Tu vi hiện tại của Lăng Tiêu dường như rất khó dựa theo tiêu chuẩn của đại lục Thương Lan mà phán xét. Sau khi cải tạo cơ thể thì toàn bộ kinh mạch đều thông suốt!
Ngay cả hai huyệt đạo " Khí Hải ", " Khúc Cốt " mà phải đạt tới Cuồng Kiếm Sư mới có thể đả thông giờ cũng hoàn toàn không trở ngại. Sau khi cải tạo cơ thể, Lăng Tiêu đã có thể dựa theo công pháp của Tu Chân Giới, trực tiếp hấp thu linh khí trong thiên địa để tiến hành tu luyện!
Nhưng ở đại lục Thương Lan thì chỉ có võ giả ngoài tu vi Kiếm Tôn mới có thể trực tiếp hấp thu linh khí trong thiên địa để tiến hành tu luyện. Hơn nữa, bọn họ không có công pháp đầy đủ hệ thống như Lăng Tiêu, hầu như tất cả mọi người đều hấp thu linh khí một cách vô ý thức để tiến hành tu luyện!
Nếu không, dựa vào linh khí dồi dào của đại lục Thương Lan, làm sao võ giả có thực lực Kiếm Thánh lại hiếm như vậy!
Nhưng Lăng Tiêu cũng không tự đại cho rằng mình đã đạt tới thực lực của Ma Kiếm Sĩ. Đây chính là khác biệt giữa Tu Chân Giới và đại lục Thương Lan, người tu chân trước tiên tẩy tủy, cải tạo cơ thể rồi sau đó bắt đầu tu luyện. Mà đại lục Thương Lan bởi vì không kiến giải được tẩy tủy, cải tạo cơ thể nên họ hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của võ giả, từng đợt từng đợt phá vỡ huyệt đạo mà từng bước cố gắng đi lên .
Chẳng hạn như một đường chỉ cần theo lộ trình không ngừng đi tới thì cuối cùng sẽ tới điểm cuối; một đường thì chính mình phải thăm dò nhưng lộ trình lại tràn ngập bụi gai nhấp nhô, hơn nữa nếu không đi đúng còn có thể đi lạc!
Khác biệt trong đó xó thể nghĩ được ngay!
Giờ phút này, trong cơ thể Lăng Tiêu tồn trữ nội lực cũng không thuộc chính hắn. Chuẩn xác mà nói là dược lực của Trúc Cơ đan còn lưu lại!
Nguồn lực lượng này, nếu như Lăng Tiêu sử dụng quá độ thì sẽ gặp cảnh cạn kiệt, cho dù thông qua tu luyện đạt được cũng tuyệt đối không có thâm hậu như hiện tại!
Căn cứ vào việc hắn có thể khống chế nội lực để phóng thích ra kiếm khí thì trình độ chân thực hiện tại của Lăng Tiêu hẳn là trình độ của Đại Kiếm Sư bậc hai hoặc ba. Nếu như lúc này phối hợp kiếm kỹ Độc Cô Cửu Kiếm cùng với việc nắm giữ đủ loại công pháp của mình thì khiêu chiến với người có tu vi Cuồng Kiếm Sư cũng đã có thể tự tin!
Hơn nữa tu luyện về sau của Lăng Tiêu cũng không cần phá vỡ bất cứ huyệt đạo nào mà chỉ cần theo lực lượng trong cơ thể không ngừng tích lũy, thực lực sẽ càng ngày càng mạnh hơn!
Lăng Tiêu vẫn như trước khoanh chân ngồi ở trên sàn nhà, mà trong cơ thể lại vận hành một đại chu thiên nội công tâm pháp bí truyền của Thục Sơn. Sau đó, hắn lại mở hai mắt, toàn bộ tinh khí hai mắt thu vào trong, đứng dậy, loại cảm giác lúc trước ở Thục Sơn lại trở về trên người, cả người có loại cảm giác xuất trần tự nhiên.
Vị đạo càng dày đặc!
Giờ phút này nếu Lăng Tiêu rút kiếm thì người khác sẽ càng kinh ngạc phát hiện hắn cùng với kiếm đã hoàn toàn hợp nhất, khó phân biệt lẫn nhau!
