Tưởng Thừa nằm sấp ở trên giường, nghiêng đầu ôm lấy cái gối, mắt nửa híp lại, Cố Phi dùng tư thế giống vậy nằm nhoài bên cạnh cậu, cũng nghiêng đầu, nhưng mà là ôm một cái chăn lông nhỏ.
"Thừa ca." – Cố Phi nhìn cậu.
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
"Đi mua thêm cái gối đi?" – Cố Phi nói.
"Tại sao" – Tưởng Thừa hỏi, nghĩ nghĩ lại cong khóe miệng lên – "Phan Trí đến thuận tiện dùng sao?"
"Học bá, cậu giỏi đấy" – Cố Phi chậc một tiếng – "Vẫn chưa bị làm ngoan ngoãn nhỉ?"
"Có muốn lại làm ba trăm hiệp kết hợp, quyết định thắng bại hay không hả?" – Tưởng Thừa chậc một tiếng, lại quay đầu tới một bên khác, mặt hướng tường.
"Đau à?" – Cố Phi vươn tay xoa xoa ở trên lưng cậu.
"... Vẫn được." – Tưởng Thừa nhắm mắt lại cảm nhận một chút trả lời.
Nói thật, da mặt người đúng thật có thể tăng độ dày vô hạn, coi như trong thời gian 24 tiếng thức dậy, cậu và Cố Phi đã có thể sa đọa không biết xấu hổ mà tiến hành trao đổi thẳng thắn thành thật vấn đề như thế này.
"Muốn tôi cõng cậu đi tắm không?" – Cố Phi cười hỏi.
"Cậu có biết cậu kiêu ngạo như thế sẽ bị trừng trị không?" – Tưởng Thừa nằm úp sấp không nhúc nhích – "Lần sau tôi sẽ không bỏ qua cho cậu... Nè Cố Phi."
Tưởng Thừa quay đầu lại, nhìn cậu: "Tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu phải thành thật trả lời."
"Hả? Hỏi." – Cố Phi chen tới bên cạnh, sát lại cùng cậu, cánh tay đụng cánh tay.
Tưởng Thừa sờ sờ ở trên chóp mũi cậu: "Mịa nó, cậu không phải lần đầu tiên đúng không?"
"Hả?" – Cố Phi sửng sốt.
"Ngoan ngoãn nói thật, tôi không tìm cậu gây phiền toái." – Tưởng Thừa nhăn răng rất điềm đạm cười nói.
"Không phải" – Cố Phi lấy lại tinh thần sau đó cười – "Câu hỏi này của cậu là căn cứ cái gì hả?"
"Thời gian so với tôi dài hơn" – Tưởng Thừa nhìn chằm chằm vào cậu ta, vẫn là nhăn răng cười – "Đa dạng tư thế như vậy vẫn kìm lại nỗi, có muốn nói một chút cho tôi quá trình mưu trí hay không hả??"
"Đệt" – Cố Phi nhìn cậu, cười cả buổi – "Tôi là xử nam đúng chuẩn được chưa."
"Tôi mới phải." – Tưởng Thừa nói.
"Cậu xem, tôi không hề nghi ngờ cậu." – Cố Phi nói.
"Nói nhảm, tôi như vậy cậu cũng hoài nghi thì thiên lý ở đâu." – Tưởng Thừa phát hiện ở trên một điểm này, thừa nhận kỹ thuật của mình không thuần thục, cậu thế nhưng lại có thể chẳng hề có chút xấu hổ nào cả, quả nhiên da mặt đã bách xích can đầu* rồi.
*Bách xích can đầu(百尺竿头): đỉnh sào trăm thước – chỉ đỉnh cột buồm hay cột sân tạp kỹ | chỉ: bản lĩnh, trình độ rất cao
"Cái ghi chép ấy của cậu" – Cố Phi trở mình, đem chăn lông nhỏ đẩy ra sau gối đầu lên – "Cậu rốt cuộc có tự mình xem hay không hả?"
"À" – Tưởng Thừa cũng cười – "Đệt, đừng nhắc nữa."
"Cậu rốt cuộc có nhớ nội dung hay không?" – Cố Phi tiếp tục hỏi, tay mò vào trên lưng cậu.
