Cố Phi nở nụ cười với Tưởng Thừa, khi có người ngoài, nụ cười của Cố Phi không quá rõ ràng, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều sẽ cảm giác dù chỉ là câu lên khóe miệng cũng có thể khiến cậu nhìn tới xuất thần.
Có điều... nụ cười bây giờ, Tưởng Thừa cảm thấy không quá giống với bình thường, đổi lại là một người khác chắc chắn không thể phát hiện ra, suy cho cùng thì hình tượng tiểu bá vương của Cố Phi ở ngoài xưởng théo vẫn chưa bị sụp đỗ, cũng không có mấy ai thấy được nụ cười của Cố Phi.
“Sao vậy?” – Tưởng Thừa đi tới hỏi một câu.
“Hả?” – Cố Phi cúi đầu cầm máy chụp hình lên gắn ống kính vào – “Cái gì?”
“Không có gì” – Trong khóe mắt, Tưởng Thừa thấy một bóng người, cho rằng đây là người thợ trang điểm kiêm trợ lý chụp hình lần trước đã tới, lúc quay mắt sang nhìn lại phát hiện ra đây là một nam nhân, tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng cậu vẫn nhận ra được đây là Lâm ca đã từng thấy qua lúc chụp hình tô son, cậu nhanh chóng thu lại tầm mắt – “Có thể bắt đầu rồi.”
Tại nơi này gặp phải Lâm ca cũng không hề kỳ lạ, anh ta đem người mẫu tới chụp hình cũng rất bình thường, nhìn thấy Cố Phi, qua đây chào hỏi một chút cũng vô cùng bình thường.
Điều không bình thường chính là tâm tình của Cố Phi, mỗi lần nhìn thấy người này, cậu đều cảm giác được tâm tình của Cố Phi thay đổi, cũng không hề rõ ràng, nói không ra là tức giận, phiền muộn, khó chịu hay là gì khác... Tóm lại tựa hồ như rất chống đối với người này, giống như trước mắt, ngay cả cười cũng rất miễn cưỡng.
Cậu đương nhiên cũng nhìn ra được Cố Phi không hề muốn nhắc đến người này, cậu cũng không phải người phiền phức tới vậy mốn đi truy hỏi, hơn nữa bây giờ vẫn là trong trạng thái làm việc.
Nhưng thế nào đi nữa vẫn có chút buồn vô cớ, cho dù là quan hệ như bây giờ, cho dù coi như Cố Phi đều đã nói cho cậu nghe quá khứ của bản thân, nhưng vẫn có những người và việc im lặng không thể nhắc tới.
Nội dung chụp hình hôm nay rất đơn giản, đối với một người luôn chơi bóng rỗ như Tưởng Thừa mà nói, mặc dù không biết chơi tennis, nhưng dựa theo tư thế bày ra vài động tác vẫn là rất dễ dàng.
“Có hai tấm phải chụp lại” – Cố Phi cúi đầu lật xem hình – “Tấm giơ vợt lên, bóng của cánh tay che mặt rồi.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp, cầm cây vợt bên cạnh lên.
“Chị thấy tấm này không phải rất đẹp sao?” – Ny Ny nói – “Có chút bóng không ảnh hưởng mà phải không?”
“Chị xem nhẹ sự đẹp trai của cậu ấy rồi” – Cố Phi nâng máy ảnh ngắm vào Tưởng Thừa – “Lát nữa chị lại xem, bóng có thể có, nhưng không phải thế này.”
“Được, chị cần phải học hỏi nhiều hơn.” – Ny Ny cười nói.
Sau khi chụp lại vài tấm nữa, công việc của ngày hôm nay coi như đã hoàn thành, Ny Ny tiến tới xem ảnh, lại nhìn vào Tưởng Thừa: "Này, nói thật thì, Tưởng Thừa, em có nghĩ tới việc làm người mẫu ảnh không, em cực kỳ ăn ảnh, ngũ quan gì đó đều rất siêu cấp..."
"Làm sao có thể?" – Cố Phi cắt ngang Ny Ny – "Chị biết thành tích của cậu ấy thế nào không."