Vừa mở cửa phòng ra liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của mấy người phụ nữ. Đầu tiên Diệp Vi Ny cau mày nhìn thấy trên mặt trên tay của Lăng Tiêu dường như đều kết một thứ quá bẩn, nhưng tiếp theo lại không thể ngửi được mùi vị khó chịu từ trên người hắn, kinh ngạc hỏi:
- Đây, đây là chuyện gì?
-Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng ra đây!
Trong con ngươi Thu Nguyệt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng. Nàng cảm thấy trên người thiếu gia dường như có thêm một cái gì, đến tột cùng là gì rồi lại nói không nên lời, dù sao…… Loại cảm giác này thực làm cho người ta thoải mái, càng thích tới gần hắn hơn. Trong lòng vừa nghĩ, bỗng nhiên trên mặt nàng phớt qua hai luồng ửng đỏ, nhẹ giọng nói:
-Thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị cho ngài xong rồi.
-Há, cảm ơn cô.
Lăng Tiêu thuận miệng nói, sau đó chuẩn bị đi tắm. Thu Nguyệt bị Lăng Tiêu nói một câu cảm tạ khiến nàng không hiểu được, trong lòng nghĩ, việc này chính là việc ta phải làm, thiếu gia vì sao phải nói cảm ơn?
Cũng may cảm tình Xuân Lan cùng Thu Nguyệt với Lăng Tiêu mười mấy năm như một ngày căn bản không nghĩ tới Lăng Tiêu có thể ghét bỏ các nàng.
Lăng Tiêu trông thấy Thu Nguyệt vẫn còn đi theo sau nói:
-Tự mình ta có thể tắm được rồi, các cô giúp ta chuẩn bị một bộ quần áo mới đặt ở lối đi!
-Vâng.
Thu Nguyệt nhẹ nhàng cười đi xuống chuẩn bị. Với nàng mà nói, mặc kệ thiếu gia biến hóa như thế nào vẫn là chủ nhân của nàng. Chủ nhân tốt thì các nàng mới vui vẻ theo, thế thôi.
Khi Lăng Tiêu tắm rửa xong, vừa đi ra lại khiến cho Diệp Vi Ny vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn chợt trợn mắt há hốc mồm, lấy tay chỉ vào Lăng Tiêu rồi sau đó đưa tay lên sờ sờ mặt mình:
- Ngươi…… Ngươi là Lăng Tiêu?
Lăng Tiêu mày nhíu xuống cảm thấy Diệp Vi Ny này vui đùa một chút cũng chẳng có gì buồn cười. Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng từ bên ngoài đi vào, nàng biết mấy ngày nay Lăng Tiêu vẫn đang bế quan, hẳn là xông phá thiên mạch. Mà theo tri thức nàng đang nắm giữ thì xông phá thiên mạch không thể nghi ngờ phải cần mạo hiểm rất lớn, nếu làm không tốt thậm chí có thể nguy hiểm tới sinh mệnh, cho nên mỗi ngày nàng đều đây một chuyến, tiện thể chuẩn bị kéo Diệp Vi Ny vẫn chờ đợi ở trong này trở về. Hiện tại cô nàng này rất có danh tiếng trong lớp cao cấp của học viện.
Khiến cho Thượng Quan Vũ Đồng dở khóc dở cười chính là trong thời gian ngắn bọn họ đi ra ngoài rèn luyện này, Diệp Vi Ny đã làm tổn thương bảy tám học sinh quấy rầy nàng. Tuy rằng cũng không thương nặng nhưng tên tuổi của nữ sinh bạo lực này đã được truyền ra ngoài. Hơn nữa, Diệp Vi Ny biết sự việc bên trong của Lăng Tiêu cùng Tạ Hiểu Yên, nói ra lời là muốn thay Lăng Tiêu giáo huấn nữ nhân không biết xấu hổ Tạ Hiểu Yên một chút.