"Đệt" – Tưởng Thừa có chút cam chịu – "Tôi không cần phải nhớ, nội dung ghi chép tôi viết qua, tôi đều nhớ."
Không sai, đều nhớ kỹ đấy.
Chỉ là có chút sự cố thôi, việc ấy lúc thực sự làm thì dễ có sai lầm, sẽ phải chịu ảnh hưởng bởi hứng thú, trạng thái thân thể, vân vân... vân vân... sẽ còn phải chịu... Mịa nó chứ, thực ra chính là không nhịn được.
"Cũng đúng, học bá mà, học sinh cá biệt chúng tôi nhìn mấy lần còn nhớ kỹ, học bá làm sao sẽ không nhớ rõ" – Cố Phi cười nói – "Nhưng chính là không đỡ nổi nôn nóng của học bá, dáng vẻ đó hận không thể đè xuống liền bắn đầy mặt người ta..."
"Câm miệng" – Tưởng Thừa chỉ chỉ cậu – "Cố Phi Phi, cậu câm miệng."
Cố Phi trườn người trượt xuống, đồng thời vươn mình đè một bên người cậu, hôn lên cậu.
Nụ hôn này hai người bọn họ đều đặc biệt nghiêm túc, tuy rằng trong nụ hôn không có dục vọng, nhưng có rất nhiều khác biệt, cẩn trọng, thả lỏng, thoải mái, làm biếng...
"Cậu đi tắm à?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Cậu nếu không thoải mái thì cậu tắm trước" – Cố Phi vừa ngồi dậy tới bàn học bên cạnh mò mẫm, cầm lấy thuốc lá Tường Thừa ném phía trên, lấy một điếu ra ngậm vào – "Tôi chờ một lúc."
"Cậu được rồi đó" – Tưởng Thừa giật ngang điếu thuốc trong miệng cậu ta – "Tại sao lần nào xong chuyện thuốc đều là cậu hút?"
"Tôi chỉ là hút một điếu thuốc" – Cố Phi nói – "Không có hàm nghĩa đặc biệt, một điếu thuốc bình thường."
"Cậu tối hôm nay cai thuốc lá" – Tưởng Thừa trở mình dậy cũng không ngồi, trực tiếp xuống giường, phát hiện trên đất không có những mảnh giấy xấu hổ, Cố Phi không biết là lúc nào thu dọn sạch rồi – "Tôi đi tắm trước."
"Tại sao lần nào xong chuyện đều là cậu tắm trước?" – Cố Phi hỏi.
"Bởi vì tôi lớn hơn cậu một tháng." – Tưởng Thừa vơ lấy quần áo kéo dép lê lẹt xẹt đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng khách đến phòng tắm, cậu đột nhiên bị dọa đến toát mồ hôi lạnh cả người, quay phắt đầu nhìn sang cửa sổ bên kia, cái cổ cũng suýt chút nữa văng ra hơn 200 độ.
Lúc nhìn thấy rèm cửa sổ được kéo thật sự nghiêm chỉnh, cậu thở phào nhẹ nhõm, vịn khung cửa phòng tắm.
Làm xong cũng nửa giờ mới nghĩ tới chi tiết trọng yếu này, rõ thật là máu toàn thân cũng dồn xuống bên dưới rồi đi, điển hình biểu hiện của đầu óc thiếu máu...
Đi vào buồng tắm, lúc nước nóng bao bọc toàn thân, cũng không biết là toàn bộ máu chảy ngược lại, hay là nhớ ra tình tiết nhỏ, cậu cảm thấy được trong đầu một mảnh hỗn loạn, trước tất cả tình tiết, bao gồm cậu bị Cố Phi ấn tới trên bàn lại lôi đến trên giường... Thực sự là một màn diễn hay!
Đầu óc quá tốt chính là khiến người đau đầu như vậy, bất kể là cảm thụ nhỏ bé trên tâm lý hay là trên thân thể, đều sẽ không quên như nhau, lúc này đều tuôn ra, phô bày trước mắt, cho dù là với da mặt dày đến đâu thì trong lúc nào đó cũng sẽ có chút không chịu đựng được, nhưng lúc nước nóng chảy qua trên mặt thế nhưng da mặt không hề có cảm giác nóng.
Cảm thụ này.
Nói đến cảm thụ... Cậu đột nhiên có chút áy náy, rất không nỡ với Cố Phi, cho dù ngày hôm nay Cố Phi làm đủ chuẩn bị giống như lão lưu manh, cậu lúc này cũng vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, chính mình ngày hôm qua lăn qua lăn lại một trận giống như ‘Bá vương ngạnh thượng cung’, Cố Phi cảm giác gì?
Mình lại còn hỏi một câu ‘thoải mái không?’
Rõ thật là mặt dày nha!
Thoải mái cái ná á!
Ôi đệt.
Hai người đều tắm xong về nằm trên giường, Tưởng Thừa cầm điện thoại di động qua liếc mắt nhìn giờ, sợ hết hồn, còn chưa cảm thấy được đã làm gì, chỉ mới làm chút gì đó, nằm bò trên giường hàn huyên một lát, vậy mà cũng nửa đêm.
Hàng đêm sênh ca, quân vương quả nhiên liền không tảo triều.
"Ngủ đi" – Cố Phi tắt hết đèn, lên giường ôm cậu, nhấc một chân gác trên người cậu – "Sáng mai có chụp ảnh, buổi chiều phải đưa Nhị Miểu đi trị liệu."
"Rất bận đấy." – Tưởng Thừa nhắm hai mắt lại.
"Còn phải tranh thủ đi mua cái gối" – Cố Phi đại khái là đối với chăn lông nhỏ ở dưới đầu không hài lòng lắm, rõ ràng còn nhớ tới việc cái gối – "Mua loại gối đôi hai người ấy đi, loại dài."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
"Phan Trí tới đây, cậu không có thời gian đi chụp ảnh đúng không? Tôi thử nói chuyện với bọn họ điều chỉnh thời gian một chút của hai ngày kia?" – Cố Phi hỏi.
"Không cần" – Tưởng Thừa rất thích cảm giác Cố Phi kề sát bên lỗ tai cậu nhẹ giọng nói chuyện, rất thoải mái, như có dòng điện xuyên qua, khiến người có chút run rẩy – "Bọn tôi cũng không có chỗ đi, có thể gọi cậu ta cùng nhau đến xem chụp ảnh."
"Được" – Cố Phi ở trên vành tai cậu hôn một cái – "Tôi ngày đó tính toán thời gian một chút, trước khi bắt đầu học bù gần như có thể chụp xong, tiền có thể lấy không ít."
"Nếu tôi không biết cậu" – Tưởng Thừa kề sát qua cọ cọ ở trên chóp mũi Cố Phi – "Lúc này có phải vẫn cần chi tiêu dè sẻn hay không, không cẩn thận một chút thì chết đói rồi à."
"Không đến nỗi đi" – Cố Phi nở nụ cười – "Có thể làm thuê mà, rất dễ tìm, chỉ là tiền có lẽ không nhiều như vậy."
Tưởng Thừa cười cười.
Cố Phi phía sau còn nói cái gì, chính mình lại nói cái gì, cậu đều nhớ không rõ, cứ như vậy ở trong mơ mơ màng màng nghe âm thanh của Cố Phi, trong từng cơn buồn ngủ yên ổn thật sự mà ngủ mất.
Mà còn thật sự quá yên ổn.
Lúc điện thoại di động của Cố Phi vang lên, hai người bọn họ đều còn ngủ giống như hôn mê, Cố Phi thức dậy đi lấy điện thoại di động, Tưởng Thừa mới phát hiện ‘tên khốn’ gối lên cánh tay của mình ngủ, hiện tại cả cánh tay cậu đều mất cảm giác.
"Alo?" – Cố Phi nhận cuộc gọi – "Là tôi... A, hiện tại mấy giờ rồi? Mười giờ rưỡi? Đệt... Tôi ngủ quên, ngại quá... Ừm, nửa giờ có thể đến, người mẫu... người mẫu có lẽ cũng ngủ quên..."
Cố Phi liếc mắt nhìn tới cậu bên này, Tưởng Thừa phản ứng lại đây là thợ chụp ảnh không thấy người, cậu nhanh chóng ngồi dậy, vừa mới động một tí, liền cảm thấy bên trong bắp đùi mỏi nhừ giống như ngày hôm trước chạy mười cây số, thiếu chút nữa nhịn không được la lên.
