Lăng Tiêu còn đang tu luyện linh hồn ngự kiếm thuật. Một mình linh hồn xuất khiếu, ngoài việc có thể thám thính những cơ sở bí mật mà thần không biết quỷ không hay ra, đúng là Lăng Tiêu không thể tưởng được linh hồn xuất khiếu thì có cái tác dụng gì chứ.
Nhưng nếu có thể làm được linh hồn ngự kiếm, vậy thì còn mạnh hơn Dĩ Ý Ngự Kiếm* đơn thuần!
Thử nghĩ xem, linh hồn xuất khiếu được mười dặm, thần không biết quỷ không hay, dùng ý niệm ngự kiếm thì hoàn toàn có thể đánh lén địch nhân mạnh hơn mình gấp mấy lần! Khó lòng phòng bị!
Bởi vì đối với Kiếm tu, có thể dùng… không chỉ có kiếm của bản thân.
Chỉ là Linh hồn ngự kiếm có chút khó khăn. Cho tới giờ, tinh thần lực của Lăng Tiêu đã vô cùng mạnh mẽ, đã đạt tới cảnh giới:” Niệm đoạn cương châm” rồi! Vũ khí bình thường, chỉ cần là cực phẩm bảo khí Lăng Tiêu thậm chí có thể dùng Niệm đoạn cương châm bẻ gãy kiếm, sau đó ngự kiếm đả thương địch thủ. Có thể nói, Thục Sơn kiếm tu càng tới hậu kỳ thì lực sát thương càng kinh khủng.
Lúc đầu, bởi hạn chế cảnh giới cho nên ngay cả một chiêu kiếm cơ bản của Tinh Thần Kiếm Quyết là “Phù Quang Lược Ảnh” cũng khiến Lăng Tiêu bị suy yếu mất nửa ngày.
Nhưng tới giờ Tinh Thần Kiếm Quyết đã đạt tới tầng thứ hai là Dĩ Ý Ngự Kiếm khiến Lăng Tiêu có thể sử dụng rất thuần thục, tin rằng những kẻ đã từng chứng kiến Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm xuất quỷ nhập thần đều có thể ý thức được.
Chỗ thần kỳ và quỷ dị của Lăng Tiêu sớm đã khiến cho Thánh Vực chú ý đến, chỉ có điều, trước mắt Thánh Vực còn đang khẩn trương cao độ, tập trung vào chuyện “Cấm địa của Thần” ở Tây đại lục, cho nên không có thừa tinh lực phân tán sang người Lăng Tiêu mà thôi.
Nếu không thì những ngày cũng không được tính là yên ổn lắm của Lăng Tiêu đã sớm chấm dứt rồi.
Dọc theo đường đi, Lăng Tiêu vừa cảm thụ phong tình của đại lục phương Tây, vừa mua số lượng lớn đặc sản ở đây cho các thân nhân bằng hữu ở nhà, chỉ sợ những người quen thuộc với Lăng Tiêu mà thấy được nhất định sẽ ngạc nhiên vô cùng, hắn mà cũng có lúc nhàn nhã thế này sao?
Trước đó, những mạo hiểm giả từ Đông đại lục theo như lời đồn đại mù quáng, mà hầu hết đều táng thân nơi biển cả, đã mạo hiểm đi tới Tây đại lục. Vô số những người đó chỉ không có đến một phần mười tới được phương Tây. Nhưng, sau khi tới được rồi, trong một giây lát họ mới hiểu được, đây chính là một bi kịch của mình.
Lời đồn rằng có bảo tang thì tuyệt đối là có, nhưng một đứa con nít ba tuổi ở Tây đại lục cũng có thể kể ra chuyện xưa của Cấm địa Thần, cho nên đây vốn không phải nơi họ có thể đi.
Tuy nhiên, những người này sở dĩ được gọi là kẻ mạo hiểm, bởi vì trong người họ chảy dòng máu bất kham, thiên tính của họ chính là không an phận.
Cho nên, những kẻ mạo hiểm này rất nhanh đã dung nhập vào Tây đại lục, đây là việc mà trước đó mọi người đều không ngờ tới.
Lăng Tiêu sẽ không chú ý đến nhóm mạo hiểm giả này, ngược lại, trên đường đi tới Cấm địa của Thần, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức rất rõ ràng, hiển nhiên đối phương cũng đã phát hiện sự tồn tại của Lăng Tiêu.
Trong không trung chợt bắn ra mấy chục bóng người, dừng trước mặt Lăng Tiêu khiến hắn phải sửng sốt, vì hắn dường như cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc đi ngang qua, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương lại có nhiều người như vậy.
Hơn nữa, khiến hắn hơi kinh ngạc đó là, hắn lại không thể cảm ứng được.
Ít nhất thì điều này có thể chứng tỏ, thực lực của rất nhiều người bên đối phương đều mạnh hơn hắn. Tuy rằng đã sớm biết cường giả trên đại lục nhiều vô số, nhưng ít nhiều gì thì Lăng Tiêu cũng có chút cảm giác thất bại, loại cảm giác này cũng không được thoải mái lắm.
Tuy nhiên sau khi thấy rõ đối phương, trong lòng Lăng Tiêu cũng dần cân bằng lại.
Đầu tiên thấy lão người quen nửa năm không gặp, Long Đằng. Lão long hóa người này nửa năm trước Lăng Tiêu còn có phần nhìn không thấu, nhưng hiện giờ… Lăng Tiêu đã có thể cảm ứng được thực lực của đối phương, so với mình thì cũng sàn sàn như nhau. Nhưng Lăng Tiêu tuyệt đối nắm chắc, chỉ trong phút chốc có thể chế ngự lão rồng này.
Bởi vì trên người Lăng Tiêu có rất nhiều pháp bảo, mà lão rồng này ư, tất nhiên là không có.
Đối phương có tất cả là hơn ba mươi người. Lăng Tiêu chú ý thấy, đối phương chia làm hai phe, trừ lão rồng Long Đằng này thì còn một đội ngũ nữa, mà người đi đầu đội ngũ này lại là một nam nhân tuấn mỹ, đẹp tới mức vô lý. Chợt nhìn lại, Lăng Tiêu thậm chí còn nghĩ cái tên ăn mặc hoa lệ này, là một nữ nhân.
Sau đó Lăng Tiêu nhìn lên lỗ tai của đối phương.
Tinh Linh!
Lăng Tiêu từng nhìn thấy tinh linh nữ nô, thậm chí hắn còn cấm hoàn toàn thành Thục Sơn buôn lậu, ngăn cản dòng buôn bán của Đế quốc Lam Nguyệt.
Chẳng qua, Lăng Tiêu cảm thấy rõ ràng là vị Tinh Linh nam nhân tuấn mỹ đến không tưởng này, hình như có địch rất rõ với mình.
Thật sự là chẳng hiểu ra sao cả.
Long Đằng nhìn thấy Lăng Tiêu, cười ha hả nói:- Còn tưởng là cường giả nào, không nghĩ lại là ngươi, chào ngươi, bằng hữu nhân loại của ta!
Lăng Tiêu cũng cười nói:- Chào ngài, bằng hữu Long tộc của ta!