Hiện tại Isa đã biết thân phận thực sự của La Thiên, có chút ít nghi ngờ việc mở tiệc chiêu đãi vào buổi tối, nhẹ giọng hỏi Lăng Tiêu:
- Lăng,… Lăng Tiêu ca ca, huynh thật sự muốn đi dự tiệc vào buổi tối sao?
Lăng Tiêu cười nói:
- Không muốn đi lắm, chẳng qua là một lần tụ hội trong nhóm bạn học thôi. Coi như chúng ta chào đón Karin đồng học.
-Được rồi, Karin đã trở lại.
Trên mặt Isa lộ ra một chút tươi cười:
- Thương thế Karin hẳn là tốt lên rồi. Viên cực phẩm Liệu Thương đan là do muội cầu gia gia vài lần mới có được một viên đấy, hiệu quả của nó quả thật rất tốt!
Trên mặt Isa cũng không có vẻ gì là tiếc rẻ cùng hối hận. Đối với nàng, viên đan dược kia phát huy tác dụng lớn nhất là khi cứu sống một người, đây là mới là tác dụng của đan dược.
Isa nói xong, bỗng nhiên đôi mắt chớp chớp lên nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu:
- Lăng Tiêu ca ca, huynh luyện chế ra Trú Nhan đan có hiệu quả rất tốt, nếu như…… Nếu như có thể bán ra, muội tin rằng nó chắc chắn sẽ khiến cho các cô gái quý tộc điên cuồng!
Lăng Tiêu sửng sốt, trong đầu hắn thật đúng là chưa từng nghĩ tới ý tưởng bán đan dược mà mình luyện chế ra. Hơn phân nửa người Tu Chân Giới lấy vật trao đổi vật, cũng có thị trường giao dịch là bán pháp bảo để đổi lấy tinh thạch. Nhưng khi đó, bất kể thân phận hay là bản lĩnh của Lăng Tiêu đều rất kém, hắn căn bản không được tham gia vào giao dịch cấp bậc đại hội. Nếu không, hắn cũng không nghĩ đến việc mò tìm pháp bảo rồi.
Lăng Tiêu nghĩ, hiện tại mình đang ở thế giới này, là thế giới thế tục. Tuy rằng những tinh hạch giá trị này rất đắt tiền nhưng cũng có thể dùng tiền tài mua được một vật gì đó!
Ở Tu Chân Giới, nếu có người nói lấy hoàng kim để đổi lấy tinh thạch thì e rằng sẽ trở thành kẻ điên mà người khác trực tiếp coi thường. Tất cả mọi người đều là người tu luyện, cần hoàng kim làm gì?
Luyện pháp bảo cũng không như tinh thiết!
Bởi vậy, hoàng kim ở trong mắt người tu chân không khác nhiều lắm so với tảng đá.
Thấy bộ dáng Lăng Tiêu có chút ý lay động, trên mặt Isa lộ ra vẻ tinh nghịch, mỉm cười ngọt ngào nói:
- Lăng Tiêu ca ca, hiện tại Isa đã bắt đầu quản lý công việc trong gia tộc rồi nhé.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Isa, nói thật tới bây giờ hắn cũng không biết Isa làm gì trong nhà nên cũng chưa từng hỏi tới.
Isa lộ ra vẻ tươi cười thẹn thùng:
- Gia tộc Isa là thế gia dược liệu lớn nhất Đế quốc Lam Nguyệt, nhưng cho dù là luyện dược sư tốt nhất của gia tộc muội cũng không lợi hại như ca ca!
Isa nói xong, khuôn mặt hình trái xoan lại hiện lên vẻ tự hào.
…….
Lăng Tiêu có chút không nói được. Phỏng chừng luyện dược sư của gia tộc Isa mà nghe được lời này chắc là choáng váng mà tức giận.
- Thật sự muội cũng không phải khen nịnh ca ca, loại đan dược Trú Nhan đan mà huynh luyện chế này, cho tới bây giờ Isa cũng chưa từng nghe nói qua!
Trong giọng nói của Isa toát ra vẻ sùng bái. Hơn nữa nàng thầm nghĩ, nếu như….. phát ra tin tức là ca ca có thể luyện chế đan dược có thể đả thông kinh mạch cho người bị Thiên Mạch thì chỉ sợ trong một đêm, ca ca có thể trở thành danh nhân vang động đại lục!
