Cái này, đáp án là Cẩn Hiên ca nhé =)))))))
“ Dừng tay.” Chợt nghe âm thanh hét lớn của một nam tử. Thanh đao trong tay Từ Quan Thiên không biết vì sao gãy làm hai mảnh.
Nghe vậy, Vũ Tình rất nhanh xoay người, quả nhiên nhìn thấy Âu Dương
Cẩn Hiên uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt nàng, hình tượng trong
phút chốc cao lớn hơn rất nhiều. Mà ở trong mắt Cẩn Hiên cũng chỉ có một mình Tiêu Vũ Tình.( TuyetTinh: aiz…anh này si tình quá >.
Người của Thánh Kiếm môn tiến lên ngăn cản người mới tới, đại đệ tử
nghiêm mặt nói: “ Ngươi là người nơi nào, Thánh Kiếm môn là nơi ngươi
muốn đến là đến sao?” Thánh Kiếm môn tuy không bằng các đại môn phái như Võ Đang, Thiếu Lâm, nhưng trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, Từ
Quan Thiên là người hào sảng trượng nghĩa, người trên giang hồ cũng phải kính trọng.
Y Thiên xuất ra lệnh bài, Y Hàn nói: “ Cẩn Vương gia ở đây! Còn không mau quỳ xuống.”
Đôi mắt ưng lợi hại của Cẩn Hiên đảo qua Từ Quan Thiên, khí thế uy
nghiêm, hàn quang lãnh liệt như thế, làm Từ Quan Thiên không khỏi run
một cái. Nghe đến hắn là Cẩn vương gia danh chấn giang hồ, uy chấn sa
trường, không kịp suy nghĩ, nhanh chóng quỳ xuống lạy: “ Thảo dân tham
kiến Vương gia.”
Mọi người thấy chưởng môn quỳ xuống, bọn hạ nhân không thể không quỳ
theo, trăm miệng một lời nói: “ Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên
thiên tuế…”
Cẩn Hiên trực tiếp lướt qua bọn họ, đi đến trước mặt Vũ Tình, “ Thực
xin lỗi, ta tới trễ.” Thật không dám tưởng tượng nếu hắn tới trễ một
bước sẽ phát sinh chuyện gì? Nếu hắn vĩnh viễn mất đi nàng, hắn sẽ trở
thành thế nào? Chỉ biết một điều duy nhất rằng, hắn tuyệt đối tuyệt đối
sẽ không bỏ qua cho kẻ đã làm tổn thương nàng.(TuyetTinh: a…a…a…Cẩn ca
ca ta muốn gả cho chàng a…Bi: oái, tỷ sao độc chiếm được, soái ca là
“của chung” đó =))))
Vũ Tình sau khi ổn định lại, cười cười nói: “ Không trễ, không trễ,
đến vừa đúng lúc. Nói cho ngươi biết, ta có dự cảm, chắc chắn sẽ có
người đến cứu. Chỉ không ngờ là ngươi, ngươi nói xem, chúng ta có phải
có thần giao cách cảm không?”
Cẩn Hiên thở dài một hơi, sủng nịnh nói: “ Ngươi nha, thật không biết tự bảo vệ mình.” Thật không ngờ nàng dưới tình huống này cũng không có
một chút sợ hãi.
“Có ngươi bảo vệ là tốt rồi.” Vũ Tình vô cùng thân thiết kéo tay hắn, một bộ dáng làm nũng. Cố tình cho Cẩn Hiên hưởng thụ! ( TuyetTinh: Tình tỷ à tỷ ko yêu người ta thì đừng có làm người ta hy vọng chứ. Aiz.. thật khổ cho Cẩn ca ca mà T_T)
“ Lỡ như ta không có ở bên cạnh ngươi, thì phải làm sao bây giờ?” Lấy thân phận gì, lấy lập trường gì mà bảo vệ nàng? Là bằng hữu, tri kỷ,
hoàng đệ hay là thần tử?
“ À… cái này…” Vũ Tình suy nghĩ một chút: “ Ta nghĩ bộ dạng ta cũng
đã đủ để xin lỗi rồi nha, vừa ra khỏi cửa là có người muốn giết ta.”
Nàng tự nhận là không đắc tội với người nào, trước mặt là Từ Quan Thiên
vốn muốn giết nàng thì nàng không hề quen biết, rốt cuộc là ai muốn dồn
nàng vào chỗ chết.