Khiến cho Thượng Quan Vũ Đồng tỉnh táo lại là may thay Diệp Vi Ny chưa nói nàng là người yêu của Lăng Tiêu. Hơn nữa may mắn là Tạ Hiểu Yên cũng đi theo đại đội ra ngoài rèn luyện mà không ở trong học viện, nếu không sẽ phát sinh chuyện gì thì cũng không biết được. Nàng chuẩn bị tìm thời gian phù hợp nói chuyện với Diệp Vi Ny, cho nàng biết không được dễ dàng đánh nhau với bạn học, nhất là những người bị nàng đả thương có hơn phân nửa đều là thiếu gia có gia thế hiển hách. Mặc dù người ta còn chưa tìm tới cửa, phỏng chừng hơn phân nửa lý do vì Diệp Vi Ny là nữ sinh, tuy nhiên liệu họ có ngầm tính kế nàng hay không thì cũng không ai biết.
Vừa vào cửa thì cũng thấy Lăng Tiêu vừa mới tắm ra, nhất là trên mặt Lăng Tiêu có làn da như trẻ con khiến cho Thượng Quan Vũ Đồng lắp bắp kinh hãi, đồng thời không kìm nổi dâng lên một cơn ghen tị mãnh liệt trong lòng. Hơi quá đáng, làn da của đàn ông như thế nào có thể hoàn hảo hơn cả con gái chứ!
Vì thế vài ngày sau, Lăng Tiêu đều không có xuất hiện ở trong vườn trường mà vội vàng sắp xếp một loại đan dược thay đổi màu da của mình, còn cả…… Trú Nhan đan!
Thật sự là không có biện pháp, lúc trước Lăng Tiêu coi nhẹ trình độ nhạy cảm dung mạo của người phụ nữ, nếu như bộ dáng mình như vậy trực tiếp đi ra ngoài e rằng sẽ dọa rất nhiều người. Bởi vì làn da hiện tại của hắn nhẵn mịn giống như trẻ con tới mức khiến cho loại phụ nữ quốc sắc thiên hương như Thượng Quan Vũ Đồng cũng cảm thấy ghen tị, có thể tưởng tượng làn da của Lăng Tiêu đẹp tới mức độ người người oán trách.
Sau khi dùng đan dược thay đổi màu da, làn da của Lăng Tiêu mới khôi phục lại trạng thái bình thường lúc trước. Chẳng qua là cẩn thận nhìn vào thì loại trình độ nhẵn mịn này, người bình thường căn bản không có cách nào so sánh nổi.
Ngày thứ chín, Lăng Tiêu trở lại Học viện Đế quốc thì La Thiên lại đến nhà viếng thăm. Sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu, La Thiên sửng sốt cứng đờ nói không nên lời, cảm giác Lăng Tiêu dường như đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Nhìn thoáng qua hai thị nữ tuyệt sắc bên Lăng Tiêu, trong lòng hắn lại có chút hâm mộ. Mình tuy rằng ở nơi giống như Lăng Tiêu nhưng vì duy trì khiêm tốn nên chỉ có hai thị nữ bình thường hầu hạ. Lòng nói người này thật đúng là số phận tốt, ngay cả thị nữ cũng xinh đẹp như vậy, càng không nói còn có loại cô gái cực phẩm như Isa thích hắn.
-Lăng Tiêu huynh đệ, cuối cùng cũng thấy được đệ!
Dáng cười La Thiên đầy vẻ chân thành nói:
-Karin đã trở lại, may mà có đan dược của Isa đồng học, hiện tại nàng đã khôi phục rất tốt. Tối hôm nay, ta bày tiệc rượu chủ yếu chiêu đãi mời đệ cùng Isa đồng học ở Hương Tạ Cư tửu lâu, hy vọng Lăng huynh đệ có thể vui vẻ nhận lời.
Lăng Tiêu đả thông thiên mạch nên tâm tình cũng theo đó mà xảy ra một ít biến hóa. Trước kia, hắn kiêng kị một ít chuyện, nhưng hiện bây giờ cũng không còn quan trọng. Hơn nữa, bản thân hắn không thẹn với lương tâm, tin rằng cho dù là thái tử điện hạ cũng không thể vì mình cùng La Thiên ăn bữa cơm liền phát sinh hành động gì. Bằng không chẳng khác nào đẩy Lăng Thiên Khiếu sang nhị Vương tử!
Tuy rằng Lý Thiên Lạc này lòng dạ rất sâu nhưng nhân phẩm cũng không kém. Lăng Tiêu cũng nguyện ý kết giao với một bằng hữu như thế. Gật gật đầu, Lăng Tiêu nói: