Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 15: Chương 15




Edit: violeter Beta: bjn0 Long Hành cung

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Dung quý phi chậm rãi quỳ xuống. Nàng vốn muốn đem Tiêu Vũ Tình tới chỗ Hoàng hậu, lại nghe nói Hoàng hậu đã đến cung điện của Hoàng Thượng, tâm liền nảy ra một kế. Đưa Tiêu Vũ Tình đến đây, rồi khóc lóc tố cáo tội trạng nàng, với tính cách của Hoàng hậu nhất định sẽ phạt nặng nàng ta, sau đó chính mình có thể làm bộ khoan dung, cầu xin Hoàng hậu khai ân nàng, làm Hoàng Thượng nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

“Ái phi đang mang thai, không cần quỳ lạy hành lễ.” Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu ngồi trên ghế cao.

“Đa tạ Hoàng Thượng.”

Hoàng hậu chán ghét nhìn thoáng qua Dung quý phi, loại nữ tử nịnh nọt này chỉ biết làm cho hoàng cung chướng khí mù mịt. Nhất là nhìn đến bụng của nàng ta, càng làm cho nàng không thoải mái. Mặc dù Hoàng đế sắc phong nàng làm Hoàng hậu cũng đã lâu nhưng lại không ngủ cùng giường với nàng, vị trí hoàng hậu này sớm muộn gì cũng bị đoạt mất.

“Hoàng Thượng, xin người làm chủ cho thần thiếp.” Sắc mặt Dung quý phi thay đổi một chút, vài giọt nước mắt ào ạt rơi xuống. Không đi làm diễn viên quả thực đáng tiếc cho sự phát triển của ngành công nghiệp giải trí.

“Ái phi làm sao vậy?” Hoàng đế đi tới nâng nàng dậy, ôn nhu hỏi.

“Thần thiếp bị người ta khi dễ .” Dung quý phi dịu dàng nói, ôm lấy hoàng đế.

“Ai dám khi dễ ái phi của trẫm?” Thật sự không muốn quản chiến tranh của mấy nữ nhân trong hậu cung, nhưng nàng dù sao cũng đang mang thai hài tử của mình.

“Hôm nay có một chiêu dung chạy đến cung điện thần thiếp làm loạn, đã đánh thị nữ của thần thiếp thì thôi lại còn nói ra những lời nhục mạ thần thiếp, thần thiếp cho tới bây giờ chưa từng chịu qua sỉ nhục đến mức này…….”

“Dung quý phi, bản cung vâng mệnh tiếp quản hậu cung, loại sự tình này bản cung có thể tự mình giải quyết, ngươi không cần phiền đến Hoàng Thượng.”

“Vâng!” Dung quý phi chậm rãi nói.

“Đem người dẫn tới.” Hoàng hậu ra lệnh. Tiêu Vũ tình đã bị áp giải lên, nàng vừa tiến vào đã nhìn thấy cảnh Chính Hiên ôm lấy Dung quý phi, ôn nhu lau nước mắt cho nàng. Tâm chỉ cảm thấy rất đau, rất đau……

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Tình bị thị vệ áp giải, bèn đẩy Dung quý phi đang dán trên người hắn ra, đi tới. Vũ Tình tóc rối bời, một thân chật vật, khốn khổ. Hoàng đế hết sức đau lòng, lớn tiếng quát thị vệ: “Còn không buông tay!”

Tất cả mọi người không nghĩ rằng Hoàng đế sẽ có phản ứng mạnh như vậy, thị vệ sợ hãi rụt tay về. Theo quán tính, thân thể Vũ Tình liền lao thẳng về phía trước. Vũ Tình trong lòng thầm kêu: Ông trời, ngươi hôm nay có phải nhất định bắt ta ngã sấp xuống ngươi mới bằng lòng bỏ qua hay không?

Chính Hiên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng.

Vũ Tình cũng không thèm cảm kích hắn, một phen đẩy hắn ra: “Ngươi ôm ta làm gì? Đằng kia còn rất nhiều người muốn được ngươi ôm lấy.”

Chính Hiên sửng sốt, nàng sao lại tức giận như vậy? Vừa nghĩ, lập tức nở nụ cười . Nàng đang ghen, nhất định là bởi chuyện vừa rồi.

“Ngươi lại gây ra chuyện gì sao?” Hoàng đế tâm tình đột nhiên tốt, cười hỏi.

“Đúng vậy, ta đã gây ra chuyện động trời, ngươi giết ta luôn đi.” Nhìn thấy hắn cười, Vũ Tình rất không thích.

“Hoàng Thượng, xin đừng giết tiểu thư. Đều là lỗi của nô tỳ, xin Hoàng Thượng buông tha tiểu thư, giết nô tỳ.” Lam nhi quỳ xuống cầu xin.

Vũ Tình kéo Lam nhi.“Lam nhi, ngươi không cần mất hết can đảm như vậy. Hắn muốn giết thì cứ để hắn giết.”

