♥Edit: Viochan♥
“Hoàng tẩu, không phải ta muốn mắng ngươi nhưng thật sự… Ngươi thật sự quá vô tình rồi đúng chứ? Trong trường hợp này sao ngươi có thể quay đầu bước đi… Cho dù nhị ca trước kia đối xử
với ngươi như thế nào thì cũng không phải do hắn gọi người đến ra tay,
là những người đó tự tìm ngươi gây phiền toái. Mỗi lần ngươi bị thương,
hắn còn rất săn sóc bôi thuốc cho ngươi, bảo thái y chữa bệnh cho ngươi… Đúng, hắn không tin ngươi là hắn không đúng, là lỗi của hắn, nhưng
ngươi tận mắt nhìn người tôn quý hư hắn bị điêu dân đánh chẳng lẽ ngươi
không động lòng trắc ẩn ư… Hắn làm vậy là vì ai? Uổng phí tình cảm sâu
đậm hắn dành cho ngươi. Ngươi có biết một năm này hắn rốt cuộc sống như
thế nào không? Hắn cố gắng sắp xếp vào gian phòng nhỏ kia ở một năm,
suốt một năm đấy, nếu không phải hắn là người có hắn trách nhiệm thì đã
sớm quay về cung rồi. Phế hậu cung vì ngươi, bắt những kẻ ức hiếp ngươi
phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần, ngay cả Mộng phi cũng bị giam vào
đại lao… Hoàng tẩu, hoàng huynh làm nhiều thứ vì ngươi như vậy mà ngươi
không cảm động sao?” Dật Hiên nói không ngừng liền một mạch, lấy lại
chút nam quyền cho nhị ca hắn. Hắn thật sự không thể đứng nhìn, con
đường tình yêu này quả nhiên không dễ đi, vẫn là hắn sáng suốt, kính nhi viễn chi.(kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng ko thể gần gũi, ý nói DH
ko dám dính đến tyêu)
Hắn… Thật sự làm nhiều việc như vậy vì nàng sao? Ở trong gian phòng
nhỏ kia một năm? Làm bạn với chuột với gián, hắn ở được sao? Vũ Tình vẫn lạnh lùng nhìn Chính Hiên vết thương đầy mình đang nằm trên giường
nhưng cũng không khó để nhận ra chút nhu tình sâu nơi đáy mắt nàng.
“Dật vương gia, đủ rồi.” Vô Dạ lạnh lùng nói. Sao hắn có thể để mặc
người mình thích bị người khác mắng như vậy chứ? Hắn sẽ trở mặt đấy. Tận mắt chứng kiến Vũ Tình đau khổ, mặc dù có lúc cũng cảm thấy nàng còn
máu lạnh hơn cả hắn nhưng hắn biết trong lòng nàng thực sự rất đau đớn.
Bất luận quyết định của Vũ Tình là gì, hắn cũng sẽ ủng hộ.
“Vô Dạ, chuyện của bọn ta không liên quan đến ngươi.” Tuy Dật vương
hắn rất quý võ công và tính cách của Vô Dạ nhưng là không có nghĩa là
hắn ta có thể quản chuyện nhà mình. Hoàng tẩu và hoàng huynh là vợ
chồng, bọn họ dù có cãi nhau thế nào thì chung quy vẫn là vợ chồng, Vô
Dạ dựa vào cái gì mà chen vào giữa bọn họ.
“Tuyết từ một năm trước đã không còn quan hệ gì với Âu Dương gia các ngươi nữa.”
“Tuyết Tuyết Tuyết, Tuyết cái gì mà Tuyết, bây giờ thời tiết rất đẹp, không có tuyết rơi! Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Đừng tưởng
rằng người ở đây nghĩ hai người là vợ chồng thì hai người sẽ thật sự là
vợ chồng. Hoàng tẩu vĩnh vĩnh viễn sẽ là của hoàng tẩu của ta, vợ của
nhị ca ta, ngươi đừng có mà có ý đồ gì với nàng nữa.”
