Edit: TuyetTinh
Beta: tiểu phong
Vũ Tình đang muốn phản bác, Dật Hiên vẫn bị xem là người vô hình rốt
cục bạo phát, cho tới bây giờ hắn cũng không phải là tiểu hài tử thích
im lặng: “ Hai vị không cần cãi nhau, có việc gì từ từ nói.” Đây là đạo
lý gì? Kỹ nữ không giống kỹ nữ, hoàng đế không giống hoàng đế, hắn là
Vương gia cũng không giống Vương gia? Ngươi có gặp qua kỹ nữ kiêu ngạo
như vậy đối với khách nhân của nàng sao ? Ngươi có gặp qua một hoàng đế chạy đến kỹ viện cùng kỹ nữ đấu đến mặt đỏ mang tai sao ? Ngươi càng
không nghĩ đến hắn đường đường là Tứ Vương gia lại ở đây làm người hòa
giải. Đây căn bản không phải là tác phong của hắn, hắn là người luôn
luôn lo sợ thiên hạ không loạn. Nhưng cũng không phải tệ, mặt mũi của
hắn cũng đủ lớn, hai người chỉ hừ một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
“ Rót rượu!” Chính Hiên mở miệng ra lệnh, hắn cũng không dễ dàng buông tha cho tiểu phi tử xinh đẹp này.
“ Cái gì? Ngươi muốn ta giúp ngươi rót rượu?” Vài ngày không gặp, hắn sẽ không phải có dây thần kinh nào sai lệch chứ?
“ Đây là việc nàng phải làm, không phải sao? Tiêu cô nương?” Cố ý
nhấn mạnh ba chữ “Tiêu cô nương” để nhắc nhở thân phận hiện tại của
nàng. Nhiệm vụ quan trọng nhất của kỹ nữ là làm thế nào để lấy lòng
khách nhân chứ không phải là làm thế nào để khách nhân sinh khí. Hiện
tại hắn có thể khiếu nại thái độ phục vụ của Tiêu Vũ Tình với chủ nhân
nơi này.
Chính hiên hơi hơi nghiêng người, ghé vào bên tai của Vũ Tình“Ta nhớ rõ có người nói rằng phải có đạo đức nghề nghiệp.”
Tiếp xúc gần gũi khiến cho hơi thở nam tính của Chính Hiên phả vào
mặt Vũ Tình, khiến lòng nàng không khỏi run lên, khiến thần kinh của
nàng buộc chặt.
Đang định kết thúc hành động đầy ám muội này, ánh mắt thoáng nhìn đến cái cổ trắng như tuyết của Vũ Tình, nhất thời tâm khởi, nhẹ nhàng cắn
một cái.
“ A? Ngươi sao lại cắn ta ?” Vũ Tình ôm cổ mình trừng mắt nhìn hắn.
“ Có sao ? Dật Hiên, ngươi có thấy không ? ” Chính Hiên vô lại đùa giỡn.
Thấy ! Dật Hiên rất muốn trả lời như vậy, nhưng hắn không dám. Mặc dù có tấm lòng thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng trả lời : “ Không thấy.” Tiêu Vũ cô nương nàng không nên trách ta, hoàn cảnh ép buộc a !
Tốt ! Huynh đệ các ngươi hùa nhau làm việc xấu. Tiêu Vũ Tình ở trong
lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Âu Dương ra mắng. Dĩ nhiên là ngoại
trừ Âu Dương Cẩn Hiên.
Tiêu Vũ Tình thập phần bất mãn đứng lên rót rượu cho hắn, tưởng tượng như đang hạ độc vào rượu. Thấy tưởng tượng vẫn không thể hết giận, Vũ
Tình quyết định muốn lập tức trả thù hắn một chút, giơ chân dùng sức
nhắm vào chân Chính Hiên đạp xuống.
Chính Hiên đau đến cau mày, lại không thể phát tác. Dù sao hắn cũng
thực để ý đến vấn đề hình tượng. Vũ Tình trong lòng vô cùng vui sướng,
ngay cả âm thanh ồn ào bên ngoài cũng cảm thấy thực dễ nghe, đang muốn
vỗ mông chạy lấy người, Chính Hiên thuận thế kéo nàng vào lòng, Vũ Tình
ngã ngồi vào trong lòng hắn. Tư thế này cần bao nhiêu ái muội là có bấy
nhiêu ái muội !
