Tên đầu mục người sói không hề đề phòng bị ném toàn bộ một nắm cát lên mặt!
- Ngao!
Tên đầu mục người sói hét thảm một tiếng, hai mắt vốn đang trợn trừng lúc này nhắm chặt lại, cánh tay đang chộp vào Lăng Tiêu cũng thụt về, liều mạng dụi lấy dụi để hai mắt của mình.
Ba người Thượng Quan Vũ Đồng, Tiêu Lâm và Lăng Tiêu sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này. Thượng Quan Vũ Đồng vung tay ra, một thanh kiếm đã xuất hiện ở trong tay, kiếm khí bảy màu lóe lên chói mắt, hung hăng đâm vào bụng dưới của tên đầu mục người sói. Mức độ cứng chắc của thân thể tên đầu mục người sói này vượt quá sức tưởng tượng, một kích toàn lực của Thượng Quan Vũ Đồng dù gì cũng là Ma Kiếm Sĩ bậc hai, không ngờ chỉ đâm mũi kiếm vào lớp da rồi khựng lại không nhích vào được nữa.
Nhưng kiếm khí cũng thật sự thành công làm tổn thương tới thân thể rắn chắc của tên đầu mục người sói. Kiếm của Tiêu Lâm thì chém vào cánh tay của nó, còn Lăng Tiêu thì lại vung kiếm đâm vào một khe mắt đang cố gắng chớp mở của nó.
“Vèo...” Một tiếng! Tế Liễu kiếm hoàn toàn đâm sâu vào mắt của tên đầu mục người sói. Tên người sói phát ra một tiếng thét long trời lở đất, lực lượng sau khi cuồng hóa thực khủng khiếp làm cho mặt đất đều bị đạp thành những hố thật sâu!
Một vùng đất chung quanh tức thì bị trực tiếp san thành đất bằng, từng tầng thảm thực vật cây cối dày đặc tất cả đều bị tên đầu mục người sói đá bay đi, từ trên mặt đất bụi mù tung lên khắp bầu trời. Lúc này ánh mặt trời xuyên qua những mảnh đổ nát chiếu sáng khắp nơi, khiến bọn người thú ở xa xa dường như biết được tình hình ở đây, tiếng gào thét phẫn nộ của chúng càng ngày càng gần. Tô Tú và Triệu Kiệt tức thì thừa cơ hội liều mạng giết chết tên người sói đang bám sát bọn họ, trên người hoặc nhiều hoặc ít cũng đều bị dính phải thương tích.
Thượng Quan Vũ Đồng lợi dụng khoảnh khắc tên đầu mục người sói đang cuồng hóa bị điên cuồng này, kiếm khí bảy màu không ngừng chợt lóe chợt hiện, lưu lại vô số vết thương ở trên người tên đầu mục người sói. Tuy rằng không phải là những vết thương trí mạng, nhưng thương tổn mang lại cũng không nhỏ chút nào!
Tên đầu mục người sói sau khi một con mắt bị chọc mù, dùng một tay che chắn rất cẩn thận con mắt còn lại, sau đó mạnh mẽ vung cánh tay kia chụp tứ tung. Tuy rằng không nhìn thấy gì nhưng khứu giác của người thú hết sức kinh người, rõ ràng không được như lúc chưa bị thương nhưng không kém bao nhiêu.
Thượng Quan Vũ Đồng mấy người liếc nhìn nhau một cái, Lăng Tiêu nói:
- Chạy!
Mấy người rất ăn ý cùng một lúc buông bỏ việc vây công tên đầu mục người sói đang cuồng hóa, sau đó bay nhanh tới hướng thượng du của con sông!
Ngay lúc mấy người rời đi không bao lâu, từ xa chạy tới mấy tên người thú vóc dáng không sai biệt lắm so với người sói, trong đó một tên người đầu hổ thấy thảm cảnh của tên đầu mục người sói, phẫn nộ gầm lên một tiếng:
- Cuồng Lang, là ai làm ngươi bị thương như vậy?
Mà tên đầu mục người sói trong lúc cuồng hóa thì gần như điên cuồng, tuy rằng đã sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn không ngừng gào thét hai cánh tay vung chụp tứ tung không để cho người khác tới gần.
