Edit: Viochan
Ngụy Trọng Hiền ngồi xuống ghế chủ toạ, một nam tử bộ dáng hạ nhân đứng ở bên cạnh.Về phần mấy người này, chỉ có một nam tử mặc một thân trường bào màu đỏ,
diện mạo tuấn mỹ ngồi ở gần vị trí chủ toạ là Nguỵ Trọng Hiền đối xử còn có chút khách khí. Ngoài hắn ra, trong phòng còn có Tử Lâm và vài nam
tử mặc trang phục quan lại, bọn họ đều đang cung kính đứng.
“Tử Lâm, Hoàng Thượng bây giờ vẫn mỗi ngày đều đi đến Yên Vũ lâu
sao?” Ngụy Trọng Hiền đang ngồi ở ghế chủ vị, hất hàm hỏi Tử Lâm.
“Bẩm Thừa tướng, đúng vậy ạ, Hoàng Thượng và Dật vương hầu như ngày
nào cũng đến, hôm qua cả Cẩn vương cũng đến nữa ạ.” Tử Lâm mặt không
thay đổi nói, một chút cũng không nhìn ra nàng là kỹ nữ của Yên Vũ lâu.
“Hừ, một kỹ nữ mà lại có thể mê hoặc mấy tên tiểu tử Âu Dương gia đến như vậy.” Ngụy Trọng Hiền hừ lạnh nói.
Cái gì? Tên Ngụy Trọng Hiền dám nói ta như vậy sao? Kỹ nữ, kỹ nữ thì
sao chứ? Đừng có nói với ta ngươi chưa từng đến kỹ viện bao giờ, hừ, giả bộ đứng đắn. Còn cái gì mà ta mê hoặc mấy tiểu tử Âu Dương gia, ta mê
cái gì Âu Dương gia hoặc lúc nào, Âu Dương gia gì gì ta còn chẳng biết. Đợi đã, Âu Dương? Hình như là quốc họ nha! A! Chẳng lẽ hắn nói mấy tiểu tử là ba huynh đệ Tiểu Hiên Tử? Thật to gan. Quay đầu sang nhìn Cẩn
Hiên, quả nhiên thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn càng thêm thâm thúy,
nhìn không ra vui giận.
“Tử Lâm, canh chừng thật tốt mấy tên tiểu tử Âu Dương kia cho ta, có
bất cứ động tĩnh gì phải quay về bẩm báo ngay, không được có sai sót.”
Ngụy Trọng Hiền lại nói.
“Vâng.” Được lắm! Hoá ra Tử Lâm người là gián điệp, lại còn là gián
điệp của tên gian thần này, luôn luôn giúp hắn tìm hiểu tình hình ở Yên
Vũ lâu.
Hừ, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong, uổng công ta còn nghĩ ngươi là người tốt, tốt bụng giúp ngươi nữa! Hừ, không thể tưởng
tượng được, ngươi lại giúp tên gian thần này muốn hại Tiểu Hiên Tử nhà
ta.[tác giả: nhà ngươi......]
“Lí Thành, sứ giả Tinh Nguyệt quốc kia nói thế nào, có đáp ứng hợp
tác hay không?” Ngụy Trọng Hiền chuyển hướng nói với một nam tử trung
niên mặc quần áo quan lại đang đứng một bên.
“Bẩm Thừa tướng, hừ, sứ giả kia không biết điều, không chỉ không đáp
ứng hợp tác, còn dám……còn dám……” Lí Thành một bên ấp a ấp úng một bên
thật cẩn thận nhìn sắc mặt Ngụy Trọng Hiền.
“Còn dám thế nào?”
“Còn dám nhục mạ Thừa tướng, nói Thừa tướng đã là dưới một người,
trên vạn người rồi nhưng lại……lại vẫn không biết thỏa mãn, cuồng loạn
muốn tranh……tranh với trời, Tinh Nguyệt quốc hắn sẽ chỉ chấp nhận dòng
dõi Âu Dương chính thống của Long Hiên.” Lí Thành nơm nớp lo sợ sau khi
nói xong, lau đi vài giọt mồ hôi lạnh, chờ xem tình hình Ngụy Trọng
Hiền.
Quả nhiên, Ngụy Trọng Hiền nghe xong, tức giận đến mức hất luôn chén
trà xuống đất, mặt đỏ lên, cả giận nói:“Được, Tinh Nguyệt quốc các người được lắm, không nể mặt ta, hừ, tưởng rằng không có các ngươi lão phu
không thể làm được việc sao? Nực cười. Được lắm, các ngươi đã rượu mời
không uống thì lão phu sẽ cho các ngươi uống phạt rượu, Ngụy Phúc……”
“Có tiểu nhân.” Người có bộ dáng kẻ dưới đang đứng ở một bên lập tức bước lên trước đáp.