Chính Hiên bật cười: “Ai nói muốn giết ngươi ?” Yêu thương nàng, trân trọng nàng còn không kịp, làm sao có thể giết nàng được.

“Hoàng Thượng, người đã nói sẽ làm chủ cho thần thiếp.” Dung quý phi cảm thấy tình thế tựa hồ có điểm là lạ, Hoàng Thượng đối với Tiêu chiêu dung này hình như rất đặc biệt, bộ dáng còn có vẻ rất quen thuộc.

“A?” Chính Hiên lúc này mới nhớ tới vị Chiêu Dung mà Dung quý phi nói tới vừa nãy chính là Vũ Tình. “Ngươi mắng Dung phi, còn đánh thị nữ của nàng?” Nha đầu này khi nào mới không gây chuyện nữa đây?

“Đúng vậy, ta đánh nàng, mắng nàng, ngươi đau lòng sao?” Vũ Tình không biết vì sao mỗi câu thốt ra khỏi miệng lại chua xót như thế? Rõ ràng nàng không hề muốn nói như vậy!

Chính Hiên còn chưa mở miệng, một thanh âm liền vội vàng truyền đến……

“Không phải, Hoàng Thượng. Tiểu thư là vì nô tỳ nên mới động thủ. Xin Hoàng Thượng trách phạt nô tỳ, buông tha tiểu thư.”

“Ngươi là ai?”

“Nô tỳ…… nô tỳ là Lam nhi!”

“Lam nhi? Ngươi biết những gì mau nói hết cho ta.” Muốn hỏi cái gì từ Vũ Tình tuyệt đối không có khả năng, vẫn nên tranh thủ hỏi thị nữ bên người nàng một ít.

“Hoàng Thượng, việc này cứ giao cho thần thiếp xử lí là được. Hoàng Thượng bận trăm công nghìn việc, việc nhỏ này không cần làm phiền đến người.” Hoàng hậu nương nương vội mở miệng.

“Việc này để trẫm quản, chắc chắn sẽ làm sáng tỏ mọi việc. Lam nhi, ngươi tiếp tục nói đi.” Nực cười, hắn làm sao có thể để Vũ Tình cho các ngươi tùy ý xử trí, còn không bị các ngươi lột da bẻ xương mới là lạ.

“Vâng. Vì tay tiểu thư bị thương, nên nô tỳ đi lấy ít thuốc giúp tiểu thư, lại……”

Lam nhi còn chưa nói xong, Chính Hiên đã lo lắng kéo tay Vũ Tình: “Ngươi làm sao vậy? Sao tay lại bị thương?” Vừa nhìn thấy tay Vũ Tình bị sưng, lại còn chảy máu, hắn đau thắt cả lòng (vio: >.>.

Bộ dạng Chính Hiên lo lắng bị Vũ Tình thu hết vào mắt, bên tai quanh quẩn lời nói của Cẩn Hiên: “Hoàng huynh đã đáp ứng, chỉ cần ngươi nguyện ý, hắn sẽ đem ngươi ban cho ta.” Nghĩ vậy, Vũ Tình lại nổi cơn tức giận, vùng tay mình ra.

“Không cần ngươi giả vờ từ bi!”

Chính Hiên lúc này đâu thèm quan tâm nàng tức giận, một lòng lo lắng cho vết thương của nàng: “Đừng cứng đầu nữa .”

“Ta cứng đầu đấy, thì sao nào?”

Hoàng hậu, Dung quý phi và tất cả mọi người ở đây xem mà choáng váng. Hoàng đế sao lại hạ mình như thế, tạm gạt bỏ lợi ích toàn cục mà gọi thái y đến chữa bệnh. Đã thế Tiêu Vũ Tình này còn không hề nể mặt hắn, thế này là thế nào?

“Ai làm ngươi bị thương?” Chính Hiên nghiêm mặt thanh âm bình tĩnh hỏi. Mọi người ở đây đều cả kinh, hoàng đế tức giận cũng không phải chuyện đùa.

“Là bị ong mật đốt!” Vũ Tình cũng bị Chính Hiên dọa, ngoan ngoãn nói.

“Trẫm hỏi tại sao lại chảy máu?” Nhìn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, khẩu khí Chính Hiên cũng nhuyễn đi một chút.

“Có thể là do lúc đánh nhau với thị vệ.” Vũ Tình thành thực trả lời. Nàng cũng không nghĩ rằng những lời nói tùy ý của nàng lại có thể liên quan đến mạng người.

“Người đâu, đem thị vệ này kéo ra ngoài chém cho ta.” Hoàng đế hét lớn một tiếng, Dung quý phi sắc mặt đại biến, nàng vốn nghĩ Hoàng đế sẽ trừng phạt Vũ Tình, không ngờ rằng chính mình lại tiền mất tật mang.

