Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 310: Chương 310: Đại trận vây Kiếm Tôn!






-Việc này…

Chiết Thế Duy nhìn thoáng qua Chiết Thế Huân đang vẻ mặt kích động. Xét theo huyết mạch Chiết Gia, Chiết Thế Huân thuộc bàng chi, tuy rằng thực lực tu vi đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng bậc ba, nhưng địa vị ở Chiết gia là rất bình thường. Tuy nhiên lần này Chiết Thế Huân nhất mạch tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, đầu tiên là căn cơ ở thế tục giới cơ bản bị hủy, tôn tử bị giết, sau đó ông nội tới lại bị kẻ thù chặt đứt tứ chi biến thành nhân côn treo ở đầu thành. Tuy nói kẻ thù làm vậy là do thù hận năm xưa, nhưng thảm cảnh nếu xảy ra với người khác thì mình không thèm để ý, còn xảy ra với mình lại khắc sâu trong lòng.

Huống chi loại này chính là huyết hải thâm cừu, cho nên Chiết Thế Duy cũng không muốn nổi giận đối với một người huynh đệ họ xa. Cho dù Chiết Vạn Thiên có nói gã tồi tệ thế nào, gã cũng là đại gia chủ của Chiết gia, điều này là không thể nghi ngờ. Cho dù Chiết Thế Huân có thêm vài lá gan nữa, cũng không dám khiêu khích quyền uy của mình.

Chiết Thế Duy không hề phản đối ý định trả thù chút nào, trên thực tế, toàn bộ trong người gã là dòng máu hiếu chiến. Tuy nhiên, hiện tại hắn đang gánh vác toàn bộ an nguy của Chiết gia, đương nhiên không thể hành động theo cảm tính, mà lão tổ tông Chiết Vạn Thiên của Chiết gia kỳ thật đã có tiếng là nóng nảy từ xưa, đương nhiên đó là chuyện của mấy trăm năm trước. Năm xưa, lão đã từng gây vô số thù hận, sau đó theo thời gian trôi qua, kẻ thù của Chiết Vạn Thiên dần dần đều chết sạch, còn lại vài người cũng đều bắt đầu trường kỳ bế quan tu luyện, không hề có tinh thần máu chiến như hồi trẻ. Cho nên không có cừu gia không có đối đầu, Chiết Vạn Thiên cũng bắt đầu bế quan, tuy nhiên đã đạt tới trình độ Kiếm Tôn rồi, vậy cũng phải cứ cắm đầu tu luyện suốt ngày là có thể nâng cao tu vi. Nếu không có đại trí tuệ, không có thiên phú chân chính, muốn nâng cao quả thực là một chuyên vô cùng khó khăn.

Thoạt nhìn, thời gian trôi qua cũng không khiến tính tình của Chiết Vạn Thiên thay đổi bao nhiêu. Khi xưa tóc còn xanh là vậy, bây giờ cũng vẫn như thế. Chiết Thế Duy thầm oán hận lão tổ tông nhưng ngoài miệng không dám nói ra một chút bất kính. Nếu thật sự chọc giận lão tổ tông này, để lão tát cho mình một cái trước mặt bao người, vậy Chiết Thế Duy cũng không cần làm gia chủ nữa làm gì.

Với những hiểu biết của gã về lão tổ tông, lão tổ tông rất có thể sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

Chiết Thế Duy không nói lời nào, không có nghĩa là tất cả mọi người đều đồng ý với lời nói của Chiết Vạn Thiên. Ở giữa cái bàn tròn, có một lão già gầy gò, từ đầu đến cuối đều sụp mí mắt như thể vẫn còn chưa tỉnh ngủ, sắc mặt vàng như nến, tóc thưa thớt, một cánh tay khô gầy như xương đặt lên mặt bàn, Khuôn mặt lão vô cùng gầy, thậm chí khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác âm trầm sợ hãi. Nếu như thật lâu không nói gì, có khi người ta còn tưởng đó là một xác chết khô.

