- Không biết từ khi nào huynh học được cái trò miệng trơn như bôi dầu thế. Muội vừa đột phát đến cảnh giới đại viện mãn sơ cấp, vẫn chưa bằng Thượng quan tỉ tỉ!
Lời này của Tống Minh Nguyệt lập tức bị chúng nữ trề môi phản dối. Mọi người trừ Diệp Tử và Hoàng Phủ Nguyệt hai người giống như Lăng Tiêu cùng tu luyện một loại công pháp khác, thì cũng chỉ có Tống Minh Nguyệt thực lực cao nhất! Nói không bằng thượng quan Vũ Đồng, kỳ thật cũng chả qua là nàng khiêm tốn mà thôi.
Trong mắt Tống Minh Nguyệt hấp háy cái nhìn láu lỉnh, Thượng Quan Vũ Đồng cũng không thể lắc đầu cười khổ nói:
- Cô bé này...Lớn như vậy rồi mà vẫn còn tinh nghịch như vậy.
Tống Minh Nguyệt tính cách trong sáng, bản thân lại thông minh, mấy năm gần đây ở cùng chúng nữ quan hệ với mọi người đã sớm gắn bó keo sơn. Binh thường vẫn cùng nhau vui đùa, cho nên đối với lời nói đùa của Lăng Tiêu cũng chả ai thèm để bụng. Huống chi thực lực chứ không phải cứ nói là có thể đề cao. Cần Phải dựa vào không chỉ thiên phú mà còn nỗ lực không ngừng của bản thân. Không bằng được người cũng không thể ghen tị.
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Lăng Tiêu, thản nhiên cười. Nàng có thể ở cùng chúng nữ quan hệ thân thiết như chị em ruột thịt, có thể ra vẻ hòa nhập vào thế giới này, cố gắng không biến mình thành một người khách qua đường. Nhưng trên thực tế, sâu thẳm trong tâm hồn vẫn là sự cô độc của một linh hồn lạc lõng đến từ thế giới khác. Nỗi nhớ dẫu đã dần phai nhạt nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẫu nhiên trỗi dậy, làm nàng cảm thấy buồn bã thê lương. Cũng chỉ có Lăng Tiêu, phu quân của nàng mới có thể thực sự hiểu hết những tâm sự của nàng.
Sắp xếp lại suy nghĩ mông lung của mình, Hoàng Phủ Nguyệt dịu dàng nói:
- Phu quân, muội vừa mới đột phát Phần Thần trung kỳ, hiện tại đã đạt tới cảnh giói Phân Thần hậu kỳ.
Lăng Tiêu cũng cả kinh, nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, dùng thần thức tra xét một lượt mới cảm khái nói:
- Không thể tưởng được, trên đời này quả thực có thiên tài.
Hoàng Phủ Nguyệt nghe Lăng Tiêu khen, hai gò má đỏ ửng, lại nói tiếp:
- Nói đến lợi hại nhất phải nói là Diệp Tử!
Diệp Tử cười dịu dàng, sau đó nói:
- Hoàng Phủ muội muội nói đùa, tỷ vừa chỉ đạt đến cảnh giới Hợp Thế sơ kỳ, so với muội muội chỉ cao hơn một chút mà thôi.
Trời ơi...Vậy mà gọi là một chút...Còn “mà thôi” nữa chứ!
Lăng Tiêu chẳng biết nói gì nhìn hai cô gái đang thản nhiên cười tươi như hoa trước mặt, trong long càng cảm thấy áy náy vô cùng. Không ngờ mình mấy năm nay chẳng để ý gì đến các nàng nhưng các nàng đều đề thăng nhiều như thế, thật là làm cho người ta ngạc nhiên vui mừng! Tuy nói thế giới trong đỉnh hơn mười ngày mới là một ngày bên ngoài nhưng có thể tiếng bộ nhanh như vậy, hiển nhiên là đã dồn toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện.