Cẩn Hiên mặt lạnh chuyển sang Từ Quan Thiên: “ Nói, là ai hạ lệnh?”
Từ Quan Thiên đổ mồ hôi lạnh, không ngờ nữ tử này lại quen biết với
Cẩn Vương gia, thoạt nhìn có vẻ rất quen thuộc. Vương gia hình như rất
thương yêu nàng. Cứ tưởng rằng chỉ đơn giản giết một cô nương trói gà
không chặt, không ngờ dính vào cả Vương gia, nhưng hắn không thể nói ra
người kia: “ Vương gia, thứ cho thảo dân không thể nói.”
Y Thiên rút kiếm ra, đặt trên cổ của Từ Quan Thiên, nói: “ To gan,
ngươi ngang nhiên dám coi thường Vương gia?” Ngay cả Tiêu quý phi Hoàng
Thượng sủng nhất, Vương gia yêu nhất cũng dám giết, thật sự là không
muốn sống nữa.
Từ Quan Thiên sắc mặt có chút e ngại, lại không muốn mất uy nghiêm
trước mặt đệ tử: “ Vương gia xin tha tội, thảo dân không thể nói.”
Tên si tình này làm Tiêu Vũ Tình phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa,
vì bảo vệ người mình thương yêu, dù chết cũng không khai ra tên nàng,
vẫn có thể xem đây là một vị hảo hán.
Cẩn Hiên thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái, nói: “ Thánh Kiếm môn lập phái cũng hơn một trăm năm rồi?”
“ Đúng vậy. Vương gia!” Không biết Vương gia hỏi vậy có dụng ý gì. Cứ tưởng rằng hắn sẽ đem chuyện này ép hỏi đến cùng, Từ Quan Thiên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“ Nếu như trong một đêm tiêu tán, ngươi nói sẽ như thế nào?” Cẩn Hiên híp hai mắt lại, tản mát ra hơi thở nguy hiểm. ( TuyetTinh: ai da ca thật độc ác nha >.
Có đánh chết Từ Quan Thiên cũng không ngờ vương gia lại nói vậy, vội
dập đầu cầu xin: “ Vương gia tha mạng!” Hắn có thể vì người mình yêu mà
chết, cũng không muốn làm liên lụy trên dưới mấy trăm mạng người của
Thánh Kiếm môn, càng không muốn cơ nghiệp của tổ tông bị hủy. Nơi ấy
cũng có người hắn yêu, có thê tử của hắn, có hài tử của hắn. Hắn biết
Vương gia nói được sẽ làm được, trong con mắt người quyền quý, mạng
người giống như chuyện vặt, làm sao có thể để bọn thảo dân này ở trong
lòng.
“ Có nói hay không?” Cẩn Hiên đã nhẫn nại đến cực hạn. Chuyện khác có lẽ còn có thể thương lượng nhưng liên quan đến Vũ Tình, hắn tuyệt đối
sẽ không để cho kẻ ẩn nấp trong một nơi bí mật, nhơn nhởn ngoài vòng
pháp luật, tùy lúc tùy nơi ám hại nàng.
“ Thảo dân nói, thảo dân nói là được. Là ‘ Lãnh mỹ nhân’ Mỵ Ảnh trên
giang hồ tuyên bố, vô luận là ai chỉ cần giết Vũ Tình cô nương của Yên
Vũ lâu, nàng liền gả cho người đó, cũng tặng ‘ Vô Ngân kiếm pháp’ mà mọi người trong giang hồ mơ ước. Tại hạ vì tương tư Mị Ảnh cô nương từ lâu, nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn này, mạo phạm Tiêu cô nương. Tại hạ
không biết Tiêu cô nương là người của Vương gia, nếu biết, chắc chắn sẽ
không đụng đến nửa sợi tóc của cô nương. Mong Vương gia suy xét mọi
việc.” Cho dù không phải hắn, cũng sẽ có người khác, hắn chẳng qua bất
hạnh làm chim đầu đàn mà thôi. Không cần vì một mỹ nhân mà đưa tới họa
diệt môn, quả thật rất xin lỗi Mị Ảnh cô nương. [Bi: ầy, loại này, ta đá, ta đá, ta khinh, ta khinh... >”
Cẩn Hiên quay đầu nhìn về phía Vũ Tình, không cần nói, nàng cũng biết hắn muốn hỏi gì. Nhưng nàng quả thật không biết Mị Ảnh là ai, thậm chí
ngay cả tên của nàng cũng chưa từng nghe nói qua, lại càng không biết
nàng vì sao lại muốn giết mình nhanh chóng như vậy.