“Nơi này không chào đón ngươi, mời Dật vương gia di giá.” Vô Dạ hết
sức kìm chế mời hắn đi ra ngoài, nếu là trước kia thì hắn đã sớm rút
kiếm chĩa thẳng rồi.
“Sao ta có thể để hoàng huynh ta một mình ở đây được? Không chừng
ngươi sẽ làm chuyện xấu xa gì đó. Ngươi đừng quên, ngươi bây giờ còn
đang đứng trong lãnh thổ Long Hiên.
“Thì sao? Các ngươi muốn lấy quyền thế ép người sao?“
“Vô Dạ, ngươi muốn đánh nhau phải không?” Vô Dạ này thật sự là quá
kiêu ngạo, không để hoàng gia bọn họ vào mắt. Nếu bọn họ mà cậy thế
khinh người thì bây giờ cũng chẳng đến nước này.
“Hân hạnh.” Kiếm của hắn cũng đã lâu không ra khỏi vỏ…
Hai người giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng ngập tràn xung quanh.
“Đủ rồi, các ngươi đừng làm ồn nữa.” Không hiểu hai người bọn họ kích động cái gì nữa. Không biết ở đây đang có bệnh nhân sao? Bọn họ mà đánh thì sẽ là huyết vũ tinh phong(mưa máu gió tanh), đến lúc đó một đám
người đến hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì thì nàng biết trả lời thế nào
đây? Chẳng lẽ nói với bọn họ: Vị này Dật vương gia, vị này là thiên hạ
đệ nhất sát thủ, bọn họ vì ta không để ý tới hoàng thượng bị đánh mà ra
tay quá nặng chắc? Nói ra thì mọi người nhất định sẽ nghĩ nàng là đồ
thần kinh.
“Aa…” Chính Hiên nằm trên giường vô tình khẽ rên một tiếng.
Vũ Tình hơi nhấc bước chân Dật Hiên đã lướt qua nàng đi đến trước
giường:“Hoàng huynh, ngươi làm sao vậy? Đau hay là không thoải mái ở
đâu? Có phải truyền thái y không?”
Chính Hiên miễn cưỡng mở mắt ra, yếu ớt nói:“Tứ đệ, ngươi vừa rồi nói gì thế?”
“Không… Có nói cái gì đâu?” Để hoàng huynh biết mình mắng nữ nhân yêu thương của hắn thì cho dù bây giờ không thể đứng lên nổi nhưng không có gì bảo đảm sau này sẽ không tính sổ.
“Trẫm không cho ngươi ức hiếp Tình Nhi.” Tuy rằng hắn bị hôn mê nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau, chắc là Dật Hiên đang bất
công vì việc hắn bị thương rồi.
“Biết rồi, hoàng huynh. Nàng là bảo bối tâm can của ngươi mà, ta nào
dám ức hiếp nàng chứ.” Hoàng huynh thật tốt, bị như vậy rồi mà còn nghĩ
cho nàng. Hắn đương nhiên sẽ không làm gì nàng, dù sao bản thân cũng rất thích vị tẩu tử này, hắn chỉ là hơi oán giận thay hoàng huynh thôi. Tự
dưng lại biến thành kẻ thù chung, oan cho hắn quá.
Vũ Tình chậm rãi bước từng bước nặng nề đi đến trước giường, có chút
khó mở miệng:“Ngươi…không sao chứ?” Nàng chọn quay đầu rời đi là vì nàng không muốn đối mặt, nàng sợ cái mặt nạ tự cho là không chê vào đâu được mà mình đeo lên sẽ rơi mất. Nàng không thể coi như tất cả chưa từng xảy ra, sợ lại một lần nữa bị tổn thương. Nàng thừa nhận, nàng không phải
kiểu nữ nhân dễ dàng yêu ai, có lẽ cả đời nàng cũng sẽ chỉ yêu duy nhất
một lần, hơn nữa lại là một lần yêu không có kết quả.
