♥Edit: Jackfruit ft Viochan♥
“Tuyết, không phải ngươi đi tản bộ sao? Sao lại thở hổn hển quay về thế, có phải
có ai ức hiếp ngươi không?” Vô Dạ vừa buộc chặt củi gỗ vừa hỏi.
“Không có.” Vũ Tình thở hổn hển nói.
“Còn nói không có, trên mặt ngươi viết rõ kia kìa: Ta đang tức giận, chớ có lại gần.” Vô Dạ buông củi gỗ, đi đến bên cạnh Vũ Tình, khuôn mặt
tươi cười dịu dàng nhưng lại khiến Vũ Tình có cảm giác chột dạ.
Vũ Tình lập tức lảng tránh tươi cười nói:“Thì…gặp phải chó điên.”
Chó điên?“Đầu năm nay chó điên thật đúng là nhiều.” Sao hắn lại không
biết từ sau khi hoàng đế xuất hiện Vũ Tình đã thay đổi chứ. Chỉ là hắn
không muốn vạch
trần sự thật này mà thôi.
“Đúng vậy…” Vũ Tình đảo mắt.“Ơ, bên ngoài có chuyện gì mà ồn vậy?”
“Không biết.” Vô Dạ lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Hai người song song đi ra ngoài, thấy Chính Hiên im lặng đứng một
bên, khóe môi nhếch lên nở nụ cười chướng mắt. Mà trước mặt hắn có một
đám công nhân khí
thế ngất trời đang dựng một cái lều.
“Âu Dương Chính Hiên, ngươi lại đang làm gì thế hả?” Vũ Tình tức giận hỏi.
“Ngươi không thấy sao? Ta đang dựng lều mà, ta nghĩ rồi, nếu ngươi đã
không chịu về cung cùng ta thì ta dựng một cái lều ở ngay đây. Chúng ta
làm láng
giềng với nhau, còn có thể mỗi ngày gặp được ngươi, thế cũng tốt!”
“Sao ngươi cứ bám riết không rời như vậy chứ? Ngươi là hoàng đế, ngươi có tôn
nghiêm của ngươi, có kiêu ngạo của ngươi, không phải sao? Ngươi cần gì phải như miễn cưỡng như vậy?”
Chính Hiên nắm lấy hai vai của nàng, nói lớn:“Cái gì tôn nghiêm, cái gì kiêu
ngạo, ta không cần gì cả, ta chỉ cần ngươi, ngươi hiểu không? Ta chỉ cần ngươi!”
Vũ Tình bị Chính Hiên bất thình lình thổ lộ làm cho choáng váng, trí nhớ ngủ say
trong đầu tỉnh lại. Lần đầu tiên gặp nhau, bọn họ thật ngây ngô, nàng còn
tưởng hắn là thái giám. Lần thứ hai gặp mặt, hắn cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng. Chính Hiên luôn dịu dàng săn sóc, che chở chiều chuộng nàng,
thậm chí vì nàng mà có thể hi sinh tính mạng, hết thảy hết thảy đều rõ
ràng trước mắt, thật ngọt ngào, thật hạnh phúc… Nhưng, những gì chua xót cũng dâng lên theo, hắn không tin tưởng nàng, hiểu lầm nàng cấu kết với kẻ khác, nhìn nàng bị ngược đãi, nhìn nàng bị đánh, bị ức hiếp mà thờ
ơ, từ bỏ lời hứa với nàng, có con với Mộng phi. Còn tuyệt tình ban cho
nàng một ly rượu độc… Người khác đối xử với nàng thế nào nàng đều có thể nhịn nhưng điều nàng không chịu nổi nhất là ánh mắt khinh thường của
hắn và những lời nói ác độc có thể giết chết người.
“Đủ rồi, ngươi không cần nói gì nữa. Ngươi nên trở về cung đi, có lẽ
của vợ con thực sự của ngươi đang chờ ngươi đấy.” Một năm rồi, con của
hắn chắc cũng sinh ra rồi. Hắn phế hết hậu cung nên hẳn là sẽ không có
ai hại đứa bé, nó có lẽ sẽ được bình an sinh ra.
