Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 34: Chương 34




Edit: TuyetTinh Beta: bichan Dật Hiên không tin hỏi lại: “ Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?” Ông trời phù hộ, trăm ngàn lần không phải là Nhị ca chứ.

Vũ Tình cười cực kỳ sáng lạn: “ Có, hắn ở sau lưng ngươi đó.”

Dật Hiên chậm rãi xoay đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Chính Hiên đang ở ngay sau mình, thì cả kinh lui từng bước một xuống, rồi cười ha ha nói: “ Nhị ca, huynh đến khi nào vậy? Sao đệ không phát hiện nhỉ?” Thảm rồi, lúc này hai bên hắn đều đắc tội, nhất định sẽ bị trừng trị cực kỳ bi thảm. Cái mạng nhỏ của hắn…

“ Ngay khi ngươi nói cái câu kia.” Dám giá họa cho hắn! Nếu Vũ Tình vì vậy mà hiểu lầm hắn, không chịu tha thứ cho hắn thì hắn không lột da Dật Hiên mới là lạ. (aiz… =.=)

“ Đệ có nói gì sao? Không có, đệ từ nãy đến giờ đâu hề nói chuyện. Hoàng huynh, huynh không biết sao, đệ lớn lên là không thích nói chuyện, trong các huynh đệ chúng ta người không thích nói chuyện nhất chính là đệ, vậy làm sao có khả năng là đệ được? Nếu đệ có muốn nói gì, thì cũng là nói Hoàng Thượng anh minh thần võ, tuyệt nhiên không nói xấu hoàng huynh bao giờ.” ( ko thix nói mà sao ca nói nhiều thế O_o)

Giấu đầu lòi đuôi! Cả ba người đều đổ mồ hôi lạnh…

“ Dật Vương, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn nhỉ, ngang nhiên dám đổ tội cho trẫm?” Chính Hiên nâng tay lên muốn tính sổ với hắn.

Dật Hiên một mực lui về sau lưng Vũ Tình: “ Hoàng tẩu, cứu đệ.” Ở phía sau Vũ Tình vẫn là an toàn nhất, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không kiên trì tiến lên đòi mạng nữa.

Vũ Tình cũng không phụ sự mong đợi giúp hắn một phen: “ Bỏ đi, Tiểu Hiên Tử! Ta tin ngươi là được rồi.” Nàng biết rất rõ, Chính Hiên giận như vậy là sợ nàng hiểu lầm, hắn có tâm như vậy là được rồi. “ Ngươi không phải rất bận sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây?”

“ Dù có bận cũng phải đến đây.” Chính Hiên ý vị sâu đậm liếc nhìn Cẩn Hiên một cái: “ Cẩn Hiên sao hôm nay lại nhàn hạ thoải mái như vậy?”

Cẩn Hiên cười nói: “ Hoàng huynh chẳng phải hy vọng thần đệ sớm thành thân sao?”

“ Đương nhiên! Đây cũng là tâm nguyện của mẫu thân mà. Người làm con chẳng phải nên hoàn thành tâm nguyện của lão nhân gia sao? Nhưng mà… Đối tượng mà hoàng đệ lựa chọn có chút không thích hợp. Nếu hoàng đệ thật sự muốn thành thân, trẫm có thể giúp ngươi bố cáo với mỹ nữ khắp thiên hạ, cho ngươi tùy ý lựa chọn.” Chỉ cần không phải Vũ Tình của hắn thì là ai hắn cũng đồng ý! Nếu Cẩn Vương gia thật muốn thành thân, cửa của Vương phủ sớm đã bị đạp phá.

“ Hoàng huynh hẳn biết rõ, người đệ muốn là ai!” Sự đời luôn cố tình làm khó dễ người ta, bất kỳ mỹ nữ nào hoàng đế cũng có thể cho hắn, duy chỉ có Tiêu Vũ Tình là không thể, mà Vương gia mỹ nữ nào cũng không muốn, chỉ muốn có một mình Tiêu Vũ Tình.

Đang nói chuyện, một nam một nữ vội vàng xông vào, Lam Nhi ôm lấy Vũ Tình, xúc động khóc: “ Tiểu thư, người đi đâu? Hù chết Lam Nhi! May mắn là người không việc gì, sau này đừng dọa Lam Nhi như vậy có được không, Lam Nhi rất sợ, rất sợ tiểu thư xảy ra chuyện gì, sợ không bao giờ gặp lại tiểu thư nữa…”

Vũ Tình y như vỗ tiểu hài tử xoa xoa tóc nàng: “ Ngoan, đừng khóc, ta chẳng phải là không việc gì sao? Ta sẽ không bao giờ dọa ngươi nữa. Ngoan nào, đừng khóc.” Nhân tiện giúp nàng lau đi nước mắt. Lam Nhi thật lòng quan tâm đến nàng, thật sự là một tiểu cô nương luôn làm người ta yêu mến, ai cưới được nàng thì thật có phúc.