"Được, thật ngại quá La Tổng" – Cố Phi cúp điện thoại – "Tôi đệt, mười giờ rưỡi, đồng hồ sinh học của học bá cậu..."
Cố Phi còn chưa nói hết lời, Tưởng Thừa rên lên ngã về trên gối: "A... Chân của tôi."
"Làm sao vậy?" – Cố Phi giật mình, hất tung một phát rớt chăn nhỏ đắp trên người cậu, kiểm tra một chút không phát hiện chuyện gì, cả mặt không hiểu ra sao mà nhìn cậu – "Tôi làm chân cậu gãy rồi?"
"Cút!" – Tưởng Thừa lườm cậu một cái, ngẫm nghĩ lại cười vui vẻ hồi lâu, vừa cười vui vẻ vừa xoa xoa chân – "Tôi đệt, tại sao chỗ này lại mỏi như vậy?"
"Bởi vì" – Cố Phi đưa tay qua bóp ở bên trong bắp đùi cậu – "Cái... cái tư thế đó."
"Tôi mịa nó biết là bởi vì cái tư thế đó!" – Tưởng Thừa bị cậu ói đến lập tức trước mắt lượn qua hình ảnh tối hôm qua nằm úp sấp trên giường rên rỉ nức nở, nhất thời một hồi xấu hổ – "Ý tôi muốn nói vì sao lại mỏi, tôi một ngày chơi ba trận bóng rổ cũng sẽ không mỏi chân."
Cố Phi nhìn cậu không nói ra.
"Nhìn tôi làm gì, muốn nói cái gì thì nói đi." – Tưởng Thừa cũng nhìn cậu.
"Bởi vì chơi bóng rổ sẽ không liên tục sử dụng cơ bắp ở bên trong bắp đùi." – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa há hốc miệng, quả thực không biết nên tiếp nhận câu nói này như thế nào.
"Dù sao chân tách ra phải quỳ như vậy..." – Cố Phi nói tiếp – "Bên trong vẫn là chịu lực rất lớn, hơn nữa tôi sau đó còn nằm úp sấp lên..."
"Được rồi" – Tưởng Thừa đưa cánh tay Nhĩ Khang ra – "Được rồi, cái này không cần giải thích và miêu tả, tôi biết rồi."
Cố Phi xuống giường, vừa mặc quần vừa nhìn cậu, bắt đầu cười vui vẻ.
"Không được" – Tưởng Thừa chỉ vào cậu – "Cố Phi, cậu qua đây."
"Tôi sai rồi" – Cố Phi lùi hai bước – "Thừa ca, tôi sai rồi, tôi không cười."
"Muộn rồi" – Tưởng Thừa nói – "Qua đây đánh một cái."
"Chờ chân cậu không mỏi rồi lại đánh nhé" – Cố Phi nhịn cười – "Tôi bây giờ nhường cậu hai tay hai chân, cậu cũng không đánh lại tôi đấy."
Tưởng Thừa cũng cười vui vẻ: "Có mặt mũi không? Hai tay hai chân cũng nhường rồi, cậu dùng cái..."
"Dùng chỗ này." – Cố Phi không chờ cậu nói xong liền ngắt lời, còn dùng tay để dưới háng, sau đó nhanh như chớp chạy ra ngoài.
"Cố Phi, mịa nó, cậu có phải là thiếu đệt hay không!" – Tưởng Thừa mắng một câu.
"Đến đệt này." – Cố Phi ở trong phòng tắm trả lời.
"Đồ chó đệt..." – Tưởng Thừa nói phân nửa ngừng lại, ngẫm lại lại có chút buồn cười, vừa xuống giường mặc quần áo vừa cười một mình cả buổi.
Lúc đi vào buồng tắm, Cố Phi đang đối diện gương đánh răng.
"Vị thiếu niên này." – Tưởng Thừa đứng ở phía sau, ôm eo cậu, cùng nhau đối diện gương.
"Thừa ca, chào buổi sáng." – Cố Phi lúng búng nói.
"Tôi phát hiện cậu thật sự rất khiếm khuyết." – Tưởng Thừa giơ tay nhúm nhúm chân tóc ở trên đầu cậu.
