Ngươi là người phương nào? Không ngờ vô lễ như thế!
Nét mặt Hải Thiên vô cùng phẫn nộ, môi run run chỉ tay vào Lăng Tiêu quát, rồi mặt Hải Thiên lại không kìm được co rút vài cái, tay giấu trong áo nhẹ nhàng run lên, tên này…… Không ngờ thực lực tăng mạnh!
Điều khiến Hải Thiên kinh hãi không hiểu được chính là hắn cảm nhận được luồng lực lượng cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt trong cơ thể Lăng Tiêu! Hắn không kìm nổi nghĩ: như thế nào có thể, hắn như thế nào có thể đột phá Thiên Mạch. Cho dù chịu được ngâm thuốc thập tử nhất sinh kia nhưng sao trong thời gian ngắn như vậy liền tiến bộ tới mức này?
Nhất định là ảo giác, gần đây mệt nhọc quá mức!
Trong lòng Hải Thiên không ngừng an ủi mình nhưng ý nghĩ lại thanh tỉnh vô cùng. Lần đầu gặp, tiểu tử này liền dùng khí thế bức hắn lui hai bước, giờ thực lực lại thật sự tăng mạnh!
Hải Thiên tuyệt đối không muốn mình lưu lại địch nhân khiến cuộc sống hàng ngày của hắn gian nan, có điều…… Hôm nay trước mặt cháu hoàng đế, ra tay giết chết con của một gia đình trọng thần cũng không thích hợp lắm. Vẻ mặt Hải Thiên âm trầm vô cùng, trong lòng không thể kìm nổi dâng lên một ý niệm, quyết không cho Lăng Tiêu sống qua đêm nay!
Lúc trước, Lăng Tiêu quyết đấu cùng Ô Lan Thác thì Lý Thiên Lạc không có ở đó. Tuy rằng hắn biết một võ giả bậc cao cứu đi Ô Lan Thác vốn sẽ chết dưới kiếm của Lăng Tiêu nhưng lại không biết người trước mặt này. Tuy nhiên có thể khiến Lăng Tiêu cư xử như vậy chắc chắn cũng có thù hận sâu đậm. Vì thế, hắn thản nhiên cười rồi nhìn thoáng qua người tuổi trẻ với khuôn mặt anh tuấn cùng quần áo hoa lệ phía đối diện, chợt nhướng mày lên:
- Đúng vậy, vừa khéo đại ca cũng tới nơi này dùng cơm sao?
Người trẻ tuổi mặc hoa phục cười rất ôn hòa, khẽ gật đầu, lập tức nhìn Hải Thiên bên cạnh nói:
- Vô Danh trưởng lão như thế nào biết được bằng hữu của Nhị đệ đệ tại hạ?
Vẻ mặt Hải Thiên chợt chỉnh lại cung kính nói:
- Bẩm báo đại vương tử, Vô Danh cũng không rõ lắm. Đại khái là tiểu bằng hữu này nhận sai người thì phải? Mặc dù hắn có chút cuồng vọng chẳng qua lão phu sẽ không chấp nhặt cùng đứa trẻ không hiểu biết này. Nếu đây là người của đệ đệ đại vương tử thì quên chuyện này đi. Ta cũng không truy cứu hắn vô lễ với ta.
Lúc này Isa lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Hải Thiên, âm thanh trong trẻo mà lạnh giá :
- Theo ta được biết, ngươi tên là Hải Thiên, mười mấy năm trước ở đế đô phạm phải vụ án lớn, là tội phạm truy nã cấp A của đế quốc! Lần trước Lăng Tiêu ca ca quyết đấu cùng Ô Lan Thác có ký kết khế ước quý tộc sinh tử thì ngươi xuất hiện đánh bị thương Lăng Tiêu ca ca. Hơn nữa, ngươi còn mang Ô Lan Thác đi, cho nên ngươi không phải tên Vô Danh nào mà càng không phải là người Lăng Tiêu ca ca nhận lầm. Không thể tưởng được ngươi đường đường là một gã Ma Kiếm Sĩ, võ giả bậc cao như thế, mà ngay cả một chút thể diện cũng không có, thực làm cho người ta khinh thường!