"Thành tích rất tốt sao?" – Ny Ny có hơi kinh ngạc hỏi.
"Không phải là tốt bình thường." – Cố Phi nói.
Sau khi cảm nhận được sự kinh ngạc trong ánh mắt của Ny Ny, Tưởng Thừa có hơi không biết làm sao để mở miệng, chỉ cười cười không nói.
Kiểu học bá như cậu, thông thường sẽ tập hợp hết toàn năng lực làm tới tốt nhất nhằm để kiêu ngạo cùng với xem thường người khác, nhưng khi có người khen ngợi, cũng không cảm thấy có gì ghê gớm lắm.
Đây đều là những điều các người phải khen!
Nhưng nếu lời khen là từ trong miệng Cố Phi phát ra, vậy thì không giống nhau nữa, Tưởng Thừa nhìn Cố Phi đang thu dọn dụng cụ, chỉ có khen ngợi của Cố Phi mới khiến từ trong đáy lòng cậu đắc ý tới sinh trưởng ra một đóa hoa, mọc ngay trên đỉnh đầu.
Tiền công được trả bằng tiền mặt, tới văn phòng ký tên xong cầm tiền đi là được.
"Tiểu Cố" – La Dật Dương ngồi trong phòng làm việc, nhìn tài vụ tính tiền cho hai cậu, nhìn qua vô cùng buồn chán – "Cậu biết chơi tennnis không?"
"Không biết." – Cố Phi nói.
"Tiểu Tưởng biết chơi không?" – La Dật Dương lại nhìn sang Tưởng Thừa.
"Không biết." – Tưởng Thừa đáp.
"Tuổi trẻ tươi đẹp không biết đánh tennis thật đáng tiếc nha, hai cậu nhìn qua vô cùng thích hợp chơi tennis đấy" – La Dật Dương móc ra hai tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa tới – "Muốn chơi thì cứ tới, nói tên tôi để được ưu đãi."
Tưởng Thừa cầm lấy nhìn nhìn: "Biên Nam?"
"Thật ngại quá đưa lộn rồi" – La Dật Dương nhanh chóng móc một tấm khác ra xem, xác định là của mình rồi mới lại đưa qua – "La Dật Dương."
"Khưu Dịch?" – Cố Phi nhìn anh ta.
"Ầy!" – La Dật Dương tiếp tục móc móc trong túi, tìm ra được danh thiếp của mình – "Lúc này nhiều việc, toàn là chồng chất lên người một mình tôi, tôi ở đây ít nhất có danh thiếp của năm người... Có rảnh thì ghé chơi!"
Trở về lại khu xưởng thép đi ăn xong rồi, hai cậu khi đến dưới phòng thuê của Tưởng Thừa đã không còn thời gian nghỉ ngơi nữa, bạn nhỏ Cố Miểu còn phải đi trị bệnh.
"Chơi tennis gì nữa" – Cố Phi nhìn điện thoại – "Làm gì có thời gian."
"Đi thôi?" – Tưởng Thừa cùng xem thời gian, bây giờ đưa Cố Miểu đi vừa kịp lúc.
"Cậu đừng đi nữa" – Cố Phi quét mắt nhìn chung quanh, vươn tay nhẹ nhàng bóp lên eo Tưởng Thừa – "Chiều nay cậu ngủ chút đi, không phải còn phải đón Phan Trí sao."
"Tôi..." – Tưởng Thừa quả thực rất buồn ngủ, tối hôm qua lăn qua lăn lại đã mệt, ngủ còn trễ, hôm nay chụp hình cũng lăn qua lăn lại mấy tiếng, buổi chiều lại đứng thêm mấy tiếng nữa... Buổi tối lỡ như lại ngủ trễ, ngày mai chụp ảnh mấy tiếng xong, nhìn thấy Phan Trí, cậu chắc chắn là một đầu cắm trước mặt cháu trai, nhưng nếu lúc này không đi theo, cậu lại có chút không nguyện ý – "Tôi không biết, tôi muốn đi."