“Hả? Con? Con gì cơ?” Chính Hiên nghe nàng nói mà không hiểu ra sao.
“Đủ rồi, ta không muốn nói thêm gì với ngươi nữa, chuyện đã qua cứ để nó qua đi. Cũng giống như chúng ta, đã là chuyện của quá khứ rồi, buông tha cho ta cũng là buông tha cho chính ngươi. Quay về làm một hoàng đế
tốt đi, từ nay về sau ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta qua cầu
độc mộc của ta, chúng ta không còn gì liên quan đến nhau nữa, chẳng phải tốt sao?” Coi như từ trước tới nay chưa từng quen biết, cứ cho đó là
một giấc mộng, tỉnh mộng thì tất cả đều là giả, quay về điểm xuất phát
khi chưa từng gặp nhau.
“Không tốt. Ta không cần!” Chính Hiên tùy hứng như một đứa trẻ
con,“Tại sao ngươi cứ nhất định phải phân rõ giới tuyến với ta? Ta biết
ta từng làm ngươi tổn thương rất sâu sắc nhưng ngươi ít nhất hãy cho ta
một cơ hội để bù đắp. Tình Nhi, ta thật sự không thể không có ngươi.”
Chính Hiên cầm đôi tay mềm mại của nàng.
“Nhưng ta không có ngươi cũng không sao, cho nên đó là vấn đề của
ngươi, không phải của ta.” Khẩu khí lãnh đạm khiến người ta cảm thấy
nàng là động vật máu lạnh.
“Nhưng vấn đề của ta là vì ngươi. Tình Nhi, chúng ta…. Thật sự không
thể cứu vãn được sao?” Tuy rằng hy vọng rất ít nhưng dù sao vẫn có một
chút mong đợi.
“Không thể.”
Một câu hoàn toàn nhốt hắn xuống đáy vực sâu, phán tội tử hình. Chân
tình nóng như lửa của hắn nhất thời lạnh như băng đến tột cùng.
“Tại sao không thể? Ngươi thật sự hận ta đến mức tất cả những gì
chúng ta đã từng trải qua tan biến hết thành mây khói sao? Ngươi chưa
từng nhớ ta ư? Một năm nay ngươi có bao giờ nghĩ tới ta không?”
“Không. Ta và Vô Dạ thật sự hạnh phúc, không có thời gian để nghĩ mà
cũng không muốn nghĩ.” Sao lại không có chứ? Nàng nhớ hắn đến đau thắt
lòng, nghĩ về hắn đến chết lặng, không còn cảm giác.
“Ngươi thương hắn ư?” Không có tình yêu mà ngươi dám nói với ta rằng
ngươi thật sự hạnh phúc? Tình Nhi, kỹ xảo nói dối của ngươi giảm sút
rồi.
Vũ Tình quay đầu liếc nhìn Vô Dạ một cái, Vô Dạ nặng tình nhìn nàng.
Vấn đề này hắn đã sớm muốn hỏi nhưng mãi vẫn không hỏi ra miệng được.
Muốn nàng trả lời thế nào đây? Dối lòng mình mà nói rằng yêu sao? Cho Vô Dạ một tia hy vọng nhưng lại vĩnh viễn không được đáp lại, bắt hắn
si ngốc chờ đợi sao? Nàng không làm được! Muốn gạt Chính Hiên cũng không khó, nhưng còn Vô Dạ thì làm sao bây giờ? Hắn ở bên nàng một năm, sao
nàng có thể lừa hắn được đây? Nhưng nếu nói không thì hắn cũng sẽ bị tổn thương, Âu Dương Chính Hiên sẽ không từ bỏ, cuộc sống của nàng lại càng không thể yên bình như trước.
“Nói cho ta biết, ngươi thương hắn không? Nếu ngươi thương hắn, ta sẽ tác thành cho các ngươi, vĩnh viễn sẽ không đến quấy rầy cuộc sống bình yên của các ngươi nữa.” Chính Hiên từng bước ép nàng khiến nàng tiến
thoái lưỡng nan.
