Ngạo Kiều Anh Lại Đây

Chương 14: Chương 14




Đối diện Nhất Trung Nam thành là quán KFC, sau mỗi lần tan học đầy ắp người, dõi mắt nhìn lại tất cả đều là học sinh mặc đồng phục Nhất Trung, tốp năm tốp ba tụ họp làm bài tập.

Hà Húc Dương đặt cặp sách ở trên ghế giữ chỗ ngồi, sau đó hỏi Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm ngồi ở đối diện: “Các cậu muốn uống gì? Tớ đi mua đồ uống.”

Vương Gia Lâm: “Tớ muốn coca, có đá. Cảm ơn!”

“Được. Lăng Nhân cậu thì sao?” Hà Hú Dương lại hỏi.

“Tớ không cần đâu.” Lăng Nhân hờ hững nói, mắt cũng không nâng một chút.

Cô theo thứ tự lấy túi bút, lấy đề thi môn khoa học tự nhiên cùng giấy nháp từ trong cặp sách ra, bày lên trên bàn, kéo khóa kéo cặp sách lên, đặt túi ở trên ghế, sau đó từ trong túi bút lấy ra một chiếc bút bi, bắt đầu vùi đầu làm bài tập.

Toàn bộ quá trình hết sức chuyên chú, phảng phất tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, bao gồm Hà Húc Dương ngồi ở đối diện.

Hà Húc Dương vốn muốn nhân cơ hội này tăng thêm sự gần gũi với cô, không nghĩ tới thái độ của cô lại lạnh lùng như vậy, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa thất bại.

Cậu giật giật miệng, muốn nói chút gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài trong lòng một hơi, xoay người chậm rãi đi xuống tầng.

Chờ cậu đi xa, Vương Gia Lâm thấp giọng hỏi Lăng Nhân: “A Nhân, cậu có phải không quá muốn làm bài tập với Hà Húc Dương không?”

Lăng Nhân đang giải một bài tập về cơ học, cô một bên tính toán theo công thức trên giấy nháp, vừa nói: “Tại sao hỏi như vậy?”

“Cậu đều không phản ứng cậu ấy.”

Lúc nào?

Lăng Nhân dừng bút suy tư mấy giây, mới ý thức tới Vương Gia Lâm đang chỉ chuyện đồ uống.

“Tớ chẳng qua không thích nợ của người khác.” Giọng cô bình tĩnh nói.

“ Như vậy sao.” Nhưng mà tại sao ngày hôm qua Lục Thiệu Đông đưa đồ tới, lại không như vậy không nhận chứ?

“ Gói quà tình yêu “ của Lục Thiệu Đông lớn như vậy cũng chịu nhận, lại không nhận một ly đồ uống của Hà Húc Dương.

Vương Gia Lâm đang nghĩ đến xuất thần, vừa nhấc mắt chợt phát hiện chỗ ngồi của Hà Húc Dương, đổi một người.

“A Nhân... “ Cô vội vàng dùng khuỷu tay chọc chọc người bên cạnh.

“Sao vậy?” Lăng Nhân nghi ngờ ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải tròng mắt đen thâm thúy.

Anh sao lại tới?

Cô ở trong lòng kinh ngạc nửa, khóe miệng gần như không thể phát hiện mà cong lên một độ cong nho nhỏ.

“Sao cậu lại tới đây?” Cô hỏi.

Giọng nói nhỏ nhẹ, ôn nhu như nước.

Vương Gia Lâm không nhịn ở trong lòng “ chậc “ hai tiếng, vừa rồi lúc nói chuyện với Hà Húc Dương, giọng cũng không ôn nhu như vậy.

Hai khuỷu tay của Lục Thiệu Đông tùy ý đặt trên bàn, hai chân dài tách ra hình chữ bát đặt dưới bàn, hai tròng mắt híp lại, tầm mắt rơi vào trên mặt của cô gái nhỏ, ánh mắt sáng quắc.

Anh cũng không biết mình vì sao lại tới.

Rõ ràng trong lòng còn buồn bực, nhưng lại không nhìn được cô quá thân cận với những nam sinh khác.

Lục Thiệu Đông im lặng mấy giây, sau đó nói: “Cậu như vậy là không muốn gặp lại tôi sao?”

Giọng có chút nặng.