“Kẻ nào?” Ngụy Trọng Hiền ghé vào tai Ngụy Phúc đang định nói gì đó.
Nam tử áo đỏ vẫn ngồi như vậy không mở miệng đột nhiên rống lớn một
tiếng liền bay ra ngoài.
Thật nhanh a! Vũ Tình còn chưa cảm thán xong, Cẩn Hiên liền cầm chặt tay nàng, ôm lấy thắt lưng nàng nhảy ra phía ngoài.
Vũ Tình còn chưa biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm thấy
gió vù vù thổi qua bên tai, thổi trúng mặt nàng rất đau, cả người cứ như bay vậy. Nàng hơi sợ ôm chặt Cẩn Hiên, không muốn cứ như vậy mà ngã
chết.
“Cẩn Hiên, sao vậy?”
“Không sao, có ta ở đây, không ai làm tổn thương ngươi được đâu.” Cẩn Hiên ôn nhu nói.
Vũ Tình ngẩng đầu nhìn nam tử dưới ánh trăng sáng vằng vặc, khuôn mặt cương nghị chỉ ôn nhu với một mình nàng, đôi môi khẽ nhếch tỏ rõ hắn
không chịu khuất phục, lồng ngực dày rộng mang đến cho người ta cảm giác an toàn vô hạn. Nam tử như vậy chính là người tình trong mộng của tất
cả nữ tử trong thiên hạ a!
“Vũ Tình, sao vậy?” Nghe được tiếng thở dài, Cẩn Hiên lo lắng hỏi.
“Không, không có gì đâu.”
“Oa, khinh công thật tuyệt!” Đột nhiên một bóng người màu đen xuất hiện phía trước.
“Quá khen!” Ngữ khí lạnh lùng trong màn đêm yên tĩnh càng làm cho
lòng người sợ hãi, hơn nữa đằng trước lại có một thân ảnh màu đen, thật
là quá khủng bố .
“Ha ha, có cá tính!” Đi liền với thanh âm trêu tức, nam tử áo đỏ vừa mới ở trong phủ Thừa tướng dừng ở phía sau 2 người.
Bây giờ là tiền có lang sau có hổ[1] a! Nhưng tại sao cả hai người này lại đều nhanh như vậy quay sang nhìn
chằm chằm nàng a! Theo lý thuyết, không phải là nhìn chằm chằm vào Cẩn
Hiên võ công cao cường sao? Huống hồ hai người bọn họ là vừa mới nhìn
chằm chằm vào Cẩn Hiên mà nói a!
“Các ngươi là ai, tại sao lại chắn đường đi của chúng ta?” Vũ Tình bị nhìn thật sự không thoải mái, thấy cả ba người đều không nói chuyện
đành phải tự mình nói.
“Lời này ta nên hỏi các ngươi mới đúng, nghe lén người ta nói chuyện
là việc không tốt nha!” Nam tử áo đỏ một bên trêu tức nói, một bên ánh
mắt bay loạn, thẳng tắp bay về phía Vũ Tình.
Nổi hết cả da gà! Không thể phủ nhận nam tử này bộ dạng rất đẹp, so
với nữ tử còn đẹp hơn, có điều thật đáng tiếc, hắn là một nam tử, nam
nhi trưởng thành như vậy, theo nàng thấy thì chính là thể loại gay,
huống hồ người này có vẻ độc ác dã man, cho nên tóm lại chính là cái
loại biến thái độc ác dã man. Đây là ấn tượng đầu tiên sau khi Vũ Tình
nhìn thấy hắn, trực giác nàng thập phần chán ghét hắn.
“Ai nói chúng ta nghe lén, chúng ta là quang minh chính đại nghe. Là
các ngươi nói quá to đấy chứ.” Không phân rõ phải trái là quyền lợi của
nữ nhân, đối với người như thế cũng không cần thiết phải phân rõ phải
trái.
“Ô, thật sao? Ha ha……rất thú vị, không bằng ngươi hãy theo ta đi, ta
sẽ không làm gì ngươi đâu.” Nữ nhân này bộ dạng thật đẹp, đẹp hơn tất cả những nữ nhân mà trước kia hắn đã gặp qua .
“Theo ngươi, ngươi định đầu hàng chắc? Còn nói ta sẽ không sao? Ngụy
Trọng Hiền nói một câu, ngươi có mà ngoan ngoãn nghe lời luôn ấy chứ,
làm sao mà bảo vệ nổi ta a?” Nực cười, không mở to mắt mà nhìn xem người đang ở cạnh ta đây là ai, dám ở đấy mà nói.
“Ngụy Trọng Hiền chẳng là gì hết, chỉ cần Xích Âm ta nói một câu, có
đố hắn cũng không dám làm gì ngươi hết.” Xích Âm khinh thường nói.
“Xích Âm? Ngươi là người của Thánh Tiên môn?” Cẩn Hiên nghe thấy tên
liền biết được thân phận của hắn. Không thể tưởng được lão tặc kia lại
cùng Thánh Tiên môn cấu kết, thật không tưởng tượng nổi.
“Thánh Tiên môn là cái gì a? Rất lợi hại sao?” Vũ Tình hỏi Cẩn Hiên,
nghe ngữ khí của bọn hắn, Thánh Tiên môn gì đó này nhất định rất lợi
hại, bằng không khẩu khí của Xích Âm sao có thể ngông cuồng như vậy.
“Đúng thế.” Cẩn Hiên gật đầu một cái.
“Sao hả? Tiểu cô nương.” Xích Âm mê đắm nhìn chằm chằm Vũ Tình.
“Ta á! Ta kỳ thật sợ chết đi được, ngươi ra điều kiện cũng không tệ,
ta đây đương nhiên……” Vũ Tình giọng nói êm ái. Nhìn Xích Âm lộ ra nụ
cười dâm đãng thoả mãn, nàng cố ý kéo dài giọng, nhìn bộ dáng sớm biết
nàng muốn nói gì kia của hắn, Vũ Tình thực nể tình, đem câu nói tiếp
theo nói nốt:“Ta đương nhiên…… Ta đương nhiên không đáp ứng , ngươi cũng không nhìn xem ngươi đấy, một nam nhân trưởng thành như thế còn không
bằng mua khối đậu hủ đâm đầu chết luôn đi, lớn lên như vậy không phải là lỗi của ngươi, ra ngoài làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố mới là lỗi của
ngươi. Ngươi có biết là vừa nhìn thấy ngươi, ta đã nổi hết cả da gà lên
rồi a! May mà buổi tối ta chưa ăn bao nhiêu, bằng không nhất định sẽ nôn mất. Thế mà còn mặt mũi bảo ta đi với ngươi, ta còn lâu nhé. Còn nữa,
mẹ ngươi đau đau khổ khổ sinh ngươi ra, ngươi làm cái gì tốt không làm,
lại chạy tới gia nhập Thánh Tiên môn, còn giúp gian thần mưu đồ đoạt vị, ngươi nói xem, ngươi làm như vậy để báo đáp cha mẹ đã vất vả nuôi lớn
ngươi sao? Báo đáp các sư phụ ân cần dạy bảo ngươi thế sao? Đáp lại
những người bạn bè thân thích đã kí thác kì vọng cao với ngươi thế sao?
Báo đáp đảng? Báo đáp quốc gia? Báo đáp……?”
Vũ Tình càng nói càng hăng say, Xích Âm càng nghe mặt càng tối sầm,
mặc dù nghe hơi không rõ, nhưng nhất định không phải lời hay.
“Hô, còn có……” Vũ Tình còn muốn tiếp tục nói nhưng có người rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
“Câm miệng!” Xích Âm kia mặt đen như Bao Công. Với bộ dáng của hắn,
có biết bao nhiêu nữ nhân muốn được trở thành nữ nhân của hắn, nhưng
tiểu nữ tử này lại phê bình diện mạo của hắn chả ra làm sao.
“Hửm? Ta nói sai sao?” Vũ Tình chớp chớp cặp mắt to đen nhánh, vô tội hướng về phía Cẩn Hiên.
“Ngươi……” Xích Âm tức đến nỗi không nói được gì.
‘Ba ba ba’ vài tiếng vỗ tay thanh thúy vỗ tay từ phía trước mặt truyền tới, bóng đen vẫn không lên tiếng xuất đầu lộ diện.
Oa! Đẹp quá a, dưới ánh trăng nàng mặc quần áo màu đen, khuôn mặt
trái xoan, lông mày lá liễu, ánh mắt như nước hồ thu, làm người ta bị
hớp hồn, đầu óc bị mê hoặc, còn có lan môi khêu gợi kia làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm, còn có dáng người kia quả thực làm cho
người ta muốn phụt máu.(Vi: khiếp, tỷ tưởng tượng kinh quá >”
“Không ngờ mồm mép Tiêu Vũ cô nương lại lợi hại như vậy, ngay cả
người được giang hồ xưng là ‘Cười công tử’ Xích Âm cũng bị ngươi làm tức giận đến nói không nên lời, lợi hại lợi hại.” Oa, đến cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy.