Lời nói của Isa rõ ràng lưu loát, trực tiếp chỉ ra ân oán giữa Lăng Tiêu với Hải Thiên khiến cho người của hai bên đều biến sắc.
Lý Thiên Lạc đột nhiên tỉnh ngộ, khó trách Lăng Tiêu không để ý mình mà rút kiếm hướng tới, có điều……. Tuy rằng trước mắt thực lực Lăng Tiêu thoạt nhìn thì tăng lên rất lớn nhưng để chống lại Ma Kiếm Sĩ thành danh đã lâu như Hải Thiên thì dường như không có phần thắng gì!
Thành thật mà nói, hắn không xem trọng Lăng Tiêu nhưng lại biết lúc này chính mình không thể mở miệng nói cái gì, nếu không sẽ đánh mất khí thế của Lăng Tiêu. Hắn không kìm nổi có chút lo lắng liếc mắt nhìn vào chỗ u tối, ngầm ra hiệu gì đó, nơi đó……. Có vài tên hộ vệ trường kỳ đi theo hắn. Thực lực của bọn cũng đạt tới tu vi Ma Kiếm Sĩ!
Có người cũng ngầm dùng tay ra hiệu trả lời, Lý Thiên Lạc cảm thấy an tâm một chút dời ánh mắt về phía ca ca mình, người con lớn nhất của thái tử điện hạ, Lý Thiên Liệt.
Vẻ mặt Lý Thiên Liệt có chút khó coi, không thể tưởng được không ngờ có người trực tiếp vạch trần thân phận của Hải Thiên. Mình chính là vương tử mà cùng một tên tội phạm truy nã ở cùng một chỗ, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lúc này Hải Thiên hừ một tiếng thật mạnh, trong không khí một dòng nước ngầm hướng về Isa. Vẻ mặt Isa bỗng ngưng trệ, Lăng Tiêu nghiêng người bước một bước, che ở trước mặt Isa còn ánh mắt lạnh như băng nhìn Hải Thiên:
- Ngươi còn gì để nói?
- Nói bậy bạ! Hoàn toàn là một bên nói bậy!
Hải Thiên giận tím mặt nói:
- Con nhóc này ngậm máu phun người!
Lúc này trong nhóm người của Lý Thiên Liệt có một người trung niên thoạt nhìn thì văn nhược nho nhã nhưng trên mặt lại toát ra một luồng cương trực chính khí quát:
- Trước mặt đúng là Lăng Tiêu, ta cùng với phụ thân ngươi cùng làm quan, tuyệt đối không thể vô lễ như thế!
- Cần gì nói lời vô nghĩa!
Nội lực của Lăng Tiêu rót vào Tế Liễu kiếm. Thân Tế Liễu kiếm lập tức run rẩy một hồi rồi phát ra một luồng âm thanh thảm thiết. Bầu không khí chợt đông lại, một luồng khí thế khổng lồ bức tới người ở hai bên, khiến cho họ kìm lòng không được phải lui về phía sau!
Lý Thiên Lạc che chở Isa lui lại phía sau hai mươi mấy bước. Lý Thiên Liệt cùng mọi người ở bên kia đều lui về phía sau. Vẻ mặt vài tên văn nhân có thực lực yếu kém đều hiện lên một mảnh trắng bệch, không thể tưởng được, người thiếu niên này chỉ dựa vào khí thế có thể làm cho bọn họ chật vật như thế.
Trên mặt Hải Thiên âm tình bất định, lúc này Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
- Cứ phóng tay làm, sống chết là do số mệnh!