Lăng Nhân nhận ra được trong lời nói của anh mang theo ưu tư, nhưng mà — —

Cô hôm nay hình như không có chọc anh mà?

Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, chắc chắn không có, mới lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy cậu muốn sao?” Giọng hơi hòa hoãn, còn mang ý cười.

Lòng Lăng Nhân hoảng hốt, trả lời: “Không có muốn không muốn.” Sau đó cúi đầu xuống tiếp tục làm đề.

Tâm tình có chút rối loạn.

Một đề vật lý không tính là khó, tới tới lui lui đọc nhiều lần, cũng không đọc hiểu ý đề.

Ánh mắt Lục Thiệu Đông trầm trầm, thật vất vả hơi thuận chút cơn buồn bực kia, lại rối rắm một chỗ, nghẹn ngẹn ở trong lồng ngực.

Không có muốn không muốn.

Đó chính là có gặp hay không cũng không sao cả.

Đúng là đả kích người.

Thật sâu thở dài một hơi, đáy lòng Lục Thiệu Đông hâm mộ tờ đề nào đó đang được cô làm.

...

Hà Húc Dương mua xong đồ uống đi lên tầng, xa xa thấy vị trí của mình bị chiếm mất, đi nhanh lên nói: “Chỗ này là...”

Nói được một nửa, cậu thấy rõ đối phương là Lục Thiệu Đông, dừng mấy giây mới còn nói: “Chỗ này là vị trí của tớ.”

Lục Thiệu Đông tựa như không nghe được vậy, một đôi mắt đào hoa vẫn khóa ở trên người cô gái nhỏ tâm địa sắt đá nào đó, mặt không cảm xúc.

Bầu không khí trở nên lúng túng.

Hà Húc Dương lúng túng tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Cứng rắn cướp, cậu không đánh lại Lục Thiệu Đông. Nói phải trái, cậu đã bị bơ.

Nhưng mà cứ nhận lúng túng như vậy, cậu lại không cam lòng.

“Cậu ngồi ở đối diện tớ đi.”

Vương Gia Lâm chỉ chỗ trống đối diện mình, để hóa giải lúng túng.

Hà Húc Dương ném cho cô một ánh mắt cảm kích, kéo ghế ra đang muốn ngồi xuống, có người bỗng nhiên ở sau lưng vỗ vỗ vai cậu, nói: “Bạn học ngại quá, vị trí này là của tôi.”

Quay đầu nhìn lại, là Phó Kiêu Phong, cùng một phe với Lục Thiệu Đông.

Cánh tay khoác trên vai cậu kia, đang âm thầm tăng thêm lực.

Tín hiệu đuổi người rất rõ ràng.

Hà Húc Dương bị đau nhíu mày, sau đó vô cùng không tình nguyện nói với Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm: “Tớ đột nhiên nhớ tới hôm nay còn có việc, đi trước.” Đồng thời lời nói vừa ra khỏi miệng, lực trên vai cũng biến mất.

Phó Kiêu Phong nhìn bóng lưng Hà Húc Dương xuống tầng, từ trong thâm tâm khen một câu: “Ngộ tính của bạn học lớp trọng điểm rất cao đấy.”

Vương Gia Lâm: “...”

“Cậu cũng tới làm bài tập sao?” Vương Gia Lâm hỏi cậu.

Phó Kiêu Phong nhướng mày, không đứng đắn nói: “Tớ đến xem cậu làm bài tập.”

“Tớ, tớ có gì để nhìn đâu.” Vương Gia Lâm nói xong cúi đầu xuống, cắn môi.

“Để cho tớ suy nghĩ một chút.” Phó Kiêu Phong sờ cằm quan sát cô hồi lâu, đáp: “Mặt lớn.”

Vương Gia Lâm trừng mắt qua: “Mặt cậu mới lớn!”

“Mặt tớ đúng là rất lớn nha.” Phó Kiêu Phong hoàn toàn lơ đễnh, tâm tình tốt thưởng thức dáng vẻ tức giận của tiểu mập mạp. Còn thật đáng yêu.

...

Lăng Nhân hướng về phía đề tâm thần không yên một hồi, cuối cùng không cách nào làm lơ ánh mắt vẫn luôn khóa ở trên người mình kia, giương mắt nghênh đón, giọng êm dịu: “Cậu cũng đến xem tớ làm bài tập sao?”

Lục Thiệu Đông giương mày kiếm lên: “Tôi tới ngồi ké máy điều hòa.”