"Sáng mai cậu còn phải chụp hình" – Cố Phi cười cười – "Hễ chụp là mấy tiếng đồng hồ, cậu chống đỡ không nổi thì sao? Không làm việc kết hợp với ngủ nghỉ, đợi Phan Trí tới chỉnh đốn tôi sao?"
"Tôi đệt" – Tưởng Thừa bị Cố Phi nói tới cười lên – "Bệnh thần kinh."
"Chiều nay nếu cậu buồn ngủ, không bằng đi mua cái gối đi." – Cố Phi nói.
"Ầy! Mua mua mua mua, mua gối" – Tưởng Thừa cười – "Cậu bị bệnh cưỡng ép à? Có một cái gối, đã nói đi nói lại mấy lần rồi?"
"Gối đôi đó" – Cố Phi khoa tay múa chân một chút – "Kiểu dài thế này này."
"... Biết rồi!" – Tưởng Thừa không còn lời nào khác để đáp lại.
Tưởng Thừa trở về phòng ngủ không được bao lâu thì đã tỉnh lại, trước sau cũng chỉ có một tiếng đồng hồ, qua thêm một chút nữa cũng không thể ngủ thêm được, có điều lúc này đã chợp mắt rồi nên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cậu đứng dậy đi rửa mặt, ngồi xuống trước bàn học.
Kỳ nghỉ hè mặc dù bị cắt ngang, nhưng bài tập hè thì vẫn có, vốn dĩ mỗi ngày bất luận là trễ thế nào đi nữa cậu cũng sẽ ước lượng bài tập mà làm xong sau đó đọc sách một lúc, nhưng hai ngày nay trầm mê nam sắc, cái gì cũng chưa làm.
Thu lại tâm tình thôi, cậu mở sách ra, xoay xoay cây bút, những thứ nên làm đều đã làm xong, yên tâm thu lại tâm tình làm bài tập thôi.
Nói tới yên tâm, bài tập làm chưa được hai trang, trước mắt đột nhiên lóe lên bóng lưng của Lâm ca khiến cậu phải nhíu mày lại, chậc, người này và Cố Phi rốt cuộc có quan hệ gì?
Cố Phi rõ ràng không muốn nói chuyện với người này, nhưng người này lại hết lần này đến lần khác cứ khăng khăng tới tán dóc với Cố Phi vài câu.
Nếu như đây không phải do thiếu tiền hay làm chuyện gì có lỗi với Cố Phi, vậy thì chính là người theo đuổi Cố Phi.
Chậc chậc chậc mẹ tôi ơi.
Tình địch à!
Tưởng Thừa nhanh chóng viết ba chữ "chậc" vào trong tờ nháp, sau đó thở dài một hơi, khôi phục lại tâm tình, lại lần nữa vùi đầu bắt đầu làm bài tập.
Tâm vô tạp niệm cấp tốc làm xong bài bài tập hôm nay, cậu mới đi chợ ở khu này, theo yêu cầu của Cố Phi đi mua gối.
Tìm nửa ngày trời, gối đôi chỉ có ở cửa tiệm lần trước tìm thấy được một cái, còn lại đắt muốn chết.
"Cao su latex đó!" – Bà chủ vỗ vỗ cái gối – "Để tôi nói cho cậu nghe chàng trai, đây không phải là loại gối thường đâu, không biến hình, thông khí, cực bền!
"Đắt quá, có gối biến hình, không thông khí và không bền không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Không có!" – Bà chủ đánh giá cậu – "Một đứa con trai cao ráo, đừng có keo kiệt như vậy, lần trước kêu cậu mua hai cái cậu cứ keo kiệt không chịu, bây giờ không phải lại tới sao? Bây giờ lại chê gối hai người đắt, tôi nói cậu nghe, cho dù cậu có mua gối biến hình, không thông khí, không bền đi nữa, hai tháng nữa cũng sẽ tới đổi mua cái này thôi! Cậu đây quá vượt xa khuôn phép rồi!"
"... Trí nhớ của cô thật tốt." – Tưởng Thừa thế nào cũng không nghĩ rằng đã qua thời gian lâu vậy rồi bà chủ thế nhưng vẫn nhớ ra cậu, nhất thời cảm thấy hôm nay một mình tới mua đúng là một sự lựa chọn đúng đắn.