“Ta không sao, ta rất khoẻ.” Một câu quan tâm của Vũ Tình còn hơn
thiên ngôn vạn ngữ, Chính Hiên chống người ngồi dậy, ý cười trên mặt có
thể sánh với mặt trời bên ngoài. Tốt quá, thật tốt quá, Tình Nhi rốt cục cũng chịu để ý đến hắn, hắn muốn đốt pháo cho khắp chốn mừng vui. Nếu
Tình Nhi chịu tha thứ cho hắn thì bắt hắn bị người ta đánh vài lần nữa
hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng. Nhìn một cái, ôi, từ xưa đa tình không có
chỗ cho thù hận mà.
“Nếu không sao hết thì mời đi ra ngoài đi.” Vũ Tình cẩn thận nói, vô lương tâm đến cực điểm.
Mọi người ngất, Chính Hiên càng cảm thấy như vô số mũi kiếm đâm vào
trái tim hắn, đâm đến hắn suýt chút nữa hộc máu mất mạng. Người này có
lương tâm, có biết cảm thông không? Nàng có phải là một nữ nhân không?
Hay là người xa lạ không được hưởng loại đãi ngộ này?
“Tình Nhi, ngươi nói cái gì?” Chính Hiên quả thực không dám tin lại
có người có thể vô tình như vậy, dù gì thì hắn cũng là bệnh nhân mà.
“Ta nói, nếu không sao nữa thì mời đi cho, ngươi quấy rầy đến bọn ta.” Vũ Tình không chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách.
“Hoàng tẩu, ngươi…” Dật Hiên lại muốn đòi lại công bằng cho hoàng huynh.
“Dật vương, đừng nữa nói, chúng ta đi thôi.” Chính Hiên khó khăn đứng lên, tuy rằng bị đuổi ra như vậy rất khó coi nhưng hắn không muốn làm
Vũ Tình khó xử.
Dật Hiên đỡ Chính Hiên chậm rãi đi ra ngoài.
Cho đến lúc không còn thấy bóng dáng bọn họ nữa Vũ Tình mới hỏi:“Dạ, ngươi có cảm thấy ta quá vô tình không?”
“Nói thật là có.” Có thể ý chí sắt đá như vậy cũng coi như nàng có
bản lĩnh. Vô Dạ cảm thấy nàng thích hợp làm một sát thủ, khi cần thì
không chút lưu tình, cảnh giới này ngay cả hắn cũng tự ti mình không đạt được.
“Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, xem ra ta thật sự rất vô tình.”
Chẳng lẽ như Quân nói ta ngoài nóng trong lạnh, chẳng lẽ ta thật sự máu
lạnh đến thế? Nhưng nếu ta không như vậy thì làm sao Âu Dương Chính Hiên có thể từ bỏ, ngoan ngoãn trở về làm hoàng đế, hắn có thể chịu đựng
được bao lâu?
Chính Hiên kiên trì đến ở cái lều đối diện nhà Vũ Tình, sáng nay hắn
mới dựng nên mà không ngờ lại phát huy tác dụng nhanh như vậy.
“Nhị ca, coi như hết rồi. Chúng ta về cung trước đi, hoàng tẩu không
phải dễ dàng bị thuyết phục vậy đâu. Quyết định sau đi, tam ca cũng sắp
tới rồi. Tam ca và hoàng tẩu giao tình có vẻ tốt, hắn nói hẳn là có tác
dụng. Bằng không chúng ta mời mẫu hậu và Tiêu đại nhân đến, không thì
lại đi mời văn võ bá quan, ta không tin hoàng tẩu sẽ không nể mặt mọi
người.”
“Ngươi không hiểu hoàng tẩu ngươi đâu, chuyện gì đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Trừ phi nàng cam tâm tình nguyện, nếu không cho dù
ngươi có đưa toàn bộ người ở Long Hiên đến nàng cũng sẽ không suy
chuyển.”
“Nhị ca, ta thực thông cảm với ngươi.”
Chính Hiên cười khổ, ai bảo hắn yêu nàng quá nhiều, mà ai bảo hắn lúc trước lại không chịu tin nàng chứ? Hắn đáng phải chịu.