“Ngươi buông ra !” Vũ Tình giãy dụa, nhưng khí lực làm sao lớn bằng Chính Hiên.
“Đạp người còn muốn đi, trên thế giới làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.”
“ Vậy chứ cắn người còn bắt người khác rót rượu là đạo lý gì?” Rõ ràng là hắn không đúng trước nha.
“Nhưng nàng đạp ta là có nhân chứng. Dật Hiên ngươi có thấy không?” Chính Hiên lại lấy đệ đệ đáng thương của hắn làm lá chắn.
Một lần nữa Dật Hiên vô lương tâm: “Thấy, thấy rõ ràng, rất rõ ràng.” Nhị ca, huynh không nên hại ta nha. Ta sợ bị sét đánh a! Nhị ca làm
sao vậy ? Vừa rồi dẫn hắn tới nơi này, hắn ngàn vạn lần không chịu. Hiện tại lại có tâm trí đùa giỡn cô nương nhà người ta, khiến hắn bây giờ
giống như ác bá khi dễ con gái nhà tử tế.
“ Hắn là huynh đệ của ngươi, ngươi đương nhiên giúp hắn.” Vũ Tình vẫn như trước chưa từ bỏ ý định tránh khỏi ôm ấp của hắn.
Dật Hiên rốt cục đã biết nơi nào cổ quái “ Ngươi làm sao biết chúng
ta là huynh đệ?” Nàng có phải biết thân phận của nhị ca hay không? Nàng
là ai? Là thích khách do Ngụy tặc phái tới hay do ngoại quốc phái tới ? Dật Hiên cảnh giác đứng lên sẵn sàng hộ giá.
“ Hừ, ta làm sao biết ? Âu Dương Chính Hiên , ngươi lại dám đuổi
theo ta đến kỹ viện.” Vũ Tình biến hóa nhanh chóng, biến thành kẻ đi bắt lão bà thông dâm.
“ Ta…Ta chỉ là đi cùng Tứ đệ.” Chính Hiên căn bản đã quên bản thân
mình đến đây là không đúng, ấp úng đứng lên. Hy vọng Vũ Tình sẽ không
hiểu lầm. Nhưng hắn tuyệt đối không hối hận, may mắn là hắn đến đây,
bằng không không biết đến tháng năm nào mới có tài năng tìm được nàng.
Ai mà nghĩ đường đường là một quý phi lại trốn đến kỹ viện, nói ra còn
không có người tin.
“Tự mình muốn đến còn giá họa cho người khác.” Dật Hiên sao có thể
bắt buộc hắn, nhìn thấy hắn Dật Hiên cứ như chuột gặp mèo. Những lời này độ tin cậy một chút còn không có.
“Đúng vậy. Là trẫm muốn đến, Ái phi của trẫm tự mình biểu diễn, trẫm
sao có thể không đến cổ vũ?” Không chỉ hắn sai mà nàng cũng có sai.
Chính Hiên nghĩ vẫn là đúng tình hợp lý, nàng có thể đến, hắn vì sao
không thể đến.
“ Ái phi?” Bị loại khỏi cuộc chiến Dật Hiên một lần nữa phun rượu
“Cái gì Ái phi?” Mới gặp mặt một lần liền phong nàng làm phi tử, nhị ca
cũng quá bốc đồng. Chỉ sợ mẫu hậu cũng không đồng ý cho một nữ tử phong
trần nhập cung.
“Dật vương, trẫm trịnh trọng giới thiệu với ngươi, vị này chính là Tiêu Quý phi Tiêu Vũ Tình.”
Dật vương trừng lớn mắt: “ Ngươi chính là người gần đây biến hoàng cung thành nơi gà chó không yên Tiêu Quý phi ?”
Tiêu Vũ Tình trừng lại hắn, cái gì mà gà chó không yên, nàng chính là một thị dân tốt biết an phận thủ thường. Nàng cũng không gây nên phong
ba bão táp gì, so với sự tích anh dũng năm xưa của nàng thì đấy chỉ là
một bữa ăn sáng.
“ Nhưng nàng hẳn phải ở trong cung chứ? Sao lại chạy đến thanh lâu?”
Dật Hiên chớp đôi mắt trong suốt vô tà của hắn, bộ dáng thật đáng yêu
kết hợp với dáng người khôi ngô của hắn cả ngày cũng không thể giải đáp. Nàng chạy đến thanh lâu nếu vô tình bị hắn độc hại thì làm thế nào bây
giờ?
