Chiết Vạn Thiên không tin tà ma, vung hai tay lên, hai con hỏa long đánh thẳng về hướng ảo ảnh của Lăng Tiêu
- Cho dù là ảo ảnh, lão tổ ta cùng sẽ cho ngươi nổ tan xác.
Chiết Vạn Thiên nói xong, lại bỗng nhiên thấy ảo ảnh Lăng Tiêu kia khẽ nhếch miệng cười tà dị.
Chiết Vạn Thiên bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát như băng. Lão vừa tới tòa đại thành này đã cảm giác được có gi đó không ổn, nhưng lại không hề phát hiện được gì, sau đó tự cao thực lực mạnh mẽ, tự tin trên đời này không có mấy ai có thể lưu Chiết Vạn Thiên lão lại được.
Trừ phi cánh cửa Thánh Vực mở ra, sau đó người ờ bên trong đó đi ra ngoài, nếu không, Chiết Vạn Thiên tự tin không có bất cứ kẻ nào có thực lực lưu được mình.
Cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn muốn đi, ai có thể lưu lại chứ?
Cho nên, lão căn bản là không chút sợ hãi lao thẳng tới. Mới chí một chút lực lượng tinh thần đã phá hỏng cả nửa con phố chính của tòa đại thành này, vậy có gì phải lo chứ. Chiết Vạn Thiên chuẩn bị chờ sau khi giết chết Lăng Tiêu sẽ tàn sát toàn bộ tòa thành này, sau đó thi triển kiếm kỹ mà mình đã tu luyện tới cảnh giới đỉnh cao, biến tòa thành này thành một đống hoang tàn.
Ha ha, đó là một chuyện tuyệt vời tới mức nào!
Chiết Vạn Thiên tính kế vô cùng tốt, hơn nữa mặc dù thiếu niên kia khiến lão giật mình vì có cảm giác nhìn không thấu thực lực của hắn, nhưng một thầng nhóc chưa tới hai mươi tuổi, sao có thể bì nổi thực lực hùng mạnh của mình chứ?
Đó quả thực là trò đùa!
Hai con hỏa long to lớn giương nanh múa vuốt, gào thét quấn lấy Lăng Tiêu kia.
Một tiếng động như thể một bọt nước vỡ ra, ảo ảnh Lăng Tiêu vỡ thành vô số quang điện, tràn ngập ở không trung, còn kéo dài không tiêu tan!
Hai con hỏa long lập tức mất đi phương hướng, giằng co cùng một chỗ, sau đó bùng lên một tiếng nổ.
Hai mắt Chiết Vạn Thiên không kìm nổi giật giật mấy cái, ánh mắt như ngừng lại, thân mình bất động, bắt đầu trầm ổn đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Mấy năm gần đây, lão thường có cảm giác lâm vào tẩu hỏa nhập ma. Đây cùng không phải tâm tình tu vi không đủ, mà là đại nạn của Chiết Vạn Thiên đang tới!
Chiết Vạn Thiên năm nay mới hơn bốn trăm tuổi, theo lý thuyết thì người đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn có thể sống từ 500 năm tới 1000 năm đều là chuyện cực kỳ bình thường, thậm chí có cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng cùng đã sống tới 500 tuổi.
Nhưng Chiết gia thì khác! Kiếm kỹ mà tổ tiên Chiết gia lưu lại từ trước tới giờ chính là Thần cấp bậc thấp và đã chi rõ, nếu không phải người có thiên tư trách tuyệt thì không thể tu luyện, bới vì bộ kiếm kỹ thật sự quá mức bá đạo!
Tu luyện kiếm kỹ này tới trình độ càng cao thì thương tổn tới thân thể càng lớn. Chi khi đột phá đến cảnh giới Kiếm Thánh, tiến vào Thánh Vực, nghe nói mới có biện pháp khôi phục thân thể bị thương!
Cho nên, nếu không phải người có thiên tư trác tuyệt, không thể mơ tưởng tu luyện nó.