“Mị Ảnh?”
“Mị Ảnh.”
Hai giọng noid đồng thời vang lên. Ngữ khí khẳng định là của Xích Âm, lúc này hắn lại bày ra một bộ dáng tươi cười đầy mặt, đối với lời nói
vừa rồi của nữ tử cũng làm bộ như không nghe thấy.
Nhữ khí nghi vấn là Cẩn Hiên, tuy là nghi vấn, nhưng trong lòng đã có thể khẳng định, không cần đến lúc Xích Âm gọi tên của nàng, chính là
khi nàng tới gần càng ngày sát khí càng nặng, lại thấy ánh mắt mà nữ tử
này nhìn Vũ Tình, Cẩn Hiên thực khẳng định người này chính là sát thủ đã công bố tin tức nói chỉ cần ai giết được Vũ Tình, nàng sẽ gả cho người
đó — Mị Ảnh.
“Cái gì, ngươi nói nàng là ai, nàng chính là người đã bảo Đại Hồ Tử
giết ta Mị Ảnh?” Một mỹ nhân như vậy, vì sao lại muốn giết ta, ta lại
không hề biết nàng.
“Đúng vậy.” Cẩn Hiên gật đầu một cái.
“Không phải chứ! Ngươi chính là người muốn giết ta Mị Ảnh, ta đã làm
gì đắc tội với ngươi? Ngươi vì sao lại muốn giết ta?” Rất kỳ quái ,
chẳng lẽ đây là cái gọi là đồng tính tướng xích.(Vi: người cùng giới ghét nhau)
“Vì sao? Hừ, chỉ trách cha mẹ ngươi sinh ra ngươi rất xinh đẹp, chỉ
trách ngươi câu dẫn người không nên câu dẫn.” Mị Ảnh hừ lạnh một tiếng.
“Từ từ, ta câu dẫn ai hả, ngươi nói rõ ràng cho ta, còn nữa bộ dạng
đẹp cũng có tội sao? Vậy ngươi sao không tự giết chính ngươi trước đi.”
Người này không phải là có bệnh chứ? Bộ dạng đẹp cũng muốn giết a! Tuy
rằng ngươi này gián tiếp nói ta rất đẹp, điểm ấy ta cũng thừa nhận [ tự
kỷ ], nhưng sao lại vô duyên vô cớ nói ta câu dẫn người? Ta lớn lên
giống hồ ly sao? Ngươi so với ta bộ dạng càng giống hơn ấy chứ.”
“Ha ha, câu dẫn ai, chờ ngươi đi xuống Địa ngục mà hỏi Diêm vương
đi!” Vừa mới dứt lời, chỉ thấy trăm ngàn kim châm bay về phía mặt Vũ
Tình. Dung nhan tuyệt sắc của Mị Ảnh đột nhiên vặn vẹo biến đổi, có vẻ
khủng bố dị thường.
Vũ Tình nhìn đám châm dày đặc đang bắn tới kia, sợ tới mức nhắm mắt
lại, thảm rồi thảm rồi, cái này không chỉ có mất mạng mà còn có thể hủy
dung, Mị Ảnh chết tiệt Mị Ảnh thôi tha, bắn vào đâu không bắn, sao lại
phải bắn vào mặt ta a! Đố kị cũng không cần phải dùng đến cách này a!
Ngay tại lúc kim châm sắp bắn trúng Vũ Tình, Vũ Tình đang nghĩ mình
sắp đi đời nhà ma thì đột nhiên nghe thấy ‘Đinh’‘Đinh’‘Đinh’…… Là âm
thanh va chạm của kim loại và kim loại, đau đớn chuẩn bị phải nhận cũng
không thấy gì.