Trên mặt người đầu hổ kia cũng không có nhiều lông, thoạt nhìn ngược lại có phần hơi giống với con người. Tuy nhiên cũng là gần giống mà thôi, bộ dáng xấu xí mà còn hung ác, khẳng định có thể dọa cho trẻ con chết khiếp.
Cắn răng, chợt vung tay tát một cái đánh ngất tên đầu mục người sói, sau đó tên người đầu hổ nhìn theo hướng bỏ chạy của bọn Lăng Tiêu, trong ánh mắt hung ác lộ ra một chút do dự. Ngay sau đó nó phất tay, hai tên người đầu hổ khác đỡ Cuồng Lang đứng lên. Tên đầu mục người đầu hổ lại lần nữa nhìn thoáng qua hướng bọn Lăng Tiêu rời đi, rồi quay đầu chạy trở về với đại quân.
Lần này chúng có thể vượt ra ngoài đầm lầy Penzias cũng không dễ dàng gì, cũng không phải là thời điểm tốt để đánh nhau. Nếu như bị quân đội của Nam Phương Vương đuổi tới kịp, như vậy rất nhiều người thú nhất định phải vùi thây trên thảo nguyên Lưỡng Hà. Vì lẽ đó bọn chúng không được chậm trễ thời gian, hơn nữa dọc đường đi gặp phải kẻ mạo hiểm và đoàn lính đánh thuê loài người đều tiêu diệt sạch. Cho nên được phái đi để thi hành nhiệm vụ giết người lần này đều là các chiến sĩ tinh anh của tộc người thú!
Trên suốt chặng đường trước đây đều rất thuận lợi, đến khi đụng phải tổ của bọn Lăng Tiêu này mới bị tổn hại mất đi một số chiến sĩ người thú tinh anh. Sau đó phái ra Cuồng Lang là một trong các chiến sĩ hùng mạnh của tộc người sói, rõ ràng mục đích chính là nhanh chóng giết chết những người này, không để lộ một chút tin tức nào ra ngoài. Nhưng không ngờ rằng: không giết chết được người nào ngược lại đến ngay cả bản thân Cuồng Lang cũng thiếu chút nữa bỏ xác tại đây. Nếu không phải tên đầu mục người đầu hổ tới kịp thời, tên Cuồng Lang kia nhất định khó thoát khỏi cái chết!
Người đầu hổ bỗng nhiên giảm bớt niềm tin với chuyến cướp bóc thị trấn Tạp Mai Long lần này. Thì ra kẻ mạnh của loài người cũng thật hùng mạnh như thế!
Nhóm Lăng Tiêu chạy một hơi thật xa, cảm nhận truy binh phía sau dường như không có đuổi theo, lúc này mới dừng chân lại. Suốt một đêm trải qua mấy trận đánh nhau, hơn nữa chạy trối chết đoạn đường vừa rồi gần như đều sức cùng lực kiệt, ai nấy đều ngồi bệt xuống há mồm thở hổn ha hổn hển. Thượng Quan Vũ Đồng vẻ mặt ưu phiền, nói:
- Phải tìm cách báo tin này về, nếu thị trấn Tạp Mai Long bên kia không chuẩn bị, sợ là sẽ bị đánh bất ngờ trở tay không kịp!
Tiêu Lâm lắc đầu nói:
- Lúc này khẳng định là chậm rồi! Hiện giờ chúng ta cũng không biết mình đang ở địa phương nào, suốt một đêm chạy ước chừng hơn trăm dặm, lại không có bồ câu đưa tin, hơn nữa thời điểm đám người thú kia gặp chúng ta thì đã tới ranh giới thảo nguyên Lưỡng Hà rồi. Yên tâm đi, phòng vệ quân của thị trấn Tạp Mai Long không phải là để làm kiểng, thêm nữa đám học viên của chúng ta cũng chỉ là chưa thấy qua cảnh máu chảy đầu rơi mà thôi, cũng không phải là không có chút sức chiến đấu nào. Trong lúc nguy cấp liên quan tới chuyện sinh tử, ta tin rằng bọn họ đều có thể trưởng thành hẳn lên!
