Thanh âm của Lăng Tiêu có chút trầm lắng; thầm nghĩ: "Độ kiếp là một chuyện — rất nguy hiểm. nếu làm không tốt, sẽ thần hình câu diệt! Ta tạm thời trấn an bọn họ. Đợi đến khi độ kiếp thật sự đến. sẽ đem bản mạng pháp bảo của ta để ở lại Thục Sơn là được! Nếu ta thật sự có gì nguy hiềm. đỉnh này... Coi như là một kiện bảo vật lánh nạn! ừ. Cứ như vậy đi... Dù sao còn nhiều thời gian, đù để ta an ' bày chuyện này!"
- Các ngươi yên tâm. Ta tuyệt không bỏ mặc mọi ngươi! Bất cứ kẻ nào trong số mọi người ở đây, kê cả không phải đệ tử của ta. đều là tài sản lớn nhất của cả đời Lăng Tiêu ta!
Lăng Tiêu nói ra những lời này. thành tâm thành ý, trong mắt cũng có chút ướt át. ánh mát long lanh, khiến mọi người phía dưới kích động vạn phần. Lăng Tiêu kích động, trên mặt dạo tâm. phượng hoàng bảy màu mờ hai mắt, hào quang lung linh. Từ đôi mắt bắn ra những ý niệm vô cùng thâm ảo. Đáng tiếc là không ai may mắn nhìn thấy cảnh tượng này.
Nghĩ đến các thê tử trước mặt, trong lòng Lãng Tiêu cũng không; khỏi cảm thấy áy náy. Bao nhiêu năm qua. các nàng cùng mình trài qua bao sống gió, một lòng một dạ theo mình nhưng mình lại chưa từng làm tròn chức trách cùa một đấng trượng phu, đem đến cho các nàng sự ấm áp, sự hạnh phúc của một gia đình. Nhưng các nàng chưa từng có một câu oán hận, chưa từng có một chút bất mãn!
Nghĩ vậy. Lãng Tiêu cũng cảm thấy nhu tình ngọt ngào, thầm nghĩ: "Thôi được! Bây giờ Thánh Vực đang chìm trong khói lửa chiến tranh. Các thế lực đều nghĩ cách làm sao vơ vét lợi ích về phía mình. Vậy cứ để bọn họ đánh nhau đi! Mình mang theo Hàm Hàn bảo đỉnh đi khắp nơi du lịch không phải cũng tương đương với việc mang theo mọi người đi đây đi đó sao? Nếu đã như thế, không bằng để các nàng ra ngoài, dẫn theo các nàng thỏa thích thăm thú các nơi sơn thanh thủy tú. du lịch các thắng cảnh chốn Thánh Vực!
Dù sao trước mắt Thục Sơn phái cũng an toàn. Hộ sơn đại trận thanh danh lẫy lừng. Lúc này cũng không ai đui mù mà xông bừa tới làm loạn." Lăng Tiêu nghĩ vậy. hướng về phía mọi người khoát tay nói:
- Có lê trước khi ta độ kiếp, Thục Sơn phái chúng ta còn phải trải qua một trận đại chiến! Hiện tại chúng ta như một cây xương cá, mắc ở cổ một số người. Có thể nhất thời bọn họ không đê ý tới chúng ta. nhưng sớm muộn gì có một ngày. Sẽ có người cảm thấy không thoải mái. muốn diệt trừ chúng ta. lúc đó...
Lãng Tiêu mạnh mẽ vung tay lên:
- Là lúc mấy người các ngươi, kiến công lập nghiệp!