“Thật ra mỹ nữ trong thiên hạ nhiều như vậy tại sao cứ phải yêu mến
mỗi một đoá hoa?” Có lẽ lời nói của Dật Hiên làm ông trời tức giận, thời tiết đang đẹp đột nhiên chuyển thành cuồng phong gào thét, mây đen kéo
đến, chỉ chốc lát sau mưa trút như thác nước.
“Oa, sao tự nhiên lại mưa to thế này?”
“Xem ra ông trời cũng muốn giúp trẫm rồi!” Chính Hiên nhếch khóe môi cười bí hiểm.
“Hả? Ngươi còn nói trời giúp ngươi được à, làm khó chứ giúp cái gì
chứ. Mưa gió lớn như vậy, cái lều cỏ này sớm muộn gì cũng bị gió thổi
bay. Đến lúc đó ngươi hãy chuẩn bị ăn ngủ đầu đường, hứng hết gió táp
mưa sa đi.” Hoàng huynh nhất định là bị hoàng tẩu kích thích quá mức nên thần kinh có chút không bình thường .
“Ngươi không hiểu đâu.” Chính Hiên vẻ mặt đắc ý, thực không hiểu hắn đang đắc ý cái gì.
Quả thực như lời Dật Hiên nói, lều cỏ bị mưa gió thổi nghiêng ngả,
tàn phá không chịu nổi. Mà hai người ở trong lều đương nhiên không thể
may mắn thoát khỏi, bị ướt như chuột lột.
“Nhị ca, hay là chúng ta mau tìm một chỗ trú mưa đi?” Nhị ca bị đánh
thành như vậy, nếu còn dính mưa nữa thì không muốn bị cảm cũng không
được.
“Trẫm không tránh, trẫm chờ nàng đến.” Chính Hiên cố chấp như một đứa trẻ con.
“Hoàng huynh, hoàng tẩu sẽ không đến đâu, ngươi vừa rồi không phải
không thấy nàng tuyệt tình thế nào mà? Ngươi còn mơ nàng sẽ rủ lòng từ
bi cho ngươi vào nhà chắc. Nói không chừng bây giờ nàng đang cùng Vô Dạ ở bên trong khanh khanh ta ta, nào có quan tâm đến ngươi?” Hắn trời sinh
tính phong lưu vẫn đứng về phía nam nhân.
“Nàng nhất định sẽ đến.”
“Thật không biết nên nói với ngươi thế nào mới được đây?” Dật Hiên
trợn trắng mắt, tình này yêu nọ thật đúng là hại chết người, ngay cả cơ
trí như hoàng đế cũng không thể may mắn thoát khỏi,“Quên đi, ta mặc kệ
ngươi, ta đi trước.” Giữa tình thân và sức khoẻ, hắn không lương thiện
lựa chọn vế sau, rất nhanh đã biến mất trong mưa. Dù sao nhị ca võ công
cao như vậy, mấy vết thương nhỏ cũng không làm gì được hắn.
Lý đại tẩu hàng xóm nhà Vũ Tình đi chợ mua đồ ăn, không ngờ lại gặp
phải thời tiết quỷ quái này, nháo nhào quay về. Lại nhìn thấy một tiểu
tử tuấn mỹ ngồi trong một gian lều cỏ không hề nhúc nhích để mặc mưa
ướt, không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt phía đối diện,
trong lòng nghi hoặc chuyển hướng đi đến trước cửa nhà Vũ Tình.
“Lăng tẩu tử…” Lý đại tẩu căn bản không muốn xen vào việc của người
khác nhưng thật sự thấy nam tử kia rất đáng thương, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không phải là người xấu. Người ở nông thôn vốn có vẻ đơn thuần.
Vũ Tình mở cửa ra, không hiểu sao lại gặp Lý đại tẩu ở đây:“Lý đại tẩu, có chuyện gì sao?”
“Lăng tẩu tử, này, nam tử kia ướt hết cả rồi, hắn vẫn nhìn cửa nhà các ngươi mãi, các ngươi có biết hắn không?”
