Khác với đại lục phía Đông, Tây đại lục có diện tích lớn hơn vô số lần, có rất nhiều các tiểu quốc.
Người đương quyền trong các quốc gia đó gần như đều là người của thế gia môn phái. Bọn họ chia cắt Tây đại lục và gần như tất cả các tài nguyên ngoại trừ Cấm địa của Thần.
Lúc tranh đoạt, đấu đá lẫn nhau thì tàn khốc hơn nhiều so với Đông đại lục.
Hiểu biết của người trên Tây đại lục đối với võ giả và cái gọi là môn phái thế gia ẩn thế thì hơn xa người của Đông đại lục.
Ở phương Tây, tùy tiện tìm một bình dân mà hỏi cũng có thể thao thao bất tuyệt giảng cho ngươi đến vài canh giờ.
Cho nên, ở phương Đông là môn phái thế gia ẩn thế, ở phương Tây chỉ là môn phái thế gia mà thôi. Bọn họ không ẩn thế chút nào cả. Qua nhiều năm tháng mọi người cũng đã quen với cuộc sống này, không có ai cảm thấy các thế gia đó có bao nhiêu thần bí cả.
Son sánh về điểm ấy, thì thế giới phương Tây văn minh hơn thế giới phương Đông nhiều.
Cho nên, số cường giả cảnh giới Kiếm Tôn tại phương Tây hơn xa ở phương Đông. Khác với nhóm thủ hộ giả của phương Đông, những người thủ hộ của phương Tây đối với Cấm địa của Thần biết rõ ràng hơn hẳn.
Tuy rằng họ không có ai đủ lực để tiến vào sâu trong Cấm địa của Thần. nhưng tiến vào vùng ngoại vi trong vòng trăm dặm của Cấm địa thì đã sớm phân bố rất nhiều những thủ hộ giả rồi.
Nếu có những kẻ mạo hiểm muốn đi vào để thu thập cỏ Pandora, chỉ sợ là có đi vào sâu mười dặm trong Cấm địa của Thần cũng chẳng thấy được một cây, vì đã sớm có thủ hộ giả lấy đi rồi.
Đồ tốt thế này dù là tu luyện giả bậc cao cũng rất yêu thích.
Ma tộc từ Đông đại lục sang, chưa bước chân được lên Tây đại lục đã bị những người thủ hộ nơi này điên cuồng ngăn trở.
Những thủ hộ giả cảnh giới Kiếm Tôn số lượng hơn xa Đông đại lục, một số lớn thực lực bậc sáu khiến Ma tộc ăn không tiêu.
Thậm chí còn bị tổn thất bảy tám người.
Đây là là việc mà cả Đông đại lục có tập hợp toàn bộ lực lượng lại cũng không làm được.
Bởi thủ hộ giả Kiếm Tôn bậc sáu của Tây đại lục có tới ba bốn trăm người.
Đây cũng là kết quả trong hàng vạn năm qua của thái độ đối với vũ kỹ môn phái thế gia ở phương Tây này, loại chuyện chỉ truyền nội bất truyền ngoại là rất ít. Đại đa số các gia tộc đều tuyển chọn các đệ tử ưu tú tại dân gian, giông như Lăng Tiêu vậy. Chỉ cần là thiếu niên có cốt cách vững vàng, thiên tư cao thì đều thu vào môn hộ, sau đó mạnh mẽ bồi dưỡng.
Cho nên, ở Tây đại lục không có nhiều thế gia lắm, nhưng môn phái thì lại có rất nhiều.
Sau khi người Ma giới phải chịu thiệt, họ cũng không điên cuồng phản kích như thủ hộ giả tưởng tượng, ngược lại lại từ từ rời đi, trực tiếp đi tới Cấm địa của thần.
Đổi lại, hơn một ngàn thủ hộ giả Kiếm Tôn bắt đầu điên cuồng đuổi giết.
Bởi vì, bọn họ nhận được chỉ lệnh, đó là tuyệt đối không được để người Ma giới vào trong Cấm địa của Thần! Nếu không thì cánh cửa Thánh Vực sẽ vĩnh viễn đóng cửa với phương Tây.
Đúng vậy, thật không công bằng.