Bởi vậy, đại đa số người Chiết gia đều tu luyện kiếm kỹ Thánh cấp bậc trung, mà Chiết Vạn Thiên, từ nhỏ được cho rằng là người có cốt cách linh tú, có căn cơ của người luyện võ vạn người có một, cho nên mới tu luyện bộ kiếm kỹ này ngay từ nhỏ.
Từ lúc thiếu niên và thanh niên, tốc độ tiến bộ của Chiết Vạn Thiên là cực nhanh, khi hơn 50 tuổi đã là Kiếm Tông bậc cao, dựa vào bộ kiếm kỹ này, cùng đã chiến thắng vô số đối thủ, trong đó có cả lão tổ tông Tống Khê của hải vực Tống gia, vì vậy mới không để bất cứ ai vào trong mắt.
Nhưng khoảng 100 năm gần đây, võ đạo của Chiết Vạn Thiên không hề có chút tiến triển nào. Điều này khiến tâm tình của lão bắt đầu xao động, rốt cuộc không còn bình tâm tu luyện được như trước.
Lão cố gắng suy nghĩ, không ngờ lại có ý muốn đi quanh thế tục giới một vòng. Tiếc rằng thân phận của lão rất cao, được coi là lão tổ tông của Chiết gia, tuy rằng lão hoàn toàn có thể tùy tiện tìm một cái cớ nào đó, nói muốn du lịch thế tục giới một vòng, nhưng Chiết Vạn Thiên lại căn bản khinh thường nói dối, cho rằng nói dối là thể hiện của sự vô năng.
Cho nên, lần này mới có thể nương cơ hội này, gây náo loạn, cuối cùng nổi giận đùng đùng mang theo Chiết Thế Huân đi, trên thực tế là lão đang cười trộm trong bụng!
Chiết Vạn Thiên không ngờ nổi, thứ chờ đợi lão lại là mờ mịt chẳng rõ ràng chút nào thế này. Dù biết rõ mình đã bị vây khốn, nhưng Chiết Vạn Thiên không hề cho rằng mình sẽ chết ở đây! Hơn nữa, lão bỗng nhiên cảm giác, nếu mình có thể thoát vây khỏi đây, cảnh giới... sẽ được nâng cao!
Ý tưởng này nảy sinh khiến ngay cả Chiết Vạn Thiên cùng có chút không tin, nhưng trực giác lại nói cho lão, sự thật chính là như vậy.
- Ta lấy bất biến ứng vạn biến, tiểu tử! có bản lĩnh ngươi hãy tới giết ta!
Chiết Vạn Thiên cao giọng nói, sau đó cười ha ha vài tiếng, không ngờ liền tùy ý ngồi xuống dưới đất!
Lăng Tiêu ở mắt trận, nắm được hết thảy phát sinh trong trận. Vừa nghe Chiết Vạn Thiên nói xong, Lăng Tiêu lạnh lùng lẩm bẩm:
- Bất biến ứng vạn biến? Lấy tịnh chế động? Ha hả, ta đây liền cho ngươi động!
Nói xong, toàn thân Lăng Tiêu nổi lên một đám hào quang mầu trắng. Chân nguyên chảy ra từ thân thể Lăng Tiêu, đó ngưng kết thành vô số Lăng Tiêu, tay cầm Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, mang theo 999 thanh hàn thiết đoản kiếm, còn xuất ra Hàm Hàn bảo đỉnh!
Vô số thần niệm phân thân của Lăng Tiêu đột nhiên hiện ra trước người Chiết Vạn Thiên, vô số đạo kiếm khí hung hăng chém về phía nhưng điểm yếu hại của Chiết Vạn Thiên. Hàm Hàn bảo đỉnh chợt phóng đại, Hàn Thiết Kiếm Trận hào quang lóe ra.
Chiết Vạn Thiên lại bị sự quấy rối trước mắt kích thích phẫn nộ, hét to một tiếng, tay phải bỗng nhiên vươn ra từ trong áo bào, cầm một thanh kiếm bách luyện tinh cương cực kỳ bình thường!