Vũ Tình nhìn phía đối diện, nhìn thấy Âu Dương Chính Hiên ngồi trong
mưa. Trong lòng cả kinh, tại sao hắn còn ở đây? Dật Hiên đâu, sao lại để hắn một mình thế này, không biết hắn bị thương sao chứ? Nàng nghĩ rằng
hắn đã sớm bị nàng làm tức giận mà đi rồi. Bây giờ lại vẫn còn ở đây là
có ý gì, diễn khổ nhục kế, giả khổ vì tình sao?
“Ta không biết hắn.” Vũ Tình trợn tròn mắt nói dối.
“Ồ. Ta thấy hắn cứ nhìn về phía bên này còn tưởng là người nhà nào đó của ngươi.”
“Có lẽ là người tha hương trên đường đi qua đây, không biết là người
tốt hay người xấu nữa. Chúng ta tốt nhất vẫn không nên xen vào việc của
người khác.” Hắn…nếu ngã bệnh thì phải làm sao bây giờ? Dật Hiên sẽ tìm
đến hắn chứ?
“Ngươi nói đúng, biết người biết mặt mà không biết lòng. Ta không quấy rầy ngươi nữa, đi trước .” Lý đại tẩu vừa đi vừa nói.
“Vâng.” Vũ Tình cười tiễn nàng ra ngoài, chậm rãi đóng cửa lại và cũng đẩy Âu Dương Chính Hiên ra xa khỏi phạm vi tầm mắt nàng.
Chính Hiên nhìn mặt nàng khuất dần khuất dần, hy vọng đầy cõi lòng
cũng thành thương tâm và thất vọng. Nàng rõ ràng có nhìn thấy hắn, hắn
cũng nhận ra trong mắt nàng từ kinh ngạc đến lúng túng rồi vẻ quan tâm
lướt qua rất nhanh. Tại sao nàng còn giả vờ như không biết hắn, nhẫn tâm nhốt hắn ở ngoài? Chẳng lẽ nàng sợ Vô Dạ để ý nên mới đuổi hắn đi như
vậy? Hắn hy vọng biết bao cánh cửa kia có thể đóng chậm một chút, như
vậy hắn có thể nhìn nàng nhiều thêm một cái, cho dù chỉ là liếc nhìn
cũng được.
Vũ Tình ‘như đứng đống lửa, như ngồi đống than’ hồi lâu, rốt cục
không nhịn được đi đến phía trước cửa sổ nhìn Âu Dương Chính Hiên trắng
bệch như được mưa yêu quý bên ngoài. Hắn tội gì phải ngu ngốc như vậy,
bọn họ đã không còn khả năng, có đợi thêm nữa cũng chỉ là vô ích. Được
rồi, nàng thừa nhận nàng cảm động, nhưng vẫn còn chưa đủ để nàng theo
hắn về cung. Từng nỗi đau vẫn tồn tại rõ ràng trong đầu nàng, không
thể rũ bỏ được. Tại sao hắn không chịu coi như bọn họ chưa từng quen
biết? Như vậy đối với ai cũng là tốt, không phải sao?
Ở trong mưa hắn có vẻ rất yếu ớt, như một đứa trẻ cần bảo vệ, cần
được quan tâm, không có lấy một chút uy nghiêm và kiêu hãnh của bậc đế
vương. Hắn vẫn mê người như vậy, vẫn khiến cho người ta không tự giác
muốn tới gần hắn, thân cận hắn.
“Nếu muốn thì hãy đi ra ngoài đi.” Vô Dạ đứng phía sau nàng mở miệng
nói. Một năm nay ở chung không phải chỉ là chơi, sao hắn lại không biết
nàng muốn đi ra nhưng lại không có mặt mũi nào mà ra, dù sao cũng là
nàng đuổi người ta đi.
“Ta không muốn đi ra ngoài.” Vũ Tình thản nhiên nói. Nếu không phải rất hiểu nàng thì thật sự sẽ bị nàng lừa.