“Ta…” Nàng nói không nên lời. Nói đi, chỉ là một chữ thôi nhưng với nàng rất rất rất khó.
“Nói đi, ta chỉ cần một câu của ngươi thôi.” Chính Hiên ép nàng,
trong mắt tràn ngập mong đợi. Vẻ mặt chăm chú nghiêm túc này thật khiến
người ta choáng váng, Vũ Tình gần như sắp không chịu được nữa…
Vô Dạ chắn trước mặt Vũ Tình:“ Xin hoàng thượng đừng ép nàng nữa,
chúng ta là vợ chồng, nàng đương nhiên yêu ta.” Thấy Vũ Tình chần chừ,
hắn đã hiểu được tất cả. Bất kể Chính Hiên từng đối xử với nàng thế nào
thì trong lòng Vũ Tình trước sau chỉ có một mình hắn, đời này nàng sẽ
không bao giờ yêu mình.
“Trẫm muốn nghe chính miệng nàng nói.” Ánh mặt Chính Hiên trực tiếp lướt qua Vô Dạ, nhìn thẳng vào Vũ Tình.
“Dù tình cảm của ta với Vô Dạ ra sao thì ngươi có tư cách gì, có
quyền gì mà hỏi?” Vũ Tình rốt cục cũng bình tĩnh, hỏi ngược lại.
“Ta có thể coi như ngươi đang phủ nhận được không?” Năng lực lý giải thật đúng là không phải cao bình thường.
“Đồ điên, ngươi thích nghĩ thế nào là chuyện của ngươi. Đừng có đến
làm phiền ta nữa!” Vũ Tình bị nhìn thấu thẹn quá hoá giận không thèm để ý tới hắn. Nàng vốn biết nói nhiều với hắn cũng vô dụng, mỗi lần thấy hắn nàng đều phải đuổi hắn đi, sau đó hắn sẽ thổ lộ một cách rõ ràng, làm
hại nàng hết lần này đến lần khác phải mất ngủ. Tại sao lại cảm thấy bản thân mình vẫn còn bị hắn khống chế? Nàng chán ghét loại cảm giác này
chết đi được.
“Dạ, ta đi bán củi với ngươi.” Nàng không muốn một mình đối mặt với Âu Dương Chính Hiên.
“Ừ.” Không cần nói nhiều hắn cũng hiểu ý của nàng.
“Chuyện Vô Dạ có thể làm cho ngươi thì ta cũng có thể.” Hắn không từ
bỏ, cho dù Vũ Tình cả đời không tha thứ cho hắn hắn cũng muốn che chở
cho nàng cả đời.
Vũ Tình cười nhạt, không rõ vì sao hắn lại nói những lời này, nói
mạnh miệng ai mà chẳng làm được, nàng bị hắn lừa còn chưa đủ sao? Lúc
nàng còn đang mải lo lắng, Chính Hiên đã khom người vác củi lên.
“Ngươi làm gì thế hả?” Hắn còn muốn làm gì đây?
“Ta đã nói chuyện Vô Dạ có thể làm cho ngươi thì ta cũng có thể. Hắn
có thể cho ngươi một gia đình, cam nguyện làm một người bán củi phàm phu tục tử. Ta cũng có thể!” Chính Hiên kiên định nói, ánh mắt toát lên vẻ
không gì lay chuyển được.
“Hả? Ý của ngươi là ngươi muốn đi bán củi?” Không thể nào chứ? Hắn là hoàng đế mà, hắn… sẽ làm thật sao?
Chính Hiên nặng nề gật đầu một cái, Vô Dạ và Vũ Tình sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Vậy nếu Vô Dạ mà đi gánh phân thì ngươi cũng đi sao?” Nàng không tin.
“Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, ta có thể.” Nếu không có Vũ Tình,
hắn còn sống cũng chỉ như cái xác không hồn, hoàng đế cũng được mà dân
thường thì cũng thế, với hắn mà nói chẳng có gì là quan trọng.