Vô Dạ chậm rãi đi đến trước mặt nàng, do dự một chút mới nói: “ Ngươi không việc gì chứ? Ta…” Vô Dạ vốn chưa bao giờ nói lời tốt, những lời nghe thật buồn nôn càng không bao giờ phát ra khỏi miệng, đừng nói chi đến việc đối mặt với người trong lòng. ( anh này dễ thương nhở)

“ Ngươi thế nào?” Vũ Tình rất muốn đùa hắn một chút. Làm cho Vô Dạ lãnh khốc không biết cười trở thành bộ dạng tay chân luống cuống quả thật rất đáng yêu.

“ Ta… rất lo lắng.” Một lúc sau, Vô Dạ mới phun ra mấy chữ này.

“ Lo lắng cái gì? Lo lắng cho an nguy của ta?” Nàng thề, nàng nhìn thấy Vô Dạ đỏ mặt nha.

Vô Dạ nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, trịnh trọng gật đầu đáp: “ Đúng.”

Chính Hiên cùng Cẩn Hiên hoang mang nhìn nhau, từ lúc nào mà Vô Dạ lại nhún một chân vào chuyện này? Cục diện bây giờ chưa đủ rối rắm sao?

Có trò hay xem rồi! Dật Hiên có ý muốn đùa dai. “ Mọi người đừng ngại nên ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Trong phòng, mọi người đều trầm mặc… Vũ Tình đang trong tình huống khó xử, không tiện mở miệng. Mà ba vị kia cũng không ai muốn mở miệng.

“ Ngươi chính là Vô Dạ? Nào, Bổn Vương kính ngươi một ly.” Dật Hiên cầm lấy chén rượu đưa đến trước mặt Vô Dạ. Hắn muốn nhìn xem người tiến cung ám sát hoàng đế có năng lực gì.

Vô Dạ đưa tay tiếp chén rượu, mà Dật Hiên lại phản ứng đưa tay di chuyển đến phía dưới tay của Vô Dạ, có ý muốn lấy lại. Vô Dạ cũng không phải là người dễ bị khi dễ, hai ngón tay chế trụ cổ tay của Dật Hiên thuận lợi đoạt lại chén rượu: “ Đa tạ Vương gia ban rượu!”

Dật Hiên nhún vai không sao, “ Không hổ là Vô Dạ, thiên hạ đệ nhất sát thủ quả nhiên danh bất hư truyền.” Khó trách có bản lĩnh đi ám sát hoàng đế.

“ Đa tạ Vương gia quá khen.” Hắn không ngờ rằng Dật Hiên còn trẻ tuổi như vậy lại có thân thủ tốt đến thế, xem ra quyết định không giết hoàng đế của hắn là đúng. Còn quan trọng hơn một chút là, nếu hắn giết Chính Hiên, chỉ sợ Vũ Tình sẽ không đồng ý làm bạn với hắn? Hắn cũng không hy vọng xa vời là Vũ Tình thích hắn, chỉ cần có thể ở bên nàng cả đời như vậy là đủ rồi.

Dật Hiên cười tán thưởng. Chỉ mong bọn họ sẽ là bằng hữu chứ không phải kẻ thù. Hoàng huynh đối với việc bị hắn ám sát mà không thèm truy cứu, có lẽ là do lòng yêu mến người tài. Nếu hắn có thể dùng năng lực của mình để phục vụ triều đình, cũng sẽ không mất đi một vị tướng tốt.

“ Tiêu cô nương, vừa rồi ngươi có xảy ra chuyện gì không?” Vô Dạ hỏi. Khi hắn nghe được Lam Nhi nói tiểu thư nhà nàng mất tích, trái tim hắn phát hoảng, lại có cảm giác sợ hãi. Hắn từng nghĩ bản thân sẽ không có bất kỳ cảm tình nào cũng như không có cảm giác nào. Nhưng khi Vũ Tình mất tích lại có cảm giác kỳ quái xuất hiện!

“ Ta bị người ta bắt đi. May mắn Cẩn Hiên xuất hiện đúng lúc để cứu ta.”