Chẳng qua là nàng hiểu đạo lý người thường vô tội nhưng kẻ mang ngọc có tội, nên nàng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
- Lăng Tiêu ca ca, nếu huynh đem quyền tiêu thụ Trú Nhan đan cho Isa thì muội sẽ trừ một chút phí tiêu thụ, còn lại tất cả thu nhập đều cho ca ca. Gia tộc Isa chỉ muốn dùng nó để nâng cao tiếng tăm là tốt rồi. Hơn nữa Isa tuyệt đối sẽ không bán đứng ca ca!
Cũng chỉ có đối mặt với Lăng Tiêu thì Isa mới có thể có điệu bộ nói chuyện thấp như thế. Đổi lại người khác, cho dù trong tay hắn có được đan dược tốt hơn nữa thì nhiều nhất Isa cho hắn có lợi nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra giới hạn cuối của gia tộc mình. Bởi vì Isa cũng tin Lăng Tiêu không quá coi trọng lợi ích!
Hơn nữa, một điểm quan trọng nhất của Isa là nàng thích Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu mỉm cười:
- Giao cho muội thì huynh đương nhiên sẽ yên tâm. Về phần tiêu thụ như thế nào thì muội xem xử lý ra sao cũng không cần nói cho huynh biết. Tuy nhiên, số lượng sẽ không quá lớn cho nên muội phải có sự chuẩn bị.
Isa tủm tỉm cười rồi nói:
-Yên tâm đi, cho dù ca ca cho muội rất nhiều thì Isa cũng sẽ không bán số lượng nhiều quá đâu! Đồ tốt như vậy nếu tùy tiện mà có thể mua được thì tên tuổi của nó chẳng phải rơi xuống sao?
Thiên phú kinh doanh của Isa vào lúc này đã hiển lộ hoàn toàn.
Ngoại trừ cảm tình của Isa với Lăng Tiêu thì giá trị của Trú Nhan đan cũng tuyệt đối có thể khiến cho bất kể một kẻ có đầu óc kinh doanh nào cũng phải điên cuồng vì nó. Những người phụ nữ đại quý tộc e rằng coi trọng khuôn mặt của mình còn hơn trượng phu. Nếu như họ biết có một loại đan dược có thể làm cho tuổi xuân của họ được giữ mãi thì cho dù là giá trên trời, các nàng cũng sẽ mua.
Thanh danh của gia tộc Isa vốn cũng vô cùng vang dội ở tầng trên xã hội. Thử nghĩ, lại thêm loại Trú Nhan đan này có thể khiến cho các cô gái điên cuồng vì nó, gia tộc nếu như vẫn không thể ổn định ngồi trên ngai vàng thế gia đệ nhất y dược của đế quốc thì mới làm người khác khó hiểu. Hơn nữa, vị trí người thừa kế của gia tộc Isa sẽ không ai lay động được!
Một điểm quan trọng nhất chính là Isa biết gia gia không thế nào chấp nhận cho mình với Lăng Tiêu cùng một chỗ. Isa chỉ muốn chứng minh cho gia gia thấy người đàn ông mà cô lựa chọn là ưu tú biết bao!
Hương Tạ Cư tửu lâu, nếu xét về quy mô ở đế đô tuyệt đối không được xếp trong ba mươi thương hiệu hàng đầu. Nhưng nếu xét tiếng tăm thì đứng trong ba thương hiệu hàng đầu khẳng định là không thành vấn đề!
Mà ngay cả quốc vương bệ hạ đều chính miệng thừa nhận: xa hoa mà không vang xa, kết hợp hoàn mỹ giữa không gian với tao nhã, nếu chưa tới Hương Tạ Cư dùng cơm thì không tính là quý tộc chân chính!
Một lời nói có giá trị vạn kim này làm cho tửu điếm Hương Tạ Cư này không đến mười năm nhanh chóng trở thành tửu lâu đệ nhất ở đế đô. Thức ăn thức uống ở nơi này cực kỳ đặc sắc, căn bản là chưa từng thấy ở rất nhiều nơi khác. Thậm chí, họ cũng không thể bắt chước các thức ăn!