Chính Hiên gánh củi lướt qua hai người còn đang đứng ngây ngốc. Hắn…
thật đúng là nói được thì làm được, người mặc một thân hàng hiệu đi bán
củi đại khái chắc cũng chỉ có hắn? Vấn đề lớn nhất là: củi này là Vô Dạ
chẻ, hắn dựa vào cái gì mà kiểm cái có sẵn?
Vũ Tình, Vô Dạ và Dật vương ngồi trong lều nhàn nhã uống trà. Bên
ngoài Chính Hiên phải phơi nắng dưới ánh mặt trời độc ác mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng lại dùng ống tay áo lau mồ hôi…
“Hoàng tẩu, ngươi thực nhẫn tâm thế sao? Bên ngoài ánh mặt trời mạnh
như vậy, nếu hắn bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?” Ai da, hoàng huynh,
sao ngươi lại ngu như vậy? Ta bảo ngươi bám riết quấn lấy chứ có bảo
ngươi dùng khổ nhục kế đâu? Ngươi từ nhỏ thân thể quý giá, có phải chịu
khổ thế này bao giờ đâu, nếu không chịu nổi thì làm sao bây giờ? Nếu
ngươi xảy ra chuyện gì không hay, ta còn mặt mũi nào đi gặp mẫu hậu, gặp tam ca, gặp dân chúng trong thiên hạ?
“Chính hắn nói muốn đi, ta không hề ép hắn. Dật vương, cái chiêu gì
mà anh hùng cứu mỹ nhân trẻ con kia là ngươi nghĩ ra hả?” Ngoài hắn ra
thì không nghĩ nổi còn ai rỗi việc thế nữa.
“Hì hì… Bị ngươi đoán trúng rồi.” Hoàng tẩu quả nhiên không dễ doạ.
“Xịt quá đi.”( nguyên văn: hạt: xịt, lép, vớ vẩn, Vi nghĩ mỗi từ xịt là hiếm thấy)
“Xịt? Là sao?” Hoàng huynh bảo hoàng tẩu thích nói những từ mới, hoá ra chính là thế này.
“Thì là… Quên đi, không rảnh giải thích với ngươi. Dật vương, lôi
hoàng huynh ngươi đi đi.” Tuy rằng nhìn hắn chịu khổ rất sướng mắt,
trong lòng cũng tiết hận không ít nhưng nàng không cảm thấy quan hệ giữa bọn họ có thể thay đổi được gì. Một khi đã như vậy, nàng không muốn để
hắn làm điều thừa thãi.
“Ta không làm! Ta còn lâu mới tự đi tìm cái chết.” Lúc này mà ai đi
lên thì chuẩn bị làm vật hi sinh đi là vừa. Dật Hiên liếc nhìn Chính
Hiên một cái, lén lút tới gần Vũ Tình:“Hoàng tẩu, hay là ngươi tha thứ
cho hoàng huynh, theo hắn về cung, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi người đều vui mừng, chẳng phải rất tốt sao?” Nếu hoàng tẩu
chịu nghe hắn khuyên thì hắn chính là một đại công thần rồi.
“Tuyệt đối không tốt.” Vũ Tình một câu từ chối đề nghị của hắn. Với
hắn đương nhiên là tốt, nhưng với nàng thì chẳng tốt đẹp gì cả!
Dật Hiên làm nũng nói:“Hoàng tẩu, ngươi làm gì mà cứ phải mạnh miệng
thế chứ? Về phương diện tình yêu này ta là người từng trải, ta thấy
ngươi vẫn yêu hoàng huynh mà, đúng không?” Vẻ cao thủ tình trường.
“Không. Nói cứ như cao thủ tình trường thật ấy, ngươi đã từng thực sự yêu chưa? Ngươi có biết cái gì yêu say đắm khắc cốt ghi tâm không,
ngươi có biết bị người mình yêu làm tổn thương cảm giác thế nào không?”