"Mua cái này đi, tôi nói cậu nghe, loại cao su latex này, cậu đi quanh chợ thêm vòng nữa, gối đôi cũng chỉ có chỗ tôi bán, chỗ người khác toàn là loại nhỏ một người thôi! Hơn nữa còn là loại tốt thế này..." – Bà chủ rất chắc chắn nói – "Không tin cậu tìm thử, cậu lên mạng cũng tìm ra được, nhưng không có giá này đâu!"
Tưởng Thừa thở dài, cậu không quá biết trả giá, bị một trận này của bà chủ, cậu cũng không biết còn có thể nói thêm gì nữa, đừng nói đến gối đôi rẻ hơn một chút, chỉ cái gối đắt này thôi, cũng chỉ có thể tìm ra mỗi một cái ở đây.
Vì để không khiến bạn trai bôn ba cực khổ phải thất vọng, cậu móc tiền ra mua cái gối này.
"Loại mền mỏng này cậu xem một chút không? Có loại lớn, loại hai người hai mét..." – Bà chủ tiếp tục tranh thủ chào hàng.
Tưởng Thừa không dám lại tiếp lời, ôm gối như bị truy sát mà chạy đi mất.
Có điều cái gối này đặt ở nhà nguyên buổi tối cũng không thể hoàn thành sứ mệnh của nó, Cố Phi đi ăn tối với Cố Miểu xong, tới cùng cậu xem sách một tiếng, tin nhắn của Cố Miểu gửi tới.
– Về
"A..." – Tưởng Thừa nằm dài trên bàn – "Tôi thật sự không muốn tranh giành anh trai của Cố Miểu, nhưng mà, a... Anh trai của em ấy là bạn trai của tôi nha..."
Cố Phi gửi lại tin nhắn cho Cố Miểu xong thì nhìn cậu: "Tôi nói với con bé là nửa tiếng nữa, cậu muốn làm chút gì không Thừa ca?"
Tưởng Thừa ném sách đi, xoay người liền nhào lên trên giường.
Nhưng vừa quỳ gối tới bên mép giường, tay còn chưa chạm lên người Cố Phi, cậu đã đói khát kêu lên một tiếng, nhe răng nhếch mép mà gục xuống, mặt úp vào trong bụng của Cố Phi.
"Tôi..." – Cố Phi nén lại khí mới không để cậu nhào vô một cái này mà bị nện bay đi – "Đầu cậu làm bằng sắt sao, lực lớn tới vậy?"
"Đầu học bá chúng tôi" – Tưởng Thừa nằm sấp lên giường, mặt vùi trong bụng Cố Phi giọng buồn bực nói – "Tỉ trọng lớn, thông thường đều nặng hơn đầu của học sinh cá biệt."
Cố Phi cười lên, xoa xoa đầu cậu: "Sao rồi?"
"Đau chân" – Tưởng Thừa cau mày xoay đầu – "Hôm nay làm việc vốn không còn cảm giác gì nữa, nhưng ngồi lâu như vậy lại đau rồi."
"Xem ra cậu làm không được gì nữa" – Cố Phi nói – "Vậy để tôi làm chút gì đó đi."
"Tôi đệt?" – Mắt Tưởng Thừa chút nữa thành vòng tròn.
"Trong sáng chút được không, để tôi bóp chân cho cậu" – Cố Phi nhìn Tưởng Thừa – "Có muốn không hả?"
"Tới." – Tưởng Thừa lật người lại, gác chân mình lên chân cậu ta.
Cố Phi bóp chân không có kỹ thuật gì để nói, nhưng nặng nhẹ rất thích hợp, hơn nữa những nơi cần bóp đều nắm chắc rất chuẩn xác tinh tế, vẫn là rất thoải mái.
Tưởng Thừa nhắm mắt lại, thở phào ra một hơi thật dài.
Dễ chịu.
"Nói chút gì đi." – Tưởng Thừa nói.
"Nói cái gì?" – Cố Phi hỏi.
"Gì cũng được" – Tưởng Thừa câu lên khóe miệng – "Tôi thích nghe giọng cậu."
