Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 489: Chương 489: Dạ thoại






Diệp Tử ở lại trong phòng không ra ngoài, tuy rằng Lăng Tiêu chưa nói gì với nàng, nhưng Diệp Tử rất thông minh nên cũng hiểu được: Phu quân đối với Đinh gia này nhất định có mục đích nào đó, nếu không với tính tình của phu quân, sau khi tặng đan dược để biểu thị cảm tạ, lập tức sẽ bỏ đi ngay, đâu có vô cớ ở lại theo chân bọn họ uống rượu chứ?

Thánh Vực to lớn vượt xa trí tưởng tượng của Diệp Tử, vậy mà nhanh như vậy liền có thể cùng phu quân gặp nhau. Nàng đầy lòng vui mừng và cảm kích, cảm kích thiên ý thần bí khó lường trong cõi u minh kia, đối với mình quả thật quá tốt!

Đinh Hùng không ngừng rót rượu đối ẩm với Lăng Tiêu, sắc mặt có vẻ hơi say, nhưng giọng nói còn coi như rõ ràng, lão nhìn Lăng Tiêu cười nói:

- Lăng tông chủ thật rất may mắn! Không ngờ nhanh như vậy đã tìm được bạn tình từ nhân giới lên, thật đáng mừng! Lão ca ta thật cảm thấy vui mừng cho ngươi! Vô! Chúng ta làm tiếp một ly nữa!

Đinh Hỏa ngồi phía dưới bồi tiếp, hắn cảm giác trên mặt mình nóng như phát sốt, thấy phụ thân làm như không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của mình, hắn cảm thấy vô cùng oán hận.

“Không phải chỉ là một luyện đan sư sao! Phụ thân đại nhân của ta, ngài nhưng là gia chủ của gia tộc đỉnh cao ở Nam châu đấy! Không ai có thể đứng ở trên đầu của ngài! Ngay đến minh chủ Tư Đồ Dũng Nam châu cũng không được! Ngài trời sinh hẳn là kẻ bề trên đứng trên muôn vạn người! Vì sao lại tỏ thái độ với Lăng Tiêu này như thế?”

Lăng Tiêu dường như là đang chọc ghẹo Đinh Hùng, cười đùa tán gẫu với ông ấy, cũng không thèm để ý tới Đinh Hỏa.

Bữa tiệc rượu này, uống một lần tới mấy canh giờ, suốt bữa tiệc mấy người vẫn không đề cập gì tới đề tài mẫn cảm đó, đều là vây quanh chuyện phong thổ dân tình ở một số địa phương, một vài chuyện kỳ quái trên Thánh Vực.

Phần lớn thời gian, đều là Đinh Hùng nói, Lăng Tiêu nghe, Đinh Hỏa thì ngẩn người ra.

Uống rượu qua ba tuần, Đinh Hùng bỗng nhiên nhìn Lăng Tiêu hỏi:

- Lăng huynh đệ! Tốc Nguyên Đan kia có hứng thú bán ra số nhiều không? Đinh gia ta trên phương diện kinh tế có khả năng, nếu Lăng tông chủ có ý định, chúng ta không ngại bàn thử xem. Có yêu cầu gì có thể nói ra! Có thể làm được Đinh Hùng ta nhất định sẽ không chậm trễ!

Lăng Tiêu cười thầm trong lòng, thầm nghĩ: “Rốt cục đến rồi đây”. Hắn lắc đầu cười nói:

- Loại đan dược này dược liệu vô cùng khan hiếm, muốn luyện chế số lượng nhiều phi thường khó khăn.

Đinh Hùng mím miệng gật gật đầu, trong mắt khó nén vẻ thất vọng.

Lăng Tiêu nói tiếp:

- Tuy nhiên, Thục Sơn phái ta đã bán ra bốn loại đan dược, ngài thật có ý định kinh doanh tiêu thụ à? Nghe nói Đinh gia giao hảo với rất nhiều thế lực Đông châu. Ha ha...

Lăng Tiêu nói tới đây, không chịu nói tiếp, nhìn sắc mặt Đinh Hùng.