Vũ Tình nói như tên bắn, nói đến mức Dật Hiên á khẩu không trả lời được, hắn… thực sự không hiểu cái gì là yêu ư? Nhưng hình như có người đang
chậm rãi dạy cho hắn hiểu. Hắn nên trở về thôi, bỏ mặc nàng cũng đủ lâu
rồi. Chính mình một ngày không thấy nàng cũng sắp phát điên mất, không
biết nàng ở vương phủ thế nào? Có nghĩ đến hắn không?(aaaaa, muốn đọc tr của anh DH quá đi mất tác giả ơi >”
Vũ Tình nhìn Dật Hiên vẻ mặt trầm tư, hắn…không phải là cũng có người trong lòng rồi chứ? Là ai có bản lĩnh lớn có thể Dật vương gia phong
lưu thần hồn điên đảo như vậy? Quên đi, mấy cái người hoàng hoàng thân
quốc ngoại trừ Cẩn Hiên ai mà chẳng gặp một người yêu một người chứ,
càng khỏi phải nói đến Dật vương đa tình đệ nhất trong hoàng thất.
Tiêu Vũ Tình đứng dậy, chậm rãi đi về phía Chính Hiên. Ngón tay linh
động gõ gõ củi gỗ, chế giễu cười nói:“Chưa từng bán củi bao giờ?”
“Chưa.” Đây là lần đầu tiên hắn đi bán hàng từ khi sinh ra đến giờ,
bình thường ngay cả củi cũng chưa chạm vào. Có điều, Vũ Tình chịu tới
đây nhìn hắn đã khiến hắn vui vẻ không thôi rồi.
“Ngươi nghĩ rằng bán hàng chỉ là đứng ở một cái sạp đơn giản như vậy
sao? Ngươi không hét to lên thì người khác làm sao biết ngươi đang bán
cái gì?” Vũ Tình đương nhiên biết hắn chưa từng đi bán hàng, sợ là ngay
cả phố cũng rất ít đi ấy chứ? Thế thì nàng càng muốn gây khó dễ cho hắn, sợ mất mặt ứ? Hắn có thể đi mà. Dù sao cái nàng muốn chính là như thế.
“Hét to?” Hét to thế nào cơ? Hắn… chưa thử bao giờ.
“Chuyện đó mà còn phải có người dạy sao? Ngươi không có mắt à? Chẳng
lẽ không biết nhìn người khác làm thế nào, quả nhiên là thiên chi kiêu
tử(đứa con kiêu hãnh của trời), ta thấy ngươi tốt nhất là mau đi đi.” Vũ Tình dùng thái độ tồi tệ nhất với hắn, nàng không tin hắn thực sự có
thể nhịn được không tức giận.
“Ta…” Chính Hiên nghe những người bán đồ ăn và bán mấy đồ trang sức
xung quanh rao hàng, muốn hắn học bọn họ cùng gào lên thì hắn còn mặt
mũi nào chứ?
“Sao? Sợ mất mặt hả, ta biết ngay mà, ngươi là hoàng đế cao quý sao
có thể làm mấy chuyện này được? Hay là ngươi hồi cung đi thôi.” Vũ Tình
châm chọc nói. Còn dám nói hắn có thể học Vô Dạ, trên thực tế hắn căn
bản không làm được. Với hắn mà nói, tôn nghiêm của bậc đế vương còn quan trọng hơn tính mạng.
“Ai nói ta không làm được?” Chính Hiên nhìn nàng một cái, miệng giật
giật nhưng không ra âm thanh. Hồi lâu sau, hắn nhắm mắt lại như đang
chuẩn bị có một quyết định trọng đại, rốt cục hắng giọng nói:“Bán… Bán
củi.”
Vũ Tình vẻ mặt đắc ý, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng. Hắn… Hắn thật sự rao rồi, hắn không sợ mất mặt sao?
Chính Hiên giống như một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, chớp đôi mắt
trong veo không gì sánh được, ngây ngô hỏi:“Rao như vậy là được rồi
chứ?”
Vũ Tình nhất thời không kịp phản ứng, nghe hắn nói liền đờ đẫn gật đầu.
