Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 490: Chương 490: Mượn dùng thần lực luyện bảo kiếm






Diệp Tử thản nhiên cười, sau đó nói:

- Nếu cực kỳ xấu xí tin rằng cũng không ai có hứng thú.

Lăng Tiêu cười cười, không có bác bẻ lời nói của Diệp Tử. Đúng như thế, vốn con người đều thích cái đẹp, sự vật tốt đẹp chính là sự ưa thích của mỗi người, điều này rất bình thường.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu mang theo Diệp Tử từ biệt hai cha con Đinh Hùng và Đinh Hỏa, đồng thời đáp ứng trong vòng một tháng nhóm đan dược đầu tiên nhất định sẽ đưa đến quý phủ bọn họ!

Nếu giao dịch đã đạt thành, Đinh Hỏa tự nhiên không còn tiếp tục làm phiền Diệp Tử, mặc dù hắn cảm thấy có hơi mất mát, tuy nhiên cũng may tuyến thần kinh của hắn cũng tương đối vững chắc, loại sự tình này cũng không tạo nên chút thương tổn gì với hắn.

Lăng Tiêu và Diệp Tử rời khỏi Đinh gia, rời khỏi quận Song Châu. Sau khi phi hành trên không trung hơn mười dặm, Lăng Tiêu gọi Tiểu Sửu tới, Diệp Tử thấy Tiểu Sửu trở nên uy phong như thế, tự nhiên vui mừng không thôi, mà Tiểu Sửu cũng vậy rất nhiều năm không nhìn thấy Diệp Tử, nó cũng tỏ ra rất thân thiết.

Hai người ngồi trên lung Tiểu Sửu, Tiểu Sửu phi hành tốc độ cực nhanh, hai cánh dang rộng, nhẹ nhàng chấn động một chút, cắt qua dòng khí, thuận gió bay đi, đôi cánh thật lâu mới vỗ nhẹ một lần.

Diệp Tử và Lăng Tiêu được bao bọc trong một tầng kết giới vô hình. Trong kết giới vô cùng yên ổn, gió lộng trên bầu trời cao đều không thổi vào mảy may nào.

Hai mắt Diệp Tử mơ màng nhìn Lăng Tiêu, cuộc sống thế này mới quả thực là ước muốn nàng!

Lăng Tiêu nhìn Diệp Tử nói:

- Không tệ! Nhanh như vậy cũng đã có thực lực Xuất Khiếu kỳ đỉnh, muội vẫn chưa có vũ khí và pháp bảo nào thuận tay, ta đây làm phu quân dường như cũng có vẻ chưa hoàn thành trách nhiệm đây.

Diệp Tử tựa đầu lên vai Lăng Tiêu, nhìn cảnh vật bao la phía dưới, sông núi rừng cây rất nhanh xẹt qua, nàng thản nhiên nói:

- Chỉ cần có thể cùng một chỗ với huynh, cái gì cũng không quan trọng!

Khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên nụ cười tươi, sau đó nói:

- Vậy cũng không được! thực lực của muội hiện tại, tuy rằng ở bên trong Thánh Vực không tính là mạnh, nhưng cũng không tính là quá yếu, tuy nhiên nếu gặp võ giả cảnh giới Tiên Thiên thì vẫn có phần chịu thiệt, nếu như có vũ khí và pháp bảo thuận tay, gặp võ giả cảnh giới Tiên Thiên, cho dù đánh không lại cũng không đến mức thiệt thòi lớn!

Lăng Tiêu nói xong, rơi vào trầm tư suy nghĩ, sau đó chợt phất tay, trong tay thêm ra một thanh kiếm cực kỳ quái dị.

Thân kiếm có hình trụ, tản ra hào quang màu lam xậm, hơi lạnh kinh người, dài chừng hai thước, phần cán chừng nửa thước, mặt trên sóng dao động như có như không, làm cho người ta không dám coi thường.

- Này... đây là cái gì?