Đinh Hùng hơi nao nao, lập tức nghĩ đến Thục Sơn phái trước đây mấy năm bị một đám trưởng lão cảnh giới Người Tu Luyện của Phương gia kéo tới công kích. Nguyên vốn hiệp ước hợp tác với các gia tộc đó, tất cả đều vì chuyện này dẫn tới hỏng hết mọi dự tính. Mà Thục Sơn phái sở dĩ vẫn còn duy trì danh tiếng là vì không ít người tự xưng là đệ tử Thục Sơn không ngừng tung ra bán những đan dược này!

Hơn nữa, những người xưng là Thục Sơn khăng khăng số đan dược đó đều là Thục Sơn phái luyện thành trước khi bị Phương gia nhân vây công, chỉ có điều bọn họ đã cắt đứt liên hệ với Thục Sơn phái!

Hiện tại xem ra, chuyện đó hoàn toàn là nói hươu nói vượn!

Rõ ràng chính là mưu kế kim thiền thoát xác của tiểu hồ ly này!

Đinh Hùng thầm nghĩ đến đây, không nhịn được lại càng đánh giá cao Lăng Tiêu. Người trẻ tuổi có dũng có mưu, thật khó kiếm đây! Lại nhìn thoáng qua con trai của mình, lòng thầm nghĩ: “Đứa con này tuy rằng tư chất cũng ngút trời, nhưng chung quy vẫn thiếu vài phần lão luyện! Cùng so sánh với Lăng Tiêu vẫn còn kém xa!”

Đinh Hùng cố gắng kiềm chế nỗi kích động trong nội tâm, thản nhiên gật gật đầu, nói:

- Vốn ta thật sự muốn là Tốc Nguyên Đan, nếu Lăng tông chủ có lòng nghĩ tới, vậy đương nhiên lão phu không thể cự tuyệt! Chính là không biết tiểu huynh đệ có thể cung cấp cho ta nhiều ít đan dược, giá cả này... thì tính như thế nào vậy? Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ không để ta chịu thiệt!

Lăng Tiêu nhìn Đinh Hùng không nói nên lời, thầm nghĩ trong lòng: đây là gia chủ thế gia đỉnh cấp ư? Xem bộ dáng thực lực thậm chí không hề dưới mình! Lại y hệt miệng lưỡi con buôn, nào là “Lăng tông chủ”, “tiểu huynh đệ” trong đó tự do thay đổi, đủ thấy da mặt dày, phần công lực này đã có thể độc bộ thiên hạ rồi!

Lăng Tiêu nghĩ trong lòng, không kìm nổi mơ hồ có phần bội phục gia chủ Đinh Hùng.

Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không định nói ra mấy vấn đề này với Đinh Hùng, hắn cười nói:

- Ta có thể hứa cấp cho gia chủ một số gọi là, giá cả ít nhất thấp hơn bốn thành so với thị trường!

Lời này vừa nói ra, Đinh Hùng và Đinh Hỏa đều không kìm nổi sửng sốt. Lập tức, trên mặt hai người lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Vui giận không hiện ra nét mặt à? Để hắn gặp quỷ đi thôi! Phần lợi ích này đủ để cho minh chủ Tư Đồ Dũng của Nam châu vứt bỏ ngôi vị minh chủ của mình! Đổi lại là ai có thể không động dung chứ?

- Tốt! Lăng huynh đệ thật quá hào phóng! Ngươi có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại!

Giống như con trai Đinh Hỏa, Đinh Hùng hiểu rằng phía sau bất cứ ích lợi nào, cũng sẽ có cái giá phải trả nhất định nào đó, có đôi khi thậm chí phải đưa ra một số thỏa hiệp và nhượng bộ. Tuy nhiên, Lăng Tiêu đưa ra điều kiện khiến lão không thể nào kháng cự!

Lão tin rằng bất cứ một thế lực lớn nào cũng sẽ không ngốc đến đi kháng cự điều kiện này!

Lăng Tiêu khẽ cười nói:

- Quả thật có một điều kiện: đó chính là nêu cao tên tuổi cho Thục Sơn phái ta! Muốn cho tất cả người mua đan dược biết người luyện chế đan dược này tên là Lăng Tiêu! Môn phái sản xuất đan dược này tên là Thục Sơn, ở thành Vọng Thiên của Nam Châu!