Nếu họ không thể cản trở được người Ma giới, vậy thì chuẩn bị mà đi về phía Đông đi.
Nhưng trên đời này vốn không có công bằng. Hai chữ “Công bằng” này từ lúc được tạo ra đến giờ, chính là để giẫm lên, để so sánh mà thôi.
Thật ra thì nó chẳng có nghĩa gì.
Đúng lúc naỳ, lực lượng của nhóm thủ hộ giả lại được tăng cường, hơn hai trăm thủ hộ giả Kiếm tôn của phía Đông đã tới rồi.
Lăng Tiêu đi dạo một mình trên đường cái nơi đất khách quê người, pha chút tò mò đánh giá người đi đường. Nơi này khác với Đông đại lục, người tóc đỏ, tóc vàng kim chiếm phần lớn, người có tóc đen như Lăng Tiêu thật sự là ít thấy.
Cho nên, cùng lúc hắn đánh giá người khác, thì người khác cũng đang đánh giá hắn.
Ngoài sự khác biệt về màu da, còn lại là khác biệt về kiến trúc. Kiến trúc ở đây thoạt nhìn thì đơn giản mạnh mẽ, so với các kiến trúc hào hoa nơi phương Đông thì khác nhau rất rõ rệt.
Thực lực tổng hợp của người Phương Tây so với người phương Đông thì mạnh hơn rất nhiều.
Đây là ấn tượng đầu tiên khi Lăng Tiêu đặt chân tới Tây đại lục, vì ngay trên đường cái, người luyện võ đạt tới Đại Kiếm Sư tùy ý có thể thấy được. Cuồng Kiếm Sĩ, Ma Kiếm Sĩ, thậm chí là Ma Kiếm Sư cũng có thể gặp được. Khi Lăng Tiêu đi ngang qua một mạo hiểm công hội thậm chí tùy tiện hai tên lính canh cửa đang nói chuyện phiếm cũng đã là Kiếm Hoàng rồi.
Trong lòng Lăng Tiêu nhiều ít cũng có kinh ngạc. Nếu hai khối đại lục mà sát nhập thành một thì chỉ sợ trong vài năm thôi, toàn bộ các quốc gia của Đông đại lục đều sẽ phải chịu đả kích hủy diệt.
Nói như thế mới thấy, đại dương mênh mông đến khủng bố kia đã tạo thành tác dụng thật lớn.
Trên thực tế, từ lúc Lăng Tiêu xuất phát từ Thục Sơn tới giờ đã qua đi nửa năm rồi.
Những người Ma Tộc cùng với nhóm thủ hộ giả tới sơm hơn Lăng Tiêu gần một tháng. Lăng Tiêu ngồi trên lưng Tiểu Sửu kiếm một hòn đảo nhỏ nghỉ tạm, gần như không chút chậm trễ thời gian để tới đây.
Thời gian nửa năm này Lăng Tiêu cũng không hề gián đoạn việc tu luyện chút nào, cuối cùng cũng đã ổn định được tu vi Xuất Khiếu kỳ. Thần hồn xuất khiếu ban đêm đã thuần thục cực kỳ, chỉ có điều muốn xuất khiếu ban ngày thì còn chút khó khăn. Dù sao thì dương khí cực nặng của ánh sáng có thể gây thương tổn rất lớn cho thần hồn.
Nếu muốn đạt tới cảnh giới xuất khiếu ban ngày, ít nhất cũng phải tới Xuất Khiếu trung kỳ mới miễn cưỡng có thể.
Xuất Khiếu kỳ, là thời kỳ mấu chốt, tu chân giả có thể giết người trong vô hình
Linh hồn xuất khiếu, tốc độ nhanh hơn thân thể vô số lần.
Nói cách khác, vốn phải mất một canh giờ tới một nơi nào đó, linh hồn xuất khiếu chỉ cần một khắc đã tới.
Đương nhiên, thực lực trước mắt của Lăng Tiêu đại khái trong phạm vi mười dặm thì linh hồn có thể di động tùy ý mà không bị tổn thương, nếu vượt qua khoảng cách này lại gặp một trận gió, thì linh hồn có thể bị gió thổi đi không thể nhập khiếu được nữa.