hẳn cười rộ lên thành tiếng.
Hắn ôm chặt lấy người Tuý Linh, để nàng ngồi trên đùi của mình.
Trước đây, hắn vẫn luôn để nàng ngồi trên người mình, hắn rất thích cảm giác này.
Giọng hắn khàn khàn "Ma Hậu...nàng có yêu bổn tôn không?"
Tuý Linh mặt lạnh lườm hắn, trả lời một chữ "Yêu"
"Yêu nhiều thế nào?"
"Yêu tới nhiều nhiều kiếp sau"
"Bổn tôn cũng yêu nàng"
Nàng đặt Ngạn Phong nằm xuống giường, gọi tỳ nữ lấy giúp nàng một chậu nước và một chiếc khăn.
Lúc nàng quay trở lại phòng, Ngạn Phong đặt bật người ngồi dậy trên giường.
Hắn đã tự tháo giày, cởi bỏ áo khoác bên ngoài của mình.
Dường như, hẳn đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó.
Tuý Linh đặt chậu nước xuống chiếc ghế cạnh giường, nàng giặt chiếc khăn vào chậu nước lạnh sau đó lau mặt cho hắn.
Ngạn Phong ngoan ngoãn ngồi yên để cho nàng lau người giúp mình.
Hắn chỉ tay vào bức hoạ lớn treo phía trên tường, Ngạn Phong cau mày nhìn nàng "Tuý Linh, tại sao nàng ta lại giống Ma Hậu của bổn tôn?"
Tuý Linh nhìn theo đường chỉ tay của hắn, nàng còn tưởng là có ai khác ở trong phòng cho nên ánh mắt hắn mới lạ lùng như thể.
Hoá ra, từ lúc nãy tới giờ là hẳn nhìn bức hoạ của nàng.
Nàng nắm lấy tay hắn gỡ xuống, cười nói "Người đó là Ma Hậu của ngài"
"Hứ, nàng ta xấu hơn Ma Hậu của bổn tôn"
Cái con mẹ gì thế? Tuý Linh mặt lạnh gạt phắt cánh tay của hắn ra.
Cùng là nàng một người, vậy mà hắn lại dám chê nàng xấu xí? Bất chợt, Ngạn Phong ôm lấy người nàng, hắn nhìn nàng cười cười "Ma Hậu của bốn tôn đẹp nhất"
"Hừ hừ"
"Bổn tôn sủng nàng nhất"
"Ngài ngậm cái miệng lại và lập tức đi ngủ"
"Vâng thưa Ma Hậu đại nhân"