Nghe lão tổ tông Chiết Vạn Thiên nói xong, lão già đó đột nhiên mở hai mắt, hơi hơi lắc đầu, nói:

-Tam thúc, yêu cầu này của ngài không ổn, phi thường… không ổn!

Chiết Vạn Thiên đột nhiên trợn tròn hai mắt, hai đạo hào quang như thể thực chất bắn tới, Nhưng lão già kia vẫn cụp mắt như trước, như thể không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Chiết Vạn Thiên, vẫn nói tiếp:

-Chiết gia chúng ta đến bây giờ chỉ còn lại hai năm, hai sáu cao thủ Kiếm Hoàng, lập tức phái ra hai mươi người, thực lực gia tộc tự nhiên giảm đi đáng kể. Hiện tại không giống như trước kia, đang có rất nhiều người nhòm ngó gia tộc ta. Đấy là chưa nói tới việc vẫn còn tam thúc trấn thủ ở đây, vậy mà một tiểu tử thế tục giới không ngờ lại lặng lẽ không một tiếng động, giết chết hai cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng của chúng ta, chẳng lẽ không gợi nên chủ ý nào cho tam thúc sao?

Thấy lão già nói như vậy, Chiết Thế Duy âm thầm thở phào một hơi, thầm nhủ rốt cục cũng có một người dám đứng ra phản bác đề nghị của lão tổ tông. Lão già vừa nói này tên là Chiết Trung Đường, thân phận không giống người thường, theo bối phận mà nói, lão là cháu ruột của Chiết Vạn Thiên. Hơn nữa, lão là cao thủ duy nhất đã đạt tới thực lực Kiếm Hoàng bậc sáu của Chiết gia trong hiện tại. Nói cách khác, đó là cao thủ có hy vọng nhất trở thành Kiếm Tôn thứ ba của Chiết gia.

70, 80 năm trước, lão đã từng làm gia chủ Chiết gia trong một thời gian dài, sau đó bởi vì một lòng tu luyện nâng cao thực lực mới từ nhiệm, giao cho người khác. Bởi vậy, bất kể ở phương diện nào, địa vị của Chiết Trung Đường ở Chiết gia đều cực kỳ quan trọng. Nếu lão đã nói ra lời nào, cho dù lão tổ tông Chiết Vạn Thiên cũng phải cẩn thận suy xét.

Tuy nhiên, hôm nay Chiết Vạn Thiên hiển nhiên có chút không nói đạo lý. Lão đảo ánh mắt, cười lạnh nói:

-Chủ ý của ta? Tiểu tử ngươi muốn nói cái gì? Ta là một cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn, chẳng lẽ còn phải chú ý tới một tiểu tử thối tha ở thế tục giới sao? Chiết Trung Đường ơi Chiết Trung Đường, sao ta lại phát hiện, thực lực ngươi càng mạnh thì lá gan lại càng nhỏ vậy? Thật sự là càng sống càng tụt lùi. Hừ, cứ tưởng rằng lão tổ tông ta không biết, tiểu tử đó chỉ ỷ vào hải vực Tống gia ở sau lưng nó hay sao? Lão tổ Tống Khê của hải vực Tống gia hoành tráng lắm sao? Năm xưa cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta. Nếu hắn dám lộn xộn vào chuyện này… bảo đảm hắn sẽ phải xuống địa ngục!

Chiết Trung Đường vẻ mặt bất đắc dĩ, tâm nói tam thúc làm sao vậy? Từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy tam thúc như vậy cả. Bởi vì Chiết Vạn Thiên cũng biết khuyết điểm của bản thân, tuy rằng thực lực đã hùng mạnh tới cảnh giới nhất định, nhưng tính tình vẫn nóng nảy như trước, khi nổi xung lên thì không ai kéo lại nổi. Bởi vậy, đã nhiều năm, lão không hề hỏi han tới chuyện tình của gia tộc.