- Chỉ đơn giản như vậy?

Đinh Hùng hỏi mà vẻ mặt cũng như Đinh Hỏa, khi nghe xong yêu cầu của Lăng Tiêu cũng đều trợn mắt há hốc mồm.

- Đúng vậy.

Lăng Tiêu gật đầu.

- Cứ quyết định như vậy đi! Lăng huynh đệ yên tâm, ta cam đoan không tới mười năm, sẽ làm cho danh tiếng của ngươi truyền khắp cả Đông Châu! Nếu như nguồn cung cấp sung túc, ta cam đoan trong vòng trăm năm sẽ truyền khắp Thánh Vực hai chữ Thục Sơn, ai ai cũng đều biết kỳ nhân Lăng Tiêu!

Đinh Hùng giọng điệu đầy hăng hái nói.

Lăng Tiêu lại cười thầm trong lòng: “Lão già này dã tâm thật cũng không nhỏ, không ngờ lại muốn lũng đoạn toàn bộ ngành kinh doanh này, chỉ sợ lão không đủ năng lực để ăn thôi!” Lăng Tiêu trong lòng nghĩ, ngoài mặt nghiêm túc nói:

- Cây to đón gió lớn! Gia chủ hẳn nên cẩn thận mới được.

Đinh Hùng chợt thu lại vẻ tươi cười, sau đó nói:

- Phú quý hiểm trung cầu! Thực lực của Đinh gia ta... Ha ha! Lăng tông chủ cứ yên tâm!

Nhìn theo Lăng Tiêu trở về nghỉ ngơi. Đinh Hỏa rốt cục không nhịn được hỏi:

- Phụ thân! Ngài thật sự muốn việc kinh doanh lần này mở rộng khắp toàn bộ năm châu ở Thánh Vực sao?

Đinh Hùng khẽ lắc đầu, nói:

- Làm sao có khả năng! Ta chẳng qua là muốn thử hắn xem sao, rốt cuộc có thể luyện chế ra nhiều ít đan dược! Đừng thấy hắn nói đường hoàng như là cho chúng ta suy xét. Nhưng trên thực tế, ta nghĩ rằng hắn luyện chế không ra nhiều đan dược như vậy! Ha ha! Mặc kệ như thế nào, lần này Đinh gia chúng ta thật sự phát đạt rồi!

Đinh Hỏa hỏi:

- Tuy nhiên, mục đích của hắn chỉ đơn giản là nổi danh như vậy sao?

Đinh Hùng nhìn thoáng qua đứa con của mình, không khỏi lắc lắc đầu, nói:

- Ngươi đó! Ôi! Ngươi cũng biết, cứ như vậy sẽ có bao nhiêu người trẻ tuổi nhiệt huyết, điên cuồng ào tới thành Vọng Thiên, muốn gia nhập Thục Sơn phái? Ta dám nói, không tới trăm năm nữa Thục Sơn phái khẳng định sẽ trở thành đại phái đệ nhất ở Nam châu!

- Vậy... chúng ta có nên... diệt bọn họ trong trứng nước hay không?

Trong mắt Đinh Hỏa hiện lên một vẻ tàn khốc. Bên trong Thánh Vực, thực lực đỉnh cấp tuy nhiều, nhưng rất ít có cái loại người siêu quần xuất chúng này, một gia tộc như hạc giữa bầy gà, cũng là một nguyên nhân trọng yếu nhất không ai lại cho phép nổi lên một gia tộc siêu nhiên như vậy!

Đinh Hùng nhìn lướt qua người con, nói:

- Diệt cái rắm! Bọn họ phát triển càng nhanh, ưu đãi đối với chúng ta cũng càng lớn! Có bọn họ ở đỉnh phía trước, Đinh gia chúng ta lặng lẽ phát triển, lặng hơi phát đại tài là được, quản nhiều như vậy làm gì?

Đinh Hỏa bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó không kìm nổi sinh ra một ý niệm trong đầu: ta nhất định phải cố gắng tiến tới. Luyện đan không bằng người, nếu tu vi cũng không cao hơn Lăng Tiêu vậy thật đúng là rất khó chịu đây!

.......

Đêm khuya!