Hoàng đế vừa nghe, liền la lên: “ Là kẻ nào?” Hắn chỉ mới không ở bên nàng một lúc, làm sao lại để xảy ra chuyện?

Cẩn Hiên trả lời thay: “ Là Mị Ảnh. Vô Dạ huynh, cái tên này chắc huynh rất quen thuộc?” Mị Ảnh vì sao muốn giết Vũ Tình, Cẩn Hiên cũng đã bắt đầu hiểu được.

“ Đúng.” Quả nhiên là Mị Ảnh, nàng vẫn khư khư cố chấp không để ý đến lời cảnh cáo của hắn.

“ Nàng cược việc chung thân đại sự của mình còn tặng kèm ‘ Vô Ngân kiếm pháp’. Vô Dạ huynh đối với ‘ Vô Ngân kiếm pháp’ chắc cũng biết.”

“ Đúng.” Hắn sao không biết. Vô Ngân kiếm pháp vốn là do hắn tự nghĩ ra, cũng nhờ nó mà thành danh, sau tặng lại cho Mị Ảnh. “ Cáo từ.” Trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng của Vô Dạ.

“ Oa, nhanh như điện vậy. Vì vao hắn phải đi?” Có vẻ rất vội vàng.

Cẩn Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “ Hắn có việc phải làm.Vũ Tình, nơi này dường như không còn an toàn nữa, chi bằng đến Cẩn Vương phủ của ta đi.” Như vậy hắn có thể tùy thời bảo vệ nàng, cũng không lo đột nhiên mất đi nàng.

Đến Cẩn Vương phủ ở có vẻ là lựa chọn tốt, huống chi nàng thiếu chút nữa đã trở thành Cẩn Vương phi rồi. Vũ Tình đang định đáp ứng, lại bị Chính Hiên ồn ào cắt ngang: “ Tình Nhi là Quý phi, đến ở trong Cẩn Vương phủ có lẽ không hợp lễ giáo, dù thế nào cũng nên hồi cung mới đúng.”

“ Ê, ngươi đã nói là không ép ta hồi cung rồi mà.” Quân vô hí ngôn, một chút đáng tin còn không có.

“ Vũ Tình không muốn cùng huynh hồi cung.” Nghe Vũ Tình cự tuyệt hồi cung, Cẩn Hiên không tự chủ nở nụ cười. Hắn sẽ tôn trọng lựa chọn của Vũ Tình, nhưng nếu có cơ hội hắn cũng sẽ cố gắng tranh giành, cho dù cuối cùng bị thương hắn cũng không hối hận.

“ Hiện tại an toàn của Tình Nhi là quan trọng nhất, chẳng lẽ hoàng cung không an toàn bằng Cẩn Vương phủ sao?” Hắn tự tin là sẽ bảo vệ được nữ nhân mà hắn yêu.

“ Đệ lúc nào cũng có thể ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, huynh có thể sao? Huynh làm được sao? Hừ, huynh không thể.” Hắn có nhiều nữ nhân cần chiếu cố như vậy, hắn không thể chỉ ở bên cạnh một mình Vũ Tình. Tựa như ban nãy lúc Vũ Tình gặp nguy hiểm, hắn ở đâu? Vì nguyên nhân này mà Cẩn Hiên không chịu buông tay.

“ Trẫm…” Thật vậy, hắn làm không được. Hắn còn có trách nhiệm của hắn, hắn không thể bỏ bê. Hắn muốn dành tất cả yêu thương cho Vũ Tình, nhưng thực tế hắn không thể làm vậy, chỉ có thể để cho Vũ Tình chịu sự bất bình này.

Không ngờ có một ngày lại thấy được hai vị hoàng huynh đấu khẩu, Dật Hiên cũng chen chân vào, có lòng tốt nói: “ Hai vị hoàng huynh không cần cãi nhau, để hoàng tẩu đến ở Dật Vương phủ của đệ là được mà.” Như vậy là công bằng nhất!

“ Câm miệng!”

“ Câm miệng!”

Cơn tức của Chính Hiên cùng Cẩn Hiên là rất lớn, Dật Hiên không thể làm ngơ mới mở miệng, vậy mà bị hai người khiển trách. Hắn ủy khuất bĩu môi, hắn cũng là có lòng tốt mà thôi, vậy thì có gì sai chứ. Làm tiểu đệ quả thật rất đáng thương. Ở trong mắt người ngoài, hắn là một Vương gia không ai bì nổi, còn ở trong mắt huynh trưởng thì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ con.