Cũng có người thử lấy đầu bếp nơi này, nhưng chỉ có thể lấy đi loại học đồ thấp nhất, mà bọn họ chỉ nắm giữ một chút kỹ xảo nấu nướng, khi tới tửu lâu khác lập tức được đối xử như đầu bếp lớn. Từ đó có thể thấy được sự thịnh vượng của Hương Tạ Cư.
Lăng Tiêu nhớ rõ mình đã từng đi theo phụ thân tới nơi này một lần nhưng lúc đó hắn rất nhỏ, trí nhớ cũng có chút mơ hồ. Còn thân phận Isa xem như một trong những nhà quyền thế hiển hách vậy mà cũng chưa tới nơi này.
Nghe nói ở trong này ăn một bữa tốn mấy trăm kim tệ quả thực là chuyện rất bình thường. Nhưng đối với người bình thường mà nói thì mấy trăm kim tệ cũng đủ ăn vài chục năm rồi!
Không ngờ La Thiên chọn một nơi có cấp bậc cùng phẩm vị như thế để mở tiệc chiêu đãi Lăng Tiêu, có thể thấy trong lòng hắn đã coi trọng Lăng Tiêu rồi.
Lăng Tiêu cùng Isa xuống xe ngựa, nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé của Isa, ngẩng đầu nhìn. Ba tầng lầu cao của Hương Tạ Cư trông bề ngoài có không khí trang trọng, cổ kính, lan can khắc vẽ, phong cách khác hẳn với những kiến trúc kiểu mái vòm của Đế quốc Lam Nguyệt. Lăng Tiêu sửng sốt một chút, đối với những kiến trúc này hắn có loại cảm giác quen thuộc, thật sự rất giống như nhà mà lúc trước hắn ở tại Tu Chân Giới.
Lại thấy trên bảng hiệu được viết ba chữ to Hương Tạ Cư như rồng bay phượng múa, ngoài ra còn có hai chữ nhỏ có phong cách cổ xưa -- Hoàng Phủ! Hai hàng lông mày của Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhíu lại, nhớ tới cô gái mắt sáng đẹp động lòng người, trong lòng nghĩ: gia tộc Hoàng Phủ thật sự rất lợi hại!
Buôn bán rộng rãi mà vẫn xuất sắc như vậy, không biết ai đứng phía sau sắp đặt như vậy, thoạt nhìn còn lợi hại hơn so với Isa!
Lúc này Lý Thiên Lạc từ cửa đi ra nghênh đón, trên mặt lộ ra vẻ tao nhã tươi cười:
- Lăng huynh, mau vào đây!
Lăng Tiêu lạnh nhạt cười:
- Khiến huynh đợi lâu.
-Ha hả, chúng ta cũng vừa mới đến, Lăng huynh đồng ý đến là vui rồi, La Thiên vô cùng cảm kích!
Trong ánh mắt Lý Thiên Lạc lộ ra vẻ cảm kích, Lăng Tiêu chịu đến thì bản thân hắn đã đại biểu cho thái độ của Lăng gia. Cho dù Lăng Tiêu còn chưa thể đại biểu hoàn toàn cho Lăng gia nhưng ít ra có một điểm là Lăng gia sẽ không dễ dàng hướng về phía thái tử. Cho dù tương lai thái tử lên ngôi thì cũng như thế!
- Vừa khéo như vậy, đó không phải Nhị đệ sao?
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rất ôn hòa truyền đến.
Toàn bộ kinh mạch đã thông nên cực kỳ mẫn cảm đối cảnh vật chung quanh, vậy mà Lăng Tiêu bỗng nhiên có loại cảm giác sởn tóc gáy. Đột nhiên quay đầu lại chợt thấy một đám người đang đi tới. Trong đó có một lão già áo xám cho dù hóa thành tro Lăng Tiêu cũng có thể nhận ra, mà đối phương hiển nhiên cũng nhận ra hắn. Giờ phút này, lão đang dùng vẻ mặt đùa cợt với giọng mỉa mai nhìn Lăng Tiêu, trong đôi mắt hình tam giác tràn đầy vẻ khinh thường.
- Thật khéo!
Lăng Tiêu ha hả cười lạnh hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm lão già áo xám, chợt chìa tay chậm rãi rút ra Tế Liễu kiếm chỉ Hải Thiên:
- Lão thất phu, hôm nay, ta muốn bắt ngươi tế kiếm!