Thị vệ kinh hoàng quỳ xuống cầu xin: “Hoàng Thượng, tha mạng…… Hoàng Thượng, tha mạng……”

“Chờ một chút, bất quá chỉ đánh nhau mà thôi, sao phải trừng phạt nghiêm trọng như vậy?” Vũ Tình lần đầu cảm thấy hoàng đế này đáng sợ, chính mình còn đắc tội với hắn nhiều như vậy, không biết có ngày nào đó hắn khó chịu cũng sẽ đem mình đi chém răng rắc hay không? (bjn0: tỷ tả từ răng rắc làm e sợ >

“Được rồi. Kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng thật nặng.”

“Tạ Hoàng Thượng, tạ nương nương.” Thị vệ cảm động đến rơi nước mắt, bị lôi đi.

“Có đau không?” Hoàng đế bỏ qua sự tồn tại của mọi người, cầm tay Vũ Tình thương tiếc hỏi.

Lời nói tràn ngập tình cảm như vậy, bất đắc dĩ đối phương cũng không phải trêu đùa: “Vô nghĩa, ngươi cứ thử mà xem?”

“Miệng vết thương đã được xử lý chưa?” Dù sao nàng vô lễ với hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hoàng đế cũng làm như không nghe thấy.

“Có, có người giúp ta hút độc rồi.”

“Là ai?” Đáng chết, dám hôn tay nàng, hắn nhất định phải bắt được tên đó đến đây.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Trẫm muốn “cảm ơn” hắn nhiều nhiều.” (bjn0: sợ ca wa’ >

“Miễn đi, ta tự mình tạ ơn là được rồi.” Cùng lắm thì lấy thân báo đáp là được.

“Rốt cuộc là ai?” Hoàng đế tính tình tốt hỏi, hắn rất muốn đem tiểu nữ nhân trước mắt này bóp chết! (bjn0: hu, e ko hỉu ý tg, seo lại thía nhỉ =.=?)

“Ai cần ngươi lo!”

Lúc này Lý công công vội vàng chạy tới: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Cẩn vương gia cầu kiến.”

“Truyền vào.” Cẩn Vương gia chạy tới hậu cung tất là vì bàn chuyện quốc gia đại sự, hoàng đế sẽ không vì chuyện tư mà bỏ chuyện công, hắn vĩnh viễn biết cái gì mới là quan trọng nhất. “Hoàng hậu, ái phi, các ngươi trước tiên lui xuống một bên.”

“Tuân lệnh!” Chúng phi thuận theo nói.

“Còn ta thì sao?” Vũ Tình chỉ chỉ vào mình.

“Ngươi cũng lui xuống trước đi.”

Nói xong, mọi người liền đi vào bên trong. Phòng trong cùng chính đường chỉ dùng một tấm bình phong ngăn cách, Vũ Tình mơ hồ cảm thấy Cẩn Hiên lần này tới là có liên quan đến nàng, liền tránh ở mặt sau bình phong nghe lén.

“Tiêu chiêu dung, bản cung thật sự phải xem lại ngươi. Vừa rồi đúng là rất uy phong!” Dung quý phi trong lời nói chứa đầy gai nhọn.

Không để ý tới, không để ý tới, hiện tại tâm tư Vũ Tình đều đặt ở bên ngoài. Cẩn Hiên sẽ nói với hắn cái gì? Nói chuyện của ta và hắn sao? Chính Hiên sẽ như thế nào? Đáp ứng sao? Nhưng vừa rồi hắn quan tâm ta như vậy thì giải thích thế nào?

“Tiêu chiêu dung, Hoàng Thượng hình như rất thương yêu ngươi.” Dung quý phi thấy nàng không để ý, lại tiếp tục khiêu khích .

Vũ Tình không thèm đếm xỉa tới nàng, dán người vào bình phong nghe nhất cử nhất động bên ngoài.

“Hoàng huynh, hoàng huynh, nàng đáp ứng rồi, nàng đáp ứng rồi, nàng thật sự đáp ứng rồi……” Cẩn Hiên vừa vào cửa liền hưng phấn loạng choạng về phía Chính Hiên, lời nói tràn đầy vui mừng, sung sướng.

“Chờ đã, nàng đáp ứng cái gì rồi?” Chính Hiên thật không dám tin tưởng tiểu tử đang xúc động trước mắt này là Tam đệ trầm ổn của hắn. Rốt cuộc là chuyện gì làm cho hắn cao hứng đến mức này?

“Chính là nàng a!” Cẩn Hiên vẫn còn đang hưng phấn.

“Nga!…… Nàng nào cơ?” (bjn0: ca chỉ giỏi giả vờ >

“Hoàng huynh!” Cẩn Hiên bất mãn nhìn vẻ mặt xem kịch vui của Chính Hiên.

“Được được, không đùa ngươi nữa. Nữ tử trong lòng ngươi đáp ứng ngươi rồi?”

“Vâng!” Cẩn Hiên đột nhiên quỳ gối xuống .“Xin hoàng huynh tứ hôn!”

“Được được được!” Chính Hiên nâng hắn dậy: “Vậy dù sao ngươi cũng phải nói cho trẫm, nàng kia tên là gì chứ?

“Tiêu-Vũ-Tình” Cẩn Hiên nói từng chữ một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.