Dã tâm ẩn dấu bao nhiêu năm trong lòng Lăng Tiêu rốt cục giờ khắc này cũng hoàn toàn bại lộ. Lúc đầu mọi người cũng sửng sốt. sau đó lập tức nhiệt tình hường ứng; ầm ầm hô vang. Sau đó lập tức vội vã tản ra bốn phía rời đi. liều mạng tu luyện. Nhiều năm như vậy. bọn họ đã quen nghe theo và tin tưởng bất những gì Lăng Tiêu nói. Cho dù Lăng Tiêu phái bọn họ đi chịu chết. nhừng người này cũng sẽ không một chút nhíu mày! Bời vì bọn họ có thể có ngày hôm nay. tất cả đều là do Lăng Tiêu cấp! Những người ở đây có thể ờ lại Thục Sơn phái, có thể tiến vào không gian trong đỉnh tu luyện, không ai không có thiên phú ngút trời, không ai không trung thành cực độ. Nhìn các nàng Diệp Tử cũng muốn cùng mọi người rời đi, Lãng Tiêu ho một tiếng, sau đó nói:
- Các muội từ từ...
Đám người Diệp Tử dừng lại, ánh mắt đầy nhu tình nhìn Lăng Tiêu. Mấy nàng Hoắc Thanh Thanh, Ngô Tú Nhi, Lam Hi cùng với Lam Thiên Mai đều có tâm sự riêng; buồn bã bỏ đi.
- Phu quân, gọi chúng muội lưu lại có chuyện gì?
Diệp Từ đi đến bên cạnh Lăng Tiêu. Không biết vì sao. thực lực Lăng Tiêu càng ngày càng cao. hương vị tự nhiên của hắn cũng càng ngày càng nồng đậm. Dường như Lăng Tiêu đứng ở nơi nào, sẽ hòa hợp cùng thiên nhiên xung quanh nơi đó thành một thể! Làm cho người ta cảm thấy thân thiết! Nhưng khi thực sự muốn thân cận hắn hơn một chút, lại phát hiện điều này như là bậc thang lên trời, khó có thể vượt qua!
Cho nên. mấy năm gần đây. nếu không phải Lăng Tiêu chủ động thân cận, ngay cả Diệp Tử thân cận với hắn nhất cũng không biết làm sao thân cận với hắn. Tinh cảm vĩnh viễn sẽ không thay đổi. nhưng cảm giác cũng có chút thay đổi!
Chuyện các nàng không thương Lăng Tiêu là chuyện không có khả năng; các nàng chỉ có điều đã quen chuyện ở cùng nhau một cách hờ hừng. Ngay cả những người tu luyện Thánh Vực kiếm kỹ như sáu nàng Thượng Quan Vũ Đồng, Isa, Tống Minh Nguyệt. Xuân Lan, Thu Nguyệt, Phong Linh. tu luyện tới bây giờ, trên người cũng mang theo một loại hương vị hờ hững của "đạo", ở trước mặt các nàng; gần như tất cả mọi người sê không khỏi cảm tháy an tĩnh lại!
Lăng Tiêu nhìn qua nhưng khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều trước mắt. nhẹ giọng hỏi:
- Đà lâu rồi chúng ta không có ở cùng một chồ nói chuyện phiếm. Mọi người nói huynh nghe xem nào. đã tới cảnh giới gì rồi?
Chúng nữ sừng sốt, sau đó lập tức đều lộ ra vẻ vui mừng. Các nàng im lặng. chấp nhận chuyện không có Lăng Tiêu bên cạnh trong thời gian dài. Nhưng có phải tự bản thân các nàng thích im lặng đâu? Bây giờ thấy Lăng Tiêu chủ động tim các nàng tâm tình, sao mà không mừng rỡ như điên cơ chứ?
Thượng Quan Vũ Đồng nhìn thoáng qua chúng nữ. Chúng nữ tuy tôn Diệp Từ làm Đại phu nhân, nhưng vân luôn CÔNG nhận Thượng Quan Vũ Đồng là đại tỷ! Điều này CŨNG là bời vì chúng nữ từ lúc ờ nhân giới đã quá quen với điều này. Hơn nưa thân phận trước kia của Thượng Quan Vũ Đồng CŨNG làm cho địa vị của nàng trong mắt người khác cao hơn người bình thường rất nhiều.
- Ta nói trước.