Lần này tập kích Lăng Tiêu ở thế tục giới, trong Chiết gia cũng không hoàn toàn thống nhất. Có không ít tỏ thái độ phản đối, bởi vì ở Thất Sắc thành, tuy rằng Chiết thế gia coi như là một chi nhánh của Chiết gia nhưng lại coi như hai tộc hoàn toàn độc lập. Chiết Thế Huân với cảnh giới Kiếm Hoàng bậc ba, cũng đủ cam đoan cho địa vị của Chiết gia ở Thất Sắc thành.

Nhiều năm như vậy, kỳ thật, Chiết thế gia cũng không thường xuyên lui tới Chiết gia, chỉ đến khi tôn tử bị giết, căn cơ bị phá, mới tới cửa cầu cứu. Chiết Thế Huân tuy là bàng chi, nhưng ông nội của y lại có địa vị rất cao trong Chiết gia.

Hơn nữa, đối với thế gia bọn họ, chi chính hay bàng chi cũng vậy, chẳng có gì quan trọng, chỉ cần có huyết mạch Chiết gia, có thực lực hùng mạnh, vậy đều có thể thu nhập vào Chiết gia.

Ông nội của Chiết Thế Huân nghe nói huyền tôn của mình gặp nạn, tự nhiên không thể ngồi yên không ngó tới, lại gặp đúng lần giao lưu thịnh hội mấy chục năm một lần (liệu tg có nhầm về mốc thời gian này không nhỉ?) của thế gia môn phái, vì vậy liền thương nghị với gia chủ, định sau khi kết thúc thịnh hội, sẽ cho Lăng Tiêu một kích trí mạng! Chỉ là một tiểu tử ở thế tục giới, kiêu ngạo tự cho mình là ngang hàng với thế gia ẩn thế. Kẻ như vậy chẳng phải chỉ động một ngón tay là tiêu diệt được sao?

Chiết Thế Duy cũng không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì khi tiến đến cầu viện, Chiết Thế Huân cũng đã từng nói, tiểu tử kia chỉ ỷ vào một cao thủ Kiếm Hoàng bên cạnh hắn, còn thực lực hắn thì không hề mạnh. Bởi vì khi đó ở Thất Sắc thành, đám Ma Kiếm Sư còn suýt nữa lưu được Lăng Tiêu lại. Kẻ gây ra thương tổn nhiều nhất cho Chiết gia hẳn là tên cao thủ Kiếm Hoàng đầu trọc kia.

Cho nên, phân ra hai cao thủ Kiếm Hoàng đã là cấp cho Lăng Tiêu mặt mũi lắm rồi. Nếu không nghĩ rằng đi một người nhàm chán, chỉ sợ sẽ chỉ duy nhất một Kiếm Hoàng đi tới thành Penzias.

Không ngờ cả đám lại ăn đòn đau ở thành Penzias. Tuy nhiên cũng may, mặc dù đối phương cũng có hai cao thủ Kiếm Hoàng nhưng thực lực không mạnh bằng Kiếm Hoàng của Chiết gia. Nếu hai tên Kiếm Hoàng ở thành Penzias mà không phối hợp không chê vào đâu được, vậy hai gã Kiếm Hoàng của Chiết gia đã có thể tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành. Sau đó lại có Tần Cách đuổi tới nên hai tên Kiếm Hoàng của Chiết gia cảm thấy dù đánh tiếp cũng không chiếm được tiện nghi, vì vậy cũng rút lui, hiện giờ còn đang dưỡng thương ở gia tộc.

Điều khiến cho Chiết Thế Duy giật mình là ông nội của Chiết Thế Huân và một gã Kiếm Hoàng bậc hai khác của Chiết gia bị chết. Hơn nữa, rất hiển nhiên, chuyện này có quan hệ tới sự kiện 15, 16 năm trước.