“ Ta chưa từng nghe nói qua cái tên Mị Ảnh. Này, Đại Hồ Tử [Bi: nghĩa là Râu lớn hay Râu xồm ^^] ngươi có biết vì sao nàng muốn giết ta hay
không?” Không biết tên của Từ Quan Thiên, nàng chỉ còn cách gọi một cái
biệt danh.
Từ Quan Thiên kinh ngạc nhìn một chút, không biết Đại Hồ Tử mà nàng nói là người nào?
“ Không cần nhìn, ta nói chính là ngươi đó.” Nơi này ngoại trừ hắn,
còn có ai xứng với tên Đại Hồ Tử sao? Cẩn Hiên anh tuấn tiêu sái, ngọc
thụ lâm phong như vậy, đương nhiên sẽ không thể là hắn. Từ Quan Thiên
lúc này mới phản ứng lại: “ Vâng, cô nương. Kỳ thật ta cũng không biết
vì sao Mị Ảnh cô nương lại muốn giết ngài.” Bản thân ngươi còn không
biết vì sao lại đắc tội với Mị Ảnh, chúng ta làm sao biết? Từ Quan Thiên trong lòng thầm oán một chút. Nhưng ngoài mặt vẫn nịnh nọt: “ Cô nương
phúc lớn mệnh lớn, nhất định sẽ không ai có thể làm ngài bị thương.”
“ Đứng lên đi.” Nhìn một đám người quỳ lâu như vậy, Cẩn Hiên rốt cuộc nổi lòng từ bi.
“ Tạ Vương gia.” Từ Quan Thiên thầm nghĩ may mắn lần này vỗ mông ngựa [Bi: vỗ mông ngựa = nịnh hót] là quá đúng. Xem ra Tiêu Vũ Tình là điểm
yếu của Vương gia. Quả là hồng nhan họa thủy.
Ánh mặt trời dần ngả về tây, mặt đường yên tĩnh phản chiếu hình bóng
của một đôi nam nữ, Y Hàn sớm đã thức thời lui đi, không lo trở thành
bóng đèn [Bi: bóng đèn = kỳ đà cản mũi. Mấy bạn TQ toàn có những kiểu
so2 bất hủ^^].
“ A? Y Thiên, Y Hàn rời đi lúc nào? Sao ta lại không phát hiện.” Quả
là cao thủ đại nội cao thủ, đến không thấy bóng, đi không thấy tiếng.
“ Bổn vương có chuyện quan trọng cần bọn họ đi làm.” Làm bóng đèn là
chuyện thứ yếu, quan trọng là an nguy của Vũ Tình, Mị Ảnh này, mặc kệ
nàng là người nào đi chăng nữa, nhất định phải bắt được nàng đem về đây.
“ Ừ. Cẩn Hiên, ngươi làm sao biết được ta bị bắt đi?” Nàng vừa mới lộ diện đã bị hắn tìm được, không thể không bội phục khả năng làm việc của hắn, ngay cả công nghệ hiện đại chắc cũng không nhanh bằng hắn.
“ Tìm người đối với Bổn vương mà nói thì không phải là việc khó.”
Hoàn hảo là hắn tìm được rồi, ít nhiều cũng có sự hỗ trợ của tên ốm cùng tên mập, phải cảm tạ họ thật tốt!
“ Ý của ngươi không phải nói là do ta nhìn rất xuất chúng, cho nên
trong biển người mênh mông ngươi có thể dễ dàng tìm thấy ta.” Tự kỷ
cuồng.
Cách thức nói chuyện của Tiêu Vũ Tình, Cẩn Hiên tập mãi cũng thành
thói quen. Nàng quả thật không giống với các nữ nhân khác, ngay cả những việc nàng làm cũng vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, nữ tử bình
thường sao có thể đến những nơi như Yên Vũ lâu: “ Nghe nói… Ngươi ở Yên
Vũ lâu?” Nghe được tin này, hắn xưa nay trấn định cũng phải sốc một
phen, thiếu chút nữa là mang binh đến Yên Vũ lâu.