"Được, vậy tôi nói đại, để tôi nghĩ đã..." – Cố Phi xoa bóp chân cậu, nghĩ một hồi thì hắng hắng giọng – "Một ông lão đầu trọc, nợ tôi hai hòn bi, tôi nói ba ngày trả, ông nói bốn ngày trả..."
Tưởng Thừa nhắm mắt cười lên.
"Mưa rồi, nổi bong bong rồi, vương bát đản đội nón rơm rồi" – Cố Phi xoa xoa chân cậu – "Thật ra nói đến mấy cái này, phải tới tìm Lý Viêm, bà nội cậu ta lúc nhỏ suốt ngày ôm cậu ta nói những cái này, mở miệng ra là một đống."
Tưởng Thừa cong khóe miệng không nói, cậu không muốn nói gì cả, chỉ muốn nghe như vậy thôi, cho dù Cố Phi nói cái gì, cậu đều cảm thấy rất hưởng thụ.
Cố Phi tiếp đến lại đọc thêm rất nhiều đồng dao, mặc dù còn có không ít cái mắng người, ở giữa là cậu ta cười giải thích, Tưởng Thừa nghe dần dần không rõ nữa.
Giọng Cố Phi từ nơi rất xa thổi tới, nhẹ nhàng quét qua bên tai cậu.
Lúc lại mở mắt ra, Tưởng Thừa có chút mù tịt, nhìn lên trần nhà một hồi lâu mới phát hiện ra bản thân còn đang nằm trên giường, gối đầu trên gối.
"Cố Phi?" – Cậu chống đầu lên nhìn qua kế bên, trong phòng không có ai cả.
Cậu xuống giường, đi tới nhìn thử phòng khách và phòng tắm, phát hiện không có Cố Phi, cậu lại chạy trở về phòng ngủ, lúc cầm điện thoại muốn gọi cho Cố Phi thì thấy được phía dưới điện thoại có một tấm giấy nhét ở dưới.
Cậu ngủ mê quá gọi không dậy được, tôi về với Cố Miểu trước, tỉnh rồi nhắn tin cho tôi, *muah*.
Phía dưới ký tên là "Cố Phi chữ đẹp hơn cậu tám chục lần".
Tưởng Thừa cầm tờ giấy cười một hồi, có điều chữ của Cố Phi quả thực viết rất đẹp, cùng với thân phận học sinh cá biệt của cậu ta vô cùng không cân xứng.
Thời gian ngủ không hề ngắn, bây giờ đã sắp mười một giờ, Tưởng Thừa gửi cho Cố Phi một tin nhắn.
– Tôi tỉnh rồi
Qua hai phút, Cố Phi gửi lại một tin.
– Tốt, ngủ tiếp đi
– Cậu đang làm gì đó?
– Đang ngủ nè
– Đánh thức cậu rồi?"
– Không có, có để giành một sợi thần kinh cho cậu rồi
Tưởng Thừa cười cười, ngồi tới trước bàn học, chuẩn bị lại xem sách thêm hai giờ.
– Vậy cậu để sợi thần kinh này thả lỏng đi, ngủ ngon
– Ngủ ngon
Bởi vì không ngủ cùng nhau, cho nên ngày hôm sau thợ chụp hình và người mẫu không có tới trễ, sau khi tập hợp cùng ăn bữa sáng xong thì đúng giờ đến địa điểm chụp hình.
Hôm nay có rất đông người, Tưởng Thừa lần đầu tiên cần phối hợp với một người mẫu nữ khác chụp hình.
Tuổi tác người mẫu nữ không lớn, rất xinh đẹp, tính cách tương đối cởi mở, khi tới chào hỏi Tưởng Thừa đã cảm nhận được.
"Gọi tôi là Tiểu Trân là được, tên có hơi quê nhưng mà tôi thích" – Tiểu Trân vươn tay ra – "Hy vọng hợp tác vui vẻ."
"Tưởng Thừa" – Tưởng Thừa khựng lại một chút mới cùng bắt tay với cô ta – "Hợp tác vui vẻ."