"Chỉ đối với cậu" – Cố Phi nhổ sạch bọt kem đánh răng trong miệng ra – "Thừa ca, chúng ta cần phải nhanh chút, nửa giờ phải đến."
"Ừm" – Tưởng Thừa cầm bàn chải đánh răng, phát hiện mặt trên đã nặn xong kem đánh răng, cậu cười cười, vừa đánh răng vừa lùi về phía sau một bước, sờ một cái ở trên mông Cố Phi – "Này Cố Phi."
"Hả?" – Cố Phi khom lưng vừa rửa mặt vừa đáp lời.
Tưởng Thừa kéo quần cậu xuống một chút, đi qua kề sát vào cậu, nhẹ nhàng đẩy một cái: "Cậu... còn khó chịu không?"
"Tốt hơn chút rồi" – Cố Phi quay đầu lại nhìn cậu – "Ngài sẽ không phải là muốn bây giờ làm một phát chứ? Chúng ta không có thời gian đâu Thừa ca."
Tưởng Thừa vừa cười vui vẻ vừa kéo quần cậu ta lại nghiêm chỉnh: "Không, tôi chỉ là muốn hẹn trước, chờ tới lúc cậu thật không còn khó chịu nữa."
"Muốn lập công chuộc tội" – Cố Phi lau lau mặt, xoay người vịn vào eo cậu và đứng đối diện với cậu – "Dựa vào ghi chép làm một lần?"
"Đừng nói ghi chép có được hay không!" – Tưởng Thừa cả miệng đầy bọt mà nói – "Cậu để chỗ nào rồi, vứt lẹ đi, không, đốt."
"Làm gì phải đốt, cậu cũng không ký tên phía trên." – Cố Phi nở nụ cười.
"Chủ yếu là chữ của tôi" – Tưởng Thừa dựa vào trên người Cố Phi, vươn qua bả vai cậu nhổ sạch bọt trong miệng ra – "Xấu đến mức rất khác thường, có lúc tôi đã nghĩ ôi chao, cũng không có chữ của một người nào có thể phỏng theo xấu giống chữ này nữa, luôn luôn cảm thấy ai cũng có thể nhận ra đây là chữ của tôi."
"Được" – Cố Phi cười gần chết – "Vậy thiêu hủy đi."
"Ừm, ngoan" – Tưởng Thừa ôm chầm và xoa xoa ở trên lưng cậu – "Tránh ra, ‘ca’ của cậu muốn rửa mặt."
Cố Phi tránh qua một bên, dựa vào tường nhìn cậu.
"Hôm nay phải chụp cái gì?" – Tưởng Thừa vừa rửa mặt vừa hỏi – "Thế nào còn có ‘Tổng’ gì đó đích thân gọi điện đến thúc giục?"
"Tôi bất luận ai cũng kêu ‘Tổng’, hôm nay là ngoài trời, là câu lạc bộ tennis rất lớn, ở nơi này của chúng ta chắc làm một cái chi nhánh, muốn làm tuyên truyền, người vừa rồi chính là phụ trách chuyện này, thực ra phần cậu phải chụp không nhiều, cũng không cần trang điểm." – Cố Phi nói.
"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Tôi không phải đánh tennis cũng được sao?"
"Có cái gì không được, lòe mấy động tác, cũng không phải chụp thần thái, không sao cả." – Cố Phi cười nói.
"Vậy học viên người ta đến, vừa nhìn – Ô huấn luyện viên trong ảnh đẹp trai quá, tôi muốn huấn luyện viên ấy dạy tôi" – Tưởng Thừa nói – "Làm sao xử lý?"
"Huấn luyện viên này ở tổng bộ, quá xa không tới được." – Cố Phi nói.
"Mịa kiếp" – Tưởng Thừa cười vung vẩy nước, kéo khăn mặt qua lau lau lung tung ở trên mặt – "Được rồi, đi thôi."
Lúc đến câu lạc bộ tennis này, Tưởng Thừa liếc mắt nhìn bảng hiệu: "Triển Phi? Nhà cũ của tôi bên kia đã có chi nhánh của bọn họ, trường học của chúng tôi còn có người tới chỗ đó luyện tập."