Ánh mắt Diệp Tử dại ra nhìn hình dáng quái dị của thanh kiếm, ngay cả chỗ chuôi kiếm thẳng từ trên xuống dưới đều rất thô sơ, ngoại trừ kiếm phong trên thân kiếm không thấy sắc bén gì lắm, gần giống như một cây thiết côn vừa ngắn vừa thô kệch.

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, ném thanh đoản kiếm quái dị này lên không trung, sau đó khẽ hét lên một tiếng:

- Khai!

Trong ánh mắt lộ đầy vẻ không thể tin nổi của Diệp Tử, thanh quái kiếm vừa thô vừa ngắn này, lóe lên như tia chớp, vô thanh vô tức phân liệt thành vô số thanh hàn thiết đoản kiếm lấp lóe hàn quang, sau đó theo Lăng Tiêu kết xuất các loại thủ ấn, trên không trung không ngừng biến ảo trận thế!

Kinh người nhất chính là tốc độ phi hành của Tiểu Sửu có thể nói là nhanh như tia chớp, nhưng Hàn Thiết Kiếm Trận này, không ngờ có thể xuất hiện ở trước mắt bọn họ không nhanh không chậm!

- Này... là huynh năm đó lấy những thanh hàn thiết đoản kiếm đó sao?

Diệp Tử phản ứng cũng không chậm, hơn nữa, nàng tu luyện tâm pháp tu chân đối với sự việc mọi người nhìn thấy khó tin nổi này nàng cũng có năng lực tiếp nhận rất mạnh.

Lăng Tiêu gật đầu nói:

- Đúng vậy! Những thanh hàn thiết đoản kiếm này, đã được ta tế luyện gần như hoàn hảo. Đợi lát nữa, chúng ta tìm một chỗ dừng chân hạ xuống, ta tiếp tục luyện hóa nó một lần nữa, hoàn toàn luyện chế thành một thanh bảo kiếm! Ở thời điểm chiến đấu, có thể trong nháy mắt phân liệt thành chín trăm chín mươi chín thanh kiếm công tới kẻ thù. Khi đó, nhất định có thể xuất kỳ bất ý giết chết đối phương! Diệp Tử, muội thấy thế nào?

Trong mắt Diệp Tử lộ ra thần sắc cảm động, tuy nhiên lại cự tuyệt nói:

- Phu quân! Đây là bảo bối hộ thân của huynh, cho muội rồi huynh dùng cái gì?

- Giữa muội và ta, còn phân biệt cái gì nữa. Nếu là muội cũng sẽ làm như vậy!

Lăng Tiêu không để cho Diệp Tử từ chối, liền nói tiếp:

- Đi! Tìm chỗ nào dừng chân đi!

Tiểu Sửu lại bay một hồi, trước mắt có một tòa núi lớn, dãy núi nhấp nhô trải dài, núi non trùng điệp nhìn không thấy cuối, mà ngọn núi lớn trước mắt này, dường như là ngọn cao nhất trên dãy núi.

Trên ngọn núi rừng cây rậm rạp cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Cây rừng bát ngát, lá cây xanh biếc một màu theo gió trời nổi lên nhấp nhô như sóng cuộn, khí thế hùng vĩ kia khiến người ta không kìm nổi tâm thần sảng khoái!

Lăng Tiêu chỉ vào ngọn núi lớn nói:

- Tiểu Sửu! Hạ xuống ngọn núi cao này đi!

Tiểu Sửu phát ra một tiếng kêu to khoái trá, thân mình rất nhanh hạ xuống phía dưới.

Hai người nhảy xuống đỉnh ngọn núi, dõi mắt nhìn các ngọn núi lớn nhỏ xa xa, nỗi phấn khích trong lòng xông thẳng tận trời cao.

Lăng Tiêu nói:

- Trong Thánh Vực, loại núi cao sông lớn này nhiều không kể xiết, nói không chừng trong đó còn ẩn giấu bảo vật đấy.

Trên gương mặt tươi đẹp rực rỡ của Diệp Tử mang theo nụ cười tươi quyến rũ, có hơi nghịch ngợm nói:

- Có lẽ dưới chân chúng ta còn có bảo vật đó!