“Tình Nhi, ngươi đừng đứng đây nữa, ở đây ánh mặt trời mạnh như vậy,
làn da trắng nõn của ngươi mà phơi nắng bị đen đi thì ta đau lòng lắm.”
Chính Hiên cười tựa như một thiên sứ khiến người ta không đành lòng làm
trái ý hắn.
Vũ Tình hừ một cái rồi xoay người quay đi. Ngươi tưởng ta thích đứng
đây chắc, Âu Dương Chính Hiên, chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta đang gây
khó dễ cho ngươi sao? Tại sao ngươi không phản kháng, tại sao ngươi cũng không tức giận?
Dật vương lắc đầu, cảm thán nói:“Hoàng huynh thật là đáng thương.”
Hoàng đế tìm vợ bị ép đi bán củi, đây tuyệt đối là điều kinh điển nhất
trong sử sách đế vương, tương lai có lẽ có thể lưu danh muôn đời.
“Dật vương, ngươi hình như rất muốn cùng đi bán thì phải?” Vũ Tình uy hiếp nói, ý cười trên mặt khiến Dật Hiên không rét mà run.
“Không có không có. Bổn vương tuyệt đối không có ý này!” Mất mặt có
gì tốt chứ? Nếu như bị hồng nhan tri kỷ nào đó nhìn thấy thì hắn còn
biết giấu mặt vào đâu.
“Tuyết, như vậy được không?” Vô Dạ vẫn luôn làm người vô hình cũng mở miệng .
“Có gì không tốt, đâu phải ta ép hắn. Chính hắn ngại làm hoàng đế quá thoải mái nên mới thể nghiệm và quan sát dân tình, trải nghiệm một chút vất vả của dân chúng thôi. Đâu có gì liên quan tới ta?” Nói cứ như nàng là đầu sỏ gây nên không bằng!
Chính Hiên một thân cẩm y hoa phục, nhất là khuôn mặta đủ để điên đảo chúng sinh của hắn làm chợ náo loạn không ít. Tam cô lục bà mượn cớ đến mua củi, thuận tiện nhìn no mắt, lau tí dầu mỡ. Hoàng đế đáng thương,
phế đi tam cung lục viện lại đến tam cô lục bà. Hơn nữa diện mạo của
những người này thật sự làm hắn không dám khen tặng… Trời ạ, ai tới cứu
hắn với?
Chính Hiên trẻ không tha già không thương, một vài tiểu thư cũng nhìn trộm hắn, tình ý không dứt. Hắn đau đầu muốn chết, thực không hiểu Vô
Dạ sống sót kiểu gì? Đúng rồi, lúc trước đi bán củi đều thấy hắn ta đội
mũ, vốn tưởng rằng hắn muốn tránh sự tìm kiếm của hoàng đế, xem ra cũng
có cả nguyên nhân này nữa. Trời ạ, sao không ai nói cho hắn biết chợ
đáng sợ như vậy? Còn đáng sợ hơn cả thiên quân vạn mã.
Không chỉ nữ nhân mới biết ghen mà nam nhân khi ghen có khi còn khủng bố hơn. Đang yên bỗng dưng có người đến đập phá. Một đám nam nhân lưng
hùm vai gấu cầm gậy gộc ầm ầm đến phá sạp. Đám kia nữ nhân sợ tới mức
tránh ra rất xa.
Chính Hiên gặp biến không sợ hãi mắt lạnh liếc xéo bọn họ, cả người
tản ra khí thế vương giả. Đứng giữa dân thường mà hắn vẫn làm cho người
ta có cảm giác tôn quý không thể bì kịp.
“Tiểu tử, lớn lên tiểu bạch kiểm(1) thì đừng có xuất đầu
lộ diện, về nhà thêu hoa đi.” Làm mấy bà vợ của bọn họ không chịu ở
trong nhà mà chạy sang bên này. Để người làm chồng như bọn họ đi đâu
chứ? Không tính sổ với vợ được thì đành phải đi tìm tên đầu sỏ gây ra
thôi .