Triệu Kiệt nói:
- Các người có cảm thấy gì không, bọn người thú này xuất hiện một cách hết sức kỳ lạ! Vì sao quân đội của Nam Phương Vương lại không nhận được một chút tin tức nào?
Thượng Quan Vũ Đồng sửng sốt, sắc mặt bắt đầu tái nhợt cả lên, sau đó nói:
- Triệu giáo sư, ý tứ của anh, chẳng lẽ là có nội gian?
Triệu Kiệt gật gật đầu, nói:
- Thượng Quan giáo sư, cô ngẫm lại xem người thú trong đầm lầy Penzias gần như chúng ta chỉ nghe qua trong truyền thuyết, thậm chí ngay cả bọn chúng có thật sự tồn tại hay không, ta cũng nghi hoặc không chắc. Hơn nữa, căn cứ vào sách sử ghi lại: Người thú ở nơi đó đã hàng trăm năm nay không có xâm phạm tới loài người. Sợ là rất nhiều người ở đế quốc giống như ta đều quên mất sự tồn tại của người thú trên đại lục. Thế thì vì sao bây giờ chúng đột nhiên xuất hiện với quy mô lớn như vậy? Càng kỳ quái là quân đội của Nam Phương Vương vẫn luôn đóng tại phụ cận của đầm lầy Penzias, không ngờ một chút động tĩnh cũng không có. Nếu không có nội ứng chỉ đường cho chúng, làm sao chúng có thể thuận lợi như vậy?
Triệu Kiệt dừng một chút, nói tiếp:
- Đương nhiên, chỉ là suy đoán của tôi, bởi vì thời gian rất vừa lúc, đúng lúc chúng ta đến lịch lãm thì chúng nó đã tới rồi, không khỏi khiến cho người khác nghi ngờ.
Nghe xong lời của Triệu Kiệt, mấy người đều trầm tư suy nghĩ, chỉ có Lăng Tiêu cũng không phải thực sự quan tâm tới chuyện này. Mặc dù Lăng Tiêu biết rõ thân phận của La Thiên, cũng từ miệng của hắn đã biết một ít bí mật của hoàng tộc, nhưng chuyện này có phải là âm mưu hay không, Lăng Tiêu cũng không có nhiều hứng thú lắm. Bọn người thú này đã thật sự hiện ra trước mặt hắn, hơn nữa thực lực cũng không yếu. Lăng Tiêu thậm chí nghĩ: nếu thực lực của bọn người thú đó đều cỡ như bọn đã tập kích mình, vậy thì thị trấn Tạp Mai Long thật sự đã gặp nguy hiểm rồi.
Thượng Quan Vũ Đồng thở nhẹ một hơi dài, đối với chuyện của hoàng tộc hẳn nàng là người biết rõ ràng hơn hết, thậm chí biết rất rõ chuyện tranh chấp đã nhiều năm qua giữa thái tử và nhị vương tử điện hạ. Thân thể lão quốc vương bệ hạ vẫn luôn cường tráng, hơn nữa cao cao tại thượng, để mặc cho hai con trai của mình tranh giành cấu xé lẫn nhau. Hoàng gia từ trước đến nay không có cái gọi là tình cảm thân tình, chỉ có tranh đấu mới có thể chứng minh được sức sống của hoàng tộc, nhờ thế mà chưa đến mức xuất hiện hiện tượng kẻ bất lực lại cầm quyền!
Cạnh tranh sinh tồn là thiên tính bẩm sinh của muôn loài, cũng không phải chỉ có thú vật mới áp dụng.
Cơ thể của Lăng Tiêu trải qua áp lực căng thẳng suốt một đêm, cũng cảm thấy rất mỏi mệt. Tuy nhiên, đúng lúc này ánh mắt của hắn vô tình nhìn xuống mấy cây cỏ ven bờ sông, chợt trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ khôn xiết.
Thật là “Đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp được chẳng phí chút công phu”. Không ngờ ở nơi đó mọc từng tảng lớn Thạch Trúc Thảo đang nhẹ nhàng đong đưa theo chiều gió.