Edit: TuyetTinh Beta: bichan Dật Hiên không tin hỏi lại: “ Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?” Ông trời phù hộ, trăm ngàn lần không phải là Nhị ca chứ.

Vũ Tình cười cực kỳ sáng lạn: “ Có, hắn ở sau lưng ngươi đó.”

Dật Hiên chậm rãi xoay đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Chính Hiên đang ở ngay sau mình, thì cả kinh lui từng bước một xuống, rồi cười ha ha nói: “ Nhị ca, huynh đến khi nào vậy? Sao đệ không phát hiện nhỉ?” Thảm rồi, lúc này hai bên hắn đều đắc tội, nhất định sẽ bị trừng trị cực kỳ bi thảm. Cái mạng nhỏ của hắn…

“ Ngay khi ngươi nói cái câu kia.” Dám giá họa cho hắn! Nếu Vũ Tình vì vậy mà hiểu lầm hắn, không chịu tha thứ cho hắn thì hắn không lột da Dật Hiên mới là lạ. (aiz… =.=)

“ Đệ có nói gì sao? Không có, đệ từ nãy đến giờ đâu hề nói chuyện. Hoàng huynh, huynh không biết sao, đệ lớn lên là không thích nói chuyện, trong các huynh đệ chúng ta người không thích nói chuyện nhất chính là đệ, vậy làm sao có khả năng là đệ được? Nếu đệ có muốn nói gì, thì cũng là nói Hoàng Thượng anh minh thần võ, tuyệt nhiên không nói xấu hoàng huynh bao giờ.” ( ko thix nói mà sao ca nói nhiều thế O_o)

Giấu đầu lòi đuôi! Cả ba người đều đổ mồ hôi lạnh…

“ Dật Vương, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn nhỉ, ngang nhiên dám đổ tội cho trẫm?” Chính Hiên nâng tay lên muốn tính sổ với hắn.

Dật Hiên một mực lui về sau lưng Vũ Tình: “ Hoàng tẩu, cứu đệ.” Ở phía sau Vũ Tình vẫn là an toàn nhất, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không kiên trì tiến lên đòi mạng nữa.

Vũ Tình cũng không phụ sự mong đợi giúp hắn một phen: “ Bỏ đi, Tiểu Hiên Tử! Ta tin ngươi là được rồi.” Nàng biết rất rõ, Chính Hiên giận như vậy là sợ nàng hiểu lầm, hắn có tâm như vậy là được rồi. “ Ngươi không phải rất bận sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây?”

“ Dù có bận cũng phải đến đây.” Chính Hiên ý vị sâu đậm liếc nhìn Cẩn Hiên một cái: “ Cẩn Hiên sao hôm nay lại nhàn hạ thoải mái như vậy?”

Cẩn Hiên cười nói: “ Hoàng huynh chẳng phải hy vọng thần đệ sớm thành thân sao?”

“ Đương nhiên! Đây cũng là tâm nguyện của mẫu thân mà. Người làm con chẳng phải nên hoàn thành tâm nguyện của lão nhân gia sao? Nhưng mà… Đối tượng mà hoàng đệ lựa chọn có chút không thích hợp. Nếu hoàng đệ thật sự muốn thành thân, trẫm có thể giúp ngươi bố cáo với mỹ nữ khắp thiên hạ, cho ngươi tùy ý lựa chọn.” Chỉ cần không phải Vũ Tình của hắn thì là ai hắn cũng đồng ý! Nếu Cẩn Vương gia thật muốn thành thân, cửa của Vương phủ sớm đã bị đạp phá.

“ Hoàng huynh hẳn biết rõ, người đệ muốn là ai!” Sự đời luôn cố tình làm khó dễ người ta, bất kỳ mỹ nữ nào hoàng đế cũng có thể cho hắn, duy chỉ có Tiêu Vũ Tình là không thể, mà Vương gia mỹ nữ nào cũng không muốn, chỉ muốn có một mình Tiêu Vũ Tình.

Đang nói chuyện, một nam một nữ vội vàng xông vào, Lam Nhi ôm lấy Vũ Tình, xúc động khóc: “ Tiểu thư, người đi đâu? Hù chết Lam Nhi! May mắn là người không việc gì, sau này đừng dọa Lam Nhi như vậy có được không, Lam Nhi rất sợ, rất sợ tiểu thư xảy ra chuyện gì, sợ không bao giờ gặp lại tiểu thư nữa…”

Vũ Tình y như vỗ tiểu hài tử xoa xoa tóc nàng: “ Ngoan, đừng khóc, ta chẳng phải là không việc gì sao? Ta sẽ không bao giờ dọa ngươi nữa. Ngoan nào, đừng khóc.” Nhân tiện giúp nàng lau đi nước mắt. Lam Nhi thật lòng quan tâm đến nàng, thật sự là một tiểu cô nương luôn làm người ta yêu mến, ai cưới được nàng thì thật có phúc.