Thanh kiếm này, quả thật rất bình thường, nhưng không phải bách luyện mà là... thập vạn luyện! Năm xưa, để luyện chế thanh kiếm này, ước chừng mất thời gian ba năm cùng vô số tinh cương và hàn thiết.
Sau khi luyện chế hoàn toàn thanh kiếm này, người thợ rèn kiếm liền hộc máu mà chết.
có thể nói, thanh kiếm này nhìn như bình thường, lại hoàn toàn siêu việt nhưng thanh hàn thiết kiếm khác, chính là một thanh bảo kiếm không hơn không kém!
Chiết Vạn Thiên vung tay lên, một luồng hào quang mầu đỏ lửa hình bán nguyệt vọt ra, nghênh đón vô số Lăng Tiêu, vô số hàn thiết kiếm, vô số Hàm Hàn bảo đỉnh đang lao tới.
Ầm... Ầm... Ầm...
Nhưng tiếng nổ kịch liệt vang lên không ngừng, hào quang bùng lên liên tiếp khiến người ta không thể nào mở nổi mắt!
Một tia chân nguyên kia của Lăng Tiêu ảo hóa thành nhưng phân thân căn bản là không có nhiều lực sát thương đối với cao thủ cấp bậc Chiết Vạn Thiên.
Nhưng Lăng Tiêu cùng phải là muốn sát thương!
Với thực lực của hắn, nếu muốn giết chết một tên cao thủ Kiếm Tôn, hơn nữa còn là một Kiếm Tôn bậc hai, thực sự là làm khó cho hắn. Tuy nhiên, ở trong Tứ Tượng đại trận này, Lăng Tiêu chính là thần ở trong trận. Nếu đối địch ở bên ngoài, cho dù Lăng Tiêu có thể xuất ra đòn mê hoặc này nhưng căn bản là không dám giờ trò đối với một cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn. Mà đừng nói tới Kiếm Tôn, cho dù là Kiếm Hoàng bậc cao, nếu dùng loại tiểu xảo này chắc chắn sẽ chuốc nhục vào thân.
Nhưng ở đây thì khác, Lăng Tiêu căn bản không cần biết tâm tình của Chiết Vạn Thiên thế nào, phẫn nộ cùng thế, điên cuồng cùng vậy, đều căn bản không có khả năng thoát khỏi Tứ Tượng đại trận này để ra ngoài. Còn Lăng Tiêu ờ mắt trận hoàn toàn có thể vừa tu luyện vừa dùng chân nguyên quấy rầy Chiết Vạn Thiên. Bằng bất cứ giá nào, cho dù chỉ là quấy rầy, Lăng Tiêu cùng phải tra tấn lão già khốn khiếp Chiết gia này tới điên loạn, sau đó nghĩ biện pháp giết chết lão.
Huống chi, lão ta tiến vào chính là sinh môn!
Sinh môn dễ vào khó ra, chủ yếu thể hiện bởi một chữ "vây". Trong sinh môn, trừ khi người chủ trì đại trận chủ động khởi xướng công kích, nếu không sinh môn sẽ không xuất hiện công kích hùng mạnh!
"
Đương nhiên, nếu Chiết Vạn Thiên tự nổi điên, tiến vào sinh môn, như vây chỉ cần dựa vào ảo giác này cùng đủ đê cho lão tan thành tro bụi.
Bời vì càng là người hùng mạnh, nhìn thấy ảo giác càng lợi hại, khi bị công kích cùng càng mãnh liệt.
Về phần diệt môn... Lăng Tiêu dựng nên Tứ Tượng đại trận, diệt môn chi để trang trí... bởi vì hắn không có đủ thực lực hùng mạnh để hoàn thiện. Nếu hiện giờ Lăng Tiêu có cảnh giới Nguyên Anh kỳ, như vậy có thể đồng thời trụ trì cả bốn cửa, nhưng với cảnh giới Kim Đan kỳ hiện tại, có thể đồng thời trụ trì ba cửa đã không dễ dàng!