“Trên người hắn có vết thương, nếu bị dính mưa chỉ sợ sẽ khiến cho
miệng vết thương nhiễm trùng, có lẽ sẽ thành hôn mê sốt cao, thậm chí…”
Vô Dạ cố ý kéo dài âm, hắn cuối cùng cũng hiểu Vũ Tình ở bên hắn không
có hạnh phúc, nàng chỉ có ở bên cạnh người nàng yêu mới có cái gọi là
hạnh phúc. Hắn thà mỗi ngày được nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng cũng
không muốn ép nàng ở bên hắn, nhìn nàng mỗi ngày sầu mi khổ kiểm(mày sầu mặt khổ). Hắn làm vậy không phải vì Chính Hiên mà là vì Vũ Tình, tuy
rằng như vậy hắn cũng sẽ đau lòng.
“Sẽ thế nào? Sẽ chết sao?” Vũ Tình bình tĩnh lại sau một giây, lo lắng xoay người lại hỏi.
Vô Dạ nhẹ nhàng gật đầu:“Để hắn vào đi!” Không thể không thừa nhận trái tim Vũ Tình thật sự cứng rắn hơn nữ tử bình thường.
“Hắn sống hay chết là chuyện của hắn, không liên quan đến ta.” Vũ
Tình lại lạnh lùng như thể không phải người cùng một thế giới với bọn
hắn. Nàng…thực sự không cùng thế giới với bọn hắn.
Chính Hiên cảm thấy rét thấu xương, mưa giống như lưỡi kiếm lạnh băng không bỏ sót chỗ nào trên người hắn. Hắn nhắm mắt lại, nếu đây là đau
khổ mà hắn phải nhận thì hắn nguyện ý! Được sống một cuộc sống thiên chi kiêu tử, hắn cũng nên bị báo ứng. Đột nhiên những lưỡi kiếm sắc không
còn nữa, mưa tạnh nhanh như vậy ư? Chính Hiên mở mắt ra, một khuôn mặt
tuyệt mỹ lại lạnh lùng xuất hiện trước mặt hắn! Thật tốt quá, trận này
hắn thắng!
“Tình Nhi…” Chính Hiên vui không kìm chế nổi đứng bật lên. Mưa lạnh như băng cũng biến thành lửa nóng!
“Tại sao ngươi không đi?” Hắn tốt nhất không nên hiểu lầm, nàng đi ra đây không phải là muốn làm lành với hắn, nàng chỉ là…chỉ là không
thích có người chết trước cửa nhà bọn họ, rất xui xẻo.
“Ta đã nói rồi, ngươi không tha thứ cho ta, ta tuyệt đối sẽ không hồi cung.” Hắn bây giờ cứ bám dính lấy nàng như kẹo dẻo.
Vũ Tình rốt cục cũng chịu nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt cũng không lạnh lẽo như vậy nữa, chỉ là vẫn có khoảng cách không rõ.“Ngươi làm mấy
chuyện đó vì ta, ta rất cảm động, cho nên…” Nàng bây giờ đã không còn
hận hắn như trước nữa!
Chính Hiên kích động cầm tay nàng:“Thật tốt quá, Tình Nhi, ngươi rốt cục cũng chịu tha thứ cho ta, theo ta về cung sao?”
Vũ Tình rút tay ra:“Ngươi hiểu lầm rồi, ta nói ta cảm động nhưng
không hề nói ta muốn về cung với ngươi.” Có hận hay không là một chuyện, có về cung hay không lại là một chuyện khác.
“Vậy ý ngươi là…” Chính Hiên thật sự không hiểu nổi nàng.
“Ý của ta là… Nếu ngươi không muốn chúng ta từ nay về sau trở thành
người lạ thì chúng ta có thể làm bằng hữu! Ở trên đường nếu bất chợt
gặp, chúng ta vẫn có thể chào nhau một tiếng. Nếu ngươi tới nhà bọn ta,
ta và Vô Dạ sẽ đối đãi với ngươi như khách.”
Bằng hữu? Khách? Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể là như thế này sao?
Không, hắn không cam lòng, hắn biết yêu cầu Vũ Tình trở lại bên cạnh hắn một lần nữa thì thực quá đáng, nhưng hắn không thể mất nàng, không thể
không có nàng!
