Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 94: Chương 94: Luyện chế đan dược






Với khí thế chạy băng băng càng ngày càng nhanh của bọn cự tượng cùng với tiếng thét như tiếng chuông đồng vang vọng trên khắp bầu trời chiến trường, khí thế của đội quân người thú được nâng cao lên tột độ, tất cả người thú tại đây đều điên cuồng gào lên, huy động vũ khí trong tay ào ào phóng tới tấn công tường thành.

Thượng Quan Vũ Đồng cắn chặt bờ môi đến nỗi gương mặt hiện ra vẻ tái nhợt, cả những sợi tóc bay phủ trước trán cũng không buồn vén lên, hai tay nắm chặt thành quyền, trên lưng nắm tay trắng như ngọc nổi lên những đường gân xanh có thể thấy được rõ ràng, mắt nhìn chằm chằm vào đám Chiến Tranh Cự Tượng Komodo đang chạy ở hàng đầu.

Mà lúc này, tất cả đội quân người thú bắt đầu ào ạt kéo lại, bên trong không ngừng truyền đến tiếng rít gào vang vọng. Nhìn tư thế đó rõ ràng là chuẩn bị chờ khi cự tượng phá vỡ tường thành tức thì đội quân người thú tiếp theo sau thuận tiện lọt vào trong thị trấn Tạp Mai Long!

- A! Nguy rồi!

Tô Tú không kìm được nỗi kinh hãi bật thốt lên. Hiển nhiên, bất cứ ai nhìn thấy hình thể khổng lồ và năng lực phòng ngự biến thái của bọn cự tượng này cũng không dám xem chúng là vật trang trí. Tường thành kia thoạt nhìn mặc dù vô cùng chắc chắn, nhưng ai ai cũng không còn tin tưởng tường thành có thể chịu đựng nổi mấy cái húc của quái vật to lớn này.

- Trước đó nếu như có thể đào hầm bẫy ở bên ngoài là tốt rồi.

Tiêu Lâm thở dài lắc đầu:

- Đáng tiếc là quá bất ngờ!

- Nếu chỉ có bản lãnh đó, một trăm năm trước Tạp Mai Long có lẽ bị san bằng rồi!

Thượng Quan Vũ Đồng gần như nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:

- Vì sao còn chưa dùng ma tinh đại pháo!

- Ma tinh đại pháo?

Lăng Tiêu lập lại, cái từ này hình như hơi quen thuộc, đại khái là phụ thân Lăng Thiên Khiếu từng nhắc tới. Lúc này dường như để giải thích mối nghi hoặc của Lăng Tiêu, phòng vệ quân trên tường thành bỗng nhiên ít đi rất nhiều, ngay sau đó lại xuất hiện đẩy hơn mười khẩu pháo màu đen nòng thật lớn cỡ một vòng ôm lên trên mặt tường thành. Nòng pháo đen nhánh nhắm thẳng vào đám Chiến Tranh Cự Tượng Komodo đang càng ngày càng tới gần.

- Thật tốt quá!

Thượng Quan Vũ Đồng lộ ra vẻ hưng phấn trên nét mặt, kêu lên y hệt như một cô bé.

Ngay lúc này khi cự tượng còn cách tường thành không đến một trăm mét, chỉ thấy từ trong nòng mỗi khẩu pháo bỗng nhiên lóe ra vầng sáng đỏ rực, vô thanh vô tức bắn ra từng chùm tia sáng thực to!

Ánh sáng có màu trắng, từ rất xa cũng có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa lực lượng hủy diệt thật lớn, trúng vào con Chiến Tranh Cự Tượng Komodo đầu tiên. Con quái vật to lớn cao năm thước kia, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, đã bị một kích này nổ tung dập nát! Máu huyết và thịt nát tung bay đầy trời! Còn trên mặt đất thì bị kích thành một cái hố thật lớn đường kính hơn mười thước sâu tới năm sáu thước!

Lăng Tiêu nhìn thấy trong lòng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vũ khí hùng mạnh trên thế giới này, không ngờ lực sát thương lại kinh khủng đến như thế! Theo hiểu biết của Lăng Tiêu, e rằng cũng chỉ có cao thủ Nguyên Anh kỳ ở Tu Chân Giới mới có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy!

Với tu vi Kim Đan kỳ của mình trước đây, có lẽ cũng có thể giết chết Chiến Tranh Cự Tượng này, nhưng cũng tuyệt đối không thể đạt tới hiệu quả sát thương khủng khiếp đến như thế!

Tiếng hoan hô của Phòng vệ quân trên tường thành vang động khắp bầu trời!

Mấy con Chiến Tranh Cự Tượng Komodo khác ở phía sau thậm chí không đợi người thú trên lưng chỉ huy, vội quay đầu chạy điên cuồng trở lại đội quân của chúng. Đội quân người thú vừa mới tập trung lại đông đúc, bởi vậy đã bị chúng chạy trối chết xông vào giữa đám, không ít người thú bị giẫm đạp đến chết. Toàn bộ trận doanh của người thú đều hỗn loạn cả lên!