Vốn Lăng Tiêu có thể không nói lời này mà một mặt mãnh công Hải Thiên. Hải Thiên có rất nhiều kiêng kị, tuyệt đối không dám ra tay giết hắn. Bởi vì Hải Thiên cùng với Lý Thiên Liệt ở cùng một chỗ, nếu như dám hạ sát thủ thì ngay cả thái tử cũng sẽ không bỏ qua hắn. Nhưng Lăng Tiêu cũng không nhỏ nhen như thế, võ giả phải có tôn nghiêm của võ giả. Dạng như Hải Thiên, kỳ thật cũng không có chút tôn nghiêm nào của một võ giả, nên có khác nhau gì lớn so với con chó đâu?
Quyền lực của Lăng gia hơn phân nửa ở trong quân đội nên lực ảnh hưởng trong giới quý tộc ở đế đô cũng không tính là lớn, cho nên rất nhiều đại quý tộc có thể không cần Lăng gia nhưng thái tử điện hạ lại không giống như vậy. Người mà hắn không dám đắc tội nhất là Lăng Thiên Khiếu! Ít nhất là trước lúc hắn kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước thì tuyệt đối không dám.
Hải Thiên lão già thành tinh, như thế nào không rõ đạo lý này. Cho nên hắn không dám làm gì Lăng Tiêu, nhưng nghe xong lời nói của Lăng Tiêu thì trái tim không kìm nổi chợt nảy lên, tiểu tử, ngươi chuốc phiền! Cùng lắm thì giết ngươi rồi ta lập tức rời xa đế đô. Bởi vì đại vương tử đã hô tên ta là Vô Danh thì đến lúc đó chối từ cũng rất dễ dàng.
- Lời này thật sao?
Trên mặt Hải Thiên toát lên sát ý lành lạnh, một thanh trường kiếm bình thường xuất hiện ở trong tay. Hiển nhiên hắn vẫn tự phụ thân phận nên chỉ chọn một thanh kiếm bình thường. Trong lòng Hải Thiên nổi lên một luồng háo hức ngạo nghễ, lòng nói ngươi chẳng qua chỉ dùng bí pháp để trong thời gian ngắn nâng cao thực lực của mình. Hơn nữa, ta cũng cảm giác ngươi không hùng mạnh hơn so với ta mà lại dám liều lĩnh như thế. Hôm nay không giết ngươi thì ta khó đảm bảo ngày sau không chết ở trên tay ngươi.
”Vậy thì, tiểu tử, là bản thân ngươi muốn chết!” Hải Thiên nghĩ thầm, trong nháy mắt toàn thân dâng lên một luồng khí thế hùng manh:
- Ra tay đi!
Sau khi Lăng Tiêu thành công cải tạo thân thể liền vẫn luôn muốn làm sao có thể tiêu hao hết lực lượng thuộc về Trúc Cơ đan trong cơ thể. Cái này kỳ thật là kết quả mà Lăng Tiêu nghiêm khắc yêu cầu với chính mình. Trên thực tế, hiệu quả của lực lượng Trúc Cơ đan còn sót lại trong đan điền còn tốt hơn so với Tử Lam Chu Quả mà Diệp Vi Ny cùng Xuân Lan Thu Nguyệt đã sử dụng . Nhưng có một điểm chung quy nó là ngoại lực! Lực lượng mà bản thân mình phải hấp thu vẫn khác với lực lượng mình tự rèn luyện được.
Nếu Lăng Tiêu chỉ tu võ đạo thì hoàn toàn có thể không cần nhưng Lăng Tiêu tu lại là tiên đạo! Nội lực chung quy phải chuyển hóa thành tiên linh lực! Cho nên từng giọt từng giọt đều cần thông qua chính mình tu luyện từ từ tích lũy mới có thể khiến cho tu vi không xuất hiện vấn đề gì!
- Lão thất phu, chịu chết đi!
Lăng Tiêu lạnh lùng cười, trên thân của Tế Liễu kiếm bắn ra một luồng kiếm khí màu xám dài hơn một thước, cổ tay run lên, kiếm khí giống như long xà, đâm về phía Hải Thiên.
- Ngươi là người phương nào? Không ngờ vô lễ như thế!
Nét mặt Hải Thiên vô cùng phẫn nộ, môi run run chỉ tay vào Lăng Tiêu quát, rồi mặt Hải Thiên lại không kìm được co rút vài cái, tay giấu trong áo nhẹ nhàng run lên, tên này…… Không ngờ thực lực tăng mạnh!
Điều khiến Hải Thiên kinh hãi không hiểu được chính là hắn cảm nhận được luồng lực lượng cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt trong cơ thể Lăng Tiêu! Hắn không kìm nổi nghĩ: như thế nào có thể, hắn như thế nào có thể đột phá Thiên Mạch. Cho dù chịu được ngâm thuốc thập tử nhất sinh kia nhưng sao trong thời gian ngắn như vậy liền tiến bộ tới mức này?
Nhất định là ảo giác, gần đây mệt nhọc quá mức!
Trong lòng Hải Thiên không ngừng an ủi mình nhưng ý nghĩ lại thanh tỉnh vô cùng. Lần đầu gặp, tiểu tử này liền dùng khí thế bức hắn lui hai bước, giờ thực lực lại thật sự tăng mạnh!
Hải Thiên tuyệt đối không muốn mình lưu lại địch nhân khiến cuộc sống hàng ngày của hắn gian nan, có điều…… Hôm nay trước mặt cháu hoàng đế, ra tay giết chết con của một gia đình trọng thần cũng không thích hợp lắm. Vẻ mặt Hải Thiên âm trầm vô cùng, trong lòng không thể kìm nổi dâng lên một ý niệm, quyết không cho Lăng Tiêu sống qua đêm nay!
Lúc trước, Lăng Tiêu quyết đấu cùng Ô Lan Thác thì Lý Thiên Lạc không có ở đó. Tuy rằng hắn biết một võ giả bậc cao cứu đi Ô Lan Thác vốn sẽ chết dưới kiếm của Lăng Tiêu nhưng lại không biết người trước mặt này. Tuy nhiên có thể khiến Lăng Tiêu cư xử như vậy chắc chắn cũng có thù hận sâu đậm. Vì thế, hắn thản nhiên cười rồi nhìn thoáng qua người tuổi trẻ với khuôn mặt anh tuấn cùng quần áo hoa lệ phía đối diện, chợt nhướng mày lên:
- Đúng vậy, vừa khéo đại ca cũng tới nơi này dùng cơm sao?
Người trẻ tuổi mặc hoa phục cười rất ôn hòa, khẽ gật đầu, lập tức nhìn Hải Thiên bên cạnh nói:
- Vô Danh trưởng lão như thế nào biết được bằng hữu của Nhị đệ đệ tại hạ?
Vẻ mặt Hải Thiên chợt chỉnh lại cung kính nói:
- Bẩm báo đại vương tử, Vô Danh cũng không rõ lắm. Đại khái là tiểu bằng hữu này nhận sai người thì phải? Mặc dù hắn có chút cuồng vọng chẳng qua lão phu sẽ không chấp nhặt cùng đứa trẻ không hiểu biết này. Nếu đây là người của đệ đệ đại vương tử thì quên chuyện này đi. Ta cũng không truy cứu hắn vô lễ với ta.
Lúc này Isa lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Hải Thiên, âm thanh trong trẻo mà lạnh giá :
- Theo ta được biết, ngươi tên là Hải Thiên, mười mấy năm trước ở đế đô phạm phải vụ án lớn, là tội phạm truy nã cấp A của đế quốc! Lần trước Lăng Tiêu ca ca quyết đấu cùng Ô Lan Thác có ký kết khế ước quý tộc sinh tử thì ngươi xuất hiện đánh bị thương Lăng Tiêu ca ca. Hơn nữa, ngươi còn mang Ô Lan Thác đi, cho nên ngươi không phải tên Vô Danh nào mà càng không phải là người Lăng Tiêu ca ca nhận lầm. Không thể tưởng được ngươi đường đường là một gã Ma Kiếm Sĩ, võ giả bậc cao như thế, mà ngay cả một chút thể diện cũng không có, thực làm cho người ta khinh thường!