Thái độ kiêu ngạo và lời tuyên ngôn đậm sát ý của đối phương thực sự là một cái bạt tai lên mặt tất cả người Chiết gia.

Thù này cần phải báo! Nhưng báo như thế nào, Chiết Thế Duy và Chiết Vạn Thiên hiển nhiên là có quan điểm khác nhau.

Theo ý của Chiết Thế Duy, lặng lẽ phái ra mười mấy cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng, lẻn vào tân thành Penzias. Xây thành mới, tường cao hào sâu thì hữu dụng sao? Đối với các cao thủ Kiếm Hoàng thì đó chỉ là món đồ chơi! Sau đó tìm tới phủ đệ của Lăng Tiêu, giết sạch toàn bộ Lăng gia, vậy là xong!

Giết chóc huyết tinh và cường thế phản kích mới là phương thức tốt nhất chứng minh thực lực của Chiết Gia!

Đương nhiên, cùng có mười mấy Kiếm Hoàng ủng hộ lão tổ Chiết Vạn Thiên, nhưng đều không la hét cùng đi, đó là bời vì đã nể mặt gia chủ Chiết Thế Duy này, nếu không đã sớm nghênh ngang đi từ lâu rồi.

Chiết Thế Duy chi thầm thở dài một tiếng, bỗng nhiên nhớ lại,vì sao lão tổ tông lại khác thường như vậy... Đã hơn trăm năm Chiết Vạn Thiên không có nửa điểm đột phá! Chẳng lẽ... không ngờ lại muốn mượn cơ hội nhập thế này để tìm kiếm phương thức đột phá?

Chiết Thế Duy lắc đầu, không biết vì sao, y vẫn có cảm giác không yên, cùng không biết cảm giác này từ đâu mà tới. Dù sao y vẫn thấy, thiếu niên thế tục giới kia kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sau lưng có chỗ dựa, hoặc chắc chắn có cạm bẫy rất lớn đang chờ Chiết gia. Tuy nhiên nói gì thì nói, trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều yếu ớt như giấy mà thôi.

Cho nên, Chiết Thế Duy âm thầm khuyên giải an ủi chính mình, không phải chỉ là một tiểu tử thế tục giới sao? Lão tổ tông tự mình ra tay, sao có thể có sai lầm được? Chẳng lẽ ta thật sự giống lão tổ tông nói: càng sống càng tụt lùi?

Một ngày sau, Chiết gia rút ra tám cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng. Trong tám gã này thì không ngờ có đến năm tên đã tham gia thảm án diệt môn Diệp gia và Tô gia!

Như vậy, Chiết gia có một cao thủ Kiếm Tôn, chín cao thủ Kiếm Hoàng, tạo thành một thế lực siêu cấp, rời khỏi Chiết thế gia, đi tới tòa thành ở phía nam Đe quốc Lam Nguyệt!

***

Lúc này Lăng Tiêu đang hoàn thiện bước cuối cùng của Tứ Tượng trận.

Từ khi công khai thi thể của tên Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia kia ở đầu thành, hắn đã nghĩ tới sẽ gặp phải tấn công. Lăng Tiêu thậm chí còn tính tới việc có cả cao thủ Kiếm Tôn tham gia tấn công mình.

Tứ Tượng đại trận, phân làm bốn cửa sinh, tử, minh, diệt. Sinh môn đông nam, tử môn tây bắc, minh môn đông bắc, diệt môn tây nam.

Sinh môn là cửa dễ vào nhất, một khi tiến vào, lập tức bị nhốt. Tử môn khó vào nhất, một khi tiến vào, lập tức cửu tử nhất sinh, minh môn hiểm ác nhất, nhìn như trống rỗng không có gì nhưng một khi tiến vào, lập tức bị mê hồn, hết thảy trước mắt đều là ảo giác. Nhưng ảo giác này lại giống như thật. Gặp phải phi kiếm trong không trung, nếu không đỡ sẽ lập tức trở thành vật thật đả thương người, nếu ngăn cản thì lập tức biến thành ảo giác biến mất không còn, thật thật giả giả, minh môn là đại hung.