Lăng Tiêu và Diệp Tử hai người nằm trên giường, ôm nhau tựa vào đầu giường, trên mặt Diệp Tử đầy vẻ mệt mỏi sau cơn mưa tình, đồng thời cái loại thỏa mãn tỏa sáng trên nét mặt nhìn không ra là hiệu quả bao nhiêu của viên Trú Nhan Đan.

Diệp Tử tựa đầu vào ngực Lăng Tiêu nghe tiếng tim hắn đập có lực, có tiết tấu nàng cảm giác như trầm mê trong đó, không muốn tỉnh lại. Tuy nhiên nghĩ đến lúc trước những ngày ở nhân giới chúng nữ cùng nhau tương tư sầu nhớ Lăng Tiêu, Diệp Tử vẫn là mở to mắt, nhìn Lăng Tiêu nói:

- Phu quân! Chúng ta khi nào mới đi tìm các nàng về?

Trên thực tế, trong lòng Lăng Tiêu làm sao không lo lắng chứ? Diệp Tử cùng tu luyện tâm pháp như mình, lại có được cảnh giới Xuất Khiếu kỳ, hơn nữa tâm linh hai người sớm tương thông, khoảng cách tuy rằng rất xa, nhưng cũng không ra khỏi phạm vi Nam châu, cho nên Lăng Tiêu mới có thể cảm ứng được.

Mà ba nàng còn lại, một là tu vi nếu so với Diệp Tử thì yếu hơn rất nhiều, thứ hai là rất có thể ba nàng ở khoảng cách quá xa Lăng Tiêu, với cảnh giới Phân Thần kỳ Lăng Tiêu không cảm ứng được khoảng cách xa như vậy!

Lăng Tiêu sở dĩ không muốn cho Đinh gia biết rõ chuyện này, là không nghĩ để chuyện này lan truyền ra ngoài, đến lúc đó, nếu như có người dùng ba nàng để uy hiếp, chẳng phải khiến mình rơi vào cảnh bị động sao? Bi kịch của cô bé Nha Nha và Tống Phạn lúc trước, Lăng Tiêu không muốn lại xảy ra lần thứ ba nữa!

Cho nên, Lăng Tiêu thà rằng dùng một loại thái độ quang minh chính đại tuyên dương tên tuổi mình và Thục Sơn phái ở châu này, bởi vì ở Nam châu người không biết Thục Sơn phái và Lăng Tiêu, thật sự là không nhiều lắm!

Mà các châu khác khoảng cách quá xa thành Vọng Thiên, có ít người cho dù có lòng cũng là vô lực. Mặc kệ ba nàng ở đâu, chỉ cần các nàng có thể nghe nói chính mình ở nơi nào, tự nhiên sẽ tìm tới cửa.

Lăng Tiêu ôm Diệp Tử vào lòng, nhẹ giọng nói:

- Ngày mai về đi! Ta và Đinh gia hợp tác, chính là để các nàng có thể biết ta ở đâu. Cho nên, không cần lo lắng, nhất định sẽ tìm được các nàng!

Diệp Tử khẽ gật gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Muội tin chàng.

Diệp Tử nói xong, nói tiếp:

- Nguyên vốn dự định trước khi phi thăng, liền dịch dung giả dạng, ăn mặc như một thiếu nữ xấu xí để tránh dẫn người chú ý. Tuy nhiên bọn họ đều nói, phi thăng là chuyện trọng yếu nhất trong đời người, nên phải trang điểm cho xinh đẹp. Nếu muội sớm biết rằng sẽ rơi đến địa phương thế này, còn không bằng từ đầu đã dịch dung rồi. Ba nàng đó cũng vậy, chỉ mong các nàng không rơi phải địa phương có nhiều người sinh sống.

Lăng Tiêu nghe xong, cười nói:

- Thánh Vực rất rộng lớn, lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Dân cư tập trung ở thành thị thậm chí tới hơn mấy trăm vạn người, kỳ thật thiếu nữ xinh đẹp cũng rất nhiều, chờ sau này muội quen rồi thì sẽ biết. Các người sở dĩ bị người chú ý, kỳ thật nhân tố trọng yếu nhất cũng không phải là dung mạo, mà trọng yếu là các người đến từ nhân giới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.