Lời nói của Isa rõ ràng lưu loát, trực tiếp chỉ ra ân oán giữa Lăng Tiêu với Hải Thiên khiến cho người của hai bên đều biến sắc.
Lý Thiên Lạc đột nhiên tỉnh ngộ, khó trách Lăng Tiêu không để ý mình mà rút kiếm hướng tới, có điều……. Tuy rằng trước mắt thực lực Lăng Tiêu thoạt nhìn thì tăng lên rất lớn nhưng để chống lại Ma Kiếm Sĩ thành danh đã lâu như Hải Thiên thì dường như không có phần thắng gì!
Thành thật mà nói, hắn không xem trọng Lăng Tiêu nhưng lại biết lúc này chính mình không thể mở miệng nói cái gì, nếu không sẽ đánh mất khí thế của Lăng Tiêu. Hắn không kìm nổi có chút lo lắng liếc mắt nhìn vào chỗ u tối, ngầm ra hiệu gì đó, nơi đó……. Có vài tên hộ vệ trường kỳ đi theo hắn. Thực lực của bọn cũng đạt tới tu vi Ma Kiếm Sĩ!
Có người cũng ngầm dùng tay ra hiệu trả lời, Lý Thiên Lạc cảm thấy an tâm một chút dời ánh mắt về phía ca ca mình, người con lớn nhất của thái tử điện hạ, Lý Thiên Liệt.
Vẻ mặt Lý Thiên Liệt có chút khó coi, không thể tưởng được không ngờ có người trực tiếp vạch trần thân phận của Hải Thiên. Mình chính là vương tử mà cùng một tên tội phạm truy nã ở cùng một chỗ, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lúc này Hải Thiên hừ một tiếng thật mạnh, trong không khí một dòng nước ngầm hướng về Isa. Vẻ mặt Isa bỗng ngưng trệ, Lăng Tiêu nghiêng người bước một bước, che ở trước mặt Isa còn ánh mắt lạnh như băng nhìn Hải Thiên:
- Ngươi còn gì để nói?
- Nói bậy bạ! Hoàn toàn là một bên nói bậy!
Hải Thiên giận tím mặt nói:
- Con nhóc này ngậm máu phun người!
Lúc này trong nhóm người của Lý Thiên Liệt có một người trung niên thoạt nhìn thì văn nhược nho nhã nhưng trên mặt lại toát ra một luồng cương trực chính khí quát:
- Trước mặt đúng là Lăng Tiêu, ta cùng với phụ thân ngươi cùng làm quan, tuyệt đối không thể vô lễ như thế!
- Cần gì nói lời vô nghĩa!
Nội lực của Lăng Tiêu rót vào Tế Liễu kiếm. Thân Tế Liễu kiếm lập tức run rẩy một hồi rồi phát ra một luồng âm thanh thảm thiết. Bầu không khí chợt đông lại, một luồng khí thế khổng lồ bức tới người ở hai bên, khiến cho họ kìm lòng không được phải lui về phía sau!
Lý Thiên Lạc che chở Isa lui lại phía sau hai mươi mấy bước. Lý Thiên Liệt cùng mọi người ở bên kia đều lui về phía sau. Vẻ mặt vài tên văn nhân có thực lực yếu kém đều hiện lên một mảnh trắng bệch, không thể tưởng được, người thiếu niên này chỉ dựa vào khí thế có thể làm cho bọn họ chật vật như thế.
Trên mặt Hải Thiên âm tình bất định, lúc này Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
- Cứ phóng tay làm, sống chết là do số mệnh!