Diệt môn cùng là mấu chốt phá trận. Tuy nhiên trên thế giới này, trừ Lăng Tiêu, căn bản không có người thứ hai nam giữ trận pháp, huống chi loại Tứ Tượng đại trận này, cho dù là ở Tu Chân Giới, cùng là tiếng tăm lừng lẫy là công kích dũng mãnh, phòng thủ chắc chắn!

Kỳ thật Lăng Tiêu muốn bố trí nhất là Lưỡng Nghi Vi Trần trận! Trận này được xưng Thục Sơn đệ nhất sát trận! Nhưng thực lực hiện tại của Lăng Tiêu thì không thể bố trí nổi.

Năm đó cho dù là ở Tu Chân Giới, bố trí loại đại trận này, ít nhất cùng cần hơn mười cao thủ Độ Kiếp kỳ cùng cố sắng mới có thể bố trí được. Mà ở đại lục Thương Lan, trừ Lăng Tiêu còn chưa biết khi nào có thể tu luyện tới Độ Kiếp kỳ, thì chẳng còn ai nữa cả.

Cho dù Lăng Tiêu khai tông lập phái, khiến Thục Sơn kiếm phái sinh sôi nảy nở ở đại lục Thương Lan, ngay cả thiên địa linh khí sung túc, không có thời gian mấy vạn năm, cùng mơ tưởng có nhiều cao thủ như vậy.

Huống chi, thế giới này tuy rằng không có người tu chân, nhưng lại có rất nhiều người luyện võ có thể uy hiếp đến Lăng Tiêu, cho nên Lăng Tiêu chỉ có thể chờ hậu nhân của mình hoàn thành đại trận đó. Rốt cục sẽ có một ngày, giải quyết xong đống hỗn loạn này, Lăng Tiêu nhất định sẽ lựa chọn một dãy núi thiên địa linh khí sung túc nhất làm căn cơ của môn phái!

Ở thế tục giới này, cứ sống chung với người thường cùng không phải là một biện pháp tốt.

Lăng Tiêu đang hoàn thiện nhưng sơ hở rất nhỏ của trận pháp. cẩn tắc vô áy náy, thế giới này tuy rằng không ai hiểu được trận pháp, nhưng tục ngữ nói loạn quyền đánh chết sư phụ già, nếu chẳng may một cao thủ nào đó bị nhốt lại nổi điên, xông loạn lên, tình cờ tìm thấy và phá vỡ mắt trận. Vậy chẳng phải toàn bộ Lăng phủ sẽ giống như một cô gái yếu ớt bị lột sạch quần áo, chi có thể để mặc cho người ta thích làm gì thì làm.

Phủ đệ mới của Lăng Tiêu chiếm một diện tích thật lớn, hơn nữa có vô số lối đi và cơ quan ngầm bí mật. Toàn bộ đều do Lăng Tiêu tự mình thiết kế, sau đó Phúc bá tìm người giỏi tay nghề từng làm, cuối cùng mới tổ hợp lại một chỗ.

Người lắp ráp lại là một người khác, cho dù qua tay nhưng người đó thì họ cùng hoàn toàn không biết là mình làm gì. Mặc dù cơ quan thuật mà Lăng Tiêu nắm giữ chỉ tính là tiểu đạo ở Tu Chân Giới, nhưng cùng chưa chắc kém bao nhiêu so với nhưng cơ quan tinh diệu thời thượng cổ ở đại lục Thương Lan.

Trong tình huống thượng cổ cơ quan thuật gần như đã thất truyền, Lăng Tiêu có thể thiết kế ra cơ quan tinh diệu như thế, đã khiến Phúc bá tán thưởng đến tận mây xanh.