Vũ Tình không khỏi nghi hoặc mở mắt, chỉ thấy Cẩn Hiên một tay ôm
nàng, một tay nắm chặt thanh bảo kiếm, thần sắc nghiêm trọng nhìn chằm
chằm Mị Ảnh cùng Xích Âm. Mị Ảnh lúc này tay cầm một thanh loan đao, vẻ
mặt cực kì độc ác nhìn chằm chằm nàng, hận không thể đem nàng ăn sống
nuốt tươi. Mà Xích Âm cũng đang đứng bên cạnh Mị Ảnh, trên mặt vẫn còn
lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt, trong tay cũng cầm một thanh kiếm.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi không chịu theo ta, ta đây đành phải giết ngươi
thôi, như vậy không những có thể có được ‘Vô ngân kiếm pháp’ mà còn có
thể lấy được Mị Ảnh. Ha ha, hôm nay Xích Âm ta thật có diễm phúc , ha
ha……” Điệu cười kia của Xích Âm đúng là dâm đãng! Một bàn tay còn vươn
ra chỗ thắt lưng Mị Ảnh. Quả nhiên là một tên đại dâm tặc!
‘Ba’ Mị Ảnh vuốt ve cái tay kia, cũng không quay đầu lại nói:“Giết nàng trước rồi nói sau.”
“Tiểu mỹ nhân, ngươi cũng nghe rồi đấy, là nàng muốn giết ngươi, cho
nên ta không thể không làm.” Nói xong liền lao về phía Vũ Tình.
“Hừ, muốn giết nàng thì hỏi thanh kiếm trong tay ta trước đã!” Nói xong, Cẩn Hiên cũng lao qua đón đầu.
Chỉ thấy hai bóng người bay lên bay xuống, từng đường kiếm vây quanh
hai người, thấy không rõ ai vào với ai, cây cối xung quanh thi nhau đổ
xuống. Oa! Đây là kiếm khí sao? Thật là lợi hại a, còn chưa đụng tới cây mà cây đã đổ. Ta đây tốt nhất vẫn là nên tránh ra, miễn đến lúc bị kiếm khí giết mà còn không biết tại sao mình chết!!
Vũ Tình một bên lui về phía sau một bên nhìn hai thân ảnh đang đánh
nhau tuy hai mà một kia, cao thủ chính là cao thủ, tốc độ nhanh như vậy, làm nàng chỉ nghe thấy tiếng va chạm vang dội của hai thanh kiếm phát
ra mà lại không nhìn ra bọn họ ra tay như thế nào. Có điều, hình như Cẩn Hiên có vẻ lợi hại hơn, ha ha……
Ngay lúc Vũ Tình đang cao hứng vì võ công của Cẩn Hiên so với Xích Âm kia lợi hại hơn thì đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh lùng hướng về phía nàng đánh úp lại, không, không phải gió lạnh, mà là sát khí,
sát khí rất mạnh.
Quay đầu, a? Mị Ảnh đang đứng bên cạnh nàng, mà thanh loan đao của
nàng kia đang chỉ thẳng vào Vũ Tình. Mị Ảnh từ lúc nào đã đi đến bên
cạnh mình, nàng một chút cũng không biết, thật sự cứ như ma vậy a!
“Ngươi…… Ngươi, ta với ngươi không thù không oán, ngươi vì sao cứ
muốn giết ta, lại còn vì thế mà phải trả giá bằng chính bản thân mình.”
Nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra.
“Vì sao? Bởi vì hắn thích ngươi, bởi vì hắn lại vì ngươi mà nói muốn
giết ta, muốn giết ta, ta yêu hắn như vậy mà hắn lại muốn giết ta, đều
là bởi vì ngươi, ha ha…… Ngươi nói, ngươi có đáng chết hay không, ngươi
nói xem.” Mị Ảnh giống như phát điên gào thét lớn tiếng.
“Hắn? Hắn là ai vậy?” Nói rõ ràng ra một chút, liệu có phải là hiểu
lầm không, hắn này là ai vậy a! Cẩn Hiên? Không đúng, bọn họ hình như
không biết nhau. Tiểu Hiên Tử? Nhất định là hắn, cái đồ củ cải trăng hoa kia. Tiểu Hiên Tử đáng chết, ta có biến thành ma cũng không sẽ bỏ qua
cho ngươi.(Vi: oan cho CH ca quá tỷ ơi! CH ở một nơi nào đó: hắt xì…*lạnh sống lưng*)
“Chịu chết đi!” Mị Ảnh khóe miệng khẽ nhếch, loan đao đâm thẳng vào tim Vũ Tình.
“Cẩn thận.” Cẩn Hiên hô to một tiếng, gạt tay, tránh một kiếm của Xích Âm, rời khỏi vòng chiến, bay về phía Vũ Tình.
‘Xoẹt’ là tiếng đao đâm vào da thịt, một giọt hai giọt…… máu nhỏ giọt trên đao làm cho loan đao lúc này cũng nhuốm màu tăm tối, như là đang
tỏ rõ thắng lợi của nó.