Trên đỉnh ngọn núi đọng lại một ít tuyết trắng, trong đó một mặt trụi lủi là vách núi đá, nhìn xuống phía dưới, dưới chân mây bay cuồn cuộn mắt nhìn không thấy đáy, có cảm giác như đầu váng mắt hoa.

Diệp Tử tuy rằng sớm đã biết bay, nhưng không ngờ nhìn một lúc vẫn còn có cảm giác bị choáng, nàng vội quay đầu lùi lại, nói:

- Ở chỗ này, nếu như ngã xuống, sợ là phải rất lâu mới rơi xuống tới đáy!

- Thục Sơn phái chúng ta nơi đó, địa thế cũng rất hiểm trở, phong cảnh đẹp tuyệt không kém nơi này!

Lăng Tiêu nói xong, xuất ra hơn phân nửa hàn thiết đoản kiếm chuẩn bị tế luyện. Hắn khoanh chân ngồi xuống, để đoản kiếm ngưng trong hư không ở trước mặt. Hai tay của hắn rất nhanh kết xuất mấy cái thủ ấn, Diệp Tử ở bên cạnh rõ ràng cảm giác được hơi lạnh ở xung quanh chợt biến mất, cảm giác như có một luồng hơi nóng ập vào mặt!

Diệp Tử không khỏi lùi về phía sau rời xa hơn mười thước, sau đó ngồi trên một tảng đá thật lớn, si ngốc nhìn Lăng Tiêu. Gương mặt anh tuấn kia đối với Diệp Tử mà nói, cho dù nhìn ngàn vạn năm cũng không chán.

Hai tay của Lăng Tiêu trong giây lát đều tự xuất hiện một ngọn lửa, Diệp Tử mở to hai mắt nhìn, cảm thấy thần thông của phu quân thật sự là nhiều không kể xiết, nàng vô cùng thắc mắc không biết phu quân mình từ đâu học được mấy thứ này?

Tu vi càng cao, cảm giác này của Diệp Tử cũng càng ngày càng mãnh liệt. Trước kia Diệp Tử còn nghĩ: Có lẽ bản lĩnh của phu quân là học được từ một cao nhân ẩn thế nào đó, thế cho nên chính mình chưa bao giờ nhìn thấy người khác sử dụng qua bản lĩnh tương tự như của phu quân. Nhưng theo thực lực nâng cao, Diệp Tử rốt cục ý thức được, sở học của phu quân, chỉ sợ trên đời này không có được người thứ hai nữa! Bởi vì hệ thống thăng cấp này và đại lục Thương Lan, là hai đường lối hoàn toàn khác biệt! Thậm chí không có nửa điểm giống nhau!

Nếu nói về kiếm kỹ, kiếm kỹ phu quân truyền cho nàng nếu so với bất kỳ kiếm kỹ nào khác nàng đã gặp qua đều mạnh hơn nhiều! Mười năm qua, Thục Sơn kiếm không phải không có bị người ta khiêu chiến.

Ba năm trước đây, có một nhóm võ giả đại lục phương Tây vượt tới phương đông, tuyên bố phải quét ngang toàn bộ đại lục phương Đông!

Nguyên vốn loại chuyện này kiếm phái Thục Sơn căn bản là không quan tâm, chỉ cần đối phương không chọc tới trên đầu bọn họ thì không quản tới. Đáng tiếc chính là: dường như đám võ giả đại lục phương Tây kia, chính là hướng về phía kiếm phái Thục Sơn mà tới!

Sau khi võ giả đại lục phương Tây liên tiếp đánh bại rất nhiều gia tộc, lúc người thủ hộ Tư Không Dương ra mặt phối hợp cũng không có hiệu quả, một đường đánh giết tới cảnh nội đế quốc Tái Nhĩ, dọa cho quốc vương đế quốc Tái Nhĩ sợ tới mức mất hồn mất vía.

Cường giả nhiều như vậy chỉ cần tùy tiện tới một người, cũng có thể giết sạch toàn bộ vương thất đế quốc Tái Nhĩ!