Chính Hiên nghe giận bừng bừng. Bộ dạng hắn đẹp trai thì sao, chướng
mắt ai chứ? Huống chi hắn cương nghị tuấn mỹ, một thân dương khí không
thể che dấu, đâu phải cái gì loè loẹt tiểu bạch kiểm.
“Muốn mua củi thì xin mời, không muốn thì hãy đi đi.” Hắn đã rất rộng lượng cho bọn họ hai lựa chọn rồi.
“Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, về sau không được bày quán ở đây nữa, ta không quan tâm ngươi bán củi hay bán lửa.”
“Các ngươi thứ nhất không phải người của quan phủ, thứ hai không phải chủ nhân của ta, dựa vào cái gì mà ta phải nghe lời các ngươi?” Trước
giờ chỉ có hắn ra lệnh cho người khác, khi nào thì đến phiên bọn họ ra
lệnh cho hắn chứ?
“Tiểu tử, ngươi đừng có mà không biết xấu hổ. Tiểu tử muốn bị đánh
phải không?” Bọn họ đều là những người quanh đây, nếu không làm được gì
mà quay về thì sẽ bị mọi người cười đến rụng răng mất.
Dật Hiên ở một bên nhìn lo lắng:“Hoàng tẩu, làm sao bây giờ? Hoàng huynh hình như đang gặp phiền toái.”
Vũ Tình không cho là đúng cười cười:“Lần trước chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, lần này lại chơi gì thế? Khổ nhục kế hả?”
“Chơi? Hoàng tẩu, lần này thực sự không phải bọn ta giở trò quỷ, thật là có người đến gây phiền toái mà.” Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Vũ Tình lạnh lùng nhìn sang, lần này hình như là thật. Nàng nhẹ nhàng cất bước, đi đến bên cạnh Chính Hiên. Bọn họ đang sắp đánh nhau, theo
lý thì những người này không phải đối thủ của Chính Hiên nhưng một câu
của Vũ Tình lại làm cho tình thế nghịch chuyển.
“Đừng quên thân phận hiện tại của ngươi, bây giờ ngươi chỉ là một dân thường mà thôi.” Ngụ ý chính là bắt hắn không được đánh trả.
Đầu quyền đang nắm chặt của Chính Hiên buông lỏng, đúng vậy, hắn bây
giờ chỉ là một dân thường, không nên có võ công và cũng sẽ không có
quyền thế gì hết. Đám người kia thấy dáng vẻ hắn hình như là không phản
kháng liền nhận gậy gộc từ những người khác đánh vào người Chính Hiên.
Chính Hiên không phản kháng gì, đứng thẳng người tuỳ ý để bọn họ dung gậy đánh. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đánh hắn, lần đầu tiên cảm
nhận sự đau đớn khi bị đánh, trong đầu nghĩ đến tình cảnh lúc trước Vũ
Tình bị roi quất, chắc cũng đau giống như vậy? Hắn đột nhiên cảm giác
máu tanh sẽ trào ra từ miệng, máu từng giọt từng giọt chảy xuống từ khoé môi.
Đám người kia đánh không ngừng, dù không có thâm thù đại hận gì nhưng lại không ngừng được tay, gần như muốn đánh chết người. Có lẽ nhân tính đều có một cánh cửa tà ác mà tron trường hợp này cánh cửa đó đã bị mở
ra.
“Hoàng tẩu, hoàng huynh hình như bị đả thương rồi. Hắn là thiên kim
chi khu(thân thể ngàn vàng) đấy, không thể để xảy ra chuyện gì được,
hoàng tẩu…” Dật Hiên khẩn trương nắm lấy tay Vũ Tình. Chỉ có hoàng tẩu
nói thì hoàng huynh mới có thể đánh trả.