Vô Dạ chậm rãi đi đến trước mặt nàng, do dự một chút mới nói: “ Ngươi không việc gì chứ? Ta…” Vô Dạ vốn chưa bao giờ nói lời tốt, những lời nghe thật buồn nôn càng không bao giờ phát ra khỏi miệng, đừng nói chi đến việc đối mặt với người trong lòng. ( anh này dễ thương nhở)

“ Ngươi thế nào?” Vũ Tình rất muốn đùa hắn một chút. Làm cho Vô Dạ lãnh khốc không biết cười trở thành bộ dạng tay chân luống cuống quả thật rất đáng yêu.

“ Ta… rất lo lắng.” Một lúc sau, Vô Dạ mới phun ra mấy chữ này.

“ Lo lắng cái gì? Lo lắng cho an nguy của ta?” Nàng thề, nàng nhìn thấy Vô Dạ đỏ mặt nha.

Vô Dạ nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, trịnh trọng gật đầu đáp: “ Đúng.”

Chính Hiên cùng Cẩn Hiên hoang mang nhìn nhau, từ lúc nào mà Vô Dạ lại nhún một chân vào chuyện này? Cục diện bây giờ chưa đủ rối rắm sao?

Có trò hay xem rồi! Dật Hiên có ý muốn đùa dai. “ Mọi người đừng ngại nên ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Trong phòng, mọi người đều trầm mặc… Vũ Tình đang trong tình huống khó xử, không tiện mở miệng. Mà ba vị kia cũng không ai muốn mở miệng.

“ Ngươi chính là Vô Dạ? Nào, Bổn Vương kính ngươi một ly.” Dật Hiên cầm lấy chén rượu đưa đến trước mặt Vô Dạ. Hắn muốn nhìn xem người tiến cung ám sát hoàng đế có năng lực gì.

Vô Dạ đưa tay tiếp chén rượu, mà Dật Hiên lại phản ứng đưa tay di chuyển đến phía dưới tay của Vô Dạ, có ý muốn lấy lại. Vô Dạ cũng không phải là người dễ bị khi dễ, hai ngón tay chế trụ cổ tay của Dật Hiên thuận lợi đoạt lại chén rượu: “ Đa tạ Vương gia ban rượu!”

Dật Hiên nhún vai không sao, “ Không hổ là Vô Dạ, thiên hạ đệ nhất sát thủ quả nhiên danh bất hư truyền.” Khó trách có bản lĩnh đi ám sát hoàng đế.

“ Đa tạ Vương gia quá khen.” Hắn không ngờ rằng Dật Hiên còn trẻ tuổi như vậy lại có thân thủ tốt đến thế, xem ra quyết định không giết hoàng đế của hắn là đúng. Còn quan trọng hơn một chút là, nếu hắn giết Chính Hiên, chỉ sợ Vũ Tình sẽ không đồng ý làm bạn với hắn? Hắn cũng không hy vọng xa vời là Vũ Tình thích hắn, chỉ cần có thể ở bên nàng cả đời như vậy là đủ rồi.

Dật Hiên cười tán thưởng. Chỉ mong bọn họ sẽ là bằng hữu chứ không phải kẻ thù. Hoàng huynh đối với việc bị hắn ám sát mà không thèm truy cứu, có lẽ là do lòng yêu mến người tài. Nếu hắn có thể dùng năng lực của mình để phục vụ triều đình, cũng sẽ không mất đi một vị tướng tốt.

“ Tiêu cô nương, vừa rồi ngươi có xảy ra chuyện gì không?” Vô Dạ hỏi. Khi hắn nghe được Lam Nhi nói tiểu thư nhà nàng mất tích, trái tim hắn phát hoảng, lại có cảm giác sợ hãi. Hắn từng nghĩ bản thân sẽ không có bất kỳ cảm tình nào cũng như không có cảm giác nào. Nhưng khi Vũ Tình mất tích lại có cảm giác kỳ quái xuất hiện!

“ Ta bị người ta bắt đi. May mắn Cẩn Hiên xuất hiện đúng lúc để cứu ta.”