Nghĩ vậy Lăng Tiêu không kìm nỗi tán thưởng nói:
- Tốt, tốt lắm! Các muội đều là bậc anh thư không hề thua kém đấng mày râ. Các muội đề thăng nhiều như vậy, ta rất cao hứng, cho nên...ta quyết định mấy ngày sắp tới dẫn các muội đi du ngoại một phen! Ở Thánh Vực, cảnh đẹp không đếm hết. Mọi người đến Thánh Vực cũng đã nhiều năm, nhưng cũng chưa từng thực sự đi du lịch thăm thú các nơi. Sao? Có muốn đi cùng phu quân không?
- Muốn
Cả chúng nữ không cần suy nghĩ gì cả, tất cả đồng thanh nói, sau khi nói xong, ánh mắt cả đám đều lộ vẻ không tin dược đây là sự thực, sắc mặt đầy vẻ mong chờ nhìn Lăng Tiêu, sợ Lăng Tiêu chỉ thuận miệng lừa gạt các nàng.
Lăng Tiêu cười nói:
- Nếu tất cả mọi người không ý kiến gì, chúng ta chuẩn bị một chút rồi rời khỏi thế giới trong đỉnh.
- Tam ca thật bất công! Mang theo các chị dâu đi du ngoạn mà không mang theo chúng ta. Thật là nhỏ mọn!
Lăng Vân Nhi hai tay nâng má, ngồi trong đình hóng mát, thì thào lầm bầm, hai con mắt mơ màng như đi vào cõi thế ngoại đào viên.
Hoặc Thanh Thanh ngồi đối diện Lăng Vận Nhi đang mếu máo, không có lòng dạ nào làm chuyện khác, thầm nghĩ:” Chẳng lẽ cứ như thế này sao? Ôi chẳng lẽ người tới sau vĩnh viễn cũng không có cơ hội sao?”
Nhìn Ngô Tú Nhi ngồi bên kia thần sắc ảm đạm, tâm trạng Hoắc Thanh Thanh cũng đỡ buồn bực hơn một chút, thầm nghĩ mình chung quy vẫn chưa biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu không lúc này, nhất định sẽ càng khó chịu. Hoắc Thanh Thanh nghĩ thế, lại thoáng nhìn qua mấy Nha Nha đang ngồi cạnh dòng suối nhỏ bên ngoài đình hóng mát ngắm nhìn mấy con các nhỏ màu bạc. Hoắc Thanh Thanh đảo mắt, sau đó hỏi Nha Nha:
- Nha Nha, tông chủ dẫn theo các phu nhân ra khỏi thế giới trong đình đi du ngoạn, ngươi không muốn đi theo sao?
Nha Nha quay đầu lại, hai mắt trợn tròn nhìn Hoắc Thanh Thanh một lúc lâu. Hoắc Thanh Thanh thấy thế trong lòng có chút mơ hồ, tuy nhiên vẫn kiên trì nói tiếp:
- Nhìn cái gì, chẳng lẽ người không muốn sao?
Nha Nha gật gật đầu, rất thật thà nói:
- Ca ca cùng các chị dâu ra ngoài du ngoạn, ta vì sao phải đi theo?
- Ngươi....
Hoài Thanh bị vẻ mặt thật thà của Nha Nha đánh bại. Tuy rằng Hoắc Thanh Thanh biết rõ cô bé suối ngày ở cạnh mình, ở cùng phòng với mình này không đơn thuần như vậy nhưng Hoắc Thanh Thanh không có biện pháp nào với Nha Nha, đành phần nỗ đứng lên:
- Người cứ tu luyện đi! Hừ, chờ khi nào Hoắc Thanh Thanh ta tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn nhất định cũng phải đi du ngoạn thế giới Thánh Vực! Đến lúc đó, ta đi chơi một mình, hừ hừ!
Thế giới trong đỉnh cũng không bởi vì đám người Lăng Tiêu rời khỏi mà sinh ra gợn sóng quá lớn. Mọi người trong này, dường như đã hoàn toàn quen với việc tu luyện mỗi ngày. Huống chi, rất nhiều người kì thật đều biết, tuy rằng nơi này cùng ngoại giới là hai thế giới hoàn toàn bất động, nhưng trên thực tế tông chủ đi đâu, bọn họ cũng đi theo đó!
