Lăng Tiêu gắng gượng kiềm chế nỗi kích động trong lòng. Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới thời học nghệ ở Thục Sơn kiếp trước, khi cuối cùng đột phá tới Kim Đan kỳ, sự căng thẳng và hưng phấn khi lần đầu tiên ngự kiếm phi hành, không ngờ nỗi lòng lúc đó cũng y hệt bây giờ!
Lăng Tiêu thỉnh thoảng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy mình rất may mắn: may mắn là linh hồn của hắn nhập vào một người bị Thiên Mạch, làm cho hắn từ trước tới nay vốn là người chưa có cảm nhận được lòng người dễ thay đổi và sự lạnh lùng của nhân tình thế thái, từ đó đạo tâm của hắn càng thêm vững chắc hơn lên và khiến tâm tình của hắn càng thêm ổn định!
Mà từ Lăng gia này, Lăng Tiêu vốn chưa bao giờ nếm qua mối thân tình lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là sự ấm áp của một gia đình. Vì thế Lăng Tiêu quyết định cả đời này sẽ nhập thế tu luyện, nhất định phải dùng hết sức mình bảo vệ tốt cho người nhà và bằng hữu, không để cho bọn họ bị bất cứ thương tổn gì. Dù là sinh mệnh của bọn họ chỉ có trăm năm, như vậy ít nhất trong thời gian trăm năm ngắn ngủi này, bọn họ phải được sống một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc!
Lăng Tiêu đứng lên, đi tới khóm Thạch Trúc Thảo kia. Khóm Thạch Trúc Thảo cao chừng nửa thước, gốc bò lan trên mặt đất, kết thành từng khối, đốt trên cành phình to ra, thoạt nhìn tựa như một thân cây trúc thu nhỏ lại.
Lá cây hình cây kim to bản đầu nhọn, dài chừng một lóng tay, rộng cũng một lóng tay, phần chóp lá dần dần nhọn lên, phần cuống hẹp tụ lại thành hình tán hoa; bao lá bọc bốn đến sáu phiến nhỏ, rộng hình quả trứng, phần chóp đuôi nhọn dần lại; đài hoa hình trụ tròn dài chừng một nửa ống trúc, phần chóp chẻ ra làm 5 múi; cánh hoa mềm mại màu đỏ thắm, lại có chút như phối hợp giữa màu trắng và màu đỏ hồng, mép cánh hoa có hình răng cưa không đều, phần thắt lại trên miệng có vằn hoặc lông tơ.
Quả được bao giữa đài hoa. Hạt hình tròn dẹp, có màu xám đen, viền quanh hạt có khía nhỏ hẹp... Lăng Tiêu ngồi xổm trước mặt khóm Thạch Trúc Thảo giống như bạn bè cũ đã lâu ngày không gặp, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chúng, trong lòng, không khỏi có chút cảm tạ đám người thú xấu xí kia. Thạch Trúc Thảo này trên thảo nguyên tuy chỉ là loại cỏ tầm thường nhưng cũng không dễ dàng tìm thấy.
Có điều sự vật trên thế gian thực đúng là như thế, khi người ta dốc sức đi tìm kiếm thì không thấy, đợi đến khi gần như quên bẵng đi, chợt quay mình lại thì phát hiện nó ngay tại bên cạnh mình. Hẳn thế mà có câu: Đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi tìm được lại chẳng tốn chút công phu!
Thượng Quan Vũ Đồng chú ý thấy Lăng Tiêu có vẻ khác thường, ánh mắt nhìn theo rơi vào khóm Thạch Trúc Thảo kia, ngay lập tức mắt sáng ngời, ngạc nhiên mừng rỡ bước lại gần, vẫn không quên từ trong ngực lấy ra bản vẽ kia so sánh một hồi lâu, mới nói:
- Trời ạ, không ngờ tìm được rồi, Ha Ha, thật tốt quá! Chúng ta có thể quay về rồi phải không?
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
- Còn thiếu vài loại thảo dược, tuy nhiên đều là thứ dễ tìm, sau khi tìm được chúng ta có thể quay trở về!
Kỳ thật, lúc này Lăng Tiêu chỉ muốn lấy ra lò luyện đan đã sớm chuẩn bị từ trước trong nhẫn không gian để luyện chế ngay. Tuy nhiên, hắn cũng biết rằng điều này không thực tế: một là nếu như vậy bí mật của mình sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, thứ hai là cũng không đủ thời gian.
Mấy loại thảo dược còn thiếu tuy là chỉ trên thảo nguyên mới có, nhưng là những loại rất bình thường, nên rất nhanh đã tìm được. Ngay sau đó, mọi người tăng nhanh tốc độ quay trở về thị trấn Tạp Mai Long.
Trên đường, còn gặp qua mấy người thú đi lẻ tẻ, hình dáng phần lớn đều rất xấu xí, ngoài ra còn gặp một loại người cáo trưởng thành cực kỳ xinh đẹp, nam nữ đều như thế, ngoại trừ phía sau có một cái đuôi, lổ tai hơi nhọn, còn các bộ phận khác gần như không khác gì loài người, hơn nữa, thẳng thắn mà nói trông còn xinh đẹp hơn nhiều so với loài người.
Đương nhiên, lớn lên tuy rằng xinh đẹp nhưng tuyệt đối vẫn giữ nguyên bản chất thú tính. Mấy người Lăng Tiêu cũng không có hứng thú thương hương tiếc ngọc, giống nhau tất cả đều giết sạch.
Đợi đến lúc mấy người ra khỏi thảo nguyên Lưỡng Hà, khi tới gần thị trấn Tạp Mai Long, lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ đến ngây người: Giờ phút này bao vây quanh thị trấn Tạp Mai Long ước chừng đến hàng vạn người thú! Thị trấn lớn rộng như vậy mà gần như bị tầng tầng lớp lớp người thú vây chật như nêm cối. Còn trên mặt tường thành thị trấn thì đứng đầy phòng vệ quân, trên người đều mặc áo giáp đặc chế, trong tay lăm lăm trọng nỏ, phía dưới tường thành nằm ngổn ngang rất nhiều thi thể của người thú! Thực hiển nhiên, chúng đã phát động công kích, và bị đánh lùi!
Mùi máu tươi phảng phất như có như không trong không khí càng làm cho bầu không khí thêm căng thẳng. Năm người phóng mắt nhìn về phía tường thành nơi xa, không phát hiện một bóng dáng học viên quý tộc nào, phỏng chừng chiến sự còn chưa tới thời điểm khẩn cấp lâm đầu, phòng vệ quân cũng không muốn cho đám học viên quý tộc thân phận tôn quý kia tới gần. Tùy tiện bất cứ người nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều bị lãnh trách nhiệm trọng đại.
- May quá, bọn họ tạm thời vẫn chưa có tấn công lọt vào trong thị trấn Tạp Mai Long, tôi tin rằng không bao lâu nữa Nam Phương Vương sẽ phái binh tới!
Tiêu Lâm trầm giọng nói.
Tô Tú lại nói:
- Trước mắt chúng ta cũng không vào được rồi!
Thượng Quan Vũ Đồng lạnh nhạt cười nói:
- Không vào được như chúng ta còn có không ít người kia kìa!
Nói xong giơ ngón tay chỉ địa phương cách chỗ bọn người thú thật xa. Bên cạnh thảo nguyên, cũng có thể trông thấy bóng dáng của một số kẻ mạo hiểm. Đó đều là những người may mắn còn sống sót, đại khái còn có thương đội như bình thường tiến vào Tạp Mai Long, lúc này toàn bộ đều bị ngăn lại ở bên ngoài. Sợ là mấy ngày nay giá cả hàng hóa trong thị trấn Tạp Mai Long được tăng cao lên nhiều đây?
Lăng Tiêu chỉ về phía đội ngũ bọn người thú bên thảo nguyên Lưỡng Hà:
- Chúng lại sắp tấn công nữa kìa!