- Nếu thừa cơ hội này đánh ra ngoài thành, có thể dùng một tiếng trống thừa thắng xông lên đánh đuổi được bọn dã thú đó!

Thượng Quan Vũ Đồng nhìn cửa thành đóng chặt có chút chán nản nói.

Lăng Tiêu đột nhiên hỏi:

- Nếu ma tinh đại pháo này hiệu nghiệm như thế, vì sao vừa rồi không thừa cơ hội giết sạch bọn Chiến Tranh Cự Tượng đó đi?

Thượng Quan Vũ Đồng liếc Lăng Tiêu một cái trắng dã con mắt:

- Cậu nghĩ lực sát thương hùng mạnh của ma tinh đại pháo như vậy là từ đâu mà có? Mỗi một lần bắn ra, ít nhất cũng cần tới hơn mười tinh hạch ma thú bậc hai! Hơn nữa cần phải cùng một loại tinh hạch! Nếu không, dựa vào cái gì mà tinh hạch quý giá như vậy lại có rất nhiều quốc gia đều thu mua cho bằng được chứ? Để dự trữ cho chiến lược! Không phải lúc vạn bất đắc dĩ cũng không ai sử dụng đến thứ này!

Hiểu biết về ma tinh đại pháo, dường như ngoài Thượng Quan Vũ Đồng ra các giáo sư kia cũng không rành cho lắm, mọi người nghe xong đều giật mình kinh ngạc không thôi. Trời ạ, sao mà ngờ được vũ khí có tính sát thương hùng mạnh như thế lại đúng thực là một cái động không đáy nuốt lấy kim tệ!

Thượng Quan Vũ Đồng tiếp tục nói:

- Hơn nữa thứ này hình thể to lớn nặng nề, vận chuyển không tiện, không có nhẫn không gian nào có thể chứa đựng được cái thứ này, trong chiến tranh hầu như chỉ dùng để thủ thành. Hơn nữa các người cũng nhìn thấy đấy, lực sát thương của nó chỉ có hiệu quả trong vòng một trăm thước. Vì lẽ đó, ma tinh đại pháo thường thường đều dùng để uy hiếp địch quân, nếu lần này không phải xuất hiện loại Chiến Tranh Cự Tượng Komodo đáng sợ này, e là chúng ta cũng không có cơ hội nhìn thấy nó!

Tô Tú lúc này khẽ cười nói:

- Thượng Quan giáo sư, cô hiểu biết cũng thật nhiều đấy!

Thượng Quan Vũ Đồng rụt rè cười cười, sau đó nói:

- Chẳng qua là tôi thường hay xem nhiều điển tịch mà thôi, nếu bàn về phương diện kiến thức theo tôi thấy, ưu việt nhất hẳn là giáo sư Lăng Tố mới phải!

Bỗng nhiên nghe Thượng Quan giáo sư nhắc tới người tỷ tỷ trước giờ mình chưa gặp mặt, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú, nghiêng tai chú ý lắng nghe.

Các vị giáo sư kia quay mắt nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, lập tức đồng loạt gật đầu, Tô Tú nói:

- Đúng vậy, Lăng Tố giáo sư đã lâu cũng chưa trở về, đi cũng tới nửa năm hơn rồi!

Thượng Quan Vũ Đồng trên mặt cũng lộ ra vẻ nhớ mong, nhẹ giọng nói:

- Lúc này hẳn là cô ấy còn đang ở mãi tận Đế quốc Tử Xuyên. Khi ra đi, cô ấy nói là thu được một tấm bản đồ cổ xưa, địa điểm ở giữa một dãy núi nào đó tại Đế quốc Tử Xuyên. Cô ấy có một mình, ta thật là có chút lo lắng!

Nói xong cười tủm tỉm nhìn Lăng Tiêu:

- Cậu phải mau chóng trở nên hùng mạnh đi, đến lúc đó thì tỷ tỷ của cậu liền có người bảo hộ được rồi!

Lăng Tiêu gật đầu, lần đầu tiên nghe người khác nói tới tỷ tỷ của mình, trong lòng có cảm giác khác lạ. Đối với ca ca và tỷ tỷ trước nay chưa từng gặp mặt, Lăng Tiêu vẫn có điều mơ hồ, đồng thời tận đáy lòng có một nỗi khát vọng nồng nhiệt. Dường như mới nghe đến cái tên là đã cảm nhận được mối tình cảm thân thiết!

- Người thú tạm thời rút lui rồi!

Tiêu Lâm giơ tay chỉ về phía đội quân người thú đang rút lui vào bên trong thảo nguyên Lưỡng Hà, sau đó nói tiếp:

- Chúng ta có cơ hội vào thành rồi!

- Không phải là quỷ kế của bọn chúng chứ?

Tô Tú nhẹ giọng nói một câu.

Thượng Quan Vũ Đồng lắc đầu:

- Chúng mới vừa ăn một quả thiệt thòi lớn, xem ra khả năng trá bại không lớn!

Quả nhiên, đội quân người thú rút lui rời khỏi chừng vài dặm xa, sau đó bắt đầu nghĩ ngơi dưỡng sức.