Cho tới hiện tại, bất kể là cha mẹ Lăng Tiêu hay là đám người Phúc bá, tất cả đều càng ngày càng nhìn không thấu Lăng Tiêu, đều không hiểu rốt cục là hắn học tập khi nào mà có thể nâng cao thực lực nhánh chóng tới vậy, đồng thời lại có rất nhiều kỳ năng đặc biệt khác người đến thế.

Hơn nữa rất nhiều thứ mà căn bản không thể học trong ngày một ngày hai là được. Từ khi tới phương nam này, cảm giác đó của Lăng Thiên Khiếu càng thêm mãnh liệt, thường xuyên oán giận cùng phu nhân, nói đứa con mình đã trưởng thành, vậy mà vẫn giữ bí mật với mình nhiều thứ.

Môi lần như vậy, Lăng phu nhân đều mỉm cười dịu dàng, nói rằng không cần phải hỏi. Từ sau khi dùng Trú Nhan Đan, Lăng phu nhân cùng đã bị con trai mình hoàn toàn chinh phục. Trong cảm xúc của bà, không hề có sự hoài nghi con mình mà chỉ có niềm kiêu hãnh.

Lăng Tiêu kiểm tra lần cuối cùng. phát hiện chắc chắn không có vấn đề gì, cho dù người của Chiết gia tới là cảnh giới Kiếm Tôn, hắn cùng nắm chắc có thể vây khốn y chết trong trận. Cho dù không thể giết nổi y thì vây khốn y trong đó 80 năm, 100 năm cùng không thành vấn đề, cùng sẽ bị vây giống như Vạn Niên Giao lúc trước! Mà sau 100 năm, Lăng Tiêu tuyệt đối chắc chắn mình đã có thực lực siêu việt cả Kiếm Tôn.

Trên bầu trời, từ một nơi rất xa, bỗng nhiên vang lên một tiếng ưng thét cực kỳ thê lương.

Lăng Tiêu bỗng nhiên giật mình, lập tức thất thanh nói:

- Tiểu Sửu!

- Tiểu Sửu làm sao vậy?

Phong Linh vẫn đi theo bên người Lăng Tiêu, vẻ mặt buồn bực nhìn hắn. Nàng vốn mưu toan học trộm cách bố trí trận pháp, nhưng chẳng thấy được gì cùng không nghe được gì nên mới có thái độ như vậy.

- Nhanh đi thông tri mọi người, toàn bộ trốn vào nhưng lối ngầm! Một khi phát động trận pháp, sẽ không thể phá hủy lối xuống mặt đất, không ai có thể đi xuống, cùng không ai có thể lên đây!

Lăng Tiêu ấn vào vai Phong Linh, vội vàng nói.

Phong Linh nao nao, lập tức gật đầu xoay người chạy đi.

Sau một lát, toàn bộ mọi người trong Lăng phủ đều tiến vào lối đi bí mật rất nhanh, hướng tới một nơi trong tân thành. Địa phương đó cực kỳ bình thường, thoạt nhìn như một khu vực rộng lớn toàn bần dân sinh sống, nhà cửa đều là nhà trệt có mái ngói mầu xám, bề ngoài vô cùng bình thường, bên trong ... cùng vô cùng bình thường!

Bời vì một khi phát động Tứ Tượng đại trận, toàn bộ phủ đệ của Lăng Tiêu đều bị bao trong trận. Huyết Sát La Thiên Kiếm Trận càng to thì uy lực càng nhỏ, nhưng Tứ Tượng đại trận thì khác, càng to thì càng phát ra uy lực hùng mạnh hơn.

Ngay cả nhưng cao thủ cấp bậc Kiếm Hoàng như Thượng Quan Vũ Đồng, Ý Phong, Tần Cách, Thập tam gia, Thập tứ gia, Đại Tế Ti Tô Tuyết đều trốn hết xuống lối đi ngầm theo phương thức đã thống nhất lúc trước.