Đây cũng là vấn đề mà Chính Hiên muốn hỏi.
Hai đạo ánh mắt mong chờ câu trả lời bắn về phía Vũ Tình, hai vị đều
là soái ca, nàng không muốn trả lời cũng phải trả lời, dù là có chút xấu hổ: “ Thì… Xen vào chuyện người khác, sau đó bị người khác hạ mê dược…”
Chưa nói xong, Chính Hiên lo lắng nắm lấy tay nàng “ Hắn là ai? Có
làm gì ngươi hay không?” Nếu tên kia thực có làm gì nàng, cho dù diệt cả nhà hắn cũng không đủ.
Vũ Tình bị hắn thình lình nổi điên làm cho hoảng sợ, thực không ngờ
hắn lo lắng cho mình như vậy “ Ta không sao, ta đã cho hắn một trận
rồi.” Nghĩ đến Đỗ Giai Trạch bị đánh thành đầu heo, nàng liền vui vẻ.
“Vương gia” Một giọng nữ phi thường kiều
mị truyền đến. Vũ Tình nghe liền nổi một trận da gà, tuy nhiên loại này
đối với nam nhân tựa hồ khá tốt. Lãnh Yên vừa đến liền như keo dán trên
người Dật Hiên “ Vương gia, người sao đã lâu như vậy cũng không đến gặp
Yên Nhi, có phải là người không còn thích Yên Nhi rồi?”
Dật Hiên phi thường hưởng thụ ôm lấy thắt lưng mảnh mai của nàng: “
Sao có thể như vậy chứ? Bổn vương thích nhất chính là Yên Nhi.” Nhân
tiện lưu lại trên gương mặt phấn nộn của Lãnh Yên một nụ hôn.
Vũ Tình nhìn một màn hai người trước mặt không khỏi cúi thấp đầu xấu
hổ, nàng trước giờ chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ. (TuyetTinh: ngây thơ nhỉ =.=) Nàng cũng đã gặp qua Lãnh Yên vài lần, trong ấn tượng là một
nữ nhân cao ngạo lãnh diễm, là người độc đoán, sao vừa thấy Dật Hiên lại nhiệt tình giống một nữ nhân dũng cảm.
“Như vậy mà cũng tiếp thu được, nàng như vậy sao có thể tiếp tục ở
trong kỹ viện.” Tốt nhất là không ở đây nữa, theo trẫm trở về.
“ Ai nói ta không dám.” Tiêu Vũ Tình chết cũng ngẩng đầu lên, tiếp
xúc đến ánh mắt vui vẻ của Chính Hiên, trong lòng cả kinh, phát hiện
mình vẫn còn ngồi trong lòng của hắn, vội vàng nhảy ra, nhất thời không
canh đúng lực đạo, vô tình đánh ngã Lãnh Yên yếu đuối bên cạnh.
“ Ngại quá. Ta không phải cố ý.” Vũ Tình đưa tay giúp nàng.
Lãnh Yên nửa điểm cũng không cảm kích, trừng mắt nói: “ Ngươi lại dám đẩy ngã ta? Vương gia…” Lãnh Yên kêu gọi cứu binh, hy vọng Dật Hiên
giúp nàng đứng lên, nhưng Dật Hiên có vẻ không như không nhìn thấy sự
kêu cứu của nàng, nàng đành không cam tâm tự mình đứng lên, dù sao một
hoa khôi ở trên mặt đất cũng không đẹp mắt.
“ Thực xin lỗi. Ngươi không sao chứ ?” Mình đánh ngã người ta là sai, cũng nên xin lỗi. Về phần đối phương có tiếp nhận hay không, không ở
trong phạm vi năng lực của nàng.
“ Ngươi không cần giả vờ tốt bụng.” Lãnh Yên lại dính lên người Dật
Hiên: “ Vương gia, người phải làm chủ cho Yên Nhi.” Đều là người cùng
giới, Lãnh Yên lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Tình đã cảm thấy có một cảm
giác bị uy hiếp rất lớn. Hơn nữa giọng hát của nàng và nàng ta tương
phản. Nàng thật vất vả thuyết phục Vân nương đem Tử Lâm, Tử Phi đuổi ra
khỏi cửa. Kết quả bị Vũ Tình chỉ hai ba câu cải biến. Bỏ qua cho nàng
cũng không được. Đối với một màn diễn xuất đầy phấn khích của nàng hôm
nay bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ sợ vị trí hoa khôi của mình cũng
không giữ được bao lâu nữa.