“ Đúng vậy, ta nói cho ngươi biết, nơi đó cũng không đến nổi giống
như mọi người tưởng tượng. Các cô nương ở đó thật sự rất thiện lương.”
So với đám cung tần phi tử chỉ biết tranh đoạt quyền lực, nịnh nót tranh thủ tình cảm, thì các cô nương nơi này đáng yêu hơn, ngay cả Vân nương
thoạt nhìn hung dữ độc ác cũng có mặt tốt bụng.
“ Ngươi đúng là quỷ nghịch ngợm.” Cẩn Hiên nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ấn nhẹ chóp mũi Vũ Tình.
Vũ Tình cười hì hì nhìn hắn, cũng không nghĩ tới ý nghĩa của hành
động ái muội này. Một nam nhân mà đối xử đầy ôn nhu với một nữ nhân thì
đại biểu cho điều gì? ( TuyetTinh: điều gì nhỉ? *chớp mắt ngây thơ hỏi*)
“ Có muốn đến Yên Vũ lâu ngồi không?”
“ Được.” Cẩn Hiên thập phần đáp ứng.
Trời ạ! Nàng chỉ là khách khí hỏi một chút thôi mà. Vương gia cùng
với hoàng phi đi kỹ viện ngoại trừ nàng – Tiêu Vũ Tình – chỉ sợ ở ngoài
không có người thứ hai a.
Vừa đến Yên Vũ lâu đã thấy Âu Dương Dật Hiên đang đợi nàng. Sau buổi
biểu diễn ngày đó, Chính Hiên cùng Dật Hiên dường như mỗi ngày đều chạy
đến đây, trở thành khách quen thường xuyên của nàng. Tên Dật Hiên kia
còn bày đặt đưa cờ hiệu “Phụng mệnh phiêu kỹ” [Bi: phụng mệnh kỹ nữ ý là nghe lời Vũ Tình] chạy đến kỹ viện. Thật ra là do Chính Hiên phái tới
giám thị nàng, xem nàng có hành vi ngoại tình hay không. Nàng lớn lên là người như thế nào? Cùng lắm là chiêm ngưỡng một chút thôi. Nàng chẳng
lẽ không biết giữ mình trong sạch? Thật không biết biến nàng thành hạng
người gì? Nghĩ đến đây là nàng lại tức giận, nhưng lần này không thấy
hắn nàng có chút mất mát. (TuyetTinh: sao tỷ ấy cứ nghĩ oan cho Chính ca nhỉ ? tội nghiệp ca ấy >.
“ Hoàng tẩu, tẩu đi đâu vậy? Đệ chờ tẩu nãy giờ nha. Nãy giờ thị nữ
Lam Nhi bên cạnh tẩu tìm tẩu muốn phát điên rồi kìa.” Chủ tử kiều diễm
không nói, ngay cả nha đầu cũng xinh đẹp như vậy. Lại nói tiếp, Lam Nhi
xinh đẹp như vậy mà làm nha đầu thì thật là tiếc, không bằng làm thiếp
của hắn không phải tốt hơn sao. (=.=) Cái tính đa tình của Dật Hiên lại
nổi lên. Nếu để Vũ Tình biết được suy nghĩ của hắn, hắn liền chết chắc.(TuyetTinh: may cho anh là Tình tỷ ko biết đọc suy nghĩ đấy.)
“ Dật Vương, hôm nay tới sớm vậy.” Nghe nói Dật Hiên sợ nhất là Cẩn Hiên, vậy là sắp có trò hay xem rồi.
“ Chịu người nhờ vả, mang việc vào người a.” Cái gì mà chịu người nhờ vả, ngươi rõ ràng là thích muốn chết.
“ Vậy thật đúng lúc, đúng lúc ta mang theo một cố nhân của ngươi.” Vũ Tình gian gian nhìn hắn.
“ Là ai?” Nhìn gương mặt không có ý tốt của Vũ Tình, hắn có chút sợ
hãi. Hừ ~~ có gì phải sợ? Dù sao cũng không phải Tam ca, chỉ cần không
phải Tam ca dù mẫu hậu có đến hắn cũng không sợ. (TT: tội anh ghê =.=)
Nhưng thường thường sự việc chính là trùng hợp như vậy. Cẩn Hiên từ bên ngoài đi vào, nói: “ Tứ đệ.”