Vốn Lăng Tiêu có thể không nói lời này mà một mặt mãnh công Hải Thiên. Hải Thiên có rất nhiều kiêng kị, tuyệt đối không dám ra tay giết hắn. Bởi vì Hải Thiên cùng với Lý Thiên Liệt ở cùng một chỗ, nếu như dám hạ sát thủ thì ngay cả thái tử cũng sẽ không bỏ qua hắn. Nhưng Lăng Tiêu cũng không nhỏ nhen như thế, võ giả phải có tôn nghiêm của võ giả. Dạng như Hải Thiên, kỳ thật cũng không có chút tôn nghiêm nào của một võ giả, nên có khác nhau gì lớn so với con chó đâu?
Quyền lực của Lăng gia hơn phân nửa ở trong quân đội nên lực ảnh hưởng trong giới quý tộc ở đế đô cũng không tính là lớn, cho nên rất nhiều đại quý tộc có thể không cần Lăng gia nhưng thái tử điện hạ lại không giống như vậy. Người mà hắn không dám đắc tội nhất là Lăng Thiên Khiếu! Ít nhất là trước lúc hắn kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước thì tuyệt đối không dám.
Hải Thiên lão già thành tinh, như thế nào không rõ đạo lý này. Cho nên hắn không dám làm gì Lăng Tiêu, nhưng nghe xong lời nói của Lăng Tiêu thì trái tim không kìm nổi chợt nảy lên, tiểu tử, ngươi chuốc phiền! Cùng lắm thì giết ngươi rồi ta lập tức rời xa đế đô. Bởi vì đại vương tử đã hô tên ta là Vô Danh thì đến lúc đó chối từ cũng rất dễ dàng.
- Lời này thật sao?
Trên mặt Hải Thiên toát lên sát ý lành lạnh, một thanh trường kiếm bình thường xuất hiện ở trong tay. Hiển nhiên hắn vẫn tự phụ thân phận nên chỉ chọn một thanh kiếm bình thường. Trong lòng Hải Thiên nổi lên một luồng háo hức ngạo nghễ, lòng nói ngươi chẳng qua chỉ dùng bí pháp để trong thời gian ngắn nâng cao thực lực của mình. Hơn nữa, ta cũng cảm giác ngươi không hùng mạnh hơn so với ta mà lại dám liều lĩnh như thế. Hôm nay không giết ngươi thì ta khó đảm bảo ngày sau không chết ở trên tay ngươi.
”Vậy thì, tiểu tử, là bản thân ngươi muốn chết!” Hải Thiên nghĩ thầm, trong nháy mắt toàn thân dâng lên một luồng khí thế hùng manh:
- Ra tay đi!
Sau khi Lăng Tiêu thành công cải tạo thân thể liền vẫn luôn muốn làm sao có thể tiêu hao hết lực lượng thuộc về Trúc Cơ đan trong cơ thể. Cái này kỳ thật là kết quả mà Lăng Tiêu nghiêm khắc yêu cầu với chính mình. Trên thực tế, hiệu quả của lực lượng Trúc Cơ đan còn sót lại trong đan điền còn tốt hơn so với Tử Lam Chu Quả mà Diệp Vi Ny cùng Xuân Lan Thu Nguyệt đã sử dụng . Nhưng có một điểm chung quy nó là ngoại lực! Lực lượng mà bản thân mình phải hấp thu vẫn khác với lực lượng mình tự rèn luyện được.
Nếu Lăng Tiêu chỉ tu võ đạo thì hoàn toàn có thể không cần nhưng Lăng Tiêu tu lại là tiên đạo! Nội lực chung quy phải chuyển hóa thành tiên linh lực! Cho nên từng giọt từng giọt đều cần thông qua chính mình tu luyện từ từ tích lũy mới có thể khiến cho tu vi không xuất hiện vấn đề gì!
- Lão thất phu, chịu chết đi!
Lăng Tiêu lạnh lùng cười, trên thân của Tế Liễu kiếm bắn ra một luồng kiếm khí màu xám dài hơn một thước, cổ tay run lên, kiếm khí giống như long xà, đâm về phía Hải Thiên.