Đương nhiên, nếu chỉ muốn vây khốn địch nhân, Lăng Tiêu hoàn toàn có thể rời khỏi đây mà Chiết Vạn Thiên tuyệt không có khả năng trốn thoát!
Vấn đề là ... Lăng Tiêu muốn giết lão!
Bất kể như thế nào đều không ngờ, Chiết gia lại xuất ra một con cá lớn như vậy! Kiếm Tôn đó! Cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn đó! Đừng nói người thường, cho dù là trong các thế gia môn phái ẩn thế, cùng có vô số gia tộc chưa bao giờ được thấy cao thủ cấp bậc thế này.
Ngay cả trong gia tộc có cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn nhưng từ nhỏ tới lớn, Tống Minh Nguyệt đều chưa bao giờ được gặp.
Cao thủ cấp bậc như vậy lại bị ta diệt!
Đây là loại khí phách thế nào? Đây là loại thực lực thế nào?
Lăng Tiêu diệt Chiết gia là rất hữu lý, không ai có thể phàn nàn điều gì.
Hơn nữa, một đám cao thủ Chiết gia tới "ức hiếp" một thiếu niên thế tục giới, bản thân Lăng Tiêu cùng đã ở thế bất bại về mặt dư luận, cho nên sẽ chẳng có ai thông cảm cho Chiết gia.
Người ta đây là chân chính báo thù một cách đường đường chính chính!
Nếu có thể giết chết Kiếm Tôn này của Chiết gia, trong khoảng thời gian ngan, còn ai dám đến trêu chọc Lăng Tiêu nữa chứ? Đừng nói là trong thời gian ngắn, sợ rằng trong hơn mười năm, việc Kiếm Tôn này của Chiết gia bị giết chết cùng đủ khiến vô số thế gia môn phái phải kinh sợ.
- Thằng nhóc khốn khiếp! Ngươi là một tiểu nhân đê tiện, vô sỉ! Ra đây cho lão tử! có dám tiếp ta một kiếm! Nếu ngươi có thể tiếp được một kiếm của ta, ân oán của ngươi và Chiết gia liền xóa bỏ! Đến đây... tiểu súc sinh không có can đảm, ha ha... ngươi dám sao? Ngươi dám ra đây sao?
Chiết Vạn Thiên vừa điên cuồng chém giết, nhưng phân thân chém mãi không hết của Lăng Tiêu, vừa điên cuồng rống giận. Hai mắt lão đỏ sẫm, trên gương mặt nhăn nhụi như trẻ con không ngờ xuất hiện vài vết máu.
Lão không muốn lãng phí thời gian với đống ảo giác ở đây cho nên lão thử tùy ý để kiếm của đối phương công kích trên người mình, không ngờ... kiếm của đối phương lại giống như chân thật, một đạo kiếm khí đánh lên người mình còn có cảm giác đau, hơn nữa còn làm khuôn mặt Chiết Vạn Thiên bị thương.
Bời vậy lão căn bản không dám lơ là nữa mà điên cuồng quát mắng, hy vọng tiểu tử kia có thể thiếu kiên nhẫn đi ra chiến một trận với mình.
Nhưng điều khiến lão không ngờ chính là thiếu niên kia lại quá giảo hoạt trầm ổn, giống như một con cáo già, căn bản không thèm trả lời lão. Điều này làm cho Chiết Vạn Thiên càng thêm phẫn nộ.
Trong chốc lát, toàn thân lão bùng lên khí thế vô tận! Tất cả các phân thân của Lăng Tiêu tiếp xúc với thân thể Chiết Vạn Thiên đều nổ tung. Chiết Vạn Thiên quát lên một tiếng lớn, cả người bùng lên hàng nghìn hàng vạn đạo hào quang, bảo kiếm thập vạn luyện trong tay cùng phát ra hào quang chói mắt.
Chiết Vạn Thiên giận dữ hét:
- Nộ long hấp thủy!
Theo thanh âm này, thân mình Chiết Vạn Thiên giống như xoắn ốc, điên cuồng xoay tròn, nháy mắt liền hình thành một trận lốc xoáy to lớn.