Dật Hiên lập tức dựng đứng lên: “ Tam ca, sao huynh lại ở đây?”
“ Yên tâm, ta không phải đến tìm đệ.” Xem hắn bị dọa thành bộ dạng gì…
“ Vậy huynh là… Hì hì, huynh có phải đi nhầm cửa không? Cẩn Vương phủ nằm cách đây mấy con phố a.” Hắn thà tin rằng Tam ca là mù đường.
“ Không phải.”
“ Vậy huynh chính là… Ha ha, Tam ca, huynh cuối cùng cũng thông
suốt.” Dật Hiên làm bộ dáng ‘ Người từng trải’ khoác tay lên vai Cẩn
Hiên.
Cẩn Hiên kiêu ngạo liếc hắn một cái, Dật Hiên hối tiếc hạ tay xuống, cười khan vài tiếng.
Huynh đệ bọn họ thật đáng yêu nha. Ba người ba cá tính nha! Tiêu Vũ
Tình nói: “ Ngươi nghĩ mọi người ai cũng như ngươi phong lưu đa tình,
thích trêu hoa ghẹo nguyệt?” Vẫn là Cẩn Hiên tốt nhất, cực kỳ ngây thơ.
“ Hoàng tẩu, tẩu nói vậy là không đúng rồi. Cổ nhân có câu: “Thực sắc tính dã” [Bi: Ăn uống có quan hệ mật thiết vs nhau]. Nam nhân gặp dịp
thì chơi, ba thê thiếp bốn nàng hầu là chuyện bình thường, làm thê tử,
xem phu như trời, lấy phu làm trọng…” Mấy ngày này hắn cùng Vũ Tình nói
chuyện rất hợp, biết Vũ Tình ghét nhất bị nam nhân bội bạc, còn cố tình
làm khó Hoàng Thượng không thể vì nàng mà phế bỏ tam cung lục diện, thật là một đôi vợ chồng nan giải. Vì vậy kẻ làm đệ đệ như hắn phải dạy
hoàng tẩu thân yêu một khóa ‘ Tam tòng tứ đức’.
“ Dừng lại. Không cần lại gọi ta là hoàng tẩu.” Muốn cho nàng một khóa chính trị à, tu luyện thêm vài năm đi.
“ Tẩu đúng là hoàng tẩu mà.” Dật Hiên thực vô tội nha.
“ Ta – không – phải.” Vũ Tình gằn từng tiếng nói.
“ Nhưng hoàng huynh…” Hoàng huynh rõ ràng nói vậy mà. Ngay cả Mộng
phi hắn cũng không có gọi là hoàng tẩu nha, cái này là khẳng định vị trí của ngươi chứ đâu?
Cẩn Hiên nói: “ Vũ Tình nói không phải là không phải.” Hoàng tẩu
đương nhiên có thể gọi, nhưng là nhị hoàng tẩu hay tam hoàng tẩu thì
chưa biết được.
Chỉ một câu đã làm Dật Hiên không thể phản đối. Một vị hoàng huynh
thì bắt hắn gọi, một vị khác thì không cho hắn gọi. Cái này là muốn trêu đùa hắn à, hắn thật đau khổ mà.
“ Hoàng Thượng gần đây công việc bề bộn lắm sao?” Mấy ngày nay hắn
mỗi ngày đều đến Yên Vũ lâu báo danh, hôm nay không thấy hắn đến, Vũ
Tình không khỏi hỏi han một chút.
“ Vâng, nghe nói sứ giả của Tinh Nguyệt quốc sẽ đến đây, cho nên
trong khoảng thời gian này hoàng huynh có rất nhiều công việc cần xử
lý.” Hoàng tẩu vẫn rất quan tâm tới hoàng huynh.
Cẩn Hiên nghe vậy thấy lạ bèn hỏi: “ Vũ Tình, ngươi làm sao biết Hoàng Thượng công việc bề bộn? Ngươi đã gặp hắn sao?”
“ Đúng vậy.”
Dật Hiên không tinh ý tranh công nói: “ Cái này hoàng huynh còn phải
cảm tạ đệ nha, nếu như không phải là đệ dẫn huynh ấy đến, huynh ấy sao
có thể nhanh như vậy tìm được hoàng… Tiêu cô nương.” Lúc này hắn đã có
kinh nghiệm, trước mặt Nhị ca thì gọi hoàng tẩu, còn trước mặt Tam ca
thì gọi Tiêu cô nương, bảo đảm là đúng. (TT: vậy trước mặt cả 2 người thì gọi là ji huynh ??)