“...”

Lăng Nhân mím môi, không nói gì nữa, lần nữa đặt sự chú ý lên đề bài.

Thấy cô lại bắt đầu làm bài tập, Lục Thiệu Đông ảo não nhíu mày, trong lòng có chút hối hận giọng nói vừa rồi quá cứng rắn.

Cô gái nhỏ vốn không nhiều lời, bị anh hù dọa như vậy, đoán chừng tối nay sẽ không cùng nói chuyện với anh nữa.

...

Đúng như dự đoán của Lục Thiệu Đông, mãi đến khi làm bài tập xong, Lăng Nhân cũng không nói câu nào với anh.

Bốn người thu dọn cặp sách xuống tầng, vừa ra khỏi cửa, Phó Kiêu Phong liền không nói lời nào quay người Vương Gia Lâm đi: “Tớ đưa cậu về nhà.”

Trong lòng Lục Thiệu Đông cũng nói một lần lời giống vậy, nhưng vừa đến miệng lại là: “Trên đường nhớ cẩn thận.”

Lăng Nhân gật đầu: “Cậu cũng vậy.” Nói xong liền đến ven đường đón xe.

Buổi tối xe taxi như thường lệ rất khó đón, cô vẫy liên tiếp mấy chiếc, tài xế cũng ngại đường quá gần không muốn chở.

Đang do dự có nên dứt khoát đi về nhà hay không, tay vừa nâng lên bỗng nhiên bị người níu lại.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thiệu Đông đứng ở phía sau.

Còn có việc sao? Cô dùng ánh mắt hỏi.

“Có muốn ngồi xe ôm không?” Anh cười hỏi.

Xe ôm?

Lăng Nhân ngẩn người một chút, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra.

Anh muốn đưa cô về nhà.

Lục Thiệu Đông hỏi mặc dù thoải mái, trong lòng khẩn trương cực kỳ, rất sợ lại bị cô cự tuyệt.

Một đôi tròng mắt đen chăm chú nhìn cô, cho đến khi thấy cô chậm rãi gật đầu, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Coi như cô còn có chút nhân tính.

...

Xe gắn máy màu đen ở trong bóng đêm chạy thật nhanh, chừng mười phút đồng hồ liền đến tòa nhà của ủy ban thành phố.

Lăng Nhân: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ về. Tớ vào trước đây.”

Lục Thiệu Đông gật đầu, thầm nghĩ: “Cũng may chưa đưa tiền xe ôm.”

Chưa kịp thở ra một hơi, người trước mắt bỗng nhiên ngừng lại, tay tìm gì đó trong túi đồng phục.

Lục Thiệu Đông:...

“Cậu nếu dám móc ra một tờ nhân dân tệ trả cho tôi, tôi liền nuốt nó vào.” Anh nhíu mày, giọng nửa thật nửa giả.

Lăng Nhân: “...”

Thì ra bởi vì chuyện trả tiền mà buồn bực sao?

Lăng Nhân cong môi cười một tiếng, chậm rãi đi tới, treo đồ trên tay cầm xe gắn máy.

Lục Thiệu Đông liếc mắt nhìn, lại là móc khóa bằng gỗ, hình Jordan số 23.

Thì ra ngày đó cô mặc dù nhìn không hiểu anh chơi bóng, nhưng lại hiểu đồng phục bóng của anh.

Thật thông minh.

Khóe miệng Lục Thiệu Đông kéo lên một cái, cười, không còn chút tức giận nào.

“Tại sao lại đưa cho tôi?” Anh cười hỏi.

Cô không trả lời ngay, chỉ lẳng lặng nhìn anh, mi mắt không khỏi ôn nhu.

Gió đêm thổi phất phơ, thổi trúng cành lá vang xào xạt.

Cách hồi lâu, anh mới nghe được cô nói — —

“Dỗ cậu vui vẻ.”

Bốn chữ ôn nhu mềm nhũn, từ bên tay một đường bay vào buồng tim.

Tựa như được rót hai cân mật.

Cho đến khi bóng lưng cô gái nhỏ hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Lục Thiệu Đông mới thu hồi tầm mắt, trong lòng vui sướng.

Anh bây giờ biết mình tại sao bất kể trong lòng không thoải mái, cũng không nhịn được muốn thuận ý cô.

Cô gái nhỏ sẽ dỗ người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.