"Cậu là người mẫu nam đẹp trai nhất trong nửa năm nay tôi gặp được" – Tiểu Trân nói – "Đang thiếu bạn gái không? Nếu thiếu trao đổi phương thức liên lạc nhé?"
"... Không thiếu." – Tưởng Thừa nói.
"Không sao" – Tiểu Trân cười cười – "Chúng ta chắc cũng không phải chỉ hợp tác một lần, sau này thiếu thì có thể liên lạc cho tôi."
Tưởng Thừa không nói gì.
Sau khi Tiểu Trân đi trang điểm, cậu thở phào một hơi, nhìn qua Cố Phi đang trốn ở một nơi rất xa chuẩn bị máy ảnh, Cố Phi ngẩng đầu lên nhìn cậu mỉm cười.
Cậu đang muốn đi tới, Ny Ny đã vỗ lên tay cậu: "Tưởng Thừa, tới trang điểm đi, tranh thủ thời gian!"
"Ừm." – Cậu chỉ có thể qua đó ngồi xuống.
Bên đó do Tiểu Trân tới sớm, cậu ngồi không được bao lâu, Tiểu Trân đã bắt đầu chụp hình một mình trước.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ Cố Phi chụp hình cho người khác, rất... lạnh lùng, mặc dù không xụ mặt, nhưng trên mặt một biểu tình cũng không có, thỉnh thoảng sẽ gợi ý mấy câu, giọng nói cũng rất đạm nhạt.
Tưởng Thừa nghĩ nếu như Cố Phi luôn là như vậy chụp hình mình, áp lực của bản thân chắc hẳn sẽ rất lớn, có loại cảm giác như bản thân quá khó coi, thợ chụp hình đáng thương bởi vì muốn kiếm tiền không thể không nghiến răng nghiến lợi mà nỗ lực kiên trì tiếp.
Có điều Tiểu Trân không có áp lực gì cả, cười cười, vẹo vẹo, còn thường thường chọc Ny Ny mấy câu.
Ny Ny cười tới không ổn, Cố Phi thì vẫn một biểu tình như cũ "Cứ coi như tôi điếc rồi đi".
Thật ra bộ dáng này của Cố Phi, có loại gợi cảm kỳ quái, khi Tưởng Thừa trang điểm xong rồi thay đồ ngồi ở một bên đợi thì luôn nhìn chăm chú Cố Phi, dáng vẻ nghiêm túc này, lạnh lùng này, kiểu căn bản không nhìn thẳng vào bạn này, khiến người ta đặc biệt muốn đi tới một tay đẩy ngã xuống sau đó mạnh mẽ làm một trận.
Tưởng Thừa bóp bóp chân mình.
Chậc.
Chậc chậc.
"Lâm ca." – Bên cạnh có người chào hỏi với chỗ cửa.
Đệt!
Tưởng Thừa vừa nghe thấy cái tên này nhất thời một trận cạn lời, lúc quay đầu sang nhìn đúng lúc nhìn thấy được Lâm ca kia đang dẫn một cô gái đi vào.
Lâm ca gật gật đầu, giới thiệu cho người kia cô gái đó, là người mẫu lát nữa sẽ chụp hình.
Tưởng Thừa thu lại tầm nhìn tiếp tục ngắm Cố Phi, cậu đột nhiên có chút lo lắng, Cố Phi vẫn chưa chú ý tới bên này, cậu vô cùng không muốn lại nhìn thấy tâm tình của Cố Phi đột ngột biến hóa.
Mau đi đi!
Giới thiệu xong rồi phải không?
Vậy mau đi đi!
Dẫn người mẫu tới cũng không cần phải ở lại chung mà phải không!
Vậy đi đi!
Loại cầu khẩn này giống với những học sinh cá biệt bái lạy trước kỳ thi, không có tác dụng rắm gì cả, Tưởng Thừa còn không kịp lặp lại những lời này trong đầu, Lâm ca thế nhưng đã xách một cái ghế tới, đặt mông ngồi kế bên cậu.
Tôi đệt!
Tưởng Thừa nhịn không được xoay mặt qua nhìn thoáng anh ta.
"Cậu là Tưởng Thừa phải không?" – Lâm ca cười cười.