Hắn đúng là vẫn chậm hơn một bước, vô luận hắn cố gắng ra sao, cũng
không bằng sự ngẫu nhiên của Chính Hiên! Hắn vận dụng hết nhân lực, mà
Chính Hiên lại có thể vì thiên ý mà dễ dàng tìm được Vũ Tình, chẳng lẽ
Vũ Tình cùng Chính Hiên là duyên phận trời định, mà hắn cùng nàng chỉ là có duyên không phận. Không, hắn không cam tâm, người nhất định thắng
trời. Cho dù là thiên ý, hắn cũng sẽ nghịch thiên mà đi. Lại ở trong
lòng mắng cái tên Dật Hiên thích xen vào chuyện của người khác. (TT: tội cho Dật ca ghia.>.
“ Ngươi đem hoàng huynh đến kỹ viện?”
Dật Hiên thật muốn đánh cái miệng mình! “ Ha ha… Cái này… Không phải
là đệ muốn dẫn huynh ấy đến, mà là tự bản thân huynh ấy muốn đến.” Dù
sao hoàng đế còn ở trong hoàng cung, không nghe được hắn nói cái gì. Vì
thế liều mạng bán đứng hắn.
“ Tứ đệ, đệ vừa nói cái gì?” Giọng nói của Chính Hiên từ phía sau Dật Hiên phát ra.
Ánh mặt trời mãnh liệt rọi xuống một đám người như muốn nướng chín
họ, nóng bức làm người khác phải khó chịu. Từ Quan Thiên – môn chủ Thánh Kiếm môn bưng một chén rượu lên, đổ hết vào cái miệng to, sai người
mang cái túi đến giữa hạ đường mở ra.
Tiêu Vũ Tình được giải thoát ra khỏi bóng
tối, chậm rãi thích ứng với ánh sáng mãnh liệt, đập vào mắt là một nam
tử có bộ râu quai nón, không khỏi nhíu mày.
Từ Quan Thiên kinh diễm với mỹ mạo của nàng, mắt trừng lớn, miệng há
ra, nhất thời không nói nên lời. Cứ nghĩ nữ thần của lòng mình là người
đẹp nhất thế giới, không ngờ rằng trên thế gian còn có người đẹp hơn.
Tiểu mỹ nhân này, giết nàng cũng có chút luyến tiếc.
Ánh mắt thèm nhỏ dãi càng làm cho Tiêu Vũ Tình thêm chán ghét, chậm rãi từ trong túi đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương làm thức tỉnh Từ Quan Thiên: “ Quả là tuyệt thế mỹ nhân, xem ra lời đồn cũng không sai. Nhưng tại hạ có điều thắc mắc, tại sao cô nương không phản kháng?” Nếu đổi lại là
người khác bị bắt cóc, thể nào cũng giãy dụa kêu la cầu cứu, nhưng nàng
không như vậy, không những không khóc không làm ồn, ngược lại còn rất
trấn tĩnh tự nhiên.
“ Ngươi bắt cóc ta, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha ta, ta phản
kháng còn có tác dụng sao?” Võ công không bằng người, khí lực không bằng người, phản kháng chỉ làm lãng phí sức lực thôi, một chút suy nghĩ kinh tế như vậy nàng vẫn phải có.
“ Rất can đảm.” Từ Quan Thiên thật tâm tán thưởng, nữ nhân bình
thường đều không có đầu óc, chứ đừng nói đến gan dạ sáng suốt. Một chút
chuyện nho nhỏ cũng có thể khóc đến ba ngày ba đêm, nhưng nàng lại thật
can đảm… Không, có thể nàng chỉ cố chống đỡ thôi, còn bên trong chắc là
đang sợ tới mức hồn lìa khỏi xác đây? “ Hôm nay cả gan thỉnh cô nương
đến đây là muốn mượn một thứ của cô nương.”
“ Cái gì vậy?” Nàng thú thật là không có cái gì có thể cho hắn mượn
được, nhưng nếu hắn thực sự cần, mà vừa vặn nàng lại có, hơn nữa đối với nàng lại không phải là thứ quan trọng, nàng có thể cho hắn mượn.