Lúc này những thương đội và kẻ mạo hiểm bị nhốt ở bên ngoài đều xúm nhau ùa tới cửa thành. Phòng vệ quân vừa thấy người thú lui xa, cũng liền mở cửa thành ra, mấy người Lăng Tiêu nhân cơ hội lẫn lộn đi vào. Bởi vì người thú to lớn nên rất dễ dàng phân biệt, cho nên các binh sĩ quá mệt nhọc thậm chí cũng không có kiểm tra kỹ lắm, liền cho cả nhóm người này tiến vào, sau đó rất nhanh đóng cửa thành lại.

Trên đường lộ của Thị trấn Tạp Mai Long không còn náo nhiệt và sầm uất như mấy ngày trước đây nữa, trên đường cái vắng tanh, gần như không nhìn thấy bóng người nào. Mấy người rất nhanh trở lại khách sạn Huy Hoàng. Vừa thấy mặt, mấy vị giáo sư vội vàng hỏi thăm tình hình, rốt cục cũng yên tâm, tất cả học viên trước mắt đều bình an, thậm chí không có người nào ra ngoài, tất cả đều chờ ở bên trong khách sạn.

Lăng Tiêu nóng lòng luyện chế Trúc Cơ đan, sau khi lên tiếng báo với Thượng Quan Vũ Đồng, liền đi thẳng về phòng. Dạ Kiêu quả nhiên không có trong phòng. Bởi vì luyện chế Trúc Cơ đan phải cần một thời gian nhất định, vì thế trước tiên hắn đi gặp Isa. Nhìn thấy Lăng Tiêu an toàn trở về, Isa mừng rỡ không nói nên lời. Đối với yêu cầu của Lăng Tiêu không muốn bị người khác quấy rầy, mặc dù nàng có chút khó hiểu nhưng chỉ nhu thuận đáp ứng, cũng không có gạn hỏi gì thêm.

Lăng Tiêu quay về trong phòng, khóa trái cửa phòng thật kỹ càng, từ trong nhẫn không gian lấy ra lò luyện đan thượng phẩm sớm đã chuẩn bị từ trước. Loại lò luyện đan này dùng Tinh hạch bậc một thúc động, xem như cũng là lò luyện đan cực kỳ xa xỉ, không phải là hạng giàu có vượt bậc, người thường tuyệt đối là không dám sử dùng nó.

Lấy ra một lúc Tử Lam Chu Quả, Địa Long Chi Tâm và Thạch Trúc Thảo, Lăng Tiêu đầu tiên là tĩnh lặng một hồi, trong lòng thầm cầu khấn các đời tổ sư của Thục Sơn phái phù hộ, tốt nhất luyện đan một lần là có thể thành công.

Lại nói, Lăng Tiêu vẫn nắm khá chắc đối với việc luyện chế đan dược, chẳng qua ý nghĩa của lần này quá lớn, vì thế không khỏi buộc hắn phải cẩn thận từng hành động một.

Cuối cùng, mãi tới lúc tâm tình đã hoàn toàn ổn định, Lăng Tiêu dùng ngọc kiếm cắt ra một miếng Địa Long Chi Tâm, trước hết bỏ vào trong lò luyện đan.

Lực lượng tinh thuần của tinh hạch hỏa hệ bậc một làm cho lò luyện đan nóng lên rất nhanh, lúc này tâm tình của Lăng Tiêu cũng khôi phục tới cảnh giới ổn định nhất, rơi vào trong một trạng thái linh hoạt huyền ảo.

Luyện đan mà qua loa là không được, hơi sơ suất không cẩn thận một chút thì có thể luyện chế thất bại trong đường tơ kẻ tóc.

Theo thời gian từng giây từng khắc trôi qua, mồ hôi trên trán Lăng Tiêu dần dần chảy ròng xuống. Luyện đan cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, đồng thời, đối với sự tăng tiến của tinh thần lực cũng có chỗ lợi ích thật tốt!

Rốt cục, nghe tiếng Địa Long Chi Tâm bị luyện hóa bên trong lò luyện đan, Lăng Tiêu rất nhanh sử dụng công cụ mở hé nắp lò luyện đan lên, thảy vào hai cây Thạch Trúc Thảo, tiếp tục luyện chế. Cùng lúc này từ trong lò luyện đan tỏa ra một mùi thơm ngát thấm đậm lòng người, khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch một nụ cười, lúc này mới lau mồ hôi trên trán.

Rốt cục, trải qua hơn bốn canh giờ, luyện chế đan dược đã tiến vào giai đoạn sau cùng, Lăng Tiêu mở căng hai mắt, trong lòng hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào lò luyện đan.

Mà lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng hỗn loạn, ngay sau đó nghe tiếng Isa đập cửa kêu:

- Lăng Tiêu ca ca, mau mở cửa, người thú đánh vào tới rồi!

Lăng Tiêu thần sắc bất động, ngưng thần nhìn lò luyện đan, thu lại tia hỏa lực cuối cùng, mở nắp lò luyện đan ra, ngay tức thì hương thơm ngát tỏa lan khắp phòng!

Mà bên ngoài tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.