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ mĩm cười, thoải mái ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ. chiếc váy dài phủ kín đôi chân, bên hông buộc một sợi tơ tằm tôn lên chiếc eo duyên dáng nhỏ nhắn mềm mại. Mấy năm tu luyện trong Thánh Vực. dường như làm cho khuôn mặt Thượng; Quan Vũ Đồng càng trở nên trắng mịn nõn nà như làn da em bé, vô cùng mịn màng!
- Từ khi được truyền thừa của tổ tiên. phi thăng Thánh Vực cũng hơn một trăm năm. dùng đan dược cùa phu quân hồ trợ, hơn nưa còn có thần thủy cải tạo thân thê, thực lực của ta bây giờ đã đạt tới cảnh giới đại viên mân sơ cấp!
Thượng Quan Vũ Đồng nhìn Lăng Tiêu. vẻ mặt dịu dàng nói:
- Tuy rằng vẫn chưa thể chia sẻ mọi việc cho phu quân, nhưng bằng vào kiếm thuật của mình, tự bảo vệ bản thân thì không có việc gì
Lăng Tiêu gật gật đâu, nhìn vẻ mặt tự tin của Thượng Quan Vũ ĐÔNG không khỏi nhớ tới nừ nhân cường đại Đồ Vũ Đồng của Bắc Châu mà Lam Hi từng nói với hắn! Không biết khi còn trẻ. nữ nhân cùng tên với Thượng Quan Giáo
Phong Linh nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, sau đó thoải mái nói:
- Phu quân, âm luật kiếm Linh nhi cũng đã đại CÔNG cáo thành. Không biết có phải ảo gác hay không nhưng khi muội thi triển âm luật kiếm kỹ. có thê cảm giác được dường như có một loại lực lượng khó có thể hình dung theo kiếm chiêu phát ra. Lực lượng kia vô cùng cường đại, mỗi khi thực lực của muội đề thăng, cảm giác này càng mãnh liệt hơn một ít!
Lăng Tiêu nhíu mắt lại, Thần thức nhanh chóng đảo một vòng quanh thân thể Phong Linh. Quả nhiên, trên người Phong Linh đã có một tia lực lượng của thiên địa pháp tắc! Tuy ràng còn rắt mỏng manh, nếu không cẩn thận, tuyệt đối không thê điều tra ra. nhưng tia lực lượng này là hàng thật giá thật!
- Thực lực của muội...
Phong Linh có chút ngượng ngùng. mặt hoa đỏ lên. sau đó nói:
- Phu quân, thực lực Linh nhi so với Thượng Quan tỷ tỷ kém hơn rất nhiều. Bây giờ mới đạt tới cảnh giới sơ cấp tu luyện giả. Thật lâng phí không biết bao nhiêu kì trân dị bảo bồi bổ!
Chúng nữ nghe xong, đều không kìm nổi cười rộ lên, Isa đứng bên cạnh nhỏ giọng, thô thổi:
- Phong Linh tỷ, tỷ nói làm muội ngượng ngùng.
Lăng Tiêu nhìn Isa đáng yêu, không khói trêu đùa:
- Isa tiêu bảo bối cùa huynh, muội nói xem nào, thực lực của muội bây giờ thế nào rồi?
Isa mặc dù đà sớm là nữ nhân của Lãng Tiêu. nhưng bị hắn gọi là tiêu bảo bối trước mặt mọi người như vậy vẫn cảm thấy rất thẹn thùng; nhưng trong lòng lại ngọt ngào vô cùng. Mặc dù theo tuổi tác mà nói. nàng tuy rằng đã rất lớn, thậm chí đà có thế coi như là người già đến thành tinh rồi. Nhưng người tu luyện cùng người trong cõi hồng trần tính cách rất khác nhau!