"Phải không?" – Cố Phi cười cười.
"Chi nhánh cũng mở đến nơi này à." – Tưởng Thừa cảm thán một câu, đột nhiên ở đây nhìn thấy thứ mình biết rõ trước kia, cậu có chút cảm thụ không thể nói rõ.
Câu lạc bộ này còn chưa mở, nhưng mà trên sân bóng có không ít người, cũng không biết là huấn luyện viên hay là học viên nội bộ, ở trên hai cái sân bãi còn có người đang chụp ảnh.
"Đã đang chụp ảnh rồi à" – Tưởng Thừa ngẩn người – "Có phải là cậu đến muộn người ta thay đổi thợ chụp ảnh hay không?"
"Làm sao có thể" – Cố Phi cười, lấy điện thoại di động ra vừa bấm số vừa nói – "Chụp nhiều thứ, người ta không thể chỉ tìm một nhiếp ảnh gia, hình như còn phải quay video tuyên truyền."
Cố Phi gọi điện thoại xong, trong phòng làm việc phía sau có một người đi ra: "Tiểu Cố đúng không?"
"Vâng" – Cố Phi quay đầu lại – "La Tổng?"
"La Dật Dương" – Người kia giơ tay bắt tay với cậu – "Gọi tên tôi là được, không cần khách sáo như thế, ngày hôm nay vất vả các cậu rồi, tôi gọi một người theo các cậu, chụp hình cụ thể cô ấy sẽ nói cho các cậu biết."
"Được." – Cố Phi gật gật đầu.
"Đây là người mẫu nhỉ?" – La Dật Dương nhìn nhìn Tưởng Thừa – "Thật đẹp trai, thật đẹp trai, là loại hình vận động... Thực ra huấn luyện viên chúng tôi tự chụp cũng được, chỉ là không đủ đẹp trai, đẹp trai là huấn luyện viên tổng của chúng tôi, tôi lại không mời nổi... Tiểu Đường! Tới đây một chút!"
Cô gái nhỏ gọi là Tiểu Đường chạy tới, La Dật Dương với cô ấy bàn giao một chút sau đó liền đi ra.
Lúc Tiểu Đường nói cho Cố Phi yêu cầu cụ thể của buổi chụp hình, Tưởng Thừa đi tới bên cạnh tủ kính quảng cáo đằng trước nhìn thử, bên trong đều là đủ loại thành quả, giải thưởng, còn có giới thiệu huấn luyện viên cùng hình chụp.
Huấn luyện viên tổng, Biên Nam.
Tưởng Thừa nhìn một chút, huấn luyện viên tổng kia mà La Tổng nói có lẽ chính là anh ta nhỉ, cũng được, rất đẹp trai.
"Đi" – Cố Phi đi tới – "Đi thay quần áo, trước tiên chụp một bộ sân bãi chơi bóng, sau đó sẽ chụp một bộ giả bộ cầm vợt tennis là được."
"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu.
"Cái kia của... cậu, lát nữa mức độ hoạt động nhiều, không có vấn đề chứ?" – Cố Phi tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng hỏi một câu.
"... Mịa" – Tưởng Thừa bị cậu nói tới suýt chút nữa phản xạ có điều kiện định sờ một cái trên mông của mình – "Không thành vấn đề, đừng bảo tôi chạy bộ là được."
Sau khi đi theo Tiểu Đường đến một sân bãi trống, Tưởng Thừa cầm một bộ quần áo câu lạc bộ đi thay, Cố Phi ở bên ngoài chuẩn bị thiết bị, kiêm chức trợ lý nhiếp ảnh của cậu ta là Ny Ny ngày hôm nay lúc ra cửa vẫn không muộn, nhưng mà kẹt đường, cũng phải mất khoảng mười phút nữa mới đến.
Cố Phi không có trợ lý, thông thường lúc không tìm được người thì gọi Ny Ny đến giúp đỡ, còn có thể kèm theo việc trang điểm.
Có điều là hôm nay không cần trang điểm, Tưởng Thừa thay hai bộ quần áo của câu lạc bộ là được... Trên tay Cố Phi dừng một chút, quần đồng phục tennis kiểu gì?