Kiếm phái Thục Sơn không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức. Diệp Tử một người một kiếm bay ra sơn môn, lúc bắt đầu vẫn còn một chọi một, nhưng sau khi Diệp Tử thắng liên tiếp ba trận, đối phương cùng một loạt xông lên hơn mười cường giả cảnh giới Kiếm Tôn bậc cao, cho rằng có thể đánh bại Diệp Tử, không nghĩ tới bị kiếm kỹ tinh diệu tuyệt luân của Diệp Tử kia toàn bộ đâm trúng kinh mạch cổ tay, thanh kiếm tượng trưng cho tôn nghiêm của người luyện võ đều rời khỏi tay bọn họ, hơn nữa vừa khéo chỉ tạo một vết thương nhẹ cho những người đó, cũng không có gì ảnh hưởng gì lớn!

Sau khi Diệp Tử đánh bại đám người phương Tây tới khiêu chiến này, lập tức phiêu nhiên rời đi xa, ngay cả cơ hội lên tiếng nói cũng không lưu lại cho đối phương. Nhưng cũng từ đó danh tiếng kiếm phái Thục Sơn bắt đầu dương danh ở đại lục phương Tây!

Cũng chính khi đó, Diệp Tử mới chính thức hiểu được, kiếm kỹ phu quân truyền thụ cho mình hùng mạnh đến mức nào!

Cũng từ đó môn đồ kiếm phái Thục Sơn, lại bội số tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Ngay tại thời điểm Diệp Tử các nàng phi thăng, mười tên đệ tử chính thức của Lăng Tiêu tiếp tục vài chục năm nữa, cũng đều có thể phi thăng Thánh Vực. Đôi mắt trong sáng của Diệp Tử lóe ra hào quang phấn khích, dường như nàng tưởng tượng thấy ngày mọi người đoàn tụ, cảnh tượng đó sẽ như thế nào đây?

Trên hai tay Lăng Tiêu, một tay ngọn lửa màu lam, trên tay kia lại là ngọn lửa đỏ tươi như máu!

Hai ngọn lửa nhập vào nhau, biến thành một ngọn lửa nửa lam nửa hồng, trong đó lại phân biệt rõ ràng một sức nóng mãnh liệt!

Ngọn lửa bao quanh hàn thiết đoản kiếm, sau đó Lăng Tiêu vung tay lên bày ra một đạo kết giới, tuy như thế, làn sóng dao động năng lượng mãnh liệt đó vẫn không ngừng cuồn cuộn tản ra phía ngoài!

Kết giới đơn giản hoàn toàn không thể ngăn chặn năng lượng hùng mạnh này!

Hai mắt Lăng Tiêu không hề có một tia dao động, một bàn tay khống chế ngọn lửa, tay kia thì từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai mảnh vỡ Thánh Bia, mặt trên còn có nét chữ bị tàn phá, sóng dao động trên mặt nó cực kỳ mãnh liệt.

Thời điểm Lăng Tiêu sử dụng những mảnh vỡ Thánh Bia này, hắn phát hiện một vấn đề: một khi mặt trên có chữ viết, bất kể là đầy đủ hay không trọn vẹn, dao động năng lượng đều mãnh liệt hơn rất nhiều so với những mảnh vỡ Thánh Bia không có chữ!

Nghe nói... những cái tên này, đều là thần trong Thần giới!

Lăng Tiêu dâng lên một ý niệm trong đầu: lúc này có tính là ta mượn dùng thần lực để luyện hóa bảo vật hay không?

Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, liền có vô số niệm lực không sao ngăn chặn được mãnh liệt đánh úp tới thức hải của Lăng Tiêu!

Lăng Tiêu giật mình kinh hãi. ở trong lòng nhanh chóng niệm lên kinh văn Đại Tự Tại Tâm Kinh, từ thân thể Lăng Tiêu chợt phát ra một vầng thần quang. Diệp Tử cách Lăng Tiêu không xa bỗng nhiên thấy hình dáng bảo tướng trang nghiêm của Lăng Tiêu, lập tức nàng bị dọa cho hoảng sợ, trái tim nhảy thình thịch trong lồng ngực. Giờ phút này đối mặt với Lăng Tiêu, không ngờ nàng có cảm giác mãnh liệt như muốn cúng bái!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.