“ Mượn cái đầu của cô nương.” Từ Quan Thiên không nhanh không chậm nói.
Vũ Tình hừ lạnh một tiếng: “ Hừ, ta cho ngươi mượn cái đầu này, nhưng không biết ngươi dùng làm gì?” Nói đùa, nàng mặc dầu hào phóng, nhưng
cũng không hào phóng đến nỗi cho người khác mượn cái đầu này, nàng vẫn
còn yêu cái mạng mình lắm.
“ Cô nương có yêu cầu gì cứ nói, nếu cô nương còn có thân nhân hay
con nhỏ ở nhà, tại hạ nguyện ý thay cô nương chiếu cố.” Vô duyên vô cớ
lấy mạng ngươi ta quả là không thể nói nổi. Nhưng vì ôm mỹ nhân về, độc
bá giang hồ, hắn không thể không làm tiểu nhân một lần.
Giết người, còn giúp nàng chiếu cố thân nhân, đây là lý lẽ của quốc
gia nào? Nghe những lời hắn nói, Vũ Tình lắc đầu cười nhạo: “Thân nhân
của ta ta có thể tự chiếu cố, không cần đại hiệp phải quan tâm.” Nghĩ
nàng vô cớ đi vào cái nơi xa lạ này, nếu tính ra thì cũng chỉ có một
“người cha” mà thôi, Tiêu gia đầu người đơn bạc a!
“ Cô nương không bận tâm? Ngươi cho rằng hôm nay còn có thể ra khỏi
đây?” Chỉ là một nữ tử yếu đuối, hắn còn không để trong mắt. Hắn nháy
mắt ra hiệu, bọn thủ hạ liền đặt đao lên cổ Vũ Tình. Trong lòng Vũ Tình
bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ trấn tĩnh, có
chết cũng phải chết có tôn nghiêm. Nhưng mà… người ta còn chưa muốn
chết, có ai tới cứu người ta không?
Trong ý tứ của Từ Quan Thiên, tự bản thân hắn cũng không muốn giết
ta, huống hồ ta với hắn ngày xưa không có thù, gần đây cũng không có
oán, hắn không thể không có lý do mà muốn giết ta. “ Khoan đã, ta muốn
biết ai sai ngươi giết ta?”
“ Cô nương ngươi không cần phải hỏi, ngươi, không có tư cách hỏi đến
nàng.” Từ Quan Thiên thất thần nói. Rơi vào hồi tưởng: Ở đại hội võ lâm, khi hắc y nữ tử kinh diễm kia vừa xuất hiện, đã khắc sâu vào tâm trí
hắn, nay nàng có việc cần làm, sao hắn có thể vì ngại mà không vượt lửa
qua sông, làm sao có thể chối từ? Nữ tử trước mặt cũng chỉ là một nữ tử
bình thường, có thể gộp chung với nàng sao.
Mắt chó nhìn người thấp! [Bi: ối giời, câu này hay] Tiêu Vũ Tình ở trong lòng coi thường hắn thêm vài phần. “Nàng nhất định là
một vị cô nương, hơn nữa còn là một cô nương dung mạo kiều diễm.” Từ vẻ
mặt của Từ Quan Thiên, nàng có thể kết luận. Nhưng rốt cuộc là vị cô
nương nào có thể làm cho nam tử vì nàng mê mệt, lại có thâm cừu đại hận
với mình.
“ Ngươi làm sao biết?” Nữ tử này thật thông minh. “ Mặc kệ ngươi làm
sao mà biết được. Ngươi không thể không chết.” Không dám cùng nàng nói
tiếp, chỉ sợ nói thêm gì nữa sẽ bị tài trí thông minh của nàng thuyết
phục, càng ngày càng luyến tiếc giết nàng. Nhưng vì người hắn thương
yêu, hắn cũng đành bất đắc dĩ giết nàng.
Từ Quan Thiên đoạt một thanh đao từ trong tay thủ hạ, hướng tới cổ
của Vũ Tình mà chém. Tiêu Vũ Tình thống khổ nhắm mắt lại, chuẩn bị
nghênh đón tử thần.
“ Dừng tay.” Chợt nghe âm thanh hét lớn của một nam tử. Thanh đao trong tay Từ Quan Thiên không biết vì sao gãy làm hai mảnh.