Vũ Tình lạnh lùng nhìn tình hình phía bên kia, không nhìn ra có gì
khác thường, cứ như chỉ là đang xem một vở kịch mà tình huống này nàng
đã sớm liệu đến…
“Ai da…” Dật Hiên lén kêu một tiếng,“Hoàng huynh ngã xuống rồi…”
Nàng nhìn thì thấy Âu Dương Chính Hiên gập thắt lưng, đầu gối khuỵu
xuống. Những người đó vẫn không buông tha hắn, từng gậy từng gậy đánh
lên trên người hắn, mặt Chính Hiên đã trắng bệch…
Đánh trả đi! Ngu ngốc, ngươi đánh trả đi mau lên! Ta bảo ngươi không
đánh trả thì ngươi sẽ không đánh trả thật à, ngươi nghe lời như vậy từ
khi nào? Vũ Tình kêu lên trong lòng. Đây rõ ràng chính là điều nàng muốn nhìn thấy nhưng tại sao nàng không hề cảm nhận được khoái cảm trả thù
mà ngược lại lại thấy sắp không thở nổi nữa. Nàng thậm chí nhìn thấy
Chính Hiên còn đang nhìn nàng, thâm tình ngóng nhìn nàng, khóe miệng vẫn nở nụ cười còn rực rỡ hơn cả vệt máu chảy xuôi trên mặt.
Ngọc bội trong người Chính Hiên rơi ra, lúc này hắn mới hoàn hồn, khó khăn đưa tay ra chụp lên ngọc bội… Lúc này, kẻ cầm đầu đám người kia
nhìn thấy, dùng chân giẫm lên tay hắn thật mạnh, cười gian tà…
Vũ Tình rốt cục không nhịn nổi đứng bật lên…
“Sao hả? Muốn lấy miếng ngọc bội kia à, được rồi, ngươi cầu xin ta đi thì ta sẽ trả lại cho ngươi.” Kẻ cầm đầu vừa nói vừa ra sức nghiến tay
hắn.
Chính Hiên do dự một chút:“Ta xin ngươi trả lại cho ta, đó là vật duy nhất người mà lòng ta yêu để lại cho ta.” Vì Vũ Tình, cái gì hắn cũng
có thể làm được.
Hắn thật là Âu Dương Chính Hiên sao? Hắn thật sự là hoàng đế sao? Hắn cầu xin người khác, không ngờ hắn lại đi cầu xin người khác vì miếng
ngọc bội kia của nàng. Hắn đã từng cao quý đến thế vậy mà bây giờ hắn vì nàng đi cầu xin một kẻ dân thường… Đời này có lẽ hắn chưa và sẽ không
bao giờ cầu xin ai như vậy nữa? Cũng không nghèo túng chật vật đến vậy?
Không thể phủ nhận rằng nàng đã rung động, nước mắt dường như đang kháng nghị với nàng…
“Hoàng tẩu…” Dật vương nhịn không được hét lớn. Hoàng huynh đang cầu
xin người khác, hắn là hoàng đế mà, đã bao giờ phải chịu nhục nhã như
vậy chứ? Cho dù hắn từng làm bao nhiêu chuyện sai nhưng trừng phạt như
vậy cũng đủ rồi.
“Tuyết…” Vô Dạ thấy Vũ Tình bỏ chạy liền đi theo.
“Hoàng tẩu…” Dật Hiên không tin nổi nhìn bóng dáng rời đi của Vũ Tình mà hét lớn. Nàng thật sự tuyệt tình như vậy ư? Không them để ý đến
hoàng huynh hắn mà đi thật rồi. Hoàng huynh yêu nàng sâu đậm như vậy mà
nữ nhân một khi đã trở mặt thì thật quá vô tình. Không kịp nghĩ nhiều,
Dật Hiên bay đến bên cạnh Chính Hiên, lấy kim bài ra:“Bổn vương ở đây!”
Những người đó vội vàng dừng tay, tất cả mọi người trong chợ quỳ xuống:“Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”
Chính Hiên ngã trên mặt đất, khóe miệng cứng đờ cười khổ. Vừa rồi hắn nhìn thấy nước mắt bị kìm nén trong mắt Vũ Tình nhưng sau đó lại xoay
người đi khỏi phạm vi tầm mắt hắn, nàng vẫn không chịu tha thứ cho hắn,
phải không?