Thánh Vực, vùng đất Nam Châu nghênh đón một đám khách nhân nhàn nhã.
Lúc bọn họ tới, chính là khi mặt trời đang lặn xuống ở đằng Tây. Trên bình nguyên mênh mông chỉ còn lại nửa vầng thái dương nơi cuối đường chân trời. Mặt nước của vùng đất thấp phẳng lặng như gương. Tịch dương phản chiếu trên mặt nước một màu vàng óng ánh. Vì cánh chim to, giang cánh bay về phía tịch dương.
Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc ( CBRO: hai câu thơ này của Vương Bốt đã trích ở chương cũ, không trích dẫn lại nữa )
Trời cao lồng lộng có vẻ vô cùng thâm thúy. Rặng mây đỏ cuối trời như một ngọn lửa đang nhảy múa làm người ta cảm thấy đẹp đến vô cùng.
- Hôm nay ta mới phát hiện ra Thánh Vực có những cảnh đẹp thế này! Thực mê người!
Diệp Tử đón gió đêm, mặt hướng trời chiều, có chút cảm khái nói:
- Đúng vậy, nếu mỗi ngày có thể ngắm cảnh đẹp như thế, cho dù đời chỉ có trăm năm cũng nhất định rất tuyệt với.
Thượng Quan Vũ Đồng cũng đang si ngộc nhìn về hướng đó, trong lòng thầm bổ sung thêm một điều:” Đường nhiên phải có hắn ngắm cùng!”
Như có tâm linh tương thông, lúc này Lăng Tiêu đi tới, ôm vào cái eo nhỏ nhắn mềm mại của Thượng Quan Vũ Đồng, cười rồi thì thầm vào tai nàng:
- Một năm làm sao đủ? Cho dù một ngàn năm một vạn năm cũng không đủ
- Đừng
Thượng Quan Vũ Đồng ít khi nghe thấy Lăng Tiêu âu yếm, nghe xong thân mình đầu tiên là cứng đờ, sau đó là mềm nhũn ra, cảm giác mũi có chút ươn ướt , trong lòng lại vô cũng ấm ám ngọt ngào, ánh mắt mê ly nhìn Lăng Tiêu, gắt giọng:
- Tất cả mọi người đang nhìn kìa...
Nhìn thượng Quan Vũ Đồng bị âu yếm có một câu mà đã mất hồn mát vía, Lăng Tiêu bùi ngùi:
- Yên tâm đi! Nếu cuộc đời này huynh và cuộc đời các muội đã gặp nhau thì tuyệt sẽ không chỉ gặp nhau trong giây lát rồi chia lìa mãi mãi. Huynh muốn vĩnh viễn ở cùng các muội.
Trong khi chúng nữ đang cùng Lăng Tiêu trải qua những tình cảm ấm áp nhất, Lăng Tiêu bồng nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chăm về phương xa, mày hơi nhăn lại. Yêu Huyết kiếm trong tay Lăng Tiêu khe khẽ rung động,. Lăng Tiêu hơi rùng mình.
Ngay lúc đó, tiếng của tiểu yêu cũng vang lên trong đầu Lăng Tiêu:
- Chủ nhân, bên đó....Bên đó dường như có thức gì đó mà tiểu yêu cần!
Lần này Lăng Tiêu dẫn chúng nữ ra ngoài du ngoạn, ngoài mục tiêu thứ nhất là dẫn các nạng đi chơi giải sầu, chuyến đi thăm thú Thánh Vực này còn có một mục địch nữa là tìm kiếm tài liệu dùng để tế luyện Yêu Huyết Hồng Liên kiếm!
Nguyên nhân chính là vì có mấy thứ mà Lăng Tiêu chưa bao giờ nghe thấy, càng kích thích lòng hiếu thắng của Lăng Tiêu. Hơn nữa, việc luyện hóa Yêu Huyết kiếm thành một phi kiếm cường đại cũng có rất nhiều chỗ tốt cho chính hắn.