Hoàng đế vừa nghe, liền la lên: “ Là kẻ nào?” Hắn chỉ mới không ở bên nàng một lúc, làm sao lại để xảy ra chuyện?

Cẩn Hiên trả lời thay: “ Là Mị Ảnh. Vô Dạ huynh, cái tên này chắc huynh rất quen thuộc?” Mị Ảnh vì sao muốn giết Vũ Tình, Cẩn Hiên cũng đã bắt đầu hiểu được.

“ Đúng.” Quả nhiên là Mị Ảnh, nàng vẫn khư khư cố chấp không để ý đến lời cảnh cáo của hắn.

“ Nàng cược việc chung thân đại sự của mình còn tặng kèm ‘ Vô Ngân kiếm pháp’. Vô Dạ huynh đối với ‘ Vô Ngân kiếm pháp’ chắc cũng biết.”

“ Đúng.” Hắn sao không biết. Vô Ngân kiếm pháp vốn là do hắn tự nghĩ ra, cũng nhờ nó mà thành danh, sau tặng lại cho Mị Ảnh. “ Cáo từ.” Trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng của Vô Dạ.

“ Oa, nhanh như điện vậy. Vì vao hắn phải đi?” Có vẻ rất vội vàng.

Cẩn Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “ Hắn có việc phải làm.Vũ Tình, nơi này dường như không còn an toàn nữa, chi bằng đến Cẩn Vương phủ của ta đi.” Như vậy hắn có thể tùy thời bảo vệ nàng, cũng không lo đột nhiên mất đi nàng.

Đến Cẩn Vương phủ ở có vẻ là lựa chọn tốt, huống chi nàng thiếu chút nữa đã trở thành Cẩn Vương phi rồi. Vũ Tình đang định đáp ứng, lại bị Chính Hiên ồn ào cắt ngang: “ Tình Nhi là Quý phi, đến ở trong Cẩn Vương phủ có lẽ không hợp lễ giáo, dù thế nào cũng nên hồi cung mới đúng.”

“ Ê, ngươi đã nói là không ép ta hồi cung rồi mà.” Quân vô hí ngôn, một chút đáng tin còn không có.

“ Vũ Tình không muốn cùng huynh hồi cung.” Nghe Vũ Tình cự tuyệt hồi cung, Cẩn Hiên không tự chủ nở nụ cười. Hắn sẽ tôn trọng lựa chọn của Vũ Tình, nhưng nếu có cơ hội hắn cũng sẽ cố gắng tranh giành, cho dù cuối cùng bị thương hắn cũng không hối hận.

“ Hiện tại an toàn của Tình Nhi là quan trọng nhất, chẳng lẽ hoàng cung không an toàn bằng Cẩn Vương phủ sao?” Hắn tự tin là sẽ bảo vệ được nữ nhân mà hắn yêu.

“ Đệ lúc nào cũng có thể ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, huynh có thể sao? Huynh làm được sao? Hừ, huynh không thể.” Hắn có nhiều nữ nhân cần chiếu cố như vậy, hắn không thể chỉ ở bên cạnh một mình Vũ Tình. Tựa như ban nãy lúc Vũ Tình gặp nguy hiểm, hắn ở đâu? Vì nguyên nhân này mà Cẩn Hiên không chịu buông tay.

“ Trẫm…” Thật vậy, hắn làm không được. Hắn còn có trách nhiệm của hắn, hắn không thể bỏ bê. Hắn muốn dành tất cả yêu thương cho Vũ Tình, nhưng thực tế hắn không thể làm vậy, chỉ có thể để cho Vũ Tình chịu sự bất bình này.

Không ngờ có một ngày lại thấy được hai vị hoàng huynh đấu khẩu, Dật Hiên cũng chen chân vào, có lòng tốt nói: “ Hai vị hoàng huynh không cần cãi nhau, để hoàng tẩu đến ở Dật Vương phủ của đệ là được mà.” Như vậy là công bằng nhất!

“ Câm miệng!”

“ Câm miệng!”

Cơn tức của Chính Hiên cùng Cẩn Hiên là rất lớn, Dật Hiên không thể làm ngơ mới mở miệng, vậy mà bị hai người khiển trách. Hắn ủy khuất bĩu môi, hắn cũng là có lòng tốt mà thôi, vậy thì có gì sai chứ. Làm tiểu đệ quả thật rất đáng thương. Ở trong mắt người ngoài, hắn là một Vương gia không ai bì nổi, còn ở trong mắt huynh trưởng thì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.