Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 29: Chương 29




Edit: viochan Giọng hát như chim hoàng oanh của nàng làm mọi người say mê, đem đến cho người ta cảm giác như một làn gió mới mẻ. Đột nhiên bên trong tất cả nến đều bị tắt. Trước mắt một mảnh tối đen, có người sợ hãi thét lên chói tai, có người quát:“Chuyện gì xảy ra thế?” “Mau thắp đèn lên đi.” Và còn nhiều câu nói khác.

Chỉ chốc lát sau, những ngọn nến lại một lần nữa được thắp lên, chiếu sáng trước sân khấu. Phát ra ánh sáng ngũ quang thập sắc, lộ ra không khí quỷ dị, vũ công trên sân khấu không biết từ khi nào đã yên lặng lui ra. Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là nữ tử ca hát lại chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đã rực rỡ hẳn lên, phục sức vừa rồi không cánh mà bay, thay vào đó, nàng cư nhiên không mặc váy mà là mặc quần, trên người mặc tây trang còn thắt caravat, thoạt nhìn thập phần soái khí tiêu sái. Lại nói tiếp, bộ quần áo này nàng phải hao hết tâm sức suy nghĩ mới làm được. Vốn nàng chỉ cần vẽ bản thiết kế rồi giao cho hiệu may là xong, nhưng hiệu may lớn danh tiếng lừng lẫy như vậy lại nhìn không hiểu, hại nàng phải đích thân đi hướng dẫn, còn phải đi dạy múa, thiết kế ngọn đèn linh tinh. Trong vòng 5 ngày ngắn ngủi có thể làm được nhiều như vậy, nàng thực sự không thể không bội phục thiên tài như mình.(vio:ặc,tự sướng =]])

Trần Hàn theo thói quen đứng hộ vệ ở trước mặt Chính Hiên. Nến đột nhiên tắt làm hắn cứ tưởng có người muốn ám sát hoàng đế. Chính Hiên không để ý đến người che ở phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử trên sân khấu, đây không phải là người mà hắn tâm tâm niệm niệm nhớ thương Tiêu Vũ Tình sao? Nàng cư nhiên lại chạy đến kỹ viện, còn dám xuất đầu lộ diện ở nơi này. Không thể phủ nhận, nàng thật sự rất đẹp, hắn từng nghĩ mình đã nhìn thấy khoảnh khắc đẹp nhất của nàng rồi, lúc này hắn mới bỗng nhiên phát giác Vũ Tình đối với hắn giống như là một bảo tàng vô cùng vô tận, cái hắn đã thấy và biết đến bất quá chỉ là một góc mà thôi. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt khát vọng, ái mộ của những nam tử bên dưới, hắn thật sự phẫn nộ rồi! Hắn chỉ hận không thể móc hết mắt của tất cả những người đó ra để cho bọn họ không thể chiêm ngưỡng sắc đẹp của nàng. Hắn hận không thể lập tức xông lên, ôm nàng mà tuyên cáo với khắp thiên hạ: Nàng là nữ nhân của hắn. Có điều, hắn không phải bạo quân, hắn sẽ không tàn nhẫn đến mức đó.

“Chào tất cả mọi người, ta tên là Tiêu Vũ, thật vui khi hôm nay được gặp mọi người ở đây. Tiết mục tiếp theo ta muốn biễu diễn cho mọi người là bài hát ‘prettyboy’.

Dùng tiếng anh để hát mấy người cổ đại này chắc là nghe không hiểu? Vũ Tình cười khẽ bắt đầu hát, đột nhiên cảm thấy có luồng ánh mắt lạnh lùng vẫn luôn dõi theo nàng làm nàng rùng hết cả mình. Chương trình ca nhạc khởi đầu thuận lợi như vậy chắc sẽ không có gì sai sót xảy ra.

Người bên dưới sân khấu thực sự nghe không hiểu nàng đang hát cái gì nhưng lại vẫn như cũ say mê chìm đắm trong đó. Bài hát vừa xong, dưới sân khấu tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm.