Tựa như Lãng Tiêu năm đó hơn năm mươi tuổi đạt đến Kim Đan kỳ, lúc vừa mới xuyên việt đến thế giới này, Trong rất nhiều chuyện chăng phải cách cư xử cũng ngây thơ khờ dại như mấy đứa trẻ nít vô tri đó sao? Chuyện tu luyện không có ngày tháng, mỗi lần tu luyện bế quan mười năm tám năm quà thực rất bình thường. Isa tuy rằng so với trước kia đã thành thục hơn rát nhiều, nhưng tâm tính, nhưng vần không có thay đổi quá lớn.
Củi đầu. đò mặt, khe khè nói:
- Muội chỉ mới tới cành giới người luyện võ tiên thiên cao cấp, phu quân...Muội có phải rất kém cỏi hay không?
Lăng Tiêu lắc đầu. ôn hòa cười nói:
- Đâu có, Isa của ta có thể trong vòng một trăm năm ngắn ngủi tu luyện đến cảnh giới này đù để cho rát nhiều người tự xưng là thiên tài trong Thánh Vực cảm thấy xẩu hô! Ngàn vạn lần không nên nản chí. Sau khi tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn. muốn nâng cao còn rất nhiều khó khăn. Tuy nhiên, huynh tin tưởng, muội nhất định có thể vượt qua!
Isa vui sướng ngẩng đẩu, nhìn Lăng Tiêu, thanh âm mòng manh nhưng ngọt ngào. vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng:
- Thật vậy chăng? Lăng Tiêu gật đầu:
- Đương nhiên là thật. ta đã bao giờ lừa gạt muội chưa?
Isa hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong ánh mắt hiện lên một chút nhu tình, thầm nghĩ: "Phu quân mãi cứ là phu quân, bất kê là năm đó ở Học viện đề quốc che chở cho ta, hay là bây giờ nhất đại tông sư uy phong lâm lâm danh
chấn Thánh Vực!"
Xuân Lan lúc này cũng có chút xấu hổ nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Phu quân, muội cũng như Thu Nguyệt, Phong Linh đều là cảnh giới sơ cấp tu luyện giả.
Lăng Tiêu gật gật đầu, trong lòng ít nhiêu cũng có chút kinh ngạc, lại thây hổ thẹn vô cùng vì mình mây năm nay vẫn xem nhẹ các nàng. Không ngờ, mây cô — gái ngày xưa này thực lực rất yếu, đều đã đạt được cảnh giới như thế. Điều này không phải cứ dùng đan dược là có thể đạt được. Nếu các nàng không có cố gắng rất nhiều, tuyệt đối không có khả năng đạt tới thành tựu như hôm ngy! Hon nữa, « thực lực sau khi đột phá đến cảnh giới Kiếm Thánh, tốc độ tu luyện sẽ xuất hiện sự phân dòng. Có người sẽ tiến bộ cực nhanh, có người sẽ tu luyện thật chậm! Thực lực tích lũy. không phải chi đơn thuần dựa vào cố gắng hay các loại phụ trợ gì đó tỷ như đan dược, tỷ như nước thiên trì của Nã Đa Khắc. Quan trọng nhất là cần phải có ngộ tính và kiên nhẫn! Không phải ai cũng có thê chịu được ngày này qua ngày khác. năm này tháng nọ buồn tẻ tu luyện! Nghĩ vậy. Lãng Tiêu không kim nôi tán dương:
- Tốt, tốt lắm! Các muội đều rất tốt! Ta thật sự cảm thấy kiêu ngạo vì các muội! Lãng Tiêu nói xong; thấy trên mặt Tống Minh Nguyệt mang theo một chút đắc ý, liền cười hôi:
- Minh Nguyệt tiểu quái quái, có phải muốn nói cho vi phu biết muội đà đà đạt tới cành giới tiền kiếp thần không?
- A!
Mặt Tống Minh Nguyệt ửng đỏ, ra sức trợn mắt nhìn Lăng Tiêu một cái. Cái tên này. là lúc hai người vui vẻ bên nhau dùng đê xưng hô, hiện tại hắn công khai gọi, chẳng phải là xấu hồ chết người sao?