- Phu quân làm sao vậy?
Isa vẫn im lặng đứng bên cạnh Lăng Tiêu phát hiện Lăng Tiêu có chút khác thường, liền mở miệng hỏi,
Lúc này chúng nữ đều quay đầu nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu chỉ về phương xa:
- Bên đó có người đang đánh nhau!
- Đánh nhau?
Đám người Phong Linh và Tống Minh Nguyệt cùng Diệp Tử nghe xong ánh mắt đều sáng lên. Trong các thê tử của Lăng Tiêu, không thích náo nhiệt e là chỉ có Isa và Thu Nguyệt. Ngay cả Hoàng Phủ Nguyệt cũng là người đàn bà tinh quái ngầm.
Lăng Tiêu thực lực mạnh mẽ, tất nhiên không sợ chúng nữ sẽ gặp chuyện gì, mang theo chúng nữ đường đường chính chính bay về phía kia.
Lúc này thân thức của Lăng Tiêu đã vô cũng hùng mạnh, cho nên mặc dù hắn đã cảm giác được, nhưng vẫn phải bay một lúc lâu các nạng Thượng Quan Vũ Đồng và Diệp Tử mới cảm giác được.
Mọi người dùng tốc độ cao nhất phi hành trên không trung hơn nửa canh giờ mới đi vào nơi đang xảy ra trận chiến. Cũng chẳng biết nơi này các vùng đất thấp lúc nãy bao xa nhưng đã thấy núi non trùng điệp. Nơi đây là một bình nguyên dược bao phủ bởi núi non nhấp nhô. Có một con sông khá lớn chảy ra từ vùng núi vắt ngang qua mảnh đất này.
Mặt trời đã lặn dần ở đằng Tây, ánh nắng chiều cũng theo hoàng hôn buồn xuống mà tắt dần. Nhưng giữa không trung chốn này vẫn rực rỡ ánh hào quan. Hòa quan này cũng không phải hào quan tầm thường, mà là do có người chiến đấu kịch liệt, binh khí chạm vào nhau dữ dội phát ra hào quang! Cùng lúc đó, trên bầy trời lờ mờ có vô số dạo kiếm khí đang tung hoành ngang dọc!
Đám người Lăng Tiêu tới cũng không gây ra ảnh hướng quá lớn đến trận chiên. Tất cả chúng nữa tử đều trừng to mắt, xem ra rất phấn khích với cảnh tượng trước mắt.
Các nàng đều không phải chưa từng gặp qua chiến đấu, thậm chí đều từng tự mình tham gia nhiều trận chiến dữ dội. Nhưng đây là lần đầu tiên có thể giống như bây giờ, nhàn nhã thong dong xem người khác liều mạng chiến đấu.
Tuy nhiên rất hiển nhiên, cũng không phải mọi người thích bị vây xem. Trong hai bên đang chiến đấu, một bên người đông thế manh, chứng hai mươi mấy người, hơn nữa thực lực đều không kém hơn cảnh giới đại viên mãn. Một bên khác phương số người tuy ít hơn, chỉ có chừng sáu bảy người, nhưng thực lực rõ ràng cao hơn hẳn, đánh nhau nửa ngày mà vẫn chưa có thương vong thì có thể thấy được là họ ngoan cường đến mức nào.
Phe nhiều người kia cũng không tham chiến toàn bộ. Vẫn còn có bốn năm nhân dáng vẻ thong dong quan sát trận chiến đang diễn ra. Nhìn thật kĩ, trong bốn năm người này có một người dường như được bảo vệ ở giữa. Mấy người khác như những tinh tú vậy quanh mặt trăng. Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ thoải mái tươi cười, dường như không để trận chiến đấu này vào mắt.
Đám người Lăng Tiêu bọn họ vừa đến đã thu hút sự chú ý của mấy người này. Nếu một người nam nhân, mang theo bên cạnh mình tám vị nữ tủ đẹp như thiên tiên thì ấn tượng đầu tiên của người ta chính là: nam nhân này quá kiêu ngạo!!!