Toàn bộ Lăng phủ chi còn lại có một mình Lăng Tiêu. Lăng Tiêu ấn mũi chân xuống đất, thân mình chợt vọt lên không, sau đó dõi mắt về hướng bắc của tân thành. Ở rất xa, có một bóng người đang lao tới nhánh như một tia chớp. Lăng Tiêu còn thấy, không ngờ người đó còn mang theo một người khác. Lăng Tiêu thầm rùng mình, tự nhủ, tên kia đừng mang bằng hưu của mình tới để uy hiếp đó nha.

Vừa mới nghĩ tới đây, một áp lực như cả một dãy núi che trời phủ đất ép thẳng về phía thành Penzias.

Rất nhiều người đang đi bên ngoài đều đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn, thân thể run lên, lập tức có cảm giác choáng váng đầu óc ghê gớm.

Đôi mắt Lăng Tiêu lóe lên, thầm nhủ, cá lớn của Chiết gia đã tới! Chi với khí thế của người này, Lăng Tiêu đã có thể kết luận, chắc chắn là tu vi của y cao siêu hơn cảnh giới Kiếm Hoàng.

Bóng người kia vừa mới xuất hiện cuối chân trời thì gần như chỉ trong một lần hô hấp đã thấy xuất hiện trên không trung ờ cửa bắc tân thành Penzias. Y hạ người xuống, bỗng nhiên đánh thẳng vào tường thành. Quân thủ vệ thành đã được Lăng Tiêu phân phó từ trước, nhìn thấy hai người ờ đâu đột nhiên bay tới, lập tức không hề chống cự chút nào, ẩn núp hết toàn bộ.

Ngay sau đó, Lăng Tiêu nghe thấy một tiếng rống giận thê lương:

- Thằng nhóc Lăng Tiêu, ngươi lăn ra đây cho ta! Trả lại tính mạng tổ phụ của ta, trả lại tính mạng tôn tử của ta!

Hai mắt Chiết gia lão tổ cùng bắn ra tinh quang, nhìn thẳng về phía Lăng Tiêu. Một luồng tinh thần lực uy áp cực lớn cuồn cuộn như sấm rền ở giữa không trung ép thẳng về phía Lăng Tiêu. Luồng tinh thần lực này bay dọc theo đường lớn của tân thành Penzias, hễ gặp phải ai là người đó đều bị tan xương nát thịt, thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng kêu rên nào.

Mặt đường rộng hơn một trăm thước được lát đá khối giờ như gặp phải một cơn lốc lớn, từng khối đá to lớn bị bẻ gãy, nghiền nát, bay tán loạn trong cơn lốc tinh thần lực kia.

Những người từ xa nhìn thấy sợ tới mức liều mạng chạy tứ tán, cơn lốc tinh thần lực kia nhìn như rất thong thả nhưng lại tốc độ cực nhanh. Hễ là người ở trên mặt đường, không một ai có thể

may mắn thoát khỏi. Trong lúc nhất thời, tử vong vô số người nhưng không ngờ không có một ai bị thương cả!

Nhưng khối đá lát đường bị bốc lên bay loạn trong cơn lốc, để lại một đường rãnh dài sâu hơn mười thước. Mọi người nhìn thấy đều cảm thấy ghê người!

Cơn lốc tinh thần lực lao thẳng tới cửa phủ đệ của Lăng Tiêu. Chiết Vạn Thiên cười lạnh, chuẩn bị nhìn phủ đệ của tiểu tử kia bị tinh thần lực hùng mạnh của mình biến thành một đống hoang tàn đổ nát.

Nhưng không ngờ, cơn lốc tinh thần lực hùng mạnh này lao tới đó lại như thể gặp phải một tầng bảo hộ vô hình, không thể tiến về phía trước thêm chút nào.