“Quan hệ của chúng ta chỉ có thể là như thế này sao?” Bọn họ từng là
người thân mật nhất của nhau, bây giờ lại chỉ có thể là sơ giao.(quen
biết sơ qua)
Vũ Tình trầm mặc đỡ Chính Hiên đi vào nhà của nàng và Vô Dạ.
Không sao, nút buộc trong lòng nàng đã từng bước một được tháo ra. Ít nhất bây giờ cũng có cơ hội tiếp cận nàng, nàng không còn kháng cự sự
tiếp cận của hắn nữa, hắn sớm muộn gì cũng có thể chiếm lại lòng nàng.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, sức khoẻ Chính Hiên đã gần hồi phục
hoàn toàn, vết thương trên mặt cũng không thấy nữa, trắng nõn trở lại
làm người ta không nhận ra đã từng bị thương. Vũ Tình thật sự rất hâm
mộ.
Một ngày, nơi nông thôn nhỏ bé có một đám người đặc biệt đến. Nhất
thời người trong thôn loạn thành một đoàn tới xem náo nhiệt! Cũng không
biết này đám người phô trương lớn như vậy là những ai, hẳn là lai lịch
không nhỏ! Với bọn họ, lớn nhất chính là huyện quan đại lão gia của
huyện này.
“Cẩn Hiên!” Vũ Tình vừa nhìn thấy Cẩn Hiên liền vui mừng chạy đến bên cạnh hắn, đã suốt một năm nàng chứ gặp hắn rồi. Bộ dáng nhiệt tình kia
khiến Chính Hiên nhìn đỏ mắt. Nghĩ lại xem lúc trước khi hắn đến tìm
nàng nàng dùng thái độ gì với hắn chứ? Đãi ngộ khác biệt quá lớn mà?
Chỉ là bây giờ, nàng với hắn cũng vẫn không có thái độ hoà nhã! Nhưng ít ra cũng chịu để ý đến hắn, thế là hắn đã cảm thấy mỹ mãn không dám yêu
cầu gì thêm rồi.
“Vũ Tình…” Trong lòng Cẩn Hiên cũng rất rối loạn, giữa bọn họ đã xảy
ra nhiều chuyện. Một năm nay nỗi nhớ nhung của hắn với nàng không thể kể hết, nàng không biết lúc này hắn muốn ôm chặt nàng đến mức nào, chỉ là
hắn không thể!
“Ngươi cứ như vậy mà biến mất một năm, ngay cả một chút tin tức cũng
không chịu cho ta biết.” Hắn tức giận, giận nàng không tin tưởng hắn,
ngay cả được Vô Dạ cứu đi cũng không nói cho hắn biết, ít nhất nàng có
thể viết một bức thư mà. Cứ thế đột nhiên biến mất, làm hắn không tìm
thấy nàng mà lo lắng suốt một năm, nàng định bù cho hắn thế nào đây?
“Ta cũng rất muốn nói với ngươi, nhưng nếu ngươi biết… chẳng phải
nghĩa là hắn cũng sẽ biết sao?” Nàng trốn một năm không phải là trốn Âu
Dương Chính Hiên sao? Không ngờ đúng là trốn không nổi.
Nói thế cũng có lý, nhưng vẫn không thể khinh địch mà tha cho nàng
như vậy được:“Ta lo lắng cho ngươi một năm, ngươi định bồi thường ta thế nào hả?”
Vũ Tình cười hì hì, giang hai tay ra ôm lấy Cẩn Hiên.“Vậy được rồi chứ?”
Cẩn Hiên ôm lấy nàng, đột nhiên không muốn buông tay…
Chính Hiên thật sự không chấp nhận được, dựa vào cái gì mà hai huynh
đệ lại nhận đãi ngộ khác biệt lớn như vậy? Hắn ho nhẹ vài cái, nghiêm
trang nói chuyện:“Cẩn vương, chuyện trẫm giao cho ngươi làm thế nào
rồi?”
Cẩn Hiên buông Vũ Tình ra, đáp:“Người, ta đã đưa đến đây rồi!”
Đúng vậy, vụ án chìm xuống đã lâu cũng nên có phán xử, tất cả mọi chuyện hãy giải quyết ngay hôm nay đi…