Cố Phi quay đầu nhìn một chút người đang chơi bóng mặc đồng phục tennis ở sân bóng phía sau, quần cũng được, mặc dù không rộng rãi giống như quần đùi bóng rổ, nhưng mà không đến mức khiến dấu răng ở trên đùi Tưởng Thừa lộ ra.
Lúc đang định quay đầu tiếp tục chỉnh camera, Cố Phi thấy Đàm Lâm từ bên cạnh sân bóng đi tới.
Cậu nhíu nhíu mày, cũng không chào hỏi, cúi đầu cầm ống kính lên dùng cọ quét.
"Cố Phi." – Đàm Lâm ở phía sau kêu cậu một tiếng.
"Lâm ca." – Cậu không quay đầu lại, lại cầm lấy một cái ống kính lên tiếp tục quét.
"Tôi không phải cố ý lại đây, ngày hôm nay tôi mang theo người mẫu, nhìn thấy cậu liền đến chào hỏi." – Đàm Lâm nói.
"Ừm." – Cố Phi đáp một tiếng.
"Hôm nay vẫn là cậu với bạn học của cậu đi với nhau sao?" – Đàm Lâm ngồi xuống trên một cái ghế bày sẵn bên cạnh.
"Anh không phải chỉ là đến chào hỏi sao?" – Cố Phi quay đầu nhìn anh ta.
"Không phải" – Đàm Lâm thở dài – "Tùy tiện tán gẫu vài câu, cậu không đến nỗi thiếu kiên nhẫn như thế chứ?"
Cố Phi không lên tiếng.
"Cố Phi" – Đàm Lâm nhìn cậu – "Tôi lần nữa chính thức nói lời xin lỗi với cậu, tôi thật không biết..."
"Không cần nói nữa đi Lâm ca" – Cố Phi ngắt lời anh ta – "Ngày hôm nay tôi rất bận."
Đàm Lâm liền thở dài, không lên tiếng nữa.
"Còn có, anh không cần bày tỏ áy náy gì, chuyện này ban đầu cũng không phải bởi vì anh" – Cố Phi nhìn anh ta – "Nhưng mà anh, còn có Tiểu Băng, tôi tính vào một chỗ, anh biết tôi đối với hắn ta là thái độ gì, anh tuy rằng không đến nỗi, mà tôi với anh cũng không có cái gì để tán gẫu, lần sau gặp cũng không cần lại qua tìm tôi chào hỏi."
"Cậu không thấy rằng tôi cũng là người bị hại sao?" – Đàm Lâm đứng lên – "Tôi hồi đó chính là rất thích cậu, cũng không nghĩ gì khác, tôi cũng không biết hắn ta sẽ..."
"Cho anh mười giây." – Cố Phi nhìn anh ta, giọng lạnh xuống.
Đàm Lâm dừng một chút, cùng cậu đối diện nhau, lúc trong đầu Cố Phi đếm tới tám, anh ta quay người đi.
Cố Phi nhíu nhíu mày, bỏ camera xuống.
Nhìn thấy Đàm Lâm sẽ không ảnh hưởng lắm đến tâm tình của cậu, nhưng nhìn thấy Đàm Lâm cậu sẽ nhớ tới những chuyện kia, liền không làm sao khiến người vui vẻ nổi.
Một thời gian rất dài đã trôi qua, lúc Cố Phi nhớ tới sự kiện đó đã không mãnh liệt chán ghét như lúc đầu, chỉ là dưới loại trạng thái không chút phòng bị đó, thời điểm đột nhiên bị người ta một đao phanh ra liền thấy luống cuống cùng hoảng loạn, cậu còn nhớ y như cũ...
Tưởng Thừa thay xong quần áo đi ra, vẫy vẫy tay với cậu.
Cố Phi cười cười, cậu không biết lúc Tưởng Thừa mỗi lần nhìn thấy mình sẽ có cảm giác gì, nhưng mỗi lần trong nháy mắt cậu nhìn thấy Tưởng Thừa, tất cả không vui cùng suy sụp, đều sẽ trong chớp mắt tiêu tan.
Bóng dáng tươi cười của Tưởng Thừa, cậu cầm lấy camera hướng về Tưởng Thừa nhanh chóng chụp hai tấm, thu gom lại bao nhiêu đều cảm thấy không đủ.