Âu Dương Dật Hiên trộm nhìn nhị ca hắn, chỉ thấy sắc mặt Chính Hiên càng ngày càng âm u tối sầm làm cho người ta sợ hãi. Hắn rõ ràng vừa thấy lúc nữ tử trên sân khấu bỏ chiếc quạt che mặt đi thì Chính Hiên ánh mắt sáng ngời, trong mắt hiện ra tia mừng rỡ khác thường. Tại sao sau một hồi lại cứ như biến thành người khác, trở nên âm trầm khủng bố như vậy, đáng sợ tới mức hắn đến nửa câu cũng không dám mở miệng. Tuy rằng tam ca rất đáng sợ, nhưng nhị ca cũng ác độc tuyệt không thua gì tam ca. Ai, ai bảo mình là tiểu đệ của người ta chứ? Chỉ có suốt ngày bị khi dễ, lần đầu tiên hắn thầm oán mẫu phi sao không sinh mình ra sớm hơn vài năm.

Vân nương nhẹ nhàng bước đến, phía sau còn có một người,“Vương gia, Long công tử, vị này là Tiêu Vũ cô nương.” Vân nương khom lưng cười nói.

Tiêu Vũ Tình chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người đến đã làm nàng đổ hấp một hơi:“A?” Không xui xẻo như vậy chứ? Người ta đã chạy đến tận kỹ viện rồi mà vẫn còn đuổi theo a? Nàng nghĩ nghĩ một chút, không đúng, hắn sao lại đến kỹ viện. Trong cung nhiều nữ nhân như vậy chưa đủ sao mà còn chạy tới đây hái hoa bắt bướm.

Người bên cạnh lửa giận bốc đến tận trời mà Vân nương lại nửa điểm cũng không cảm giác được, khoe khoang phong tao nói: “Vũ Nhi, mau mau tới tham kiến Vương gia, Long công tử.”

Được, ta nhịn! Vũ Tình cắn răng nói:“Vũ Nhi tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc kim an.” Ta chính là cố tình không để ý tới vị “Long công tử” ngươi đấy.

“Được được được.” Dật Hiên đi đến trước mặt Vũ Tình,“Cô nương vừa rồi biểu diễn rất phấn khích, khiến bổn vương được mở rộng tầm nhìn.”

“Đa tạ Vương gia quá khen, tiểu nữ thật không dám nhận.”

“Cô nương khiêm tốn rồi, cô nương có thể nói là đệ nhất kì nữ của nước ta a. Vân nương, nơi này không còn chuyện gì của ngươi nữa.” Dật Hiên có chút hài lòng với một Vũ Tình không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Dạ, Vân nương cáo lui. Vũ Nhi, hầu hạ Vương gia cùng Long công tử cho tốt.” Vân nương sau khi gửi cho nàng một ánh mắt ái muội liền rời đi.

“Vũ Nhi, bài hát ngươi vừa hát tên là gì vậy?” Dật Hiên nắm tay kéo nàng ngồi xuống.

“ [Bi: phiên âm của Nian Nu Jiao], Vương gia thấy thế nào?” Vũ Tình rất thích bài hát này, ca từ rất hay.

“Hay thì hay thật, nhưng câu ‘Mỹ nhân yêu kiều đến vậy làm anh hùng ngay cả giang sơn cũng không màng.’ Hình như có điểm nói quá sự thật rồi, thực sự có đế vương nào vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn sao?” Hắn biết là có, phụ hoàng hắn không phải là một ví dụ sao?

Hoàng đế triều Thanh Thuận Trị chính là một ví dụ kinh điển.“Có a, bất quá thật sự rất ít, từ xưa đến nay đế vương đều bạc tình, một giây trước hắn có thể đem ngươi sủng lên tận trời, giây tiếp theo hắn lại có thể đem ngươi tống xuống địa ngục. Người chí tình chí nghĩa giống như động vật hiếm vậy!” Vũ Tình ý tứ thâm thuý nhìn thoáng qua Chính Hiên.

“Cô nương hình như rất khinh thường Hoàng Thượng? Không biết ngươi thấy thế nào về đương kim Thánh Thượng?” Dật Hiên nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Chính Hiên lại hỏi Vũ Tình. Tiêu Vũ cô nương, không phải ta cố ý hãm hại ngươi, mong cô đừng giận ta.

“Hắn đương nhiên không phải loại động vật hiếm, trăng hoa lại đa tình, không, phải là vô tình vô nghĩa, không phân biệt được thị phi.” Tiêu Vũ Tình nhìn chằm chằm Chính Hiên hung hăng mắng.

Dật Hiên ngây người, nữ tử này sao lại căm ghét hoàng huynh đến mức đó? Mà nhìn hoàng huynh lại một chút cũng không tức giận, kỳ quái?