"Phải."– Tưởng Thừa có chút bất ngờ anh ta thế nhưng lại biết tên mình.
"Anh là Đàm Lâm, là bạn của... Cố Phi" – Lâm ca vươn tay ra – "Mọi người đều gọi anh là Lâm ca."
Đàm Lâm? Lâm ca nhưng không phải là họ Lâm?
Sao không gọi là Đàm ca chứ!
Có lẽ do Đàm ca nghe không hay chút nào cả.
Cũng giống như nếu Cố Phi gọi cậu là Tưởng ca, cậu sẽ muốn tới đánh một trận.
Tưởng Thừa nhìn tay của anh ta, không vươn tay ra, chỉ gật gật đầu: "Lâm ca."
Đàm Lâm thu tay lại, dựa lên lưng ghế, nhìn qua bên Cố Phi: "Cậu chỉ hợp tác với Cố Phi thôi sao? Anh trước giờ hình như chưa từng thấy cậu."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp.
"Là bạn học của Cố Phi?" – Đàm Lâm lại hỏi.
"Ừm." – Tưởng Thừa tiếp tục đáp.
"Cố Phi thế nhưng lại có người bạn học thân nhau tới vậy" – Đàm Lâm nói – "Thật bất ngờ."
Tưởng Thừa không nói chuyện.
"Bạn của Cố Phi anh gần như đều biết" – Đàm Lâm cũng thật là nhiều lời – "Thật sự chưa từng thấy Cố Phi ra ngoài chơi với bạn học."
Tưởng Thừa muốn chỉnh lại là bây giờ không phải là đang ra ngoài chơi, nhưng nghĩ nghĩ lại phát hiện ra bản thân đã nắm sai trọng điểm, trọng điểm của câu này chính là, Cố Phi nói không có qua lại gì với người này, chỉ khi chụp hình mới gặp phải, nhưng người này lại nói bạn của Cố Phi anh ta gần như đều biết hết!
Tưởng Thừa cảm giác trong lòng một trận buồn bực.
Đây là chuyện gì đây?
Cậu ngẫm lại những lời của Cố Phi một lần nữa trong đầu, có lẽ lúc trước quen biết trong band nhạc, sau đó mới biết được bạn bè của Cố Phi?
Vậy tại sao Cố Phi lại nói một câu như "Không tính là bạn bè"?
Tưởng Thừa lần đầu lĩnh hội được cảm giác ghen tuông bạo phát.
Cảm giác này hoàn toàn, một chút cũng không đẹp đẽ gì, hoàn toàn, một chút cũng không cảm nhận được "Tôi thích cậu cho nên sẽ ăn giấm".
Mà là một loại cảm giác khó chịu cực độ muốn có đáp án nhưng lại không có được.
Cố Phi không muốn nói.
Cậu cũng không muốn giống như đàn bà đi truy hỏi.
Nhưng rõ ràng điều mà Cố Phi nói cùng những gì người này nói không hề tương xứng.
Nhưng nếu như cậu đem những lời của người này nói với Cố Phi, cậu chính là một thằng ngu ngốc.
Cố Phi không nói, cậu chính là không thể nào hỏi được.
Thế là lại quay trở về ban đầu, Cố Phi không muốn nói.
"Hai cậu là bạn học?" – Đàm Lâm đột nhiên lại hỏi.
"Ừm." – Tưởng Thừa có chút phiền phức, lấy chai nước từ trong thùng ở bên cạnh ra mở nắp, ngẩng đầu lên trút vào mấy ngụm.
"Chỉ là bạn học?" – Đàm Lâm lại hỏi.
Tưởng Thừa khựng lại, không lên tiếng, xoay đầu qua nhìn Đàm Lâm.
"Ý tôi là, có phải là hàng xóm giống vậy không?" – Đàm Lâm cười nói, sau khi vươn mắt nhìn sang Cố Phi xong lại cười rồi gật gật đầu qua bên đó.
Tưởng Thừa xoay đầu sang, nhìn thấy được khuôn mặt âm u giống như đang trút xuống một cơn mưa như thác đổ trong mùa mưa của Cố Phi.