Chiết Vạn Thiên cuồng ngạo cười một tiếng:

- Tiểu tử này thật ra cùng có chút môn đạo! Tuy nhiên đã gặp lão tổ nhà ngươi, ha ha ha ha, ngươi không cần phải chạy nưa! Chết đi!

Nói xong, thân mình lão nhoáng lên, lập tức biến mất khỏi vị trí, ngay sau đó xuất hiện ở trên không trung phủ đệ của Lăng Tiêu. Nhìn thiếu niên tuấn mỹ đang trợn mắt há hốc mồm kia, Chiết Vạn Thiên cười ha ha:

- Cứ tưởng rằng ngươi là một cao thủ có chút môn đạo, không ngờ nhìn thấy lão tổ ta lại bị dọa tới mức đứng ngây ngốc ở đây! Tiểu tử kia, hãy tự trách mình tại sao đã trêu chọc Chiết gia, chọc giận lão tổ ta. Chết trong tay lão tổ ta, ngươi cùng coi như không uổng phí sống tới lúc này!

Ha ha ha ha...

-Phì!

Lăng Tiêu như thể lúc này mới có phản ứng, cười lạnh về phía Chiết Vạn Thiên, nói:

- Lão bất tử, ngươi chính là lão già cảnh giới Kiếm Tôn của Chiết gia phải không? Ha ha, thiếu gia ta ... lần này cho ngươi có đến mà không có về!

Chiết Vạn Thiên cười cuồng ngạo, vung ống tay trường bào,một luồng sức mạnh từ ống tay áo mạnh mẽ đánh thẳng về phía Lăng Tiêu. Đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn, giơ tay nhấc chân giết người vô hình... gần như rất ít khi dùng tới kiếm nữa rồi.

Không ai quy định kiếm kỹ thì nhất định cần phải sử dụng kiếm để thi triển.

- Lão tổ! Từ từ ... cháu muốn chính tay đâm tên khốn này, báo thù cho gia gia và tôn tử!

Chiết Thế Huân lao tới nhanh như điện, nhưng bỗng nhiên kinh ngạc đến mức ngây người tại chỗ.

Vừa mới thấy lão tổ tông ở trên không trung... Không ngờ... Không thấy! Mà Lăng Tiêu kia... Cùng không thấy bóng dáng!

Chiết Thế Huân căn bản là không tin tà ma, thân mình chợt vọt lên không, sau đó nhìn chung quanh một vòng, lại đột nhiên toát mồ hôi lạnh toàn thân, nghĩ tới vẻ mặt dữ tợn đáng sợ của gia gia mà mình vừa thu vào trong nhẫn không gian.

Dù có thực lực Kiếm Hoàng bậc ba nhưng Chiết Thế Huân bông nhiên toát mồ hôi lạnh toàn thân!

Bời vì rõ ràng y đã lên cao đến vài trăm thước trên không trung nhưng lại không hề nhìn thấy bất cứ kiến trúc gì trong thành. Trời đất dường như đều mơ hồ, xám xịt. Y mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lên vầng mặt trời vẫn còn nóng bỏng mới rồi, nhưng hiện tại ... trong lòng Chiết Thế Huân đang không ngừng trầm trọng hơn, bời vì trên đỉnh đầu ... Cũng trở nên mơ hồ, xám xịt.

Chiết Vạn Thiên vừa xuất ra một kích liền cảm giác không ổn, bởi vì một kích đó rõ ràng đánh vào người Lăng Tiêu nhưng lại không hề có cảm giác đánh trúng thứ gì cả. Tên Lăng Tiêu bị một kích đập nát, lập tức... không ngờ tổ hợp lại một cách quỷ dị.

Chiết Vạn Thiên thề rằng mình đã sống mấy trăm năm, đã kiến thức vô số cảnh tượng quỷ dị, nhưng cảnh như trước mắt này thì đúng là lần đầu tiên gặp phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.