“Hoàng đế khiến cho ngươi bất mãn như vậy sao?” Chính Hiên hỏi. Hắn đối xử với nàng cũng đâu đến nỗi nào? Vốn chỉ muốn nhốt nàng vài ngày để nàng bớt kiêu ngạo, không ngờ ngay ngày đầu tiên nàng liền chạy đi luôn.

“Đúng vậy, cực kì bất mãn!”

“Được rồi, tốt thôi! Lại đây hầu hạ bản công tử.” Cư nhiên dám bất mãn với hắn? Dật Hiên phong lưu như vậy sao có thể để Vũ Tình ngồi ở bên cạnh hắn.

Chính Hiên vẻ mặt cười gian, cười đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng giờ này khắc này nàng lại thầm nghĩ muốn đem cái mặt hại nước hại dân kia xé xác ra rồi vứt ra Thái Bình Dương cho cá mập ăn. Nàng vụng trộm liếc trắng mắt, ôn nhu nói:“Vương gia, vị ‘Long công tử’ này là bằng hữu của ngươi, sao lại thô lỗ như vậy, không hiểu thế nào gọi là thương hương tiếc ngọc sao?” Muốn bản đại tiểu thư hầu hạ ngươi sao, cứ nằm mơ đi!

Dật Hiên trong lòng toát mồ hôi lạnh, nữ tử này cũng quá lớn mật . Bất an nhìn về phía Chính Hiên, lại phát hiện hắn tâm tình rất tốt, mặt mũi tươi sáng rạng rỡ, không có đến nửa dấu hiệu tức giận. Nhị ca của hắn thật sự là càng ngày tính tình càng bất ổn định.

“Ở nơi như thế này ngươi còn hy vọng xa vời có người sẽ thương hương tiếc ngọc ngươi sao?” Hắn cũng không cho phép bất kì kẻ nào “Thương hương tiếc ngọc” nàng cả.

“Sao lại không có ai? Vương gia không phải là một người sao?” Vũ Tình phong tình vạn chủng hai tay ôm cổ Dật Hiên,“Chẳng như ai đấy lúc thì ôm ôm ấp ấp, khó chịu một cái liền đem người ta tống vào lãnh cung luôn.”

Dật Hiên càng nghe càng thấy lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào?

Trong mắt Chính Hiên bừng bừng lửa giận, tiểu nữ nhân này cư nhiên trước mặt hắn lại đi câu dẫn em chồng. Không ngờ nàng đã chiếm mất trái tim một đệ đệ của hắn còn chưa đủ, ngay cả đứa còn lại cũng không buông tha. Cái tên đạo tặc trộm tim này, hại hắn hoàn toàn trở thành một người khác. Vì nàng mà suy tư, vì nàng mà buồn bã, vì nàng mà vui sướng! Hắn nhanh như gió bay tới trước mặt hai người, không dấu vết gỡ hai tay Vũ Tình đang đặt trên cổ Dật Hiên, tà cười nói:“Cô nương quả thực hào phóng nhiệt tình.”

Nghe được sự đùa cợt trong lời nói của Chính Hiên, Vũ Tình phản kích nói:“Dù sao còn tốt hơn một số người ý chí sắt đá.”

“Vậy thì đi không một lời từ biệt, bỏ nhà trốn đi cũng là rất tốt rồi.” Nàng cư nhiên có bản lĩnh chạy đến kỹ viện, điều này làm cho đường đường một hoàng đế như hắn không biết giấu mặt đi đâu. Nghĩ đến đến ánh mắt của những nam nhân phía dưới, hắn thật muốn lập tức ôm nàng trở về, trân trọng bảo vệ nàng thật tốt.

“Đó cũng là bị bắt buộc thôi, nếu đi chậm một chút chỉ sợ là sẽ bị ăn thịt đến ngay cả xương cốt đều không còn.” Hoàng cung là nơi ăn thịt người – đây là cảm tưởng của nàng khi đi vào nơi này. Một khi được sủng ái thì sẽ chính là kẻ thù của toàn hậu cung! Hoàng cung là nơi tráng lệ nhất và cũng là nơi dơ bẩn không thể chịu nổi nhất.

“Cái này cũng chỉ là cái cớ mà thôi.” Trẫm đã từng nói sẽ bảo vệ ngươi thì tuyệt đối không nuốt lời, ngươi tại sao lại không chịu tin tưởng trẫm, tình nguyện lưu lạc phong trần, bán rẻ tiếng cười mà kiếm sống cũng không nguyện theo trẫm trở về? Hay là ngươi căn bản chưa bao giờ từng để ý đến trẫm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.