Mấy người đều ngưng thần nhìn theo, quả nhiên, trông thấy đội ngũ người thú có chút xôn xao, sau đó chợt nghe mấy tiếng gào thét lớn. Ngay tức thì, ước chừng có hơn hai ngàn tộc người thú đủ loại, huy động vũ khí trong tay điên cuồng phóng tới tường thành, mặt đất không ngừng rung động. Mấy người nhìn theo trong đám người thú kia, phát hiện mấy con cự tượng cực kỳ to lớn! Mỗi con ước chừng cao tới năm sáu thước, trên lưng đều có người thú ngồi điều khiển chúng tiến tới.
Mấy người nhìn nhau hoảng sợ, chợt hiểu ngày hôm qua nghe thấy tiếng mặt đất rung động, đúng là do bọn chúng gây ra.
- Trời ạ, là Chiến Tranh Cự Tượng Komodo (1)!
Thượng Quan Vũ Đồng thấp giọng kinh hô, sau đó thì thào:
- Không ngờ thứ này vẫn còn tồn tại thực sự, thật đáng sợ!
Không đợi mấy người kịp hỏi tới, các phòng vệ quân trên đầu tường bắn hàng loạt tên rào rào đầy trời cắm xuống dưới. Những tấm thuẫn lớn bằng gỗ thật dày trong tay đám người thú đều giơ lên, cũng có một số nắm trong tay thuẫn bài bằng tinh thiết của loài người mới phân phối trang bị cho quân đội!
Lực lượng của các trọng nỏ đó cực mạnh, phần lớn đều có thể bắn thủng mộc thuẫn dày tới nửa thước, bắn xuyên qua người thú phía sau. Có điều là càng đổ máu nhiều, dã tính của bọn người thú lại càng bị kích động thêm lên, cả đám đều điên cuồng gào thét lao về phía tường thành.
Nhưng điều khiến cho người ta giật mình kinh sợ đó là hơn mười con cự tượng kia. Trước hàng loạt mũi tên ào ào trút xuống, bọn chúng hoàn toàn không thèm tránh né, chỉ quỳ hai chân trước xuống để cho mặt tiếp xúc giảm xuống nhỏ nhất. Hai cái tai thật lớn bảo vệ mắt rồi để mặc cho lực lượng mãnh liệt của những mũi tên cực kỳ sắc bén bắn vào thân thể khổng lồ của chúng. Bọn người thú trên lưng thì đều dựng thẳng thuẫn bài tinh thiết lên. “Keng... Keng...” khi tiếng kim thiết va chạm nhau không ngừng vang lên, cả đám cự tượng đã bị bắn thành như con nhím.
Phòng vệ quân trên tường thành không kìm được đều phát ra một tràng hoan hô rung chuyển trời đất. Những con cự tượng phía trước vẫn không nhúc nhích, nhìn đến chúng lại khiến trong lòng người ta phát lạnh: loại cự thú này một khi tới gần tường thành, phỏng chừng hai lần húc là có thể phá vỡ tan cửa thành.
Không ngờ thấy vậy mà không phải vậy, đơn giản như thế liền bị bắn chết!
Thế nhưng điều làm cho người ta ngạc nhiên vẫn chưa hết: ngay lúc tiếng hoan hô của đám phòng vệ quân còn chưa dứt tiếng vang, bọn cự tượng kia bất thình lình đứng bật dậy, thân mình khổng lồ của chúng lắc nhẹ một cái. Những mũi tên sắc bén đó giống như là cây cỏ bình thường, tất cả đều rơi rụng xuống mặt đất. Tuy rằng vẫn còn một số ghim trên người đám cự tượng, nhưng thực rõ ràng cũng không có tạo được chút hoang mang nào đối với chúng!
Tiếng hoan hô thật lớn của nhóm Phòng vệ quân giống như bỗng nhiên bị nghẹn ở trong cổ họng, há hốc mồm trợn mắt nhìn!
Một màn trước mắt này làm cho bọn họ vô cùng kinh hãi!
Lúc này, đám người thú trên lưng cự tượng chợt đứng phắt lên, phát ra một tràng tiếng gào thét vang trời, tất cả đám cự tượng đều nện bước rất nhanh phóng vọt tới tường thành!