“ Nếu Tiêu… Tiêu cô nương đã xin lỗi, vậy thì nên quên nó đi?” Nàng
là hoàng tẩu của mình, xem nhị ca yêu nàng như vậy, ai còn dám đụng đến
một cọng tóc của nàng. Huống hồ bản thân hắn cũng thật hâm mộ nàng. Nàng có thể cúi người xin lỗi ngươi, đã là vinh hạnh lớn của ngươi rồi.
“Vương gia !” Lãnh Yên không tin kêu lên. Chẵng lẽ Vương gia cũng bị
nàng mê hoặc. Không, không thể. Vương gia là của nàng. “ Vương gia không còn thích Yên Nhi rồi phải không ? Vương gia thích nàng rồi phải không
?” Nàng cũng hiểu được là mình không có tư cách nói vậy, nàng chỉ là một nữ tử thanh lâu, chỉ có thể hy vọng khách nhân sẽ nhớ tới mình, nhất là đối với một Vương gia cao quý như hắn. Lại cũng hiểu nam nhân đến với
nàng là gặp dịp thì chơi, có mấy ai là thật tâm. Dật vương lại càng
không có khả năng, hắn sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại, cũng tất nhiên sẽ không vì mình mà dừng lại. Nhưng nàng quản không được tâm trạng của
mình, quản không được tình cảm của mình, yêu một người không nên yêu.
Bộ dáng yêu kiều thẹn thùng dễ dàng kích khởi lòng trìu mến của nam
nhân, một chiêu này của Lãnh Yên là trăm trận trăm thắng. Nhưng lần này
lại thất bại. Dật Hiên không những không cảm thông, ngược lại còn có vài phần chán ghét: “To gan, đây là những lời ngươi có thể nói sao? Nhớ kỹ
thân phận của mình, những gì nên nói thì nói, không nên nói tốt nhất là
đừng nói.” Dật Hiên không mang theo một tia cảm tình nói. Muốn quản hắn? Hừ, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn không ngại cùng nàng làm mấy
tràng, nhưng nàng cư nhiên nghĩ muốn quản chuyện của hắn, vậy thực xin
lỗi, nàng là quá khứ bị knockout.
“Vương gia !” Nàng không tin, một Vương gia luôn luôn ôn nhu đa tình
có thể nói ra những lời tuyệt tình thế sao. Nàng tự biết thân phận của
mình, nhưng bị nói rõ ràng như vậy nàng như chảy máu, nàng cảm thấy rất
đau rất đau.
“Đi ra!” Dật Hiên ra lệnh. Dật Hiên vừa rồi đáng yêu với bộ dáng bức
người bây giờ hoàn toàn bất đồng. Có thể do xuất thân từ nhà đế vương,
có gen vương giả, tùy thời tùy chổ đều có thể xuất ra.
“Vâng.” Lãnh Yên rơi lệ xông ra cửa. Trước khi đi không quên hung
hăng liếc mắt trừng Vũ Tình một cái. Đều là do nàng hại, nếu không có
nàng, Vương gia sẽ không đối với ta như vậy.
“Này, ngươi sao có thể vô tình như vậy? Nàng dù sao cũng là nữ hài tử a.” Vũ Tình đứng đằng sau vỗ vỗ vai hắn. Phải chăng mọi người trong
hoàng gia đều vô tình như vậy.
Dật Hiên bất đắt dĩ quay đầu: “Hoàng tẩu.” Hắn nói như vậy đối với người khác là quá lịch sự rồi được không?
“ Chờ đã, ai là hoàng tẩu của ngươi?”
“Trừ nàng ra thì còn ai ? Theo trẫm hồi cung.” Chính Hiên nói vào chủ đề. Chỉ cần nàng hồi cung, cho dù là mọi chuyện trước kia, hắn cũng
không so đo việc nàng xuất cung một mình, cũng không để nàng vào lãnh
cung lẫn nữa. Vì lợi ích toàn cục hắn đối với nàng đã rất nhân nhượng.
“ Không trở về.” Đùa à, thật vất vả mới ra khỏi cung, sao có thể cùng hắn trở về? Vận khí của mình cũng quá kém, nhanh như vậy đã bị tìm
được.
“ Ngươi đang ép trẫm dùng sức mạnh ?” Cho dù phải trói cũng phải đem nàng về.
“Ta ghét nhất là bị người ép buộc.” Nếu ăn nói khép nép cầu nàng,
không chừng nàng nhất thời có thể mềm lòng đáp ứng, nhưng hiện tại không có khả năng, đánh chết cũng không trở về.
“ Trẫm không phải đang ép nàng nhưng chuyện này không thể thương
lượng.” Hắn không thể để nàng một mình ở kỹ viện, nàng phải ở trong tầm
mắt của hắn, hắn mới an tâm.
“ Phải không ?” Vũ Tình nở một nụ cười đầy tự tin. Chuyện nàng không
muốn làm thì không ai bắt nàng làm được, đi đến trước cửa sổ, cười nói: “ Ngươi còn bức ta, ta cũng không cam đoan là không làm ra sự tình gì.”
“Chậm đã, Tình Nhi, không cần xúc động.”
“Vậy ngươi nói bây giờ làm thế nào?”
“Nàng chơi vài ngày rồi cùng trẫm quay về được không?” Chính Hiên lấy lui làm tiến.
“Không tốt.” Vũ Tình từng bước tiến lại gần cửa sổ.
“Chờ một chút, được được được, trẫm đáp ứng nàng, ta không bức nàng.” Theo tính cách của nàng nếu nhảy cửa sổ, khả năng mất mạng là rất cao,
vì vậy ván cược này hắn thua không dậy nổi.
Vũ Tình hài lòng cười, trong lòng nàng đã sớm dự kiến kết quả này: “ Ta không tin ngươi.”
“Vậy nàng muốn thế nào?” Hắn thỏa hiệp, ai bảo mình yêu nàng.
“Viết giấy cam đoan.” Chứng từ hắn lập tương đương với thánh chỉ. Đến lúc đó còn sợ hắn đổi ý ? Quả không hổ danh là con nhà thương nhân!
Chính Hiên do dự một chút, gặp bộ dáng anh dũng hy sinh của Vũ Tình, bất đắt dĩ phải gật đầu.
Vũ Tình lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ đi lấy văn phòng tứ bảo. Chính Hiên nhìn nàng, có cảm giác đang bị đùa giỡn.
Nếu không phải do có đương sự ở đây, Dật Hiên thật muốn cười một
trận, nhị ca cũng có ngày hôm nay. Hoàng tẩu này thật sự thú vị, đủ khốc đủ ngạo. Khó trách nhị ca lại rơi vào thần hồn điên đảo. Thực đáng mừng nàng không phải là thê tử của hắn, nếu không hắn thực đau đầu.
“ Hoàng Thượng, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy nga.” Thật quá tốt, có kim bài miễn tử này, nàng không sợ phải trốn tránh mọi nơi.
“ Quân vô hí ngôn.”
Ký tên xong, Tiêu Vũ Tình cao hứng vung kết quả thắng lợi, tí tởn đi
ra ngoài: “ Hẹn gặp lại, tiểu Hiên tử.” Quay đầu lại, cười khẽ: “ Quên
nói cho ngươi biết, đây là lầu hai, nhảy xuống cũng không chết. Ha ha
ha…”
Chính Hiên xanh mặt nhìn thân ảnh nàng rời đi, khi nàng đi rồi, đột
nhiên nở ra nụ cười, tràn đầy sủng nịch. Hắn chính là muốn sủng nàng.
“ Nhị ca, huynh cứ để nàng đi như vậy a ?” Nhị ca như vậy cũng có thể nhẫn nhịn được, hắn quả thật sự thay đổi.
“Dật vương, hôm nay chuyện ở trong này không cần nói cho người khác
biết, ngay cả tam ca của ngươi cũng không cần nói.” Hắn không muốn Cẩn
Hiên cùng Vũ Tình có gì khúc mắc, nên sớm chặt đứt ý niệm trong đầu hắn, như vậy đối với ai cũng tốt. Hắn sẽ không nhường Vũ Tình cho ai, cho dù là huynh đệ cũng không được.
“Vì sao ?” Nghe đồn hai vị hoàng huynh vì Tiêu Vũ Tình thiếu chút nữa là nặng tay với nhau, sẽ không là sự thật?
“ Đây là thánh chỉ.”
“Vâng, thần đệ cẩn tuân thánh dụ.” Ngay cả cái giá hoàng đế cũng đem
ra, người ta cũng là tò mò thôi. Nếu năm đó không phải hắn vô tâm với
ngôi